..."
"Được, 3 giờ chiều ngày mai! Ngươi hảo hảo quý trọng hai ngày này, bởi vì đây sẽ là thời gian cuối cùng của ngươi." Bỉ Nhĩ cũng không có phản đối, trực tiếp lạnh lùng nói.
Trên thực tế, hắn cũng sẽ không phản đối, nếu là ngày mai thì thời gian chuẩn bị quá cấp bách, không chỉ là hắn chuẩn bị cho quyết đấu, còn có chuẩn bị sân bãi.
Tuy nói sân thi đấu là "công cộng", nhưng cũng phải sắp xếp thời gian mới được.
" Nga, biết rồi, ngươi đi nhanh đi!" Lam Phong không thèm để ý phất phất tay, bộ dáng đuổi người đi.
"Hừ"! Bỉ Nhĩ vung tay áo lên, hung hăng trừng mắt nhìn Lam Phong liếc mắt một cái, xoay người rời đi, mà những động tác đó của hắn, Lam Phong hoàn toàn không có phản ứng, bởi vì Lam Phong đang cùng Lâm Tiểu Vũ trò chuyện bí mật với nhau.
...
" Lam Phong, bốn sáu được không?" Lâm Tiểu Vũ hỏi.
Lam Phong một lời cự tuyệt :" Không được, năm năm, không có thương lượng!"
"Là tiền vốn của ta mà, ngươi cũng không thể ăn nhiều như thế." Lâm Tiểu Vũ cầm lấy tay Lam Phong nắn bóp.
"Chuyện này ta không đồng ý, ngươi bỏ vốn thì thế nào, quyền chủ động ở trong tay ta. Năm năm, đây là lần cuối cùng, bằng không ta sáng sớm ngày mai quyết đấu luôn!" Lam Phong lạnh lùng trả lời, mặc cho ngươi bức bách thế nào, ta là tuyệt sẽ không cúi đầu khuất phục.
" Lam Phong ca ca, ngươi tội nghiệp tiểu muội đáng thương, bốn sáu đi mà!" Lâm Tiểu Vũ cầm lấy tay Lam Phong sau đó lắc lắc cánh tay hắn, dùng thanh âm làm nũng ngọt xớt nói.
" Ngô..." Lam Phong lắc đầu, toàn thân run lên, "Lâm Tiểu Vũ, đứng ra một bên, làm ta nổi hết da gà rồi đây này."
" Hừ!" Lâm Tiểu Vũ đánh Lam Phong, cả giận nói :" Lam Phong chết tiệt, Lam Phong hư hỏng, ngươi đi chết đi."
"Ta chết, ngươi làm thế nào?" Lam Phong cười nói, lực lượng nhỏ của Lâm Tiểu Vũ căn bản đánh không đau hắn.
"Hừ, đem ngươi chôn!" Lâm Tiểu Vũ rất rõ ràng trả lời, đừng tưởng rằng có thể uy hiếp được ta, bổn tiểu thư có rất nhiều tiền.
" Lâm tiểu thư! Xin ngươi tự trọng một chút!" Mộ Dung Thiên Tầm rất không cao hứng nói.
" Ai cần ngươi lo, ngươi là gì của ta?" Lâm Tiểu Vũ lại không chút nào nể tình nói.
Mộ Dung Thiên Tầm tiến lên từng bước, không chút nào yếu thế nói :" Ngươi làm cái gì ta không quản, nhưng mà ngươi không được động tay động chân trên người A Phong."
"Ta động tay động chân trên người hắn mắc mớ gì tới ngươi, hắn không nói, ngươi nói cái gì?"
Lam Phong quát bảo ngưng lại nói :" Được rồi, đừng nói nữa! Lâm Tiểu Vũ, chuyện này định như vậy, ngươi trở về huấn luyện đi. Mộ Dung Thiên Tầm ta có chút muốn nói chuyện với cô, cô có thể ra ngoài cùng ta một chút không?"
"Trở về thì trở về!" Lâm Tiểu Vũ biết điều ly khai.
Mộ Dung Thiên Tầm gật gật đầu, lên tiếng :" Ân!"
" Cái kia, Phỉ nhi tiểu thư, phiền toái cô nói cho Ngả Mễ Lệ lão sư một tiếng, ta cùng Mộ Dung Thiên Tầm đi ra ngoài một lát." Lam Phong ban đầu nghe được tên của Phỉ nhi cho nên liền nói với nàng, bởi vì hắn hoàn toàn không biết tên của các thiếu nữ khác trong lớp Ngả Mễ Lệ, hoàn toàn không nhận biết.
" Các ngươi đi đi, ta sẽ báo với lão sư!" Phỉ nhi nhìn hai người nói.
...
Trên con đường mòn trong sân trường vắng lặng, Lam Phong và Mộ Dung Thiên Tầm sóng vai đi cùng nhau.
Lam Phong dừng bước, nhìn về phía trước, thản nhiên nói :" Mộ Dung Thiên Tầm, ta nghĩ có chuyện, chúng ta phải nói rõ ràng.
" Chuyện gì?" Mộ Dung Thiên Tầm khó hiểu nhìn Lam Phong.
Lam Phong thản nhiên cười khổ nói :" Ta rất rõ ràng, cô muốn bảo vệ ta, chiếu cố ta, coi ta như là đệ đệ, nói thật, ta cũng rất thích cái chuyện có người quan tâm này. Nhưng mà, ta lại không thể không nói cho cô biết, cô sau này không cần phải bảo vệ ta, chiếu cố ta, cũng không nên coi ta như đệ đệ của cô nữa."
"..." Mộ Dung Thiên Tầm không nói gì, chỉ là lẳng lặng nghe, mà hai tay của nàng đã nắm lại rất chặt.
" Ta không phải là Lam Phong của cô, Lam Phong của cô đã chết rồi, không còn trên đời nữa. Cho nên, hiện tại ta cũng không còn cần đến sự bảo vệ và chiếu cố của cô, sau này mọi chuyện ta đều sẽ tự mình đối mặt, cô là cô, ta là ta, chúng ta không còn là tỷ đệ, thậm chí không phải là bằng hữu nữa. Cô đã làm cho ta không cách nào coi cô là bằng hữu nữa, chúng ta sau này không nên gặp lại nhau." Lam Phong cũng không sợ nói ra sự thật, bởi vì sẽ không ai nghĩ rằng đã là sự thật, chỉ biết là Lam Phong đã thay đổi thành một người khác, không muốn có quan hệ với Mộ Dung Thiên Tầm.
"Vì cái gì? Ta là bỏ qua vài năm, không có chiếu cố ngươi, không có bảo vệ ngươi, nhưng mà ta có thể sau này bù đắp, vô luận ngươi muốn cái gì, ta cũng có thể cho ngươi. Ngươi vì cái gì còn muốn phân rõ giới hạn với ta, thậm chí cả gặp mặt cũng không chó." Mộ Dung Thiên Tầm nỗ lực không để cho mình rơi lệ, nhưng mà vẫn nhịn không được chảy xuống, nàng không nghĩ tới Lam Phong lại muốn tuyệt giao với nàng, chẳng lẽ những ngày cố gắng của nàng hắn không nhìn thấy sao?
" Mộ Dung Thiên Tầm, cô có phát hiện hay không, tình cảm của cô quá mức chấp nhật, đã xuất hiện tình huống của bệnh trạng." Lam Phong hồi đáp.
" Ngay cả ngươi cũng nói ta biến thái, ta chẳng lẽ đối tốt với ngươi một chút cũng không được sao?" Mộ Dung Thiên Tầm nhịn không được bi phẫn nói, người khác có thể nói nàng, nhưng mà Lam Phong lại không được.
" Không phải biến thái, là bệnh trạng! Đó là một loại bệnh tâm lý, ta không biết nên trị liệu như thế nào, cho nên chúng ta tốt nhất tách ra một đoạn thời gian, sau này nếu cô có thể khống chế, đến lúc đó chúng ta lại trở thành bằng hữu." Lam Phong là chuyên gia thôi miên, đối với vấn đề tâm lý là có thể liếc mắt một cái liền nhìn ra, nhưng mà, lúc đó hắn chỉ nghiên cứu thôi miên như thế nào, còn vấn đề trị liệu thì hắn hoàn toàn không để ý tới.
Mà loại tình huống này của Mộ Dung Thiên Tầm, đã thuộc loại nghiêm trọng, lại không biết nàng là như thế nào sinh ra, cho nên hắn bất lực, chỉ có thể dùng biện pháp đơn giản nhất - thời gian có thể hòa tan hết thảy, cũng có thể trị liệu hết thảy.
" Bệnh tâm lý?" Mộ Dung Thiên Tầm không hiểu từ này, nhưng mà lại chú ý đến câu nói kế tiếp của Lam Phong, vì thế nói :" Vậy có phải hay không sau khi tách ra một đoạn thời gian, ngươi cũng không hạn chế ta và ngươi gặp mặt nữa?"
"Ừ!" Lam Phong gật gật đầu.
" Chúng ta đây tách ra bao lâu?"
Lam Phong thản nhiên nói :"Ba năm! Đây là thời gian ngắn nhất, đến lúc đó ta xem tình huống, nếu cần thiết, chúng ta tiếp tục tách ra một đoạn thời gian nữa."
"Ba năm thì ba năm, không cho ngươi quên những gì hôm nay ngươi nói." Mộ Dung Thiên Tầm vội vàng nói, ba năm cũng tốt, chung quy so với không có cơ hội tốt hơn, nàng biết nếu kiên trì tới cùng, Lam Phong có thể sẽ nói vĩnh viễn. Đó là điều nàng không thể tiếp thụ.
"Vậy ta đi trước, cô trở về đi!" Lam Phong sau khi nói xong liền rời đi.
Ba năm, kỳ thật là một cái lý do, bệnh tâm lý cũng không phải dễ trị như vậy, có lẽ ba năm này Mộ Dung Thiên Tầm sẽ khôi phục, nhưng mà cũng có khi không hề có biến hóa, thậm chí còn nặng thêm.
Sự tình phát triển như thế nào, phải nhìn xem trong thời gian này có chuyện gì phát sinh.
Chỉ hiện tại Lam Phong không có cách nào, chỉ có thể kéo dài thời gian dài được chút nào hay chút đó, đến lúc ba năm sau, hắn đã mười tám tuổi, có thể trốn đi, không đúng, là xông xáo thế giới.
Khi đó, xác suất Mộ Dung Thiên Tầm có thể tìm thấy hắn là bằng không.
Có vẻ như, đây là hành vi rũ bỏ trách nhiệm của Lam Phong... .