[Tiên Hiệp] Nhân Äạo Ká»· Nguyên - T/G: Thân Vẫn Chỉ Tiêm. - New Chương 14
Nhân Äạo Ká»· Nguyên
Tác giả: Thân Vẫn Chỉ Tiêm
Chương 1: Tháºp Cá»u.
Dịch: Äá»™c Cô Äiểu
Biên: Äá»™c Cô Äiểu
Nguồn: Äá»™c Cô thị tá»™c - 4vn.eu
Thay mặt toà n thể thà nh viên cá»§a gia tá»™c Äá»™c Cô, mình xin trân trá»ng giá»›i thiệu tá»›i các member cá»§a diá»…n đà n PJ đầu tay cá»§a gia tá»™c - Nhân Äạo Ká»· Nguyên - má»™t tác phẩm thuá»™c thể loại cổ Ä‘iển tiên hiệp được đánh giá khá cao vì cách viết má»›i lạ, ná»™i dung hấp dẫn. Thôi khá»i nói nhiá»u nữa, cứ Ä‘á»c là biết liá»n 
P/S: Nhà má»›i sắp được xây, con hà ng nà o thuá»™c gia tá»™c chuẩn bị và o báo danh láºp ổ nà o.
Âm dương giao hòa hóa thà nh trá»i đất, sinh ra sinh linh vạn váºt.
Rất nhiá»u sinh linh sinh ra do trá»i đất biến đổi gặp được cÆ¡ duyên mà ngá»™ được đại đạo, biết thần thông. Có thể hô gió gá»i mưa, Ä‘iá»u khiển sấm chá»›p, tháºm chà là dá»i núi lấp biển cÅ©ng chẳng phải chuyện chÆ¡i.
Há» thưá»ng chiếm lấy các linh mạch hoặc động tiên nhiá»u linh khà mà dốc lòng tu hà nh, hy vá»ng má»™t ngà y có thể vượt ra ngoà i trá»i đất.
Con ngưá»i chÃnh là má»™t trong hà ng tá»· sinh linh, bá»n há» sống rải rác khắp nÆ¡i trên mặt đất.
Äã nhiá»u năm nay, Nam Lạc vẫn không hiểu tại sao trên thế giá»›i nà y lại có con ngưá»i, mà chÃnh nó tại sao lại là con ngưá»i. Äã chẳng có móng vuốt sắc bén để róc vá» cây, lại chẳng có tốc độ nhanh hÆ¡n gió, ngay cả hà m răng có uy lá»±c nhất cÅ©ng kém má»™t trá»i má»™t vá»±c so vá»›i con bạch lang sống ở sau núi cá»§a bá»™ lạc.
“Nếu mình là má»™t con sói thì tốt, có thể chạy nhanh hÆ¡n cả gió, lại có móng vuốt và răng sắc nhá»n.†Trong lòng Nam Lạc vẫn thưá»ng ảo tưởng mình có thể tung hoà nh khắp núi sông giống như má»™t con sói
"Má»™t nhóm ngưá»i Ä‘i xuyên qua cánh rừng âm u, má»™t con bạch lang lặng lẽ ẩn núp trong chá»— tối. Khi nhóm ngưá»i Ä‘i qua chá»— con sói núp, nó đột nhiên nhảy ra vồ ngã ngưá»i Ä‘i cuối cùng, còn chưa kịp chạm đất, hà m răng trắng nhởn kia đã cắn pháºp và o cổ ngưá»i đó. Bất kể ngưá»i đó có giãy dụa, vùng vẫy như thế nà o cÅ©ng không thể thoát được, cuối cùng vẫn phải nháºn kết cục chết chóc."
Từ khi Nam Lạc theo tá»™c nhân lên núi Ä‘i săn cho tá»›i nay, không biết đã bao nhiêu lần nó được gặp những cảnh như váºy. Dù trong giấc mÆ¡, Nam Lạc cÅ©ng không tà i nà o quên nổi ánh mắt con sói nhìn nó khi cắn cổ các tá»™c nhân - tà n nhẫn và tham lam.
"Chắc chắn nó muốn cắn chết mình nhất!" Lần đầu tiên Nam Lạc trông thấy bạch lang thì trong lòng nó đột nhiên xuất hiện cái cảm giác kỳ lạ đó. Thế cho nên nó má»›i luôn nghÄ© giá mà nó là má»™t con sói thì tốt, như váºy nó sẽ không phải sợ đối phương nữa.
“Nếu biến thà nh má»™t con chim cÅ©ng không tệ, chẳng những không phải sợ con sói kia nữa, còn có thể bay tá»›i những nÆ¡i tháºt xa tháºt xa xem ở đó có những gì, rồi bay lên đỉnh ngá»n núi cao để xem thần tiên mà tế ti trưởng lão nói có hình dạng gì.â€
Tế ti trưởng lão nói ông đã từng thấy có ngưá»i bay trên trá»i, có ngưá»i có thể trưá»ng sinh bất lão. Ông nói đó Ä‘á»u là nhá» tu luyện đạo pháp má»›i được như váºy. Nam Lạc há»i tế ti vì sao ông không thể bay hay trưá»ng sinh bất lão. Tế ti trả lá»i rằng là vì hồi nhỠông quá lưá»i, không chịu ná»— lá»±c tu luyện. Thế là từ đó trở Ä‘i, Nam Lạc liá»n ná»— lá»±c tu luyện, chẳng kể ngà y đêm. Äôi lúc rá»—i rảnh, nó lại ngồi trước cá»a nhà ngẩng đầu lên nhìn trá»i, hy vá»ng mình có thể được may mắn như tế ti trưởng lão, trông thấy có ngưá»i bay qua trên trá»i.
xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Lá»›n lên, Nam Lạc không còn tin có ngưá»i có thể bay trên trá»i nữa. Mắt hắn chỉ thấy con ngưá»i dần dần già yếu Ä‘i thôi, thấy qua nhiá»u cái chết, nên cái suy nghÄ© bay lượn trá»i xanh, trưá»ng sinh bất lão cÅ©ng dần lắng xuống trong hắn.
Có Ä‘iá»u, nhá» việc tu luyện chẳng kể ngà y đêm trong nhiá»u năm mà thá»±c sá»± hắn đã trở thà nh ngưá»i khá»e nhất trong tá»™c, tốc độ chạy cÅ©ng nhanh nhất, tuy hãy còn kém xa con bạch lang sống ở sau núi.
“Có lẽ những kẻ bay trên trá»i không phải là con ngưá»i, không thì Ãt nhất cÅ©ng không phải con ngưá»i giống mình.†Nam Lạc thưá»ng ngẩng đầu lên nhìn trá»i suy tư.
Hôm nay lại đến thá»i Ä‘iểm săn bắn, Nam Lạc Ä‘i ở giữa nhóm mưá»i chÃn ngưá»i. Mặc dù hắn tá»± nháºn mình là ngưá»i chạy nhanh nhất, nhìn xa nhất và cÅ©ng khá»e nhất trong nhóm, nhưng ngưá»i trong tá»™c đã thừa nháºn hắn là ngưá»i được chá»n để tiếp nháºn vị trà tế ti Ä‘á»i sau, nên má»i ngưá»i dÄ© nhiên phải bảo vệ hắn ở trong.
"Muá»™i muá»™i nói muốn có má»™t con bạch hồ, không biết lần nà y có gặp được không nữa, nếu gặp được thì bất kể thế nà o cÅ©ng phải bắt được vá» cho nó. Äỡ để nó gà o khóc suốt ngà y, nói Thá»§y nha đầu có mà sao nó không có."
Nam Lạc vừa Ä‘i vừa nghÄ©, trong tay hắn cầm thanh pháp kiếm mà tế ti nói do sư phụ cá»§a ông truyá»n lại, nghe nói nó có thể Ä‘uổi ma quá»· tránh tai ương. Nghịch nó suốt má»™t năm Nam Lạc vẫn chẳng nháºn ra nó có Ä‘iểm gì thần kỳ cả, chỉ thấy nó sắc bén hÆ¡n các vÅ© khà khác mà thôi.
Äá»™t nhiên, Nam Lạc cảm thấy như có thứ gì đó Ä‘ang nhìn mình chằm chằm.
Là bạch lang?
Nam Lạc giáºt thót bụng, hắn cảnh giác nhìn xung quanh, rừng cây ráºm rạp bị gió thổi kêu rà o rà o, lắc lư tạo thà nh từng đợt sóng. Nhìn xuyên qua cà nh lá chỉ thấy được bóng tối vô táºn, trong bóng tối như có vô số con bạch lang nằm ẩn náu, chúng Ä‘ang dùng đôi mắt mà u lục nhìn hắn chằm chằm.
Tuy Nam Lạc không phát hiện ra gì, nhưng cái cảm giác bị nhìn chằm chằm các lúc cà ng rõ rà ng, cà ng lúc cà ng mạnh.
Vù...! Rà o... rà o...
Cây cối trong núi lắc lư như Ä‘iên, má»™t cÆ¡n gió mạnh không biết từ đâu thổi tá»›i. Nam Lạc đứng không vững, chỉ cảm thấy đất trá»i xoay chuyển.
Äá»™t nhiên má»™t đôi vuốt Ä‘en nhánh chụp trúng vai Nam Lạc, móng vuốt rất sắc, thoáng cái đã đâm và o da thịt hắn, khóa chặt xương vai lại. Hắn Ä‘au đớn, còn chưa kịp kêu lên thì cả ngưá»i đã bị kéo bay lên.
Bả vai Ä‘au đớn, lòng thấy sợ hãi, Nam Lạc ra sức vùng vẫy, nhưng hai tay do xương vai bị khóa nên không thể động Ä‘áºy, chân lại Ä‘ang lÆ¡ lá»ng không mượn được lá»±c, nên hắn chỉ có thể đá vung vẩy giữa không trung. Vừa vá»™i vừa sợ, Nam Lạc cắn đôi vuốt Ä‘en nhanh Ä‘ang khóa trên vai mình má»™t cái tháºt mạnh, nhưng lại cảm thấy như đã cắn phải má»™t chiếc gáºy sắt, miệng tóe máu mà phải nhả ra. Trên đôi vuốt kia ngoà i dÃnh má»™t Ãt máu tươi ra, thì ngay cả má»™t vết răng cÅ©ng không có.
Nam Lạc há hốc miệng, gió mạnh thộc thẳng và o miệng hắn như nước lũ là m hắn không thể nói năng gì. Nhìn xuống thấy các tộc nhân còn đang đuổi theo mình, ánh mắt hắn bỗng như nhòe đi, không biết là do nước mắt hay là vì gió thổi nữa.
Cà ng lúc bay cà ng cao, Nam Lạc không còn nhìn rõ được gương mặt cá»§a các tá»™c nhân nữa. Äá»™t nhiên, hắn trông thấy con bạch lang Ä‘ang lén lút bám theo sau bá»n há».
Hắn cuống lên, gà o thét Ä‘iên cuồng, bấp chấp cảm giác Ä‘au trên vai mà vung vẩy tay như Ä‘iên, ngón tay chỉ vá» phÃa con sói. Nhưng các tá»™c nhân lại là m theo y chang hắn. Biết bá»n há» căn bản không nghe thấy gì, nhưng hắn vẫn cố gà o thét.
Trong mông lung, tá»™c nhân trong núi đã dần hòa và o là m má»™t thể vá»›i ngá»n núi.
Má»™t đám mây trắng lướt qua bên tai Nam Lạc, đây là cảm giác khi bay sao? Nhìn được tháºt xa, nếu có thể tá»± khống chế tốc độ và phương hướng nữa thì cà ng tốt. ChÃnh bản thân Nam Lạc cÅ©ng không ngỠđược giá» phút nà y mình lại có ý nghÄ© như váºy, chẳng há» thấy sợ hãi mà lại có cảm giác chá» mong.
Trong mông lung, Nam Lạc tá»±a hồ trông thấy bóng dáng báºn rá»™n cá»§a những ngưá»i trong tá»™c, cùng hình ảnh muá»™i muá»™i Ä‘ang nhảy nhót khoảnh đất trống.
Núi, sông. Mây trắng lướt qua trước mắt hắn, biến thà nh một đạo quang ảnh mộng ảo, hư hư thực thực như khói như tranh.
Giống như đã qua rất lâu, lại cảm giác mới chỉ là việc trong chốc lát.
Một vách núi thẳng tắp đâm thẳng và o trong mây xuất hiện trước mắt Nam Lạc.
Cà ng lúc cà ng gần, đúng là hắn Ä‘ang bay vá» phÃa vách núi.
Khi còn cách mặt đất khoảng bốn năm mét, Nam Lạc bị ném cái rầm xuống đỉnh núi. Äang lúc không đỠphòng, lại bị ném mạnh xuống ná»n đất rắn chắc, Nam Lạc cảm thấy xương cốt cả ngưá»i như nứt ra, nhất thá»i Ä‘au tá»›i mức không thở nổi.
Äỉnh núi mà u xám tro, khá bằng phẳng, ở cách chá»— Nam Lạc không xa có má»™t cung Ä‘iện rất to, cả cung Ä‘iện Ä‘á»u mà u xám, hắn còn mÆ¡ hồ thấy được má»™t tầng sáng mà u Ä‘en bao phá»§, nhưng khi nhìn kỹ thì lại chẳng thấy gì nữa cả. Nam Lạc cuối cùng cÅ©ng hÃt thở bình thưá»ng lại, hắn nhìn tất cả má»i thứ trước mắt. Từ trước tá»›i giá» hắn chưa bao giá» nghÄ© là trên Ä‘á»i lại có loại nhà cá»a nà y, so vá»›i những căn phòng xây bằng gá»— trong bá»™ tá»™c hắn thì to hÆ¡n nhiá»u.
Tất cả biến đổi quá nhanh, Nam Lạc chỉ nhìn lướt qua má»i thứ trên đỉnh núi má»™t lần, Ä‘iá»u hắn muốn biết nhất bây giá» chÃnh là kẻ đã bắt mình rốt cục là quái váºt gì. Hắn quay đầu lại, chỉ thấy có má»™t ngưá»i mặc quần áo Ä‘en Ä‘ang đứng ở phÃa kia lạnh lùng nhìn hắn.
Nam Lạc chỉ liếc ngưá»i đó má»™t cái rồi vá»™i dá»i mắt Ä‘i chá»— khác, nhưng trong đầu hắn lại bị ánh mắt tà n khốc lạnh lùng kia ám ảnh, cái cảm giác nà y giống hệt như lúc hắn bị con bạch lang nhìn váºy.
Nam Lạc cảm thấy vô cùng hoảng sợ.
"Äây chÃnh là ngưá»i mà tế ti nói có thể bay sao, quả nhiên y không giống con ngưá»i chúng ta. Nếu là con ngưá»i thì sao lại có đôi vuốt như váºy." Nam Lạc lén nhìn xuống chân ngưá»i kia, chỉ thấy ngưá»i nà y có má»™t đôi chân giống hệt cá»§a hắn, Ä‘ang Ä‘i đôi già y mà u Ä‘en có thêu tÆ¡ và ng ở bên, chứ chẳng có móng vuốt nà o cả. Nam Lạc không tà i nà o hiểu nổi.
Ngưá»i áo Ä‘en đột nhiên Ä‘i lướt qua Nam Lạc, bước thêm mấy bước rồi lại quay lại nhìn hắn.
Nam Lạc Ä‘oán là y muốn hắn Ä‘i theo y, hắn cố nhịn cảm giác Ä‘au đớn khắp ngưá»i mà đứng dáºy, kháºp khà kháºp khiá»…ng bước theo y.
Khi Ä‘i lại gần má»›i thấy mặt ngoà i cá»a chÃnh cá»§a tòa nhà quái dị lại có má»™t tầng ánh sáng mà u xanh, ngưá»i kia giÆ¡ tay lên, má»™t ánh sáng xanh khác xuất hiện, xoẹt qua cánh cá»a. Ãnh sáng xanh biến mất, cánh cá»a Ä‘en kịt lặng lẽ mở ra.
Nam Lạc dè dặt bước qua cánh cá»a, khi hắn quay đầu nhìn thì cánh cá»a đã im lặng đóng lại, ánh sáng xanh tiếp tục xoay chuyển.
"Tam thái tá», ngà i đã vá» rồi."
Nam Lạc nghe thấy có má»™t giá»ng nói già nua vá»ng tá»›i thì ngoảnh đầu nhìn lại. Không biết từ khi nà o có má»™t lão già tóc trắng đứng cung kÃnh trước kẻ đã bắt hắn, hắn nghÄ© thầm:"Không ngá» tên kia còn là tam thái tá» gì đó."
"Những tên kia khá»e cả chứ?" Tam thái tá» dá»ng dưng há»i.
"Ngoà i mấy đứa muốn bá» trốn đã bị giết chết ra, bây giá» tất cả Ä‘á»u ngoan ngoãn tu luyện rồi." Lão già tóc trắng cúi đầu trả lá»i.
"Tên nà y ta gặp được trên đưá»ng vá», thân thể không tệ lắm, ngươi dẫn hắn qua đó Ä‘i." Tam thái tá» kia nói xong liá»n rá»i Ä‘i, không thèm quay đầu nhìn lấy má»™t cái.
Nam Lạc nghe cuá»™c nói chuyện cá»§a bá»n há» thì nghÄ© thầm: Chẳng lẽ những ngưá»i bá»n há» nhắc tá»›i cÅ©ng bị vô cá»› bắt vá» giống như mình. Hắn muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại không dám, cÅ©ng không biết phải nói cái gì.
"Từ hôm nay trở Ä‘i, ngươi được gá»i là Tháºp Cá»u, Ä‘i theo ta." Sau khi tam thiếu gia kia rá»i Ä‘i, mặc dù giá»ng nói cá»§a lão già tóc trắng kia không thay đổi nhiá»u, nhưng Ä‘iệu bá»™ lại khác hoà n toà n, thái độ đã biến thà nh kẻ bá» trên nhìn kẻ bá» dưới.
Nam Lạc vốn định há»i lão già tóc trắng là tại sao lại bắt mình vỠđây, nhưng nhìn thấy Ä‘iệu bá»™ cá»§a lão là hắn không tà i nà o mở miệng há»i được.
Nam Lạc táºp tá»…nh Ä‘i theo lão già , rất nhanh, hai ngưá»i đến má»™t khoảng sân trống trải. Vừa nhìn thấy cảnh trong sân, Nam Lạc liá»n khiếp sợ vô cùng, chỉ thấy ở giữa sân trống có má»™t lồng giam bằng sắt cá»±c lá»›n, bên cạnh nó là má»™t chiếc lồng sắt khác nhá» hÆ¡n rất nhiá»u, và giam giữ trong lồng Ä‘á»u là những ngưá»i giống hắn.
Äây là trá»±c giác cá»§a Nam Lạc, theo cuá»™c nói chuyện vừa nãy hắn nghe được, hắn Ä‘oán những ngưá»i bị giam trong lồng Ä‘á»u là loại ngưá»i giống hắn, chứ không phải loại ngưá»i giống tên tam thiếu gia và lão già tóc trắng kia.
Khi lão già tóc trắng dẫn Nam Lạc Ä‘i đến gần, má»™t tên có vẻ chuyên trông coi tá»›i đón há». Tên nà y ăn mặc giống như tam thiếu gia, cÅ©ng mặc đồ Ä‘en, chỉ khác là chiếc áo bà o Ä‘en cá»§a tên nà y có thêm má»™t cái mÅ© trùm kÃn đầu, nên không nhìn rõ được mặt mÅ©i.
Những ngưá»i trong lồng giam có số Ãt liếc qua Nam Lạc má»™t cái rồi thôi, còn phần nhiá»u thì cứ ngồi im, ngay cả mắt cÅ©ng không thèm mở.
Bá»n há» ai nấy quần áo rách rưới, đầu tóc rối bá»i, nhưng lại nhắm nghiá»n mắt, giống như Ä‘ang tu luyện váºy.
"Tên nà y má»›i tá»›i, là Tháºp Cá»u, ngươi nói rõ cho hắn hiểu, đừng để lãng phà đấy." Lão già tóc trắng nói vá»›i tên áo Ä‘en Ä‘ang cung kÃnh đón há».
"Vâng!" Tên áo Ä‘en cúi đầu nháºn lệnh, giá»ng nói còn lạnh lẽo hÆ¡n cả tam thái tá».
Lão già tóc trắng rá»i Ä‘i, giống hệt như tam thiếu gia, lão cÅ©ng không thèm ngoảnh lại nhìn Nam Lạc đến má»™t lần, hà nh vi cá»§a hai ngưá»i không ngá» lại giống nhau đến thế.
Nam Lạc không có thá»i gian để cảm khái, bởi vì tên áo Ä‘en đã ngẩng đầu lên nhìn hắn. Chỉ thấy tên nà y mắt hẹp nhá», miệng má»ng mà nhá»n. Nam Lạc đột nhiên nhá»› tá»›i má»™t lần hắn Ä‘i săn, đã trông thấy má»™t con chim ứng Ä‘áºu trên tảng đá, ánh mắt cá»§a con chim ưng đó hao hao giống ánh mắt cá»§a tên áo Ä‘en nà y, hình như trong đó có ẩn chứa má»™t vẻ hung tà n.
Last edited by Äá»™c Cô Äiểu; 27-09-2011 at 10:10 AM.
|