Trong không gian rộng lớn bao la vô hạn, có đủ các loại thế giới nhiều đến mức không đếm được, trong đó, có một thế giới rất thú vị tên là "Côn Lôn".
Côn Lôn, do Viêm (lửa), Phong, Thủy, Địa bốn khối đại lục tạo thành, ở giữa là biển khơi ngăn cách, khó lòng qua lại.
Phong đại lục, cũng như ba khối đại lục kia, là một vùng đất nhiều năm qua không ngừng hỗn loạn.
Từ sau khi thời đại thần thoại kết thúc, rất nhiều chủng tộc trên đại lục do nhân loại cầm đầu phát triển cái gọi là văn minh. Mặc dù từng bị Ma tộc xâm lấn, dẫn đến hạo kiếp, bùng nổ trận chiến Cửu Châu, nhưng dưới sự hợp sức của rất nhiều anh kiệt chi sĩ, cuối cùng cùng có thể đánh lui kẻ thù đến từ bên ngoài, một lần nữa dựng lên thời thịnh thế.
Hiện tại, các thế lực trên đại lục, do Valentino, Võ Luyện và Cid Raines Thielen cầm đầu. Ba nước thành thế chân vạc, xen giữa có mấy nước nhỏ. Quan hệ giữa ba nước nhìn như hòa hợp nhưng lại có dòng nước ngầm không tầm thường đang chảy.
Còn chuyện này là một chuyện xưa phát sinh trong Valentino, một chuyện xưa nho nhỏ.
*************
Năm 565 Valentino lịch, vương quốc Valentino, ngoại ô thành Hàng Châu.
Ở một vùng núi hoang vắng, không một bóng người, chỉ có chim kêu vượn hót, thánh thót vang vọng, gió nhẹ thổi qua khu rừng, mơn man từng cành cây cọng cỏ, tạo thành một bức tranh núi rừng an nhàn vô cùng xinh đẹp.
Bỗng dưng, một tiếng nổ vang vọng tới tận mây xanh, chim thú đều hoảng sợ bỏ chạy, ở đâu đó sâu trong ngọn núi xảy ra một vụ nổ lớn, khói đen bốc lên cuồn cuộn, không ngừng bay lên trời.
- Tiểu tử thối, có gan thì đừng chạy!
- Lão già chết tiệt, chúng ta hẹn ngày gặp lại nha! Ngươi ngàn vạn lần đường tưởng niệm ta nha! Ha ha ha ha...
Một giọng nói có chút già nua hòa lẫn với giọng nói khác của một thanh niên, chửi mắng lần nhau.
Sau đó, một bóng người nhanh như tuấn mã từ sâu trong rừng lao ra, dừng lại, thở hồng hộc.
Nhìn làn khói đen dần dần không bốc lên nưa, hắn bật cười, vỗ vỗ tay. Hắn vỗ tay cầu khẩn:
- Sư phụ đê tiện, vô sỉ, hạ lưu, dơ bẩn, lòng dạ hiểm độc và dâm tiện, lão nhân gia người cứ ngủ cho ngon nhé! Đồ nhi sẽ cố hết sức nhanh chóng quên ngài đi, bắt đầu sống một cuộc sống mới.
Trong tiếng cười lớn, thanh niên chạy vội đi, rời khỏi núi hoang vắng vẻ, hướng về thị trấn dưới chân núi.
Từ hồi bốn tuổi bị lão nhân chết tiệt bắt lên núi đến nay đã là mười lăm năm. Trong khoảng thời gian này, cuộc sống như địa ngục, hoàn toàn cách biệt với nhân thế. Hôm nay trải bao vất vả cũng đợi được cơ hội đến, thừa dịp lão quỷ đang luyện công đánh lén sau lưng, mới có cơ hội trốn đi.
Hít một ngụm không khí trong lành, cũng như bao kẻ vừa thoát khỏi nhà giam khác, mùi vị của tự do thật là rất tốt. Dồn thêm sức xuống chân làm mỗi bước chạy là bụi bay mù mịt, chạy xuống chân núi. Hắn muốn bù đắp lại những tháng ngày thiếu thốn.
Năm 565 Valentino lịch, vương quốc Valentino, Tây Hồ, Hàng Châu. Gió thu nhẹ đưa, dương liễu nhẹ nhàng lay động, từng làn hương sen hòa vào gió, thoang thoảng lan ra bốn phương.
Hàng Châu Tây Hồ là thị trấn quan trọng về đường thủy của đế quốc Valentino, thương khách qua lại đều ở nơi đây xem xét và xử lý hàng hóa, khiến cho Hàng Châu trở thành thành thị to lớn và phồn hoa bậc nhất đương thời.
Chỉ có điều, so với những đô thị tự do buôn bán hưng thịnh, nơi đây còn có thêm những nét văn hóa đặc trưng.
Cảnh đẹp Tây Hồ lừng danh thiên hạ. Từ xưa đến nay có vô số tao nhân mặc khách (CBRO: thi nhân tao nhã) đến đây ngâm vịnh làm đối, giao lưu phong nhã. "Sơn ngoại thanh sơn lâu ngoại lâu, Tây Hồ ca vũ kỷ thi hưu" (l) đó là hai câu thơ chính xác nhất để tả nơi này.
1.Đề Lâm An để (Lâm Thăng)
Sơn ngoại thanh sơn lâu ngoại lâu.
Tây Hồ ca vũ kỷ thời hưu?
Noãn phong huân đắc du nhân túy,
Trực bả Hàng Châu tác Biện Châu.
Đề nhà trạm Lâm An (Người dịch: Nam Trân)
Lớp lớp non xanh, lớp lớp lầu
Tây Hồ múa hát đến bao lâu ?
Gió êm đã ngắm say lòng khách
Dám bảo Hàng Châu cũng Biện Châu
Nguồn: thivien.net
Sắp tới chính ngọ, trước một tấm vải hồng ở góc thành phía tây, một đám thợ săn kiếm tiền thưởng nhìn nhiệm vụ vừa mới công bố trên tấm vải, bàn tán xôn xao.
Miếng vải hồng đó gọi là hồng tường. Đó là nơi quan lại địa phương công bố mọi thứ. Nói như vậy nghĩa là tìm người, tìm vật, tróc nã tội phạm quan trọng... Tất cả sẽ theo mức độ khó dễ của từng chuyện mà có thù lao khác nhau. Nếu có thể hoàn thành yêu cầu công bố ở đây, ngoại trừ tiền thưởng như ước định, còn được khen ngợi công khai.
Cũng bởi vì có đủ loại chỗ tốt, cho nên con đường này được xem như con đường tắt mà cả đám thợ săn kiếm tiền thưởng, những người trẻ tuổi mới vào giang hồ, muốn trở nên nổi bật đều đổ xô nhau kéo vào. Trên thực tế, quả thực cũng có không hề ít anh hùng thành danh là từ hồng tường đi lên.
- Gần đây có làm ăn được gì không?
- Không! Đây là mùa ế hàng, không làm ăn được gì cả!
- Hừ, đều là do đội tuần tra không tốt, phòng tra làm gì mà nghiêm cẩn quá vậy, khiến trong thành một đào phạm cũng không có!
- Ha ha! Đừng oán giận, hòa bình chính là phúc mà!
Dưới ánh mặt trời mọi người mồm năm miệng mười bàn tán.
Một thanh niên áo vải khoanh tay, bước đi thong thả đến gần hồng tường, ngắm tới ngắm lui.
- Giải thường loại truy nã, hạng nhất, tướng cướp của Cid Raines, Liễu Nhất Đao, một trăm huyền hồng kim tệ. Ây da, nhiệm vụ này thoạt nhìn dường như nguy hiểm quá. Hay là đổi cái khác đi vậy!
Lắc đầu, hắn chuyển ánh mắt qua mục tìm nhân loại, nhìn chằm chằm vào nhiệm vụ số một mà ngẩn người ra.
Đó là một nhiệm vụ tìm người, người ra nhiệm vụ chính là triều đình Cid Raines, là vụ án trưởng công chúa của đế quốc mất tích án, là một trong những tin tức chấn động nhất trên đại lục suốt mấy tháng qua.
- Một ngàn huyền hồng kim tệ, chậc chậc, cũng thật không ít. Cid Raines thật là giàu. Nhưng mà, ngay cả hình vẽ cũng không có một tấm, làm sao mà tìm người? Đám quan lại quý tộc chẳng những làm việc hồ đồ, ngay cả đầu óc cũng không còn dùng được nữa rồi.
Hắn tiếp tục nhìn nhiệm vụ khác rồi xoay người rời đi, hòa vào dòng người nườm nượp trên đại lộ.
Thần sắc tò mò, nhìn khắp xung quanh, dường như đối với mọi thứ trước mắt đều mới mẻ chưa thấy bao giờ.