Người trước mắt này, thật sự là kỳ quái.
Vừa định hỏi lại, người của quán cơm đã mang đồ ăn lên. Tuy rằng là kết quả của việc Lancelot chỉ loạn cả lên, nhưng bởi vì trình độ của tiệm cơm cao, nhưng tất cả đều ngon lành bắt mắt, làm ngón áp út của ai cũng rung loạn cả lên. (CBRO: ngón áp út là thực chỉ, có ăn là máy động)
Mùi vịt áp chảo bốc lên thơm phức. Đây là thịt vịt mới cắt tiết, ướp bảy thứ gia vị chế biến thành, một bát canh quả phật thủ cùng với rất nhiều thứ rau chỉ mọc trên núi, dùng cành cây hắc tùng làm củi, dùng lửa nhỏ nấu khô, bốc mùi thơm lừng khắp bốn phía, một chén chè Thiên Hương Nhất Phẩm, dùng nhiều loại hoa quả cắt nhỏ ra, trộn lăn lộn và mật ong, tinh chất của hoa, hương liệu, làm nên vị ngọt ngào khó quên.
Những thứ còn lại như xíu mại, há cảo, bánh bột lọc, muôn màu muôn vẻ, đua nhau tòa hương, chỉ cần nhìn cũng biết là kiệt tác do đầu bếp bỏ không ít tâm tư tạo nên.
Lancelot nhìn muốn rớt con mắt. Hắn ở trong núi mười mấy năm, chưa từng thấy món nào ngon mắt như thế.
Bình thường ăn uống, toàn bộ đều do mình thu xếp, ngẫu nhiên bắt được heo rừng, thỏ hoang là có thể cao hứng cả buổi. Nếu liên tục vài ngày không thấy bóng dáng bất kỳ động vật nào thì cũng đành lấy quả dại, rau rừng ăn cho no bụng. Cũng có đôi khi ăn phải thứ có độc, nếu không có sư phụ cấp cứu kịp thời thì đã sớm đi đời nhà ma rồi.
Động tác của Tiểu Thảo ung dung hơn nhiều. Tuy rằng đã chịu đói liên tục mấy ngày, bao tử đã sôi ùng ục, nhưng nhất cử nhất động vẫn rất nhã nhặn thanh tú.
Hai đôi đũa bay qua múa lại, thoáng cái đã dùng tốc độ mà mắt thường khó có thể nhìn rõ dọn sạch mọi thức ăn trên bàn vào dạ dày, cẩn thận quan sát thì thấy tuy rằng cùng là sói nhai hổ nuốt, nhưng cách ăn của hai người lại khác nhau rất xa, Tiểu Thảo luôn ăn một miếng thức ăn rồi uống một ngụm trà, lại lấy khăn ăn lau lau miệng, dường như từng được dạy dỗ cực kỳ cẩn thận. Còn Lancelot thì dùng cả hai tay, nước miếng văng tung tóe, tư thế cực kì bất lịch sự, khăn ăn dơ hơn mấy chục lần so với trước khi ăn. Chủ quán quan trông thấy cũng nhíu mày.
Khi ăn đã tương đôi no, Tiểu Thảo bông nhiên nhớ ra, Lancelot nói, đã mười mấy năm qua, vẫn ở trên núi. Nói cách khác, hôm nay là ngày đầu tiên hắn xuống núi!
Như vậy, bữa tiệc này tiền cơm đắt đỏ, hắn lấy đâu ra tiền?
- Lan ... Lancelot đại gia, ngài có tiền trả không?
- Nói cái gi? Nghi ngờ bổn đại gia không có tiền trả sao?
Lancelot móc một bao bố nhỏ trong ngực ra, chính là cái bao bố khi nãy bị Tiểu Thảo trộm đi.
- Vận may của ngươi không tệ! Hôm nay cho ngươi mở rộng tầm mắt.
Nói xong, Lancelot mở bao bố ra, chủ nhân cũ của cái bao bố hiển nhiên tương đối coi trọng món đồ trong bao bố, dùng vải bông quấn đến mấy lớp, Lancelot tốn không ít sức lực mới cởi được hết ra.
- A! Quả nhiên... Ta biết mà, hôm nay thảm rồi!
Sau khi thấy rõ món đồ trong bao bố, Tiểu Thảo thầm thở dài đầy chua xót.
Trong bao bố chỉ có một cục đá, to cỡ bàn tay, chất liệu đá thấp kém, nhìn qua nặng trịch, cũng không có gì đặc sắc. Nói cách khác, cục đá này căn bản là không đáng một đồng.
Thấy sắc mặt Tiểu Thảo, Lancelot cũng là thất thần. Cục đá này là vật bên người lão già chết tiệt. Ngày thường vẫn xem như bảo bối, hắn âm thầm rình xem, đoán rằng vật ấy tất là vô giá, cho nên lần này chuồn đi, đặc biệt nghĩ cách trộm nó theo làm tiền đi đường.
- Không thể nào! Thứ này... Thật sự không đáng giá sao?
Tiểu Thảo buồn bã gật gật đầu, ở nhà nàng từng thấy qua vô số đồ vật hiếm quý, đối với việc giám định và đánh giá đá cũng có hiểu biết nhất định, biết bất kể đánh giá từ góc độ nào thì đây cũng chỉ là một cục đá chẳng có chút giá trị nào cả.
- Lần này thì nguy rồi, lát nữa làm sao trả tiền cơm đây? Hay là lén chuồn êm đi thôi!
Lancelot vừa nghĩ thế đã thấy Tiểu nhị phụ trách chiêu đãi, sắc mặt xanh mét, ngăn ở trước bàn, trầm giọng nói:
- Khách nhân! Các ngươi không phải muốn ăn cơm chùa đó chứ!
- Ha ha ... Ha ha ... Bổn đại gia là loại người như thế nào mà lại đi làm chuyện như vậy chứ?
Một mặt Lancelot cười to, một mặt đầu óc nhanh chóng suy nghĩ, trù tính biện pháp thoát thân. Chỉ chốc lát sau, ánh mắt hắn chuyển hướng nhìn về phía Tiểu Thảo, nhìn từ trên xuống dưới không có chút ý tốt đẹp nào.
Tiểu Thảo bị hắn nhìn mà trong lòng sợ hãi, mơ hồ đoán được, Lancelot muốn bán mình lai làm tiền cơm.
Đô thành lớn như thành Hàng Châu, chuyện buôn lậu người tất nhiên không ít, biện pháp này quả thật có thể làm được.
- Bây giờ bị bắt, nhất định sẽ bị đưa trở về, không được... Không được... Tuyệt đối không được...
Nghĩ đến hậu quả, Tiểu Thảo quyết định thật nhanh, quát to một tiếng, ném cả đống chén dĩa trên bàn về phía tiểu nhị.
Tiểu nhị đáng thương kia bị bất ngờ không kịp đề phòng, bị ném đến đầu rơi máu chảy, nước canh đầm đìa, ngã xuống đất kêu la oai oái.
Tiểu Thảo không làm thì thôi, đã làm không dừng, thuận tay đạp đổ cái bàn, nhất thời trên lầu đại loạn, khách nhân nghĩ đã xảy ra đánh nhau báo thù, đều lo chạy trốn. Trong cảnh hỗn loạn, tất nhiên là không thiếu được chuyện ngươi giẫm lên ta, ta giẫm lên ngươi. Chỉ nghe được lầu trên lầu dưới kêu la ầm ĩ, nhất thời loạn cả lên.
Tiểu Thảo thừa dịp hỗn loạn, đang muốn trốn, lại bị một gã tiểu nhị nhéo tai. Nàng liều mạng giãy dụa, đấm đá loạn cào cào. Tuy nhiên tiểu nhị kia rất khỏe, hung hăng đánh cho nàng một bạt tai, đánh cho Tiểu Thảo trời đất quay cuồng, mắt nổ đom đóm.
- Ngay trước mặt của ta, ngươi dám đánh hắn?
Cũng không biết là do đồng bệnh tương liên, hay là sớm đã hẹn trước, trong nháy mắt thấy Tiểu Thảo bị đánh, Lancelot chỉ cảm thấy một cỗ tức giận xông thẳng lên đỉnh đầu, không thể áp chế.
Dưới cơn thịnh nộ một quyền đấm ra, đánh bay tên tiểu nhị kia ra ngoài, một tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiểu Thảo, vung tay múa chân, đánh đông dẹp bắc, đánh ngã từng đợt từng đạt tiểu nhị xông tới. Hai người thừa dịp hỗn loạn liền xông ra ngoài. Vì sợ tiệm cơm báo quan, sẽ có nha dịch đuổi theo, Lancelot kéo Tiểu Thảo, chạy suốt nửa dặm đường, chạy đến Tây Hồ, chạy thẳng lên Đoạn Kiều.