Hắc Yến thấy Phương Ngạo Thiên bước tới, lại nhớ tới cảnh "nữ trên nam dưới" vừa rồi, sắc mặt nàng đỏ hồng, thẹn thùng cúi đầu không dám nhìn hắn.
Phương Ngạo Thiên thấy Hắc Yến như vậy thì dở khóc dở cười, lắc đầu rồi vung tay giải khai Hàn Băng Tỏa.
Bốn người lúc này mới nhìn quanh, khắp nơi, đệ tử của Quỷ Tông vẫn chưa một ai có thể thành công, một số người đã chịu không nổi áp lực trong kinh mạch, táng mạng đương trường, một số đang lâm vào tình trạng nguy hiểm.
Sợ rằng số người qua được cửa này không còn đủ một phần mười.
Chợt, giọng nói quỷ dị của dẫn giả vang lên:
- Bốn người, Phương Ngạo Thiên, Phương Nhi, Hắc Yến, Kiếm Tâm, luyện thành công pháp trước thời hạn quy định, xếp hạng S, trực tiếp thông quan tới tầng thứ tám: "Sát Lục", đồng thời được thưởng công pháp đỉnh cấp, Quỷ Kiếm Đoạt Hồn.
Thông quan một lần vượt bảy tầng ? Chuyện này xưa nay chưa từng xảy ra bao giờ.
Chưa kịp suy nghĩ, một vầng sáng chợt bao phủ cả bốn người, rồi trong chớp mắt, cả bốn người biến mất.
Lại một lần nữa bốn người rơi vào vực xoáy không gian, ý thức lập tức trở nên mơ hồ, khi tỉnh lại, bốn người thấy mình đang ở giữa một hang động vô cùng to lớn, phóng mắt không thấy điểm cuối.
Nếu như phía trên không phải là trần đá, sợ rằng mọi người sẽ nghĩ rằng mình đã lạc vào một thế giới khác cũng nên.
- Chúc mừng các ngươi đặt chân tới tầng thứ tám, "Sát Lục"
- Muốn thông quan ở đây, các ngươi có hai cách, thứ nhất, giết hết toàn bộ người bên cạnh các ngươi, các ngươi sẽ đạt được Sát Lục chi khí, có thể thông quan tới tầng 9.
- Cách thứ hai, đi tới tận cùng của Sát Lục chi tràng, đánh bại Sát Lục chi vương, nhưng theo ta, các ngươi nên làm theo cách thứ nhất, vì cách thứ hai ta sợ rằng các người toàn bộ sẽ bị giết.
Phương Ngạo Thiên trầm ngâm không nói gì, sau đó xoay người, phất tay nói:
- Đi, có chết cũng phải chết chung
Hắn không do dự, hắn không hề có chút nhíu mày suy nghĩ
Cả ba người, Phương Nhi, Hắc Yến, Kiếm Tâm thấy hắn không tốn chút thời gian suy nghĩ, cũng gật mạnh đầu.
Sau lần hắn sử dụng tâm hỏa cứu sống Hắc Yến, hắn vô hình chung đã trở thành biểu tượng, là đội trưởng của cả nhóm.
Không kể tới Phương Nhi hay Hắc Yến, ngay cả Kiếm Tâm cũng thực lòng khâm phục hắn, hắn hiểu rằng, nếu muốn, Phương Ngạo Thiên hoàn toàn có thể ngay lập tức giết chết ba người mà thông quan, nhưng hắn lại không làm vậy, hắn lựa chọn con đường khó khăn hơn, nguy hiểm hơn mà không bỏ lại đồng bọn. Chí khí đó quả thực khiến hắn cảm động....
- Ta nghĩ.... lựa chọn của các ngươi không phải là một lựa chọn thông minh ....
- Sát Lục Chi Tràng, khởi động....
Sau tiếng rít lạnh lẽo của dẫn giả, hang động rung động một cách mạnh mẽ, mặt đất dưới chân bốn người rung động mạnh rồi nứt ra, âm khí xung thiên từ các kẽ nứt phun lên.
Từ các khe nứt lớn, từng đạo khói đen như sương mù bắt đầu lan tỏa, từ trong sương mù, vô số ma thú xuất hiện, tiếng gầm gừ vang vọng khắp nơi.
Cửu Vỹ Hỏa Hồ vốn vẫn nằm yên lặng trên vai Phương Nhi cũng mở bừng hai mắt, nhe răng rít lên từng hồi.
Trong Vô Thần Đỉnh, dị thú Ngân Giao (tên PNT mới đặt tên) cũng mở mắt, gầm rít muốn ra ngoài.
Phương Ngạo Thiên dùng thần thức quan sát xung quanh, thấy trong sương mù xuất hiện vô số ma thú cổ quái, thực lực thấp nhất cũng là ma thú cấp tám, số lượng ma thú lại vô cùng lớn.
Sau một hồi quan sát, Phương Ngạo Thiên phát hiện, càng tiến về phía đông, thần thức của hắn càng yếu, càng đi xa về phía đông, ma thú cũng càng mạnh mẽ hơn, thậm chí xuất hiện cả ma thú phi hành cấp chín.
Phương Ngạo Thiên trầm ngâm, thu lại thần thức, hai tay nắm chặt. Ngăn được cả tinh thần lực cấp Thần, có nghĩa là gì ? Có nghĩa là ở phía đông của hang động có một ma thú, hay dị vật gì đó ít nhất cũng tương đương hoặc tiếp cận với Thần cấp.
Với thực lực của cả bọn hiện tại, liều mạng có thể đánh một trận, nhưng đó là ở vị thế bốn người cùng tấn công một mục tiêu, còn giữa biển ma thú này, việc đó gần như không thể xảy ra.
Hắn cũng đoán rằng, cái gọi là Sát Lục Chi Khí, có lẽ nằm ở phía đó.
"Chủ nhân..."
Tiếng của Tiểu Kim chợt vang lên
"Âm khí nơi này quá mạnh, ở phía đông ta cảm ứng được hơi thở của Hắc Ám Thần Tộc, chủ nhân phải cẩn thận"
"Ta hiểu, nhưng phải liều thôi"
Phương Ngạo Thiên nghiến răng, hắn vẫn tin tưởng rằng, người sắp đặt Quỷ Môn Quan tất không thể đoạn mọi sinh lộ, chắc chắn có cách, vấn đề chỉ là hắn có thể tìm ra hay không mà thôi.
- Các ngươi nghe đây
Giọng nói quỷ dị của dẫn giả lại vang lên trong thinh không
- Sát Lục Chi Khí, hay còn gọi là Sát Lục Chi Kiếm, tồn tại ở hướng đông của Sát Lục Chi Tràng, Sát Lục Chi Khí cũng chính là một kiện thứ thần khí, một ma kiếm, trải qua hấp thụ ma khí vạn năm mà thành, nhiệm vụ của các ngươi chính là đoạt lấy Sát Lục Chi Kiếm, đoạt được thần kiếm, sẽ coi là hợp cách và được thông quan, đoạt không được.... hắc hắc.... coi như vận khí của các ngươi đến đây là chấm dứt.
- Các ngươi phải nhớ: Sát khí chi vương, nhân khí chi thần.
- Đến lúc rồi, đi đi thôi.
"Sát khí chi vương, nhân khí chi thần !!!"
Phương Ngạo Thiên lẩm nhẩm câu nói cuối cùng của dẫn giả, rồi ngẩng mặt, ánh mắt hắn ánh lên một tia sáng ngạo nghễ.
Sát lục chi tràng thì sao, ma thú thì sao ? Chẳng phải hắn thiếu nhất chính là kinh nghiệm chiến đấu, thiếu nhất là sát khí của cao thủ hay sao ?
Đây chính là thứ mà hắn cần !!!
Đây chính là thứ mà hắn tìm kiếm !!!
Đây chính là một chiến trường mà hắn có thể phóng tay chém giết không cần suy nghĩ, là nơi ma luyện tốt nhất.
Hắn nhìn Phương Nhi, Hắc Yến, Kiếm Tâm, khẽ nói:
- Chuẩn bị kĩ rồi chứ ? Kia chính là chiến trường của chúng ta, là nơi chúng ta ma luyện, là nơi mà chúng ta rèn luyện Quỷ Kiếm Đoạt Hồn, sống hay chết phải xem ý chí tới đâu.
Ba người đồng loạt nhìn hắn gật đầu, ánh mắt ngập tràn quang mang.
Phải !! Sống hay chết phải do ý chí, do bản thân quyết định.
Phương Ngạo Thiên khẽ cười, Ngân Giao thần thú ngay lập tức được hắn thả ra, cùng với Cửu Vỹ Hỏa Hồ, Phương Nhi, Hắc Yến, Kiếm Tâm, tất cả lao thẳng về phía đám ma thú gần nhất phía trước, trên khuôn mặt mọi người ngập tràn căng thẳng nhưng không hề có một chút sợ hãi.
Giết !!!
Grao` !!!
Một đám Ngưu Ma Vương gầm rú lao thẳng về phía bốn người hai thú, cự phủ trên tay chúng khua động ầm ầm.
- Quỷ Kiếm Đoạt Hồn đệ nhất thức, Vạn Quỷ Loạn Vũ
- Vạn Hỏa Triều Tông
- Phong Chi Kiếm, tăng phúc, Vạn Quỷ Loạn Vũ
- Vạn Kiếm Sát, Phi Thiên Vũ
Phương Nhi, Phương Ngạo Thiên, Hắc Yến, Kiếm Tâm đồng loạt phát động tấn công, Phương Ngạo Thiên không có vũ khí nên sử dụng ma pháp hỏa hệ, sở trường của hắn để tấn công.
Về phần Kiếm Tâm, hắn không có ngộ tính cao như Phương Nhi và Hắc Yến nên chưa thể lĩnh ngộ được Quỷ Kiếm Đoạt Hồn tam thập lục thức, vì vậy hắn sử dụng kiếm kỹ gia truyền, Vạn Kiếm Sát để tấn công, mặc dù không phải là kiếm kỹ đỉnh cấp như Quỷ Kiếm Đoạt Hồn nhưng dưới tay hắn, uy lực cũng không thể xem thường.
Ma pháp, ánh kiếm tỏa tứ phương, Cửu Vĩ Hỏa Hồ cũng như một tia chớp đỏ xẹt khắp nơi, đi tới đâu mưa máu tràn ngập nơi đó. Ngân Giao thần thú không có được tốc độ như Cửu Vỹ Hỏa Hồ, nhưng phòng thủ biến thái của nó cũng quá thừa, mọi tấn công của ma thú lên mình nó chỉ như "muỗi đốt i nốc", bắng vào thân thể khổng lồ, lại thêm được hấp thụ năng lượng của Vô Thần Đỉnh bấy lâu, nó như một cỗ xe tăng, đi tới đâu, tất cả ma thú cản đường đều bị bàn chân nó đạp nát, một số ma thú may mắn thoát khỏi bàn chân nó thì lại bị cái đuôi quét cho tan xương nát thịt.
Hai ma thú, bốn người cứ như vậy đánh sâu vào trung tâm của đám Ngưu Ma Vương, đi tới đâu máu thịt tung bay tới đó.
Chỉ chốc lát, toàn bộ con đường họ đi qua, máu tươi nhiễm đầy mặt đất, nhóm người Phương Ngạo Thiên toàn thân ướt đẫm máu huyết của ma thú, ma pháp, kiếm kỹ không ngừng tung ra, liên miên bất tuyệt.
Đám Ngưu Ma Vương ban đầu còn điên cuồng chống trả, nhưng càng lúc nhóm Phương Ngạo Thiên càng tấn công mạnh mẽ.
Đột nhiên, một tiếng gầm lớn vang lên rung động cả mặt đất, một ma thú đầu trâu, thân người to lớn không kém Ngân Giao xuất hiện, hai mắt đỏ ngầu, gầm rú lao thẳng về phía Phương Ngạo Thiên.
Ngân Giao nhìn thấy ma thú đầu trâu cũng điên cuồng gầm rú, thân hình khổng lồ di động, lao thẳng vào ma thú đầu trâu.
Ầm !!!
Tiếng va chạm rung động thiên địa vang lên, hai ma thú bật lui lại một bước, gầm gừ rồi lại lao vào nhau.
Ngân Giao có phòng thủ cực kỳ biến thái, nhưng cặp sừng của ma thú đầu trâu kia cũng không thể xem thường, hai ma thú điên cuồng giao chiến, bụi đất mù mịt, mặt đất ầm ầm rung động như muốn sụp.
Phương Ngạo Thiên vội vàng phất tay ra hiệu cho mọi người lui ra xa.
- Đại ca, Ngân Giao liệu có chống nổi con ma thú kia không ?
Hắc Yến hỏi
- Hiện tại có lẽ không có vấn đề gì, ta xem con ma thú kia muốn thắng Ngân Giao cũng không dễ dàng gì.
- Mọi người tận dụng thời gian, điều tức khôi phục một chút.
Phương Ngạo Thiên nói.
- Điều tức...a...phải...
Kiếm Tâm lúc này vẫn ngơ ngẩn, tròn mắt nhìn cuộc chiến kinh thiên động địa giữa hai ma thú, cuộc chiến này khiến hắn rung động mạnh mẽ, lại một lần nữa hắn đánh giá sai Phương Ngạo Thiên.
Vừa rồi chiến đấu, hắn một mình tiên phong, bằng vào ma lực bản thân liên tục tung ra ma pháp diện rộng, tấn công ma thú.
Khi mọi người triển khai tấn công, cũng chính hắn sử dụng ma pháp tăng phúc, tăng cường sức mạnh của mọi người lên tới một trăm phần trăm, chính vì vậy mà cuộc chiến mới trở thành đồ sát như vậy.
Bình thường, giữa hàng ngàn ma thú cấp tám như vậy, vốn không thể có trường chém giết như hôm nay, nếu không nhờ Phương Ngạo Thiên giúp đỡ mọi người thì ngoại trừ Phương Nhi, sợ rằng hắn và Hắc Yến sớm đã bỏ mạng.
Ma lực liên miên bất tuyệt, tăng phúc diện rộng trăm phần trăm, ma thú khủng bố.....
Kiếm Tâm cứ ngơ ngẩn suy nghĩ cho tới lúc Phương Ngạo Thiên nhắc nhở mới giật mình tỉnh lại.