Thân thể hắn vốn lực lưỡng, lại vận một bộ y phục của nho sĩ trắng toát, nhìn rất cứng nhắc, rất không cân đối.
Người qua lại trên đường thấy một kẻ quái dị như vậy không ngừng chỉ trỏ, xì xào to nhỏ.
- Nhìn cái gì? Có gì hay đâu mà nhìn?
Một tiếng hét to, dọa lui những ánh mắt khác thường của đám người xung quanh, trong bụng người thanh niên chửi ầm lên.
- Chỉ tại con heo ngu ngốc chết tiệt kia. Mặc quần áo gì mà bó sát vào người, làm bổn đại gia toàn thân chật muốn chết.
Mười lăm năm sống nơi rừng rú, chưa bao giờ thay đối quần áo, vải dệt đã sớm mục. Bộ đồ hiện tại đang mặc là khi vừa mới xuống núi, trên đường cướp của người đi đường.
Cướp quần áo xong, chẳng những không vừa người, lại thêm không rõ cách mặc quần áo, đai lưng mặc sai, quần áo mặc ngược, ống tay trái rách toạc, loạn cào cào một mớ. Đầu thì rối bời như cỏ tự mọc không ai chăm xóc, rất giống một lãng tử người Đông Doanh, làm rát nhiều người để ý.
Cũng may trong thành Hàng Châu, vốn là có một đám tự cho là văn nhân thế hệ mới, thường thường mặc quần áo trái, hình thức quỷ dị, pha chút vẻ của người tiến hóa chưa hết, mọi người thấy nhưng không kinh sợ, cũng không có lấy làm kỳ dị.
Đang thầm căm tức, không để ý chung quanh, bị người ta đụng mạnh một cái vào ngực.
- Thứ hỗn đản gì vậy...
- A! Xin lỗi!
Người đụng hắn là một chú bé con, thân thể gầy yếu lạ thường gió thổi cũng ngã. Quần áo trên người thủng lỗ chỗ, vá chằng chịt, đến làm giẻ lau cũng ngại nó rách mất. Mùi hôi thối nồng nặc xộc vào mũi làm người ta nhíu mày. Trên khuôn mặt đầy những vết bụi bẩn, thấy không rõ bộ mặt, cũng không biết bao lâu rồi không tắm rửa. Xem ra là một gã ăn mày điển hình.
Vội vàng nói xin lỗi, chú bé đang muốn rời đi thì một cánh tay mạnh mẽ cường tráng chụp lấy vai nó. Nó quay đầu lại thấy người vừa mới bị hại mang vẻ mặt giận dữ. Quần áo vốn trắng toát từ trên xuống dưới xuất hiện một vết bẩn to.
- Tiểu quỷ thối, cứ như vậy mà chuồn mất sao?
- - Vừa rồi ta đã nói xin lỗi rồi mà!
- Nếu xin lỗi có thể giải quyết hét thảy, vậy không cần nha môn nữa rồi.
Người thanh niên mặc nho phục chỉ vào vết bẩn trên quần áo, tức giận nói:
- Đền quần áo cho ta!
- Ta... Ta không có tiền...
Dường như bị hắn nổi giận làm kinh sợ, nam hài sợ tới mức lui về sau hai bước.
- Không có tiền, ngươi muốn lừa ta à! Mau lấy ra nhanh lên.
- Ta thật sự... Thật sự không có tiền!
Nhìn thấy gương mặt dữ tợn như thế, chú bé gần như phát khóc.
- Làm bẩn quần áo người khác mà một chút hối lỗi cũng không có sao? Mau đền đi.
- Ngươi... Ngươi là đồ ăn cướp! Có thế mà cũng ép người ta đưa tiền.
- Hừ! Nếu ngươi không đền cho ta, bổn đại gia còn muốn nguy hiểm hơn so với kẻ cướp đó!
- Ngươi... Ngươi muốn làm cái gi? Oa! Mau dừng tay!
Một tay túm chú bé lên cao, tay còn lại dùng sức lay động, chỉ nghe trên mặt đất vang lên mấy tiếng leng keng, mấy miếng tiền đồng bị lắc rơi xuống đất.
Tiểu tử đáng thương kia sau khi được thả xuống thì do bị lắc quá mạnh mà đầu váng mắt hoa, đứng không vững.
Hắn đếm số lượng tiền đồng, cảm thấy vừa lòng.
- Một, hai, ba, bốn, năm... Hả?
Ánh mắt hắn dừng lại ở một bao bố nho nhỏ. Bao bố này thoạt nhìn có chút bụi bặm, có chút cổ xưa, lại được bao bọc cẩn thận không kẽ hở, hiển nhiên đối với chủ của nó thì vật này vô cùng quan trọng.
Mà quan trọng là, nửa khắc trước, cái thứ này còn nằm trong ngực mình.
Nhìn mấy bao tiền khác rơi rụng chung quanh, hắn rốt cục hiểu được, chuyện gì đang xảy ra.
Nhìn lại, thấy chú bé đang rón ra rón rén, đang muốn chạy trốn.
- Tiểu quỷ thối!
Hắn giận dữ quát một tiếng như đất bằng nổi sấm sét, một bước nhào về phía trước, như bắt con gà con, hung hăng đè nghiến người kia xuống.
- Đồ của bổn đại gia, ngươi cùng dám trộm à.
- Oa! Thực xin lỗi…
- Làm ăn trộm đã đủ đáng ghét rồi, không ngờ ngươi còn làm một tên trộm không có mắt. Hôm nay bổn đại gia sẽ cho ngươi biết, thế nào gọi là người xấu.
Cánh tay trái nhấc cả người thằng bé lên, cánh tay phải giơ lên cao, bắt đầu đánh xuống.
Người qua lại trên đường nhìn thấy cảnh tượng này, đều ra vẻ không thấy gì cả. Trong thành phố lớn, loại chuyện như vậy, mỗi ngày diễn đi diễn lại không biết bao nhiêu lần, muốn quản cũng quản không xuể. Những chuyện như vậy ai cũng thấy nhiều đến mức cũng chẳng có gì là lạ, chẳng hơi đâu để ý tới, chỉ cần mình không có việc gì, còn thì ai chết mặc ai.
Thấy nắm tay lão đại vung lên trước mắt, chú bé "Oa!" một tiếng, bị dọa đến nỗi cất tiếng khóc lớn.
Thấy đối phương khóc đến nỗi nước mắt nước mũi tèm lem, hắn lại cảm thấy sửng sốt.
Hồi còn sống trong núi sâu, mỗi lần luyện công, bị sư phụ đánh cho dở sống dở chết, hắn chưa từng tỏ ra yếu thế, luôn mồm liều mạng chửi lại" Lão già chết tiệt, lão già thối!".
Không thể tưởng được, người ở đây lại chịu đòn kém như thế.
Nghĩ đến đây, niềm hưng phấn biến đi đâu mất. Nhìn lại đối phương cũng quần áo tả tơi, bụi đất đầy người, nhìn người không ra người chó không ra chó, lập tức, nổi lòng đồng bệnh tương liên.
- Bỏ đi, tha cho ngươi một lần, về sau mắt mũi cẩn thận một chút, đừng tái phạm nữa!
Tiện tay buông hắn ra, nhặt mấy đồng tiền xu vương vãi đầy đất, nhét vào tay chú bé gầy đét, quay người muốn bỏ đi.
Cũng không biết do kinh hoảng quá độ, hay là như thế nào, thằng bé đứng không vững, ngã vào lòng hắn, từ người hắn vang lên những tiếng ùng ục kì quái, dường như là tiếng gào thét của một cái bao tử đã đói khát quá lâu rồi.
- Đói bụng quá...
Hắn ngây người ra, không thể tưởng được mình sẽ gặp chuyện như thể này. Vốn định đi rồi, lại phát hiện thằng bé đang nắm chặt tay áo hắn. Ý thức tuy rằng đã sắp hôn mê, nhưng bàn tay nhỏ bé lại thần kỳ làm sao rất có lực, hắn dứt tay mấy cái mà dứt không được.