Ầm !!!
Cùng lúc Hắc Yến đột phá, từ trong Khốn Thần Trận chợt phát ra một tiếng nổ dữ dội, ánh sáng màu hoàng kim bùng phát, càng lúc càng chói mắt.
Phương Ngạo Thiên bị tiếng nổ đánh động, mở bừng mắt, nhanh như chớp lao vút về phía Khốn Thần Trận.
“Khốn kiếp, chẳng lẽ lại có ma thú vượt qua được Khốn Thần Trận, công kích Phương Nhi và Kiếm Tâm ?”
Quang mang hoàng kim càng lúc càng lan rộng, khí thế bức nhân lan tỏa, vượt cả ra ngoài phạm vi đại trận.
Phương Ngạo Thiên lòng như lửa đốt, lao vút vào trong trận, vừa vào trong trận, hắn chợt nhìn thấy Phương Nhi, lúc này Hàn Băng Kiếm đang phiêu phù trước mặt, tỏa ra một vầng sáng trắng chói lọi ngăn chặn áp lực trước mặt.
Càng bất ngờ hơn, nguồn sáng đó xuất phát từ Kiếm Tâm….
Đột phá, dĩ nhiên hắn lại đột phá….
Vương cấp chiến sĩ, còn được mệnh danh Bất Tử Chiến Sĩ….
Phải biết rằng, chiến sĩ đột phá khó gấp nhiều lần ma pháp sư, xét trên phương diện chiến tranh, ma pháp sư có ảnh hưởng mạnh mẽ hơn, nhưng nếu đơn đấu. Ma pháp sư vốn rất khó chiến thắng các chiến sĩ.
Vương cấp chiến sĩ, thân thể cứng rắn như kim thiết, đao thương bất nhập, vạn độc bất xâm, hơn nữa, trải qua một trường chém giết, đồ sát đẫm máu, Kiếm Tâm vô hình chung đã thấm nhuần sát khí, từ thân thể tản ra một luồng khí thế bức nhân. Áp lực này chỉ có thể xuất hiện trên người những mãnh tướng trải qua sinh tử vô số lần.
Kiếm Tâm, Vương cấp chiến sĩ, Bất Tử Kiếm, đệ nhất mãnh tướng, người bạn thân thiết nhất, sánh vai cùng Phương Ngạo Thiên ngạo thị trời đất, đánh khắp vị diện từ đây sinh ra.
Kiếm Tâm mở bừng hai mắt, hào quang quanh thân ngay lập tức thu liễm, khí thế bức nhân cũng dần tan biến.
Nhìn thấy Phương Ngạo Thiên và Phương Nhi trước mặt, hắn chợt mỉm cười.
Đúng
Hắn đã đột phá
Nhưng
Hắn hiểu rằng, hắn đột phá lần này, tất cả đều nhờ những người trước mặt.
Nếu như không có Phương Ngạo Thiên cùng với bí bảo Vô Thần Đỉnh của hắn, hắn đã chết dưới lưỡi búa của Ngưu Ma Vương.
Nếu không có loại…..thịt “trâu” của Phương Ngạo Thiên, hắn không biết phải tu luyện tới lúc nào mới có thể đột phá bình cảnh.
Nếu không có Phương Nhi, ngay tại thời khắc hắn sắp phát điên vì tâm ma, sắp tẩu hỏa nhập ma vì kinh mạch đột biến quá mức, hắn đã chết.
Trong quá trình đột phá, hắn liên tục đạp bằng tam cấp, nhảy vọt từ Cuồng Chiến Sĩ lên tới Vương Chiến Sĩ, kinh mạch bị thôi động quá mạnh, căng cứng muốn nổ tung.
Ngay tại thời điểm đó, hắn gần như phát điên, gần như mất kiềm chế, nhưng…..
Tất cả mọi thứ, vạn vật trên đời đều có một chữ….nhưng
Nhưng…. có thể là cơ duyên
Nhưng….có thể là may mắn
Nhưng…..có thể là xui rủi
Nhưng…..có thể là nhiều thứ
Lần này, chữ nhưng của hắn lại bao hàm cả cơ duyên lẫn may mắn, cơ duyên là hắn có …. Thịt “trâu” của Phương Ngạo Thiên, cơ duyên càng lớn hơn nữa bởi chiến sĩ vốn hấp thu linh khí cường hóa cơ thể rất khó khăn, mặc dù lượng linh khí cần hấp thu để đột phá là rất nhỏ so với ma pháp sư, nhưng với một cơ thể kháng ma pháp mạnh mẽ như chiến sĩ, việc hấp thu linh khí là vô cùng khó, càng đột phá, khả năng kháng ma pháp càng mạnh, hấp thu linh khí càng khó khăn.
Nhưng, vâng, lại là nhưng, chẳng ai ngờ rằng trên đời lại có một tên kỳ quái lớn mật như Phương Ngạo Thiên, cũng chẳng ai có thể ngờ được lại có một bảo bối kỳ dị như Vô Thần Đỉnh, và điểm mấu chốt lại là món thịt “trâu” mà hắn sáng chế ra.
Bình thường với ma pháp sư, món thịt này đơn giản chỉ là tăng khả năng hồi phục, bổ sung ma lực tức thời. Nhưng với chiến sĩ thì khác, linh khí trong từng miếng thịt trực tiếp tiến nhập máu huyết, chẳng khác nào mang linh khí từ bên ngoài ổm trọn vào máu huyết, thịt ma thú lại ẩn tàng linh khí trời sinh, vô cùng tinh thuần, vô cùng khủng khiếp, vì vậy Kiếm Tâm mới có thể đột phá.
Càng quan trọng hơn, thời điểm hắn sắp bạo thể lại có Phương Nhi bên cạnh, thấy hắn gặp nguy hiểm, nàng ngay lập tức sử dụng Hàn Băng Kiếm trấn áp linh khí đang loạn động chực chờ bùng nổ, nàng không có được ma lực vô tận như Phương Ngạo Thiên, nhưng Hàn Băng Kiếm là thứ thần khí, dù chỉ là thứ thần khí, nhưng nó có sự kiêu ngạo của thứ thần khí. Toàn bộ linh khí bạo động bị nó dồn ép, nguy cơ bạo thể do linh khí bạo động bị dẹp tan, khí lạnh của thần kiếm thẩm thấu vào linh hồn của Kiếm Tâm, khiến hắn bừng tỉnh, nghiến răng mà vượt qua cửa ải tử thần, chính thức bước vào hàng ngũ cường giả.
Đúng vậy, để trở thành cường giả, phải khắc khổ tu luyện, kiên tâm kiên trì và còn cần thêm một thứ rất quan trọng, đó chính là may mắn.
Kiếm Tâm có đầy đủ, hay nói đúng hơn Phương Ngạo Thiên đã cho hắn đầy đủ.
Hắn đột phá, và hắn hiểu rằng, hắn đã nợ Phương Ngạo Thiên một món nợ mà cả đời hắn không trả đủ.
Tận sâu trong linh hồn, hắn cảm kích, hắn thầm thề rằng, đời này, hắn sẽ vì Phương Ngạo Thiên, sẽ vì kiêu ngạo của hắn mà chiến đấu.
- Chúc mừng ngươi đột phá
Phương Ngạo Thiên mỉm cười, gật đầu nói
Kiểm Tâm nhìn Phương Ngạo Thiên, rồi lại nhìn Phương Nhi
Bất chợt hắn tiến tới, quỳ một gối trước mặt hai người.
Giọng nói rắn rỏi của hắn vang lên:
- Phương đại ca, tất cả những gì Kiếm Tâm có ngày hôm nay đều do đại ca ban tặng, ta nguyện vì đại ca ma ra sức, dầu sôi lửa bỏng không từ nan.
Phương Ngạo Thiên nhìn Kiếm Tâm, nghe những câu nói từ tận tâm hồn hắn rồi cười.
Đúng vậy, cái mà Phương Ngạo Thiên thiếu nhất ở thế giới này chính là chiến hữu, những chiến hữu đồng ý cùng hắn vào sinh ra tử. Con đường dài đầy nguy hiểm trước mắt, mình hắn vốn không thể vượt qua.
Phương Ngạo Thiên đỡ Kiếm Tâm dậy, vỗ vai hắn cười nói:
- Là bằng hữu, không cần nói nhiều
Kiếm Tâm nhìn hắn, gật đầu, nam nhi đại trượng phu, một lời là đủ.
Phương Nhi lúc này cũng vui vẻ lại gần hai người:
- Chúc mừng Kiếm ca đột phá
Nàng thấy hắn thành thật với Phương Ngạo Thiên, bao nhiêu đề phòng, tị hiềm của nàng cũng dẹp bỏ, đối với nàng, ai tốt với Phương Ngạo Thiên chính là tốt với nàng vậy.
- Chúc mừng tiểu kiếm ca đột phá
Giọng nói nhí nhảnh của Hắc Yến vang lên
Ba người quay ra, nhìn Hắc Yến cười, bọn họ từ nay đã là một đội….không….phải nói là các bằng hữu thân thiết của nhau.
Bốn người, hai ma thú….
Sau khi trò chuyện một hồi, Phương Ngạo Thiên bắt đầu mô tả sơ qua cho mọi người biết tình hình của Đệ bát tầng Quỷ Môn Quan.
- Ta nghĩ rằng, phiến hắc châu kia có điều kì dị, chẳng những ngăn chặn được tinh thần lực Thần cấp, còn khiến các ma thú khác sợ hãi, không dám lại gần, có lẽ chúng ta nên tới đó một phen, thêm nữa nơi đó không có ma thú, nếu cần thiết có thể yên tâm nghỉ ngơi, hồi sức.
- Đồng ý, chúng ta nhanh đi thôi
Kiếm Tâm hai mắt tỏa sáng, vừa đột phá, cũng đồng thời lĩnh ngộ tam thập lục thức kiếm pháp Quỷ Môn Đoạn Hồn, hắn vô cùng háo hức, chỉ hận không thể ngay lập tức lao ra chiến đấu.
Hắc Yến và Phương Nhi cũng gật đầu, trên mặt hai nàng cũng có chút mong chờ, mặc dù biết rằng, tầng ma thú tiếp theo đông hơn rất nhiều nhưng hai nàng tuyệt đối không chút sợ hãi.
Dưới ma pháp của của Phương Ngạo Thiên, ma kiếm kỹ Quỷ Môn Đoạn Hồn, lại thêm Vương Chiến Sĩ Kiếm Tâm, hai nàng quả muốn chứng kiến, tràng chiến sẽ diễn ra như thế nào.
- Không cần nóng vội, chúng ta còn vài thứ cần chuẩn bị
Phương Ngạo Thiên nhìn mọi người nói.
Sau đó, hắn lấy ra một số lượng lớn thịt ma thú rồi khu động ma lực, nén ép từng khối thịt thành những viên nhỏ, rồi sử dụng ngọn lửa của Hỏa Cầu để……..nướng.
Những viên thịt nướng nhỏ như hoàn thuốc, nhưng số lượng thịt nén ép trong đó thậm chí nhiều gấp đôi so với miếng thịt bình thường, sau gần nửa ngày, hắn rốt cục ….. nướng được gần nửa số thịt trâu, tạo ra hơn năm trăm khối….thịt viên nướng.
Sau chia cho mọi người, Phương Ngạo Thiên đứng dậy thu hồi Khốn Thần Trận
- Sẵn sàng chưa ? Cửu Vỹ Hỏa Hồ và Ngân Giao lần này sẽ không hỗ trợ được chúng ta, tất cả phải cẩn thận, bảo mệnh trên hết, khi tác chiến phải đi gần để dễ hỗ trợ nhau.
- Kiếm Tâm đã đột phá tới Vương Chiến Sĩ, thân thể kim cương bất hoại, làm tiên phong, Phương Nhi và Hắc Yến hai bên tả hữu, ta sẽ lo mặt sau, bất kỳ ai bị thương thì lui vào giữa, trận hình đổi thành tam giác bao bọc người bị thương. Trong lúc chiến đấu không ai được tham chiến, tách đội, mục tiêu của chúng ta là cây cột giữa hai tầng ma thú.
- Rõ, đại ca
Cả ba đồng loạt đáp…..