Kỳ Ly thành, vào giữa trưa, ánh nắng rực rỡ, người trong thành lúc này đều đang ăn cơm hoặc là nghỉ ngơi, mà sau khi Lam Phong xuất hiện ở trong thành với một cái bao lớn sau lưng khiến cho người ta líu lưỡi.
Trọng lượng lần này tuy rằng tăng thêm, bất quá ngược lại Lam Phong cảm thấy thoải mái hơn nhiều, hơn nữa là còn hơn rất nhiều, lần trước cơ hồ đi một dặm đường thì dừng lại một lần, mà lần này đi tới sáu mươi dặm, hắn chỉ dừng lại hai lần, đây dĩ nhiên là thành quả tu hành năm mươi hai ngày của hắn.
Cũng bởi vì vậy, lần này khiến cho người chú ý ít hơn một chút, tựa như là mọi người đều đi thẳng trên đường, nếu có một người cứ đi một chút dừng một chút thì đương nhiên sẽ bị chú ý nhiều hơn.
Về đến nhà, Lam Phong chỉnh lý thu dọn một số thứ, quần áo để trong phòng, thực vật hương liệu (kiếm được ở trong rừng) để ở phòng bếp, tóm lại nên ở nơi nào thứ để ở nơi đó.
Lam Phong ở trong nhà một hồi cảm thấy được có nhiều chỗ là lạ nhưng mà nhất thời nghĩ không ra, chỉ là cầm lấy da thú, thỏ tuyết, còn có đồ mượn của Ai Thụy Khắc xuất môn.
Lam Phong đầu tiên là đi tới tiệm vũ khí Ai Thụy Khắc, trước đem đồ trả lại, đồng thời tặng cho Ai Thụy Khắc một số da thú cùng hai con thỏ tuyết, tuy rằng hắn có đôi khi rất vô sĩ, nhưng mà không có nghĩ là thích chiếm tiện nghi của người tốt, hơn nữa còn là người quen biết.
Đi tới đi tới...
"Ta nghĩ ra rồi, hèn gì thấy là lạ, nguyên lai là việc này. Ta rời đi lâu như vậy, theo lý thuyết trong nhà hắn là rất nhiều tro bụi mới đúng, như thế nào so với lúc ta đi còn sạch sẽ hơn." Trên đường, Lam Phong rốt cục đã nhận ra, nhà của hắn không chỉ có không có tro bụi, mà so với trước lúc hắn đi còn sạch sẽ hơn, đây nhất định là có người đến quét dọn.
Nhưng mà, rốt cuộc là ai làm chứ?
Khi Lam Phong rời nhà, hoàn toàn không khóa cửa, ai cũng có thể đi vào, đơn giản là hắn cảm thấy việc này không cần thiết, nhà ngoài bốn bức tường ra chẳng có gì khác, ăn trộm có viếng thăm cũng chẳng lấy được gì.
Bởi vậy Lam Phong cũng không biết ai có lòng tốt như vậy, quét dọn nhà cho mình.
Lúc này, trong đầu Lam Phong hiện lên một khuôn mặt mỹ lệ nhỏ nhắn mang theo nụ cười ôn nhu...
Không thể nào!
Lam Phong lắc đầu, trước đem chuyện này ném qua một bên, sau đó tiếp tục chuyện của hắn, khi đem đồ trả lại cho Ai Thụy Khắc, Ai Thụy Khắc cũng không có nhận đồ Lam Phong tặng, hắn cảm thấy đây chỉ là tiện tay mà thôi, không cần phải cảm tạ.
Mà Lam Phong cũng không có miễn cưỡng, chỉ tính toán sau này làm chút thịt nướng và mua rượu ngon, đãi Ai Thụy Khắc một bữa, Ải Nhân thích nhất là nhậu với thịt nướng, chuẩn xác mà nói là đa số nam nhân ai cũng thích nhậu với thịt nướng.
Tiếp theo, Lam Phong đến cửa hàng đồ da và tửu lâu bán da thú và thỏ tuyết, dựa vào tâm lý học trình độ cao, hắn rất dễ dàng nắm bắt được tâm lý của người mua, do đó bán được giá hời, tổng cộng là được 1.15 kim tệ ( 1 kim tệ 1 ngân tệ 5 đồng tệ).
Bởi vậy, gia sản hiện tại của Lam Phong liền từ 3.5 ngân tệ (nhiệm vụ làm thuê đầu tiên), lên đến 1.5 kim tệ, cuối cùng cũng đã thăng lên cấp kim tệ.
Đem tiền bỏ vào túi tiền, Lam Phong bước đến một nơi, đây là địa phương mà hắn hôm nay phải đi — sân thi đấu, tuy rằng cũng muốn đi đến học việc nhưng mà việc này cần thiết hơn.
Tại trên đường, Lam Phong chỉ hy vọng hôm nay sân thi đấu không ai dùng, bằng không đợi đến ngày mai, như vậy sẽ chậm trễ thời gian khiêu chiến mình đưa ra.
Không biết có phải ông trời chiếu cố đến Lam Phong mà vận khí của hắn rất tốt, sân thi đấu hôm nay không có ai sử dụng, sân thí đấu của Kỳ Ly thành một tháng tối thiểu có hơn nửa thời gian được sử dụng, có đôi khi có người chơi đùa quyết đấu, có đôi khi là biểu diễn, có đôi khi là vui chơi ăn mừng...
Chỉ cần ngươi nộp ra phí sân bãi, còn có "phía trên có người" là có thể sắp xếp.
Mà lần trước hắn đến đây không có ai sử dụng, hiện tại cũng vẫn thế, tình huống như vậy, chỉ có thể nói vận khí của hắn thật sự quá tốt.
Lam Phong lần này ở giữa sân đứng hồi lâu, thẳng đến khoảng bốn giờ chiều, mới nói một câu sau đó rời đi.
Mà câu nói kia của hắn chính là :"Tốt lắm, sân này hoàn toàn có thể sử dụng."
Sau đó, Lam Phong đi tới học viện, sau khi thuận lợi tiến vào học viện, hắn liền đi đến sân huấn luyện số một, hắn là muốn nói một tiếng với Ngả Mễ Lệ là mình đã trở lại, có vẻ như ngoại trừ Ngả Mễ Lệ thì hắn cũng chẳng cần phải nói chuyện này cho ai khác.
Mộ Dung Thiên Tầm, không cần thiết.
Lâm Tiểu Vũ, không cần.
Những người khác, cần sao?
Đương nhiên ngoại trừ lý do trên ra, còn có chính là tìm Bỉ Nhĩ quyết đấu, Bỉ Nhĩ thuộc lớp vũ kỹ a03, thực lực so với các thiếu nức trong lớp của Ngả Mễ Lệ mạnh hơn nhiều, tự nhiên cũng là được huấn luyện bên trong sân số một.
Lam Phong bước vào sân, liền đứng tại chỗ nhìn, bởi vì sân huấn luyện to như vậy, nhiều người như vậy, tìm người cũng không thể trong chốc lát, hoàn hảo các thiếu nữ trong lớp Ngả Mễ Lệ rất hấp dẫn chú ý, cho nên hắn rất nhanh liền phát hiện.
Đồng thời —
"A, như thế nào trùng hợp như thế, lớp z cũng ở đây." Lam Phong không ngờ phát hiện Lâm Tiểu Vũ ngồi ở một bên cầm kiếm đâm đất chơi, cũng đúng, nàng và những người khác bất đồng, nàng đối với vũ kỹ hứng thú không nhiều, thời gian huấn luyện tuyệt sẽ không nhiều hơn so với người khác, hiện tại đã trễ thế này, nàng đã sớm kết thúc huấn luyện.
Không quản nàng, Lam Phong vừa đi, vừa nghĩ cách tìm được Ngả Mễ Lệ từ các thiếu nữ, không nghĩ tới đầu tiên phát hiện không ngờ là Bỉ Nhĩ, hắn đang đứng gần các thiếu nữ.
Ở nơi này, đang cùng Mộ Dung Thiên Tầm nói chuyện có vẻ như có vẻ như hai người còn rất "thân thiết", Bỉ Nhĩ đang cầm tay của Mộ Dung Thiên Tầm đang đỏ mặt, mà các thiếu nữ bên cạnh cũng đều dùng ánh mắt "hâm mộ" nhìn Bỉ Nhĩ.
Ách, đương nhiên nhìn từ xa thì cảm giác vậy, nhưng tình huống thực tế thì có điểm không khớp so với điều hắn nghĩ.
Trên thực tế, chỉ cần mọi người nhìn vào tư thế hiện tại giữa Bỉ Nhĩ và Mộ Dung Thiên Tầm là biết, tay của Mộ Dung Thiên Tầm là có hơi hướng về phía trước, Bỉ Nhĩ thì là cầm lấy cánh tay của nàng...
Tư thế như vậy, thấy thế nào cũng không giống với bộ dáng của hai người yêu nhau.
Ánh mắt của các thiếu nữ cũng không phải hâm mộ, có vẻ như có chút tức giận...
Đây, có vẻ giống như hiện trường cãi nhau, chẳng lẽ tình cảm của hai người xuất hiện vấn đề sao?
Đang lúc Mộ Dung Thiên Tầm và Bỉ Nhĩ còn đang tiếp tục tiến hành những động tác còn lại thì một âm thanh vui sướng làm cho bọn họ đều dừng lại, nhìn về một phía...
" Lam Phong!" Lâm Tiểu Vũ phát hiện Lam Phong đi tới, liền ném thanh kiếm đi, chạy về phía Lam Phong.
Trong năm mươi hai ngày Lam Phong biến mất, nàng thường xuyên nhớ tới hắn, không có biện pháp a, lớp z chỉ có Lam Phong chơi được, ách, đây là nguyên văn của nàng, đương nhiên cũng không phải là mong nhớ ngày đêm như vậy.
Mà nàng hiện tại sở dĩ vui sướng như vậy, cũng là bởi vì nàng hiện tại nhàm chán nhàm chán hơn nữa nàng cố ý chọc tức Mộ Dung Thiên Tầm, trong đoạn thời gian này, có vẻ như hai người không được thuận hòa cho lắm...
"Ách, Lâm Tiểu Vũ! Thời gian này ngươi có khỏe không?" Lam Phong không rõ Lâm Tiểu Vũ vì cái gì vui vẻ như vậy, ta cũng không phải là vàng.
"Ta rất khỏe, còn ngươi? Năm mươi hai ngày nay ngươi chạy đi đâu thế? A, ngươi dường như thay đổi rất nhiều." Lâm Tiểu Vũ cùng Lam Phong sóng vai mà đi, hơn nữa khi nàng đến gần Lam Phong, phát hiện Lam Phong có sự biến hóa.
" Ta đi tu hành, thân thể biến hóa cũng là từ kết quả của tu hành, biến thành đẹp trai hơn rất nhiều." Lam Phong cười hì hì trả lời, hắn còn tưởng rằng Lâm Tiểu Vũ nói hắn trở nên cường tráng hơn.
"Tu hành cái gì a, có thể dạy cho ta hay không." Lâm Tiểu Vũ lập tức truy vấn.
"?? Ngươi không phải ghét nhất là luyện võ vì sợ khổ sao?" Lam Phong khó hiểu hỏi.
Lâm Tiểu Vũ hai mắt sáng lên, vẻ mặt khát vọng :" Có thể có hiệu quả như ngươi vậy, ta khổ cực một chút cũng không sao cả."
"Không phải chứ, chẳng lẽ ngươi thích cơ thể cường tráng, từ bỏ đi, nữ hài tử mà cường tráng thì ghê lắm." Lam Phong lập tức giữ một khoảng cách với Lâm Tiểu Vũ, có cái sở thích này, không phải là tâm lý có vấn đề sao.
Tiểu sinh hơi sợ...