Phương Ngạo Thiên cẩn thận quan sát kinh mạch của Hắc Yến, sau một hồi cân nhắc, hắn giơ tay về phía lưng nàng.
Từ lòng bàn tay hắn, một ngọn lửa bắt đầu tích tụ, ban đầu, ngọn lửa chỉ lơ lửng giữa lưng của Hắc Yến và lòng bàn tay của Phương Ngạo Thiên, dần dần, ngọn lửa càng lúc càng nở rộng, chỉ trong thời gian khoảng một chung trà, ngọn lửa đã hoàn toàn bao phủ Hắc Yến.
Hắc Yến lúc này như một người đang ngồi giữa ngọn lửa, khung cảnh vô cùng kì dị.
Từ các lỗ chân lông trên người Hắc Yến, một dòng nước đen dần dần rỉ ra, bốc mùi hôi tanh nồng nặc. Càng lúc, dòng nước càng nhiều, tuy nhiên có một điều vô cùng quỷ dị, dòng nước tanh hôi thoát ra khỏi người Hắc Yến chỉ trong nháy mắt lập tức bốc hơi, sau đó tạo thành một đám mây đen nhỏ phiêu phù giữa Hắc Yến và Phương Ngạo Thiên.
Đám mây càng lớn, sắc mặt Hắc Yến càng giãn ra, cũng bắt đầu hồng hào trở lại, trái ngược với Hắc Yến, sắc mặt Phương Ngạo Thiên càng lúc càng khó coi, khuôn mặt hắn càng lúc càng trắng, thần thái đau đớn tới cực điểm, mồ hôi không ngừng đổ ra, chốc lát đã ướt đẫm bộ y phục hắn đang mặc.
Nhưng Phương Ngạo Thiên vẫn cắn răng, bàn tay run run, duy trì ngọn lửa bao bọc toàn thân Hắc Yến.
Phương Nhi đứng quan sát, thấy sắc mặt Phương Ngạo Thiên càng lúc càng khó coi, nàng rất lo lắng, chưa bao giờ nàng thấy Phương Ngạo Thiên lại tỏ ra đau đớn thống khổ như vậy.
Cứ như vậy duy trì khoảng nửa canh giờ, chợt một tiếng hô vang lên cạnh Phương Nhi:
- Tẩy Cốt Tâm Hỏa !!!
Phương Nhi lúc này đang chăm chú quan sát Phương Ngạo Thiên, khi tiếng nói vang lên, nàng giật mình, theo bản năng rút Hàn Băng Kiếm xoay người thủ thế, hàn khí trong phút chốc lan tỏa.
Người vừa thốt lên chợt vội vã lui lại, hai tay xua loạn
- Phương cô nương, dừng tay, là ta, là ta, Kiếm Tâm
Phương Nhi định thần nhìn lại, hóa ra chính là Kiếm Tâm, hắn cũng vừa kết thúc việc luyện công, mặc dù có khó khăn nhưng dù sao hắn cũng là một đệ tử tinh anh ngàn người có một, việc hắn luyện thành cũng không có gì quá ngạc nhiên.
Phương Nhi thu Hàn Băng Kiếm lại, rồi lại xoay người tới gần Phương Ngạo Thiên và Hắc Yến, sau đó nàng ngồi xuống cách hai người một quãng, Hàn Băng Kiếm cắm trước mặt, hai mắt nàng nhắm hờ:
- Hàn Băng Tỏa !!!
Một chiếc lồng băng to lớn lập tức xuất hiện, bao phủ toàn bộ bốn người, Kiếm Tâm, Phương Ngạo Thiên, Phương Nhi và Hắc Yến.
Sau khi bố trí xong xuôi, nàng lạnh lùng hỏi Kiếm Tâm:
- Tẩy Cốt Tâm Hỏa là gì ?
Kiếm Tâm chứng kiến tất cả hành động của Phương Nhi, trong lòng hắn rung động mạnh mẽ, hàn ý mà vừa rồi Phương Nhi tỏa ra khiến hắn cảm thấy như bị đông cứng, phải rất khó khăn mới có thể nhảy ra ngoài, chậm một chút có lẽ hắn đã táng mạng dưới lưỡi kiếm rồi cũng nên.
Hắn càng lúc càng kinh hoảng trước tu vi của Phương Ngạo Thiên và Phương Nhi, mặc dù ma pháp hay chiến kỹ hai người sử dụng đều là sơ cấp nhưng tu vi của hai người luôn làm hắn bất ngờ.
Chỉ riêng Hàn Băng Tỏa đang bao bọc bốn người đã chứng minh cho hắn biết rằng, dù hắn có tu luyện thế nào, thì đối với cô nương trước mặt, hắn cũng không khác một con kiến là mấy.
Hàn Băng Tỏa bố trí trên diện rộng, người thi pháp phải luôn thôi động ma lực duy trì Băng Tỏa, nhưng nhìn thái độ của Phương Nhi thì gần như nàng không có chút biểu hiện rằng nàng đang hao phí ma lực cho Băng Tỏa, sắc mặt nàng không chút thay đổi, cứ như người thi triển Băng Tỏa kia không phải là nàng vậy.
- Kiếm Tâm !!!
Phương Nhi gọi, giọng nói có pha chút khó chịu.
- A, Phương cô nương, ta xin lỗi.....
- Cô nương hỏi về Tẩy Cốt Tâm Hỏa kia phải không ?
- Thực ra.....
Kiếm Tâm gãi gãi đầu
- Thực ra ta cũng chỉ nghe nói về Tẩy Cốt Tâm Hỏa mà thôi, gia gia ta có nói qua, Tẩy Cốt Tâm Hỏa là một loại dị hỏa, do tinh hoa ma lực Hỏa thuộc tính ngưng tụ mà thành.
- Ma pháp sư hỏa hệ lại vô cùng coi trọng dị hỏa này, nó quyết định tu vi, cường độ ma lực của ma pháp. Mỗi ma pháp sư hỏa hệ tu luyện hỏa hệ ma pháp phải trải qua vô số gian khổ mới có thể ngưng tụ được dị hỏa, mà tỉ lệ ngưng tụ dị hỏa lại thấp thảm thương, thậm chí phải đổi bằng tính mạng. Mỗi lần sử dụng dị hỏa sẽ phải tiêu hao một phần ba tu vi, mặc dù phần tu vi tiêu hao có thể bù đắp lại nhanh chóng, tuy nhiên cũng rất nguy hiểm, bởi khi tu vi chưa khôi phục gặp phải địch nhân thì trăm hại không lợi.
- Ngoài việc có thể tăng cường sức mạnh ma pháp, dị hỏa còn có thể sử dụng để thanh tẩy Xương Cốt, giúp loại bỏ tạp chất trong kinh mạch, gia cố, tăng cường sức chịu đựng của kinh mạch.
- Có điều.....
- Có điều gì ?
Phương Nhi vội vàng hỏi
- Sử dụng dị hỏa để giúp người khác thanh tẩy xương cốt, không khác gì tự thiêu đốt bản thân, dị hỏa xuất thể cần phải có tinh thần lực cường đại để điều khiển, trong quá trình dung nhập vào đối phương lại phải vô cùng cần thận, chỉ sai lầm một chút là người thi pháp sẽ bị dị hỏa cắn trả, táng mạng đương trường. Hơn nữa, dị hỏa khi xuất thể sẽ tiêu hao ma lực vô cùng lớn, nếu không đủ sức duy trì cho tới lúc hoàn thành việc tẩy cốt thì người được thi pháp sẽ gặp nguy hiểm.
Nói tới đây, Kiếm Tâm lại lo lắng nhìn về phía Phương Ngạo Thiên.
Lúc này, Phương Ngạo Thiên vẫn đang cố gắng duy trì Tâm Hỏa, thân hình hắn bắt đầu run rẩy, khuôn mặt trắng bệch, dường như khó có thể duy trì được lâu.
Ngọn lửa bao bọc Hắc Yến cũng có dấu hiệu dần rút lui, gương mặt Hắc Yến đã hồng nhuận, thân hình không còn rung động như ban đầu.
Đám mây đen giữa hai người dường như đã ngưng tụ tới cực điểm, tạo thành một khối cầu màu đen, chầm chậm xoay chuyển giữa hai người.
Lúc này là lúc tối trọng yếu, Kiếm Tâm nắm chặt tay, hắn mặc dù chưa nếm qua sự thống khổ khi sử dụng tâm hỏa, nhưng hắn hiểu rằng, Phương Ngạo Thiên đang đánh cược tính mạng hắn để hỗ trợ Hắc Yến, từ trong tâm khảm Kiểm Tâm bất chợt dâng lên sự kính trọng đối với người thanh niên mà hắn từng vô cùng căm ghét.
- Phá !!!
Một tiếng thét chợt vang lên, Phương Ngạo Thiên nhanh như chớp thu tay, tâm hỏa đang bao bọc Hắc Yến chợt tỏa sáng rực rỡ, sau đó tụ lại trở thành hỏa cầu rồi lao thẳng vào đám mây đen đang phiêu phù giữa hai người.
- Xoát !!!
Một âm thanh lạnh buốt vang lên, đám mây va chạm với Tâm Hỏa như dầu gặp lửa, bùng cháy dữ dội, trong khoảng khắc hóa thành mây đen tan vào không khí.
Hắc Yến lúc này cũng khẽ động đậy
Bất thình lình, nàng mở mắt, đứng dậy rồi lao vọt tới, ôm chầm lấy Phương Ngạo Thiên.
Quá bất ngờ, Phương Ngạo Thiên không kịp phản ứng, thân thể của hắn lại vừa trải qua đau đớn, thống khổ kịch liệt đã gần như mất kiểm soát, ngã ngửa ra sau.
Hắc Yến cũng không kịp phản ứng, khi nàng định thần lại nàng chợt cảm thấy đôi môi ấm áp một cách kì lạ.
Nàng mở mắt, thấy Phương Ngạo Thiên đang tròn mắt nhìn nàng.
Hắc Yến như đã nhận ra mọi việc, đứng bật dậy khỏi người Phương Ngạo Thiên rồi chạy về phía Phương Nhi, khuôn mặt nàng đỏ hồng như ráng chiều.
Đứng dậy, lao tới, lại đứng dậy, lại vọt đi....
Phương Ngạo Thiên ngơ ngác nhìn bóng dáng kiều diễm đang e lệ núp sau lưng Phương Nhi, hắn lắc lắc đầu rồi ngồi xuống đất, chầm chậm điều tức, cố gắng khôi phục.
Thực ra vừa rồi hắn chỉ là tổn hao sức lực quá nhiều, nhưng không phải là hắn tổn hao sức lực do sử dụng Tâm Hỏa, mà là hao tổn sức lực điều khiển ngọn lửa của Hỏa Cầu, một trong Tứ Đại Quang Cầu trong Vô Thần Đỉnh.
Theo như lời Tiểu Kim nói với hắn, ngọn lửa này vô cùng tinh thuần, so với Tâm Hỏa còn muốn hơn một bậc. Vừa rồi, Phương Ngạo Thiên chính là sử dụng Hỏa Cầu để giúp Hắc Yến,bình thường tứ đại quang cầu yên ổn giao hòa với nhau, tạo thành năng lượng vô thuộc tính của Vô Thần Đỉnh, nhưng vừa rồi, trong lúc Phương Ngạo Thiên sử dụng Hỏa Cầu, năng lượng của Hỏa Cầu đã giảm đi khá nhiều khiến tứ đại quang cầu mất đi cân bằng năng lượng, ba luồng năng lượng còn lại liên tục xung đột trong Vô Thần Đỉnh vốn đang tiềm ẩn trong nội thể của Phương Ngạo Thiên khiến hắn vô cùng đau đớn.
Cũng may Hắc Yến thành công khá nhanh, nếu tiếp tục thêm một thời gian, sợ rằng ba khối quang cầu kia sẽ nổ tung.
Sau một lúc điều tức, sắc mặt Phương Ngạo Thiên trở lại bình thường, hắn đứng dậy, liếc qua Kiếm Tâm rồi bước về phía Phương Nhi và Hắc Yến.