Khi yến hội tàn, thời gian cũng đã quá khuya, hiển nhiên Diệp Khắc Cường và Dã Tốc Cai không uống nhiều, nhưng cũng giống như danh tửu giang nam, cộng thêm gió rét ban đêm trên thảo nguyên, đầu bọn họ cũng có đôi chút choáng váng.
Hốt Hốt Nhân sớm đã bất tỉnh nhân sự, Diệp Khắc Cường không còn biện pháp nào hơn, đành phải ẳm nàng lên ngựa.
Trăng trên thảo nguyên thật tròn, trời rất xanh, gần như không mấy có ngôi sao, cởi ngựa được một hồi, Hốt Hốt Nhân đột nhiên ói ra, Dã Tốc Cai có đôi phần ngà ngà say, mắng:
- Loại nữ nhân tặng không cho người ta thật phiền toái!
Diệp Khắc Cường mải lo chăm sóc cho Hốt Hốt Nhân, nàng lại ói thêm một trận nữa, người như đã hơi tỉnh lại, đúng vào lúc nghe được Dã Tốc Cai mắng nhiếc, liền mắng lại Dã Tốc Cai:
- Nếu không phải nể ngươi là đại ca của thần, ta sớm cho ngươi một roi rồi!
Dã Tốc Cai cười nói:
- Ta biết ta nương nhờ vào ánh sáng của thần, nhưng cũng đừng quên rằng ta là đại ca của thần, ngươi sau này còn phải gọi ta là đại ca nữa đó!
Hốt Hốt Nhân chu miệng lẩm bẩm với vẻ mặt không cao hứng, nói:
- Gọi cái đầu quỷ của ngươi, đồ lớn bất kính.
Dã Tốc Cai cùng Diệp Khắc Cường đều bị thần thái của Hốt Hốt Nhân làm cho bật cười.
Diệp Khắc Cường cười nói:
- Không biết Mông Lực Khắc, Thống Đạt bọn họ ở nhà như thế nào rồi, Tiểu Hào không biết có gặp tai họa không! Còn đứa con của đại ca Thiết Mộc Chân không biết ra sao rồi,
Dã Tốc Cai cười nói:
- Con của ngu huynh Thiết Mộc Chân rất đơn thuần, nhưng không đến nổi nghịch ngợm, hắn và tiểu Hào đương nhiên là đã biết nhau rồi.
- Xong chuyện ở đây, chúng ta sẽ về nhà ngay, để xem đứa cháu anh hùng bảo bối như thế nào!
- Ngọc không mài không sáng, Thiết Mộc Chân cần được nhị đệ giáo dưỡng!
- Hắn sau này sẽ là một đại anh hùng!
Diệp Khắc Cường thở nhẹ một tiếng, hắn thật muốn nói ra cho Dã Tốc Cai những gì hắn đã biết, và cùng vui lây với hắn, nhưng không biết phải nói như thế nào để cho Dã Tốc Cai hiểu, đành miễn cưỡng nói biết qua chuyện quá khứ vị lai, để tránh gạn hỏi.
Dã Tốc Cai tự kiêu hãnh nói:
- Dưới sự răn dạy của nhị đệ, con của huynh nhất định sẽ trở thành đại anh hùng của thảo nguyên! Tiểu Hào càng không cần phải nói, hai anh em bọn chúng nhất định là làm cho tất cả mọi người trên thảo nguyên này noi theo.
Diệp Khắc Cường trong lòng thầm cười: còn tiến xa hơn là anh hùng thảo nguyên nữa, Thiết Mộc Chân sẽ lưu danh mãi trong lịch sử, ảnh hưởng đến toàn nhân loại, một đại nguyên đế quốc có cương thổ chạy dài từ âu châu đến á châu, luôn cả Mạc Tư Khoa (Moscow) cũng là một trong quốc gia phụ thuộc. đều này Diệp Khắc Cường không thể nói ra, chỉ là mỉm mỉm cười, trong cái tức cười đó pha lẫn chút phiền muộn. hắn đã biết được tương lai con của Dã Tốc Cai là Thiết Mộc Chân sau này, còn đối với Diệp Anh Hào sau này ra sao thì không thể nào biết được.
Lời của Lý Hào Chính vẫn thường quanh quẩn bên tai hắn, nói không chừng sẽ có ngày người quang minh khẩn và hắc âm tinh từ thời tương lai tìm đến, ở tại thời không này, Diệp Khắc Cường còn có thể tự giữ được mấy phần vận mệnh, đi tới thời không của người quang minh, Diệp Anh Hào có thể thích ứng được hay không? Diệp Khắc Cường không dám khẳng định, hắn không thể nghĩ ra Diệp Anh Hào phải tao ngộ những gì, phụ tử họ có thể phân ly không? Nhìn lên vừng trăng trên trời, tâm tư hắn lẩn mất trong màn đêm.
Hốt Hốt Nhân nằm trong lòng Diệp Khắc Cường chịu không nổi cảnh trầm tịch lên tiếng hỏi:
- Thần, chàng đang nghĩ gì vậy?
Diệp Khắc Cường nói:
- Huynh đang nghĩ đến tương lai, tương lai sẽ như thế nào đây!
Hốt Hốt Nhân mặt đỏ ửng lên, hiển nhiên nàng đã hiểu lầm, sau này sẽ như thế nào, trong đầu Hốt Hốt Nhân đương vẽ lên một bức tranh thật ngọt ngào đầm ấm, nàng gả cho Diệp Khắc Cường, sau đó cùng hắn sinh một đàn con, mỗi một đứa con đều giống như Diệp Khắc Cường khỏe mạnh cường tráng, Hốt Hốt Nhân hoàn toàn chìm đắm trong hạnh phúc tưởng tượng, nàng nào nghĩ được Diệp Khắc Cường hoàn toàn không có ý đó, so với ý này thì khác nhau nhiều lắm, thời gian khác nhau gần một ngàn năm, khoảng cách có thể là một hai tỷ năm ánh sáng (light-year), muốn để ngựa hay nhất mông cổ chạy, chạy đến cuối cùng con ngựa đó cũng không biết biến hóa thành loại động vật gì.
Sự tiến hóa của loài người cũng đã có hơn ba bốn trăm ngàn năm, vận tốc ánh sáng là một ngàn tám trăm vạn lần vận tốc ngựa, nói một cách khác dùng ngựa thật tốt cũng phải chạy một ngàn tám trăm vạn tỷ năm, trái đất được tạo thành cũng khoảng ba bốn mươi tỷ năm thời gian.
Diệp Khắc Cường có thể chịu đem những thứ đó nói cho bọn họ nghe hay không, chỉ là tự hắn cũng không hiểu vấn đề đó, thời gian chuyển đổi thành cơ khí, Ái Nhân Tư (Einstein Albert) trong thuyết tương đối, người hiểu biết nó rất ít, giã sử ở nơi quang minh tinh là vấn đề của giáo trình tiểu học, nhưng đối với Diệp Khắc Cường người của thế kỷ hai mươi mà nói cũng khó mà hiểu thấu, nói cho người mông cổ của thế kỷ thứ mười hai nghe, trong ba người bọn họ ít nhất hai người sẽ bị hỗn loạn thần kinh.
Gió đêm lặng lẽ thổi đến, ánh trăng làm cho bóng ba người kéo dài ra, Diệp Khắc Cường vốn không phải là người đa sầu thiện cảm, nhưng không biết vì sao đêm nay đặc biệt lại cảm xúc rất nhiều.
Hốt Hốt Nhân bị Diệp Khắc Cường ôm chặt vào, tim đập bấn loạn, không bao lâu thì đã say đắm trong vòng tay hạnh phúc của Diệp Khắc Cường, Dã Tốc Cai mặc dầu là một gã thô tục, nhưng cũng hiểu được đâu là tình điệu, lẵng lặng không nói, hoặc giã ở đây được cảm tạ người đạo hiệu trường xuân tử Khưu Xứ Cơ đạo sĩ.
Một đoạn đường không dài, ba người đi đi cũng gần hai canh giờ, sương mù dầy mịt cả thảo nguyên, áo khoác ngoài của Dã Tốc Cai và Diệp Khắc Cường đã thấm ướt, mặc dầu là người luyện võ, thân thể cường tráng, nhưng vẫn cảm thấy chịu không thấu, Hốt Hốt Nhân không cảm thấy được đều này, cả người nàng đều nằm gọn trong lòng Diệp Khắc Cường, thâm trầm chìm trong giấc ngủ, bờ môi nàng như nở một nụ cười, rất có thể trong giấc mộng sinh giùm Diệp Khắc Cường đứa con thứ mười tám chăng!
Diệp Khắc Cường cuối người xuống nhìn nàng một hồi, ngẩn người lên nhìn Dã Tốc Cai nói:
- Đây cũng có thể là một đêm khó quên trong đời đệ, đã lâu rồi không ăn uống được như vậy.
Trong khoảng khắc, Diệp Khắc Cường hiển nhiên cảm giác được thời không biến đổi đến không thể nhận thức được, nhưng hắn cũng cảm giác rất khó có được, nói cho cùng từ trước đến nay không có ai giống như hắn trải qua nhiều kinh lịch như vậy.
Bỗng không xa có tiếng xì xào truyền lại làm Diệp Khắc Cường ngẩn người ra, liền dùng sóng điện não ra lệnh cho máy điện não rọi quét (scan), kết quả máy điện não phân tích cho Diệp Khắc Cường biết, người đến là bốn gã nam tử, đang ẩn nấp đằng trước khoảng cách bọn họ không quá mười trượng hai bên phải trái, Dã Tốc Cai hình như cũng nghe được tiếng động đó, quay lại nhìn Diệp Khắc Cường, Diệp Khắc Cường hạ giọng nói với Dã Tốc Cai:
- Đại ca, đằng trước có bốn người mai phục, hình như đối với mình bất lợi, hay là tiên hạ thủ vi cường.
Dã Tốc Cai gật đầu đồng ý.
Diệp Khắc Cường nhẹ đánh thức Hốt Hốt Nhân đương ngủ trong lòng mình, Hốt Hốt Nhân mở đôi mắt vẫn còn ngái ngủ của mình, miệng ngáp dài, trong thật đáng yêu, không nhịn được phì cười.
Diệp Khắc Cường nhẹ giọng nói với Hốt Hốt Nhân:
- Có địch nhân đến, chút nữa nàng tự lo lấy mình.
Tuy rằng trong lòng Hốt Hốt Nhân không phục, nhưng không biết vì sao, vẫn dịu dàng gật đầu. với điểm này, Hốt Hốt Nhân cũng đã mười phần phật ý.
Ánh trăng tỏ sáng, ở khoảng xa hơn mười trượng chỉ có thể thấy rõ nét người, bốn tên hắc y nhân nằm ẩn trong bụi cỏ đó, đối với việc Diệp Khắc Cường phát giác ra bọn chúng như là chưa biết, vẫn ẩn trong đám cỏ ấy, tay cầm binh khí, vương mắt theo dõi bọn Diệp Khắc Cường.
Dã Tốc Cai, Diệp Khắc Cường, và Hốt Hốt Nhân vờ như không biết, tiếp tục quất ngựa chạy đến trước, bốn tên hắc y nhân biết được sự lợi hại của Diệp Khắc Cường và Dã Tốc Cai, trong lòng biết lần này phục kích phải trúng, nếu không tự mình bốn người khó mà toàn thây thoát thân, tiếng ngựa càng chạy càng gần, bốn người càng lúc càng khẩn trương.
Ngựa của Diệp Khắc Cường và Dã Tốc Cai chạy đến chổ bốn người mai phục khoảng ba trượng đột nhiên dừng lại.
Bốn gã hắc y kinh hãi: thật không thể ngờ rằng hành tung của mình đã bị Diệp Khắc Cường phát hiện. Nhưng bọn họ vẫn không lập tức xuất hiện, bởi vì bọn họ biết rằng bằng vào thân thủ của họ cùng Diệp Khắc Cường công khai quyết đấu, tuyệt không phải là đối thủ với hắn.
Máy điện não của Diệp Khắc Cường cũng đã ngưng hoạt động, bốn gã hắc y nhân vẫn còn ẩn phục trong bụi cỏ rậm cao, nhưng bọn họ trong tư thế chuẩn bị công kích, tuy rằng trong khoảng thời gian biến hóa sắp phát sinh, đều nằm trong dự đoán của Diệp Khắc Cường.
Hai tên hắc y nhân phía bên trái người hơi khom lại, hai chân cong lại, ở tư thế sẵn sàng, hai tên hắc y nhân này chuẩn bị công kích ba lộ trên, còn lại hai tên hắc y bên trái, người hơi nghiêng về một bên, một chân cong lại, một chân để nhún, theo tư thế chuẩn bị bổ nhào xuống, không còn nghi ngờ gì nữa hai tên hắc y nhân này sẽ công kích ba lộ sau, nhìn theo sự hình thành phương vị bao vây của bọn họ, hiển nhiên lần này phục kích là để đối phó một người là thần của Hồng Cát Lạc Bộ, người mà có thể phá hoại kế hoạch Kim quốc thống nhất Mông cổ.
Nhưng bọn họ không thể nghĩ được tới, Diệp Khắc Cường là người đến từ thế kỷ thứ hai mươi, trừ võ nghệ cao cường, trong người hắn còn có một bảo vật, một máy điện não tân tiến duy nhất của người tinh cầu.
Diệp Khắc Cường đã dừng lại, đã làm đảo lộn đi kế hoạch của bọn hắc y nhân, đang lưỡng lự không biết có nên hiện thân ra tay hay không, Diệp Khắc Cường ra tay phát động, người mà hắn phải đối phó là hai tên hắc y nhân ở hạ bàn, hắn hiểu rất rõ trọng tâm công kích bọn người ở hạ bàn, có thể dể dàng biến hoán tư thức, còn nếu công kích bọn người ở thượng bàn, trọng tâm không cao, khi biến hóa lên, thân không thể bảo trì cán cân, thiếu biến hóa.
“Vãn cung đương vãn cường*”, thân thể Diệp Khắc Cường đã lành nhiều, tuy rằng có uống qua chút rượu, nhưng không ảnh hưởng đến cách ra tay chớp nhoáng của hắn, và còn ra chiêu rất chuẩn đích.
Đến khi Diệp Khắc Cường di động thân mình, Dã Tốc Cai cũng đã ra tay, Diệp Khắc Cường nhắm vào hướng bên trái phóng đến, còn Dã Tốc Cai phóng về hướng phải, hắn tự nhiên là không công kích theo cách đối địch của Diệp Khắc Cường, mà chỉ dùng một chiêu đả thảo kinh xà.
Bốn hắc y nhân đều là thủ hạ của Hoàn Nhan Liệt trong bát dũng sĩ: sư, báo, ưng, chuẩn tứ kiệt, Diệp Khắc Cường đương đối phó là hùng sư Tháp Khắc Ni và liệp báo Hốt Đột hai người, hai người này thấy Diệp Khắc Cường thấy Diệp Khắc Cường phóng đến, tay lại cầm trường kiếm nhắm vào các bộ phận yếu hại đâm tới, trong lòng biết hành tung đã bại lộ, lúc này không ra tay đánh cũng không được, một thân người bay ra, hai người giao nhau bằng đao, và lối đánh Địa Tranh (nhảy nhót) Đao này rất có nam phái phong độ.
Kim quốc là quốc gia cường thịnh, nhân tài không ít, lối Địa Trang Đao này vốn là võ công của bắc tống Hô Đình thế gia, chuyên dùng để đối phó qua đại Liêu kỵ binh kiêu dủng, tên Tháp Khắc Ni và Hốt Đột cũng biểt qua loại võ công này, như vậy cũng đã rõ dưới trướng Hoàn Nhan Liệt có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ.
Diệp Khắc Cường đối với Địa Trang Đao rất quen thuộc, ở trong đội đặc chiến, mỗi một đội viên đều thuần thuộc đao pháp này, để làm giảm đi thương đạn của địch nhân, bọn họ phải nhào lộn dưới đất vừa để phòng thủ và cũng vừa công kích, bọn họ cũng đã nghiên cứu qua Địa Tranh Đao pháp, hơn nữa còn học được nhiều thứ khác từ Địa Tranh Đao pháp, và cũng từ Địa Trang Đao Pháp này họ đã làm đơn giản và cải tiến đi nhiều, vì thế Địa Trang Đao pháp trở nên biến hóa và tinh tiến vô cùng.
Hiển nhiên Diệp Khắc Cường đối vời Địa Trang Đao Pháp rất là tinh dủng, tuy công lực của bọn Tháp Khắc Ni và Hốt Đột cũng không tệ, nhưng khi đối phó lên cũng không đơn giản, võ công của hai tên khốn khiếp này còn hơn bọn anh em Cáp Vưu Lương, và Cáp Mê Lương rất nhiều, nếu không là Diệp Khắc Cường ra tay trước, chắc là bây giờ không ở tư thế thượng phong.
Qua một trận long trời lở đất liều chết với nhau, cuối cùng rồi cũng giống như sắt vàng chọi với chim ô** vậy, kiếm của Diệp Khắc Cường nhắm vào yết hầu của Tháp Khắc Ni chém tới, và cùng lúc đâm vào động mạch lớn ở cổ của Hốt Đột, hai người cố vùng vẫy nhưng không thể làm được ngã nhào xuống đất chết.
Khi Diệp Khắc Cường ngừng tay, thì Dã Tốc Cai cũng đã kết liễu thần ưng Long Bá Đa, và ác khuẩn Đồ Hô Nhĩ Khố, thực ra Hốt Hốt Nhân cũng có nhúng tay vào.
Đương lúc Long Bá Đa và Đồ Hô Nhĩ Khố kinh hãi thấy Dã Tốc Cai phóng đến, như đã tỏ rõ phương vị của hai người, ngón đả thảo kinh xà thật ra là hư chiêu chợt biến thành hữu chiêu, xuất chiêu lăng lệ trong thất tinh kiếm pháp tấn công vào hai người, Long Bá Đa và Đồ Hô Nhĩ Khố không thẹn với danh hiệu thần ưng, và ác khuẩn, khinh công kỳ ảo, cộng thêm hai người hợp tác nhau lâu năm, thuật đánh hợp bích đã đến cảnh giới tinh thuần, trong một thời gian cùng Dã Tốc Cai đánh bách phân nan giải.
Hốt Hốt Nhân nhìn thấy trong lòng xôn xao, ngứa ngáy tay chân, nàng hiển nhiên lo lắng cho Diệp Khắc Cường rất nhiều, nhưng Diệp Khắc Cường đã không cho nàng đa sự, nên không dám đến giúp Diệp Khắc Cường, hơn nữa Diệp Khắc Cường đang ở thế thượng phong, cho nên nàng chỉ còn chủ ý đánh Long Bá Đa và Đồ Hô Nhĩ Khố.
Tiên pháp của Hốt Hốt Nhân đúng là không tệ, đặc biệt đêm nay, dưới ánh trăng đẹp và thơ mộng, lại được nằm trong lòng người yêu mình mơ một giấc mơ tuyệt đẹp cho đến khi bị đánh thức dậy, thì tiên pháp của nàng trở nên nhanh nhẹ và linh hoạt như có hồn, lực đạo lại thêm.
Long Bá Đa và Đồ Hô Nhĩ Khố đối phó một mình với Dã Tốc Cai cũng đã cảm thấy khó khăn, giờ bên này lại còn thêm dây roi linh động như linh xà, khiến cho bọn họ càng khó khăn chống đở, mắt thấy không còn đường để chống đở lối liên thủ của Dã Tốc Cai và Hốt Hốt Nhân, hai người đã có ý đào tẩu, đương lúc Long Bá Đa và Đồ Hô Nhĩ Khố chuẩn bị để đào tẩu, thì lối đánh liên thủ của bọn họ bị sơ hở, kiếm của Dã Tốc Cai nhanh thần tốc đâm vào tim của Long Bá Đa, đồng thời roi của Hốt Hốt Nhân siết chặt vào cổ của Đồ Hô Nhĩ Khố.
Đến Khi Dã Tốc Cai dùng kiếm uy hiếp Đồ Hô Nhĩ Khố nơi cổ, thì phát hiện ra ở góc miệng , tai, mủi, họng đều ứa máu ra, Dã Tốc Cai liền dùng tay sờ vào mủi của Đồ Hô Nhĩ Khố thì không còn hơi thở nữa, Hốt Hốt Nhân sớm đã siết cổ hắn cho đến chết.
Diệp Khắc Cường quay đầu nhìn Dã Tốc Cai, Dã Tốc Cai cười khổ, nói:
- Không còn ai sống sót cả! nếu như trường tiên của Hốt Hốt Nhân nới một chút thì tốt quá!
Diệp Khắc Cường cười nói:
- Không cần phải bắt sống bọn chúng, đều là người của Hoàn Nhan Liệt cả, nếu như còn sống, chúng ta cũng không có thể cùng với hắn đối chất, Hoàn Nhan Liệt là tên cáo già nhất định đã an bài đến hậu thủ, còn hơn là lưu lại mạng sống bọn chúng cho thêm phiền phức, thà rằng giết phức đi an tâm hơn, như vậy Hoàn Nhan Liệt chỉ còn biết cứng miệng!
Dã Tốc Cai nói:
- Cái tên Hoàn Nhan Liệt này, ngu huynh thấy chúng ta nên trừ khử hắn đi thì mới an tâm, nếu như bọn ta đã đôi ba lần đối với hắn nhân nhượng như vậy, thì sau này hắn lại càng muốn hạ thủ bộ lạc của chúng ta, hay là tiên hạ thủ vi cường.
Hốt Hốt Nhân cũng nói:
- Hoàn Nhan Liệt đã gây cho chúng ta quá nhiều thảm hại như vậy, chúng ta còn chưa kiếm qua hắn đòi lại công bằng, cho dù không giết hắn đi nữa, hù hắn cũng tốt thôi!
Diệp Khắc Cường suy nghĩ một hồi, nói:
- Được! nhưng mà hành cung của Hoàn Nhan Liệt đồn trú rất thâm nghiêm, cơ quan mai phục rất nhiều, chúng ta phải có kế hoạch châu tường, hơn nữa bộ lạc của chúng ta cũng phải có sự chuẩn bị.
Dã Tốc Cai nói:
- Theo huynh đoán, hành động lần này của Hoàn Nhan Liệt thất bại, hắn sẽ tiến hành công kích bộ lạc chúng ta, chúng ta phải ra tay trước, để cho bọn Kim quốc trở tay không kịp, như vậy cũng là chuyện tốt.
Diệp Khắc Cường gật đầu đồng ý, nói:
- Đại ca, trước hết chúng ta nên phân tích sự việc lần lần cho thích hợp lại!
Dã Tốc Cai nói:
- Kế hoạch trường kỳ là do thần, người túc trí đa mưu, ngu như ta sao lại thành thông minh được, huống chi ta Dã Tốc Cai thật là dốt đặc!
Diệp Khắc Cường cười nói:
- Đại ca quá khen đó thôi!
Dã Tốc Cai nói:
- Ta không phải là người đọc sách, đó là sự thật, bất quá chỉ có một người là ngoại lệ.
Hốt Hốt Nhân vừa nghe đã biết được Dã Tốc Cai khẳng định ý nghĩa của câu nói không ra lời ấy, bèn giơ trường tiên, dọa đánh, miệng lại nói:
- Đại ca nói vậy là nghĩa gì.
Dã Tốc Cai nói:
- Chẳng lẽ công chúa không nghe qua cái câu, người con gái lái đò luyến ái, hoặc con cừu cũng như con dê ngu như nhau! Cô không phải là đang luyến ái đó sao?
Hiển nhiên trong lòng Hốt Hốt Nhân đối với câu đó đều đồng ý, từ khi chịu nghe lời Diệp Khắc Cường đến giờ nàng cảm thấy mình thật tình là ngu, nhưng nàng cũng cảm thấy cái ngu này cũng lý thú, vô luận là sao nàng cũng không thể nào nói trắng ra cho Dã Tốc Cai biết được, nàng chỉ trả lời cho Dã Tốc Cai bằng ngọn roi của mình.
Dã Tốc Cai tự nhiên không thể để roi đánh trúng mình, vội nhảy lên ngựa, nhanh như làn khói, hướng về phía trại mình phóng đi.
Hốt Hốt Nhân hai chân kẹp chặt vào bụng ngựa, lập tức đuổi theo Dã Tốc Cai, cũng may trong lúc đuổi theo, nàng cũng đồng thời cởi dây cương đương buộc trên yên ngựa của Diệp Khắc Cường, nếu không Diệp Khắc Cường không biết sẽ như thế nào.
Diệp Khắc Cường nhìn bóng ảnh Hốt Hốt Nhân xa đi, lắc đầu nói:
- Ai nói nàng ngu, nếu là ngu, nàng sẽ đem luôn cả thớt ngựa này đi luôn!
Leo lên lưng ngựa, Diệp Khắc Cường cũng nhắm theo hướng của hai người mà đuổi theo.
Tuổi tác của Dã Tốc Cai và Diệp Khắc Cường cũng không nhỏ, nhưng khi hai người đi cùng với Hốt Hốt Nhân, thì cảm giác như mình đã trẻ lại, cái ả công chúa điêu ngoa đầy khả ái đã đem lại cho bọn họ không ít niềm vui.
Hốt Hốt Nhân rốt cuộc rồi cũng đuổi kịp Dã Tốc Cai, nhưng roi của nàng vẫn không đánh vào người Dã Tốc Cai, bởi vì nàng đã nhìn thấy một người, một người mà nàng không bao giờ muốn thấy đến.
Người đó là Ảnh. Ảnh đứng trước mặt Dã Tốc Cai, trên tay hắn không mang kiếm, trên vai cũng không có kiếm, hình như không có địch ý, nhưng người không mang kiếm như Ảnh cũng làm cho Hốt Hốt Nhân không được tự nhiên lắm, Hốt Hốt Nhân vẫn không thể quên được lần trên lôi đài, Ảnh làm cho mặt nàng hoảng sợ, làm cho nàng hổ thẹn trước mặt người tình của mình.
- Ngươi đến đây để làm gì? muốn chết chăng?
- Hốt Hốt Nhân công chúa chớ nên vô lễ!
Diệp Khắc Cường từ phía sau tiến bước lên, kịp thời ngăn lời Hốt Hốt Nhân lại.
Trong thiên hạ này chỉ có một người có thể ra lệnh như thế này với Hốt Hốt Nhân , và Hốt Hốt Nhân cũng chỉ biết nghe lời chỉ có một người, người đó phải là Diệp Khắc Cường.
- Thần, ngài vẫn khỏe?
Trong cái ngữ điệu trầm thấp của Ảnh, Diệp Khắc Cường đoán ra được hắn có mối quan tâm.
Diệp Khắc Cường cười cười nói:
- Xin đa tạ, huynh có lòng hỏi đến! tại hạ thật đã khỏi nhiều!
- Bây giờ các vị nên mau mau rời khỏi Thát Thát Nhân Bộ, nếu không sẽ không kịp!
Ảnh dường như rất lo lắng.
Diệp Khắc Cường gặng hỏi:
- Vì sao vậy?
- Trong một lúc không thể nói hết được, ngược lại các người ba người hiện giờ rất nguy hiểm, bộ hạ của Hốt Hốt Nhân công chúa rất có thể giờ này đã bị bắt hết rồi, tuy rằng các người võ công cao cường, nhưng người của chúng tôi đông đảo, Thiết Mộc Chân và Hợp Sát Lặc cũng cùng tham gia với Kim quốc trong phương diện hành động!
Diệp Khắc Cường hỏi tiếp:
- Vì sao lại nói cho chúng tôi biết!
- Vì huynh là người anh hùng, vì tại hạ bội phục huynh!
Nói xong Ảnh lẹ làng ra đi, rất mau, lẫn mất vào màn đêm.
Dã Tốc Cai nhìn sau bóng ảnh ốm cao của Ảnh, giơ cao tay cái mình lên, nói:
- Là một hán tử, đáng tiếc lại làm việc cho Hoàn Nhan Liệt lão cẩu, đúng ra có rất nhiều điểm sai về hắn!
Hốt Hốt Nhân nghiến răng nói:
- Cái gì là anh hùng hảo Hán, lén lén lúc lúc vậy, theo muội thấy nhất định là bọn chúng lại đưa ngụy kế gì đó? thủ hạ của muộn không phải là thứ ăn hại vậy đâu!
- Theo đệ thấy tin này là thật! Ảnh không phải là người xấu, rất có thể có khổ tâm, Hoàn Nhan Liệt lão cẩu đã bắt đầu hành động rồi, kế hoạch kế tiếp của hắn nhứt định là tấn công Hồng Cát Lạc Bộ!
Diệp Khắc Cường đang lo lắng, nói tiếp:
- Đệ không ngờ Hoàn Nhan Liệt lại lộ mặt thật mình ra nhanh như vậy.
- Thiếp phải đi cứu bọn thuộc hạ!
Hốt Hốt Nhân quất ngựa lao nhanh về hướng doanh trại mình.
- Không được, Hốt Hốt Nhân! Đi như vậy rất nguy hiểm!
- Thiếp không thiết, bọn chúng không thể chết được!
- Tiếc rằng địch nhân quá đông, chúng ta đi chỉ có chết một đường!
- Hốt Hốt Nhân , nàng không thể đi! Theo huynh nghĩ toàn bộ bọn thủ hạ của nàng đã gặp nạn rồi, chúng ta bây giờ đi cũng muộn rồi!
Hốt Hốt Nhân khóc thành tiếng, nói:
- Nếu vậy chúng ta chịu chết hay sao?
Diệp Khắc Cường cảm thấy tội nghiệp trong lòng, mấy ngày nay mọi sinh hoạt của hắn và Dã Tốc Cai đều do Hốt Hốt Nhân một tay chăm sóc, hắn và bọn hán tử của Tát Lặc Chít Ngột Dịch Bộ đã nẩy sinh mối cảm tình sâu đậm.
Dã Tốc Cai nghiến răng nói:
- Nợ máu phải trả bằng máu, chúng ta trước hết đi đến hành cung của Hoàn Nhan Liệt, làm náo loạn cả nhà hắn lên!
- Phải đối phó với tên khốn khiếp Hoàn Nhan Liệt!
Diệp Khắc Cường lúc nảy đã trầm ngâm hơn nữa ngày, trong đầu hắn đã có một kế hoạch hoàn chỉnh.
- Đại ca, chúng ta trước đánh vào hành cung của Hoàn Nhan Liệt, nhân số không đủ, đánh liều mạng sẽ tổn thất nặng, đệ nghĩ phải dùng hỏa công, trước hết nổi lửa đốt trận giác của Hoàn Nhan Liệt, trong lúc nổi loạn chúng ta hạ thủ dễ dàng hơn. Chúng ta có thể phóng hỏa cùng lúc, nhưng vậy sẽ làm Hoàn Nhan Liệt không biết số người của chúng ta, chủ yếu là từ địa phương đó công nhập.
Trăng đã xế về hướng tây, trong hành cung của Hoàn Nhan Liệt; đèn đuốc sáng chói, tuy rằng Hoàn Nhan Liệt không phải là người dung tục, nhưng vì muốn diệt trừ đi Diệp Khắc Cường, hắn bất chấp mọi thủ đoạn, thề phải đạt được đêm nay. Toàn bộ nhân mã được chỉ định ra đi đều xuất phát, chỉ để lại bên mình có bốn người, người theo dõi Diệp Anh Hào và Mông Lực Khắc bị thất bại là long hổ nhị kiệt Cáp Mê Lương, Cáp Vưu Lương cũng như phong lang Vưu Đạt người bị Hốt Hốt Nhân quất roi đuổi chạy và đại lực hùm Khắc Lạp Khắc.
Diệp Khắc Cường, Hốt Hốt Nhân, và Dã Tốc Cai đã mò đến bên hành cung của Hoàn Nhan Liệt, ba người ẩn phục người vào, Diệp Khắc Cường ra lệnh cho máy điện não tiến hành phát họa toàn hành cung bằng bản đồ có ba chiều*, hành cung bao gồm mười tám doanh trại tạo thành, chia ra ba tầng, tầng ngoài nhất gồm có mười hai doanh trại, là chỗ ở của sĩ binh Kim quốc, tầng ở giữa gồm có năm doanh trại, nơi đây phải là chỗ ở của các cao thủ do Hoàn Nhan Liệt mời đến.
Trại ở giữa nhất, thượng diện treo kim đỉnh, nội diện hào hoa xa xỉ, chỗ này hẳn là doanh trại của Hoàn Nhan Liệt, trại này cực lớn, phân chia ra nhiều phòng, Hoàn Nhan Liệt ở ngay chính giữa, Diệp Khắc Cường chọn ngay doanh trại ở giữa mà tiến hành.