Hoàn Nhan Liệt đang đợi tin về, hắn nghĩ kế hoạch kỳ nầy phải là hoàn mỹ, không thể sơ sót được, Sư, hổ, ưng, khuẩn hợp lại cộng thêm Ảnh là tay kiếm thuật vô song. Còn nói chi nữa, Diệp Khắc Cường hắn không thể chạy thoát được, cho dù ba người có thể chạy thoát, khi về đến trại mình, bọn sĩ binh mai phục trong liều cũng sẽ làm cho bọn họ chết vì loạn kiếm, nghĩ đến đây Hoàn Nhan Liệt cảm thấy khoái trá cười lên.
- Người đâu! Mau đem mỹ nữ ra!
Đây là thói quen của hắn, mỗi lần cao hứng lên, hắn đều chọn ra một nữ nhân cùng với hắn chia xẻ khoái lạc, nữ nhân đó có sung sướng hay không, hoặc có nguyện ý cùng với hắn vui sướng hay không, Hoàn Nhan Liệt từ trước đến giờ cũng không thiết đến.
Không bao lâu, từ ngoài doanh trướng đưa vào một nữ tử, nhìn lối trang sức của nữ tử đó là người nam triều, dáng người xinh đẹp, trên mặt nàng nở một nụ cười nhìn thì biết là cố tạo ra. Hoàn Nhan Liệt đối với chủ tử của hắn là Hoàn Nhan Lượng rất là mãn ý về đều nầy, đã đem tặng cho một mỹ nữ tuyệt sắc như vậy. Việc cai trị Mông Cổ ở đây đích thật là cực khổ, làm việc mãi cũng không nhất định là trị lí tốt, trước đây Mông Cổ rất là dễ cai quản, nhưng từ sau khi xuất hiện Diệp Khắc Cường, Hoàn Nhan Liệt không còn được những ngày yên ổn nữa, cứ theo tình thế so sánh, qua mấy lần giao chiến, Hoàn Nhan Liệt không thể ở thế thượng phong.
Tâm tình Hoàn Nhan Liệt vẫn luôn xấu, hắn vẫn thường hay nghĩ mình là đệ nhất nhân tài của Kim quốc, nhưng khi Kim quốc hưng binh tiến đánh nam Tống cũng không phái hắn, mà lại sai Hoàng Nhan Ngột Thuật. ở Trung nguyên đất đai phì nhiêu, cái tên Hoàng Nhan Ngột Thuật đã gom góp không ít của cải.
Cũng may, Hoàng Nhan Lượng cũng không quên người ở Mông Cổ là Hoàn Nhan Liệt, hắn đặc biệt lấy từ Hoàng Nhan Ngột Thuật cướp về những mỹ nữ của nam triều chọn ra một tuyệt sắc nhân gian là Lệ Nương ban tặng cho Hoàn Nhan Liệt.
Nam quốc kiều nữ so với bắc quốc giai nhân thì hơn hẳn một phần nhu mì, nhưng Hoàn Nhan Liệt chắc cũng không biết làm thể nào để thưởng thức, chỉ biết Lệ Nương là vinh diệu của hắn, đấy là đại kim hoàng đế ban tặng nữ nhân cho hắn, như vậy cũng nói lên hoàng thượng vẫn còn coi trọng hắn.
- Ngồi xuống đi, Lệ nương.
Hoàn Nhan Liệt mặt lộ ra nụ cười tự nghĩ rằng rất thích ứng.
Nhưng Lệ Nương rất hoảng sợ. vì mỗi lần Hoàn Nhan Liệt có nét cười như vậy, nàng sẽ gặp họa, mở đầu là nhằm nàng châm rượu.
Quả nhiên, Hoàn Nhan Liệt chỉ trên bàn hai ly rượu, nói:
- Lệ Nương! Châm rượu!
Lệ Nương cau mày.
Hoàn Nhan Liệt trong lòng cao hứng, hắn sung sướng khi nhìn thấy người ta nghe mệnh lịnh mình làm những việc mà người vâng lời không thích làm.
Lệ Nương châm rượu xong, thuận tiện ngồi vào đùi Hoàn Nhan Liệt, đây là Lệ Nương trãi qua sau ba lần bị đánh đập mới tập thành thói quen, hơn hai năm sinh sống ở bắc quốc đã học được tánh chịu đựng, nàng không còn là đương kim danh ca kĩ Đỗ Lệ Nương ở sông tần hoài, nhất tiếu khuynh thành của thuở nào. Mà là một công cụ tạp nhạp chuyên cống hiến cho Hoàn Nhan Liệt.
Hoàn Nhan Liệt thích chí cưới, nói:
- Lệ Nương! Có phải nhớ nhà chăng!
Trong lòng Đỗ Lệ Nương rất kỳ lạ, tại sao cái lão quái vật nầy lại hỏi câu hỏi nầy? bất cứ người nào chịu đựng được một thời gian dài sẽ trở thành chai sạn đi, Lệ Nương sớm đã học cách lấy lòng người.
- Đi cùng với hoàng gia thì làm sao mà nhớ nhà được chớ?
- Lệ Nương, mau lại đây, rất mau nàng sẽ được về nhà, ta thanh toán việc Mông Cổ xong sẽ cùng nàng về Trung nguyên. Ngày đó cũng không còn xa lắm!
Hoàn Nhan Liệt đắt ý cười lên.
Lệ Nương trong lòng hớn hở, nàng không cần biết ai cai trị thiên hạ, nàng chỉ đặc biệt hoài niệm đến sông giang hoài yên liễu , ở đất bắc Mông Cổ thật là quá lạnh và quá khổ.
-Đa tạ hoàng gia!
- Nếu mà có ý cảm tạ ta, sao còn không mau ca cho ta nghe.
- Vâng, hoàng gia.
Lệ Nương tay cầm đàn sắt bà lên, nhẹ nhàng gảy lên vài lượt, mở miệng ca:
- Nam hình thịnh……..khoảng mười vạn người…….có ba thu quế tử, thập lí hà hoa….
Tiếng ca mềm mại và duyên dáng, nghe đến Hoàn Nhan Liệt híp mắt gật đầu. Hoàn Nhan Liệt đích thực là một nhân tài, ít nhất hắn nghe hiểu được tiểu khúc.
Lúc đó Diệp Khắc Cường đương ẩn phục cách doanh trại Hoàn Nhan Liệt khoảng ba mươi trượng. hắn từ từ nói lại cho Dã Tốc Cai, Hốt Hốt Nhân về sự bố trí trong trại, vừa khi hắn phát hiện ở sau hành cung của Hoàn Nhan Liệt khoảng năm mươi trượng ngoài là chuồng ngựa, trong lòng đã có kế hoạch tẩu thoát.
Dã Tốc Cai và Hốt Hốt Nhân rất kinh ngạc về nhãn lực của Diệp Khắc Cường, nhưng hai người sớm đã quen đi những việc kỳ lạ phát sinh trên người Diệp Khắc Cường.
Diệp Khắc Cường nói:
- Kế hoạch của chúng ta phải nên thay đổi!
Hắn phân phối được một lúc sau, ba người đi về hướng về phía chuồng ngựa để ẩn. chuồng ngựa lúc đó chỉ có bốn tên binh sĩ trấn giử, hai người trong bọn họ trấn tại cửa chính, hai người còn lại ngồi dựa vào tường mà ngủ.
Diệp Khắc Cường và Dã Tốc Cai luồn nhanh đến cạnh chuồng ngựa, hai tên quan đang canh gác vừa lúc đi đến, đương định kêu cứu thì liền bị Diệp Khắc Cường và Dã Tốc Cai xáp lại giết.
Hai người ra tay rất nhanh, không để lại tiếng động, đến cả hai tên đương ngủ vẫn không biết. sau khi hai người khống chế bọn họ xong, liền quay lại phất tay ra hiệu cho Hốt Hốt Nhân.
Trong chuồng ngựa đại khái khoảng năm ngàn thớt ngựa, Diệp Khắc Cường phân phối Hốt Hốt Nhân đợi đây tiếp ứng, đợi khi hành cung Hoàn Nhan Liệt nổi lửa lên, liền thả ngựa ra đi tiếp ứng mình, nói xong liền cùng Dã Tốc Cai tức tốc chạy đi. Hốt Hốt Nhân rất muốn chạy theo, nhưng biết lúc nầy không thể giở tánh cô nương được, chỉ biết khẩn trương nhìn về phía hành cung của Hoàn Nhan Liệt.
Lúc đó trăng đã hoàn toàn chìm đắm vào phía chân núi hướng tây, bầu trời cũng mau sáng.
Diệp Khắc Cường cùng Dã Tốc Cai đều nhờ vào máy điện não mà mau mắn vượt qua tầng ngoài của doanh trại, luồng qua lớp lớp cơ quan, Diệp Khắc Cường cũng đã mò vào trong doanh trại của Hoàn Nhan Liệt. Hoàn Nhan Liệt lúc ấy đương cùng Lệ Nương uống rượu vui vầy, cũng trong lúc đó Hoàn Nhan Liệt đã ngăn cấm bất cứ ai đến quấy rầy nhã hứng của hắn. có lần có một sĩ binh vì quân tình đến bẩm báo, kết quả bị giết tại ngoài trại.
Sau khi thông qua ở vòng ngoài doanh trại cùng với trụ sở của bọn thủ vệ, trong trại của Hoàn Nhan Liệt ngược lại rất an toàn, trong không có người, chỉ có cơ quan xảo diệu.
Diệp Khắc Cường dùng máy điện não rà quét quan sát, cái máy rắp ráp cơ quan nầy đối với con mắt nhà nghề của đội trưởng đội đặc chiến mà nói dễ như trở bàn tay, nhìn cái cơ quan nầy, Diệp Khắc Cường nhớ lại tình hình tháo gỡ bom nổ năm ấy, lúc đó kinh hiểm như thế nào? Có khi, cùng tử thần đánh độ với nhau, nhưng nếu có điện não của người ngoại tinh, thì người bạn đời của hắn sẽ không vì gỡ bom nổ mà vong mạng.
Khi Diệp Khắc Cường đã phá hủy đi cơ quan thì cũng là lúc hắn nhảy vào trại của Hoàn Nhan Liệt, Hoàn Nhan Liệt đương lúc uống đến cực cao hứng, liền cùng Lệ Nương miệng đối miệng độ tửu. nhìn thấy người làm mình mất hứng, liền nổi giận nói:
- Con bà ngươi, ai cho phép ngươi vào đây hả!
Đến khi hắn nhìn kỹ lại là Diệp Khắc Cường và Dã Tốc Cai, thì hoảng sợ cả lên, Diệp Khắc Cường liền mắng lại hắn:
- Con bà ngươi, đồ chó già, chết đến nơi rồi còn oai phong, đi chết đi!
Lưởng danh tuyệt đỉnh cao thủ của thảo nguyên Mông Cổ liên thủ xuất kích, đây là lần đầu tiên, Hoàn Nhan Liệt là người lạnh ác, liền đẩy Lệ Nương tới, lăn người tới cạnh bàn kéo cây cơ quan, nhưng cây chuyển cơ quan không động đậy, Hoàn Nhan Liệt trong lúc khẩn cấp chửi lên:
- Cái cơ quan nầy do ai làm, lão tử phải giết hắn mới được.
Trong khoảnh khắc, Hoàn Nhan Liệt chạy lại đầu giường, chân giường, thân giường đều có cơ quan. cơ quan của đầu giường là trước mặt hắn dựng lên một vách tường sắt. còn cơ quan ở chân giường là từ bên vách trại phóng ra vô số tên độc, còn cơ quan bên giường là nút thoát (thân), Hoàn Nhan Liệt rất hiểu rõ, cơ quan trong nội trại không thể nào giữ chân được Diệp Khắc Cường và Dã Tốc Cai, nhưng theo hắn nghĩ, chạy trốn sẽ không là vấn đề.
Lệ Nương bị đẩy về phía Diệp Khắc Cường, hắn không nhẩn tâm thương hại nàng, nhẹ nhàng cản lại nàng và đặt nàng sang một bên.
Thật không thể tưởng tượng được kỳ sự phát sinh, cơ quan không phát động, Diệp Khắc Cường cười lạnh, nói:
- Nếu như ngươi không bức bọn ta, bọn ta cũng không đẩy ngươi vào tình huống nầy, nhưng ngươi lại ba lần bảy lượt bức bách bọn ta, đó cũng do ngươi tự chuốt lấy vậy.
Dã Tốc Cai tiến thẳng đến, vung kiếm chém xuống, Hoàn Nhan Liệt có thể nói biết được chút ít võ nghệ, nhưng đương đầu với hai đại cao thủ liên thủ hiệp kích, sao thể chống nổi, hắn vừa đỡ vừa hét, không bao lâu ở ngoài doanh trại huyên náo lên.
Diệp Khắc Cường và Dã Tốc Cai biết sự việc không thể chậm trể, đồng thời dùng thất tinh kiếm pháp chém ra.
Bổng tiếng thảm khốc vang lên nữa chừng, Hoàn Nhan Liệt thân mình trúng phải hai kiếm, một kiếm đâm vào tim, và một kiếm đâm vào yết hầu, còn lại nửa tiếng không thể kêu lên được, người hắn ngã tại hiện trường.
- Phóng lửa! đại ca.
Diệp Khắc Cường trấn tại cửa trại, bên ngoài bọn sĩ binh bắt đầu tập kết, đang đợi lệnh chủ sự hạ lệnh tiến vào.
Trong trại lửa đã lan tràn khắp nơi, đã khiến cho Lệ Nương kinh hãi la lên một tiếng:
- Dắt tôi chạy với!
Không biết sao, đối với nữ nhân nầy, Diệp Khắc Cường có chút đồng tình, lúc đó hắn không còn nghĩ nhiều, bèn la lên:
- Theo ta!
Bấy giờ trại Hoàn Nhan Liệt vẫn còn chưa cháy lên hết, Diệp Khắc Cường bảo vệ Lệ Nương xông ra ngoài, binh sĩ Kim quốc cũng là đội binh điêu luyện, trong lúc lâm biến không rối loạn, từng đợt từng đợt hướng về Diệp Khắc Cường, và Dã Tốc Cai tấn công, lưỡi thất tinh bão kiếm thật sắc bén, tiện đứt cả trường thương của bọn binh sĩ, còn Diệp Khắc Cường phải nói là tốn không ít hơi sức, bọn binh lính của Kim quốc sức lại mạnh thương lại chính xác, nếu nhưng không được Dã Tốc Cai ngăn đỡ đại đa số binh sĩ phía trước, thì giờ nầy Diệp Khắc Cường sớm đã bị vô số thương tích, cứ đánh như vậy, Diệp Khắc Cường cùng Dã Tốc Cai bắt đầu cảm thấy đôi vai ê ẩm.
Cũng vừa lúc đó, tiếng vó ngựa rầm rộ vang lên, hàng trăm thớt mã nhắm về hướng doanh trại xông tới, khi Hốt Hốt Nhân thấy lửa nổi lên, nàng liền ruổi ngựa xông đến tiếp ứng.
Hốt Hốt Nhân từ nhỏ đã sống trên lưng ngựa, đối với tính ngựa biết rất nhiều, đợi cho đến khi bọn Diệp Khắc Cường hành động, nàng bèn dẫn dụ mấy con ngựa đầu đàn, gom lại dây cương ngựa đầu đàn vào tay mình, mở cổng chuồng ra, khi mà lửa nổi lên, thì sẽ xông đến trại Hoàn Nhan Liệt.
Đám ngựa gặp lửa hoảng sợ sẽ phóng ra ngoài chạy, khi thấy đám ngựa đầu đàn xông ra chạy về hướng trại Hoàn Nhan Liệt, thì cả đàn đều chạy theo, trời lúc nầy đã lờ mờ sáng, khi đàn ngựa bị lửa phát sợ, chướng ngại vật trước mặt cũng không màng, liều mạng phóng đến trước.
- Lên ngựa!
Tiếng hét của Hốt Hốt Nhân trộn lẩn tiếng ngựa và tiếng sĩ binh hò hét như có phần to hơn.
Binh sĩ của Kim quốc đương lúc chưa rõ sự tình, Hốt Hốt Nhân dẩn đến bốn năm thớt ngựa phóng nhanh đến, kẻ tránh nhanh thì không bị ngựa dẩm vào. kẻ tránh chậm, chừng đôi ba đứa bị ngựa dẩm trên đất.
Dã Tốc Cai phi thân lên ngựa, Diệp Khắc Cường đang dìu dắt Lệ Nương, hành động không được nhanh nhẹ, lúc đó, doanh trại cũng đã cháy cả lên, bọn binh sĩ cũng đã đốt đuốt lên, toàn hành cung của Hoàn Nhan Liệt sáng lên giống như là ban ngày vậy, hiện trường rất hổn loạn.
Sau khi bốn năm trăm thớt mã phóng vào đám người, thì bắt đầu loạn lên, nhảy đông phóng tây, bọn binh sĩ cũng vừa dàn trận cung tiễn xong, bị ngựa xông đến, tạo thành hỗn loạn, bọn binh sĩ Kim quốc dùng thương đâm, dùng tiễn xạ, ngựa bị trúng thương trúng tiễn đau đớn càng cuồng loạn thêm, làm cả doanh trại rối loạn hẳn lên. Tình trạng của bọn sĩ binh lúc nầy vừa mất đi người chỉ đạo, lại không biết phải làm thế nào mới phải, nhất thời ai ai cũng đều lo lấy mạng mình, còn hơi sức đâu truy sát Dã Tốc Cai hay bọn người Diệp Khắc Cường.
- Sao chàng lại ôm chặt lấy ả?
Hốt Hốt Nhân lúc nầy mới nhìn thấy rõ trong tay Diệp Khắc Cường đương dìu Lệ Nương, mắt đang ướt át khóc nỉ non, nghẹn ngào.
...