Tĩnh dưỡng hơn một ngày mọi người mới bình phục hoàn toàn, tất cả vết thương đã hoàn toàn bình phục, chỉ riêng Kiếm Tâm trên người có thêm vài vết sẹo.
Hắn nhìn những vết cào trên ngực, đưa tay vuốt vuốt vết sẹo rồi cười.
Đây là cuộc chiến thảm liệt nhất của hắn, cũng là cuộc chiến thống khoái nhất.
- Đi thôi, thu thập thịt ma thú, sau đó chúng ta sẽ ở lại đây một thời gian, chúng ta cần chuẩn bị một chút.
Bốn người chia nhau thu thập thịt Huyết Lang, sau đó Phương Ngạo Thiên “chế biến” chúng một lượt, lần này thu hoạch được gần mười ngàn viên ..... thịt nướng.
Xong xuôi tất cả, Phương Ngạo Thiên ra hiệu cho Kiếm Tâm lại gần, sau đó cầm tay hắn, chăm chú quan sát.
Kiếm Tâm thấy Phương Ngạo Thiên đột nhiên cầm tay mình quan sát, hắn cảm thấy rất tò mò, liền hỏi:
- Đại ca, có gì lạ sao ? Ta hoàn toàn khỏe mạnh
Phương Ngạo Thiên nhìn hắn, lắc đầu rồi lại tiếp tục chăm chú quan sát.
Một lúc sau, Phương Ngạo Thiên cùng mọi người trở về Khốn Thần Trận rồi lấy ra một lượng lớn tinh kim.
Cả chục khối tinh kim dưới sự điều khiển của hắn bắt đầu tan chảy, rồi dần tụ lại, từng chút, từng chút một.
Kiếm Tâm nhìn mấy khối kim loại bay lượn, tách rồi lại nhập, ngơ ngác hỏi Phương Nhi:
- Phương muội, đại ca đang làm gì vậy ?
Phương Nhi mỉm cười, nhìn Phương Ngạo Thiên đầy ấm áp:
- Luyện khí, có lẽ là luyện một món vũ khí bù cho cây kiếm hỏng của huynh.
- Luyện khí….đại ca là một Luyện Khí Sư ?
Kiếm Tâm thảng thốt
- Không những vậy, đại ca còn là một Thần Khí Sư
Phương Nhi trả lời, trong lòng tràn ngập kiêu ngạo
- Thần….thần khí sư ?
- Đúng vậy, Hàn Băng Kiếm này cũng chính là do đại ca luyện thành, chỉ là muội chưa phát huy được chân chính uy lực của thứ thần khí, nên Kiếm huynh không nhận ra thôi.
- Cây kiếm này….là Thứ Thần Khí ?
Kiếm Tâm há hốc miệng, hết nhìn Hàn Băng Kiếm lại nhìn Phương Ngạo Thiên, một lần nữa hắn lại bất ngờ, tên Phương Ngạo Thiên này……có thứ gì hắn không thể làm nổi không ?
Phương Nhi nhìn bộ mặt của Kiếm Tâm, nàng bật cười khúc khích
- Kiếm huynh, không cần bất ngờ, Phương đại ca là người thần thông quảng đại nhất mà muội từng biết, trên đời này, không có việc gì đại ca làm không được.
- Mỗi lần đại ca luyện khí, nhanh thì vài ngày, lâu có khi tới cả tháng, tận dụng thời gian này, chúng ta nên tu luyện, đồng thời thám thính tình hình xung quanh thì hơn.
Phương Nhi nói
Hắc Yến và Kiếm Tâm cùng gật đầu, quả thực lúc này ngoài việc đó thì họ không thể làm gì khác…
Ba người ngồi xuống, xếp bằng bắt đầu vận khí tu luyện
Mỗi sáng, ba người lại cùng nhau tìm cách tiếp cận vành đai quái vật tiếp theo, trong quá trình thám thính, không ít lần va chạm cùng ma thú, nhưng với thực lực mạnh mẽ, cả ba vẫn bình an vô sự và càng ngày càng đánh sâu vào hơn.
Ban đầu, đám ma thú hung hăng đáp trả, thậm chí truy đuổi, nhưng dần dần, lũ ma thú hiểu ra rằng, càng truy đuổi, tách khỏi đàn, chúng càng nhanh chóng chết.
Lũ người kia vô cùng giảo hoạt, dụ bọn chúng rồi bỏ chạy, những con truy đuổi không bao giờ quay trở lại mà lũ người kia thì hàng ngày đều đến tìm cách dẫn dụ chúng.
Cứ như vậy, gần một tháng liên tục chiến đấu, ba người, Kiếm Tâm, Phương Nhi, Hắc Yến vô hình chung trở nên cực kỳ ăn ý nhau, ba người phối hợp vô cùng tốt. Dù đám ma thú ngày càng cảnh giác, nhưng với thực lực cùng sự phối hợp, ba người vẫn có thể tách chúng ra thành từng nhóm nhỏ rồi tiêu diệt.
Mặc dù cách này rất tốn thời gian, công sức, nhưng thiếu ma pháp của Phương Ngạo Thiên, ba người vốn vô pháp xông thẳng vào đàn quái thú như hai lần trước.
- Ha ha, hôm nay tiêu diệt được gần vạn con, thật là thống khoái
Kiếm Tâm liếm môi, cười ha hả
Phương Nhi và Hắc Yến đi phía sau, vừa đi vừa trò chuyện ríu rít, trên cổ Phương Nhi, Cửu Vỹ Hỏa Hồ cũng đã tỉnh lại, lúc này nó cũng đã mọc ra cái đuôi thứ hai, bộ lông từ màu đỏ đã chuyển thành màu hung, chỉ có đôi mắt vẫn như cũ, đỏ rực.
Có điều từ khi mọc ra thêm một cái đuôi, nó không còn hứng thú săn giết lũ ma thú nữa, nhìn thấy lũ ma thú nó cứ hờ hững cuộn tròn trên vai Phương Nhi, không thèm để ý.
Bất chợt !!!
Ầm, Ầm
- Kiếm Tâm !!!
Tiếng thét dài của Phương Ngạo Thiên chợt vang lên
Ba người đang tản bộ trò chuyện, nghe thấy vội vã lao về phía Khốn Thần Trận, ngay khi nhập trận, ba người lập tức lui lại một bước, đưa tay che trước trán.
- Kiếm Tâm, Thần khí nhận chủ, mau nhỏ một giọt máu
Nghe tiếng hô của Phương Ngạo Thiên, Kiếm Tâm không chần chờ, bắn một giọt máu về phía quầng sáng đang phiêu phù trước mặt Phương Ngạo Thiên.
- Tập trung tinh thần, Thần Khí nhận chủ hay không phải xem vào ý chí của ngươi
Nói xong, Phương Ngạo Thiên phất tay, quầng sáng ngay lập tức tỏa ra quang hoa chói lọi, ập thẳng tới, bao phủ toàn thân Kiếm Tâm.
- Phương Nhi, Hắc Yến, mau lui khỏi Khốn Thần Trận, Thần khí bạo liệt, rất có thể tổn thương hai muội.
Hai nàng nghe thấy tiếng Phương Ngạo Thiên nói, ngay lập tức lui lại rồi rút ra khỏi Khốn Thần Trận.
Từ trong trận, từng tràng tiếng nổ ầm ầm vang lên, mặt đất xung quanh rung động mạnh mẽ như sắp có động đất.
Càng lúc, chấn động càng mạnh, mặt đất đã bắt đầu nứt ra thành từng đường dài.
- AAAAAAAAAAA
Tiếng kêu kinh hồn của Kiếm Tâm bất chợt vang lên khắp thinh không
Ngay sau đó, mọi thứ lại im bặt, mặt đất không còn rung động, không khí im lặng một cách đáng sợ.
Đợi một lúc, ngay khi Phương Nhi và Hắc Yến gần như đã mất kiên nhẫn, định nhập trận thì Khốn Thần Trận đột ngột biến mất, phía trong trận, mặt đất sụp thành một hố lớn, sâu hun hút, từ dưới hố có hai đạo nhân ảnh đang bay ngược lên.
- Phương Nhi, Hắc Yến
Phương Ngạo Thiên bay vọt lên trước, mỉm cười nhìn hai người đầy ấm áp
- Xin lỗi đã làm hai muội lo lắng, chỉ là lần này, thứ thần khí ta luyện ra quá sức bá đạo, sợ có bất trắc nên phải mời hai muội ra ngoài.
- Ha ha ha, lần này, thật vô cùng cảm ơn Phương đại ca
Kiếm Tâm vừa bay lên khỏi miệng hố, ngay lập tức chạy lại, quỳ một gối trước mặt Phương Ngạo Thiên.
Phương Ngạo Thiên lắc đầu:
- Tên tiểu tử nhà ngươi đứng lên, không cần đa lễ, Vương Thủ của ngươi có thể chính thức thành thần khí hay không, còn phải xem vận khí của ngươi, đến lúc đó khách sáo cũng không muộn.
Phương Nhi và Hắc Yến lúc này mới chú ý, Kiếm Tâm đang đeo một đôi bao tay sắt hoa lệ, trùm tới tận khủy tay. Trên mu bàn tay có một chỗ lõm xuống, đôi bao tay vô cùng hào nhoáng, bắt mắt, tỏa ra ánh sáng hoàng kim.
Thứ thần khí ?
Phương Nhi lại gần, nhìn đôi gắng tay
Bất chợt, Hàn Băng Kiếm rung động mạnh, từng tiếng oanh minh vang lên, khí thế của Hàn Băng Kiếm đột nhiên tăng mạnh, tỏa ra hàn khí lăng lệ.
Vương Thủ của Kiếm Tâm cũng rung lên, kim quang rực rỡ, hơi nóng trong nháy mắt xông lên ngút trời.
“Thần khí cộng minh, chủ nhân, chúc mừng ngài lại luyện thành một thứ thần khí nữa”
“Ha ha, vận khí mà thôi…..”
Nhị đại thần khí rung động một hồi, rối cuộc hỏa khí và hàn khí được thu lại.
Kiếm Tâm si mê vuốt ve hai bàn tay sắt, ánh mắt hắn như thể đang nhìn một người mà hắn vô cùng yêu dấu vậy.
Võ sĩ, ma pháp sư, thứ mà bọn hắn muốn, thứ mà bọn hắn có thể dùng cả sinh mạng đánh đổi, có lẽ chỉ có vũ khí, pháp bảo.
Ở phiến Sâm La Đại Lục này, chỉ một cây kiếm mà Phương Ngạo Thiên “luyện hỏng” cũng gây ra tranh đoạt, sóng gió to lớn, chưa cần nói tới thứ thần khí.
Đối với người trên phiến đại lục này, thần khí, là điều mà họ chỉ dám mơ mà thôi.
- Kiếm Tâm, ngươi vuốt ve đủ chưa
Hắc Yến chợt dậm chân, bĩu môi
Rồi nàng chạy tới gần, túm áo Phương Ngạo Thiên
- Đại ca, muội không biết, huynh phải luyện cho muội một món vũ khí giống tiểu kiếm ca
Bộ dạng nũng nịu, nhí nhảnh của nàng khiến Kiếm Tâm và Phương Nhi phá lên cười ngặt nghẽo
- Hai người cười gì chứ, đợi khi Phương ca luyện thần khí cho muội, muội sẽ cho hai người biết tay.