Trăng sáng nhô lên cao, ánh trăng trắng bệch Ä‘em toà n bá»™ Phượng Dương Lâm gia đại trạch sáng dưá»ng như ban ngà y. Là má»™t đêm trăng tròn nhất trong tháng.
Trên luyện võ trưá»ng trong đại trạch, má»™t gã đại hán Ä‘ang đốc xúc hai ngưá»i con trai luyện võ.
"Chăm chú má»™t chút, có gian khổ, má»›i là ngưá»i ở phÃa trên, ngà y hôm nay có ná»— lá»±c, tương lai chắc chắn chắn sẽ có hồi báo!"
Trung niên nhân thanh âm hồn háºu có lá»±c, mà hắn nhìn vá» phÃa hai ngưá»i con trai nhãn thần tuy rằng nghiêm khắc, cÅ©ng không mất Ä‘i vẻ nhu tình nồng Ä‘áºm. Hai đứa hà i tá» có không được mưá»i tuổi không dám có chút há»i hợt, chăm chú mà nghe phụ thân giáo dục.
"Dáºt Phi, Dáºt Thiên, mau tá»›i đây ăn cÆ¡m, trá»i tối rồi, ngà y mai luyện nữa a!" Từ phÃa sau truyá»n đến giá»ng nữ ngá»t ngà o, đây là Lâm phu nhân gá»i hai ngưá»i con trai ăn cÆ¡m.
Lâm Trung NghÄ©a cưá»i khổ lắc đầu, biết phu nhân là đang nhắc nhở mình, đơn giản phất tay Ä‘em hai nhi tá» cho dừng lại, hai đứa như được đại xá, chạy như bay quay vá» nhà dùng cÆ¡m!
Ngay lúc ba ngưá»i và o nhà sau má»™t thá»i gian không dà i, Phượng Dương Thà nh tối cao phong, trên đỉnh núi Phượng Dương SÆ¡n, hai ngưá»i thần tiên nam tá» tay áo tung bay, đột nhiên chăm chú nhìn chằm chằm má»™t chá»— nhà cá»a trong thà nh không dá»i ánh mắt, nÆ¡i nà y chÃnh là Lâm gia đại trạch. Trong đó má»™t ngưá»i toà n thân bạch y thanh niên thu hồi ánh mắt, đối vá»›i trung niên nhân má»™t bên nói: "Sư phụ, ngưá»i xem bên kia bảo quang lượn lá», như là má»™t kiện Linh Khà chưa có nháºn chá»§, không bằng chúng ta Ä‘i qua xem thá», như quả tháºt là Linh KhÃ, lần nà y đã có thể kiếm được a."
"Ha hả, tiểu tá» ngươi cÅ©ng có cặp mắt tinh tưá»ng a, nghÄ© không ra, thế tục giá»›i cư nhiên còn có bảo bối bá»±c nà y, nếu tháºt là kiện Linh KhÃ, ta đây Diệu Không có thể thu được kiện bảo bối pháp bảo nà y và o tay, xem ra váºn khà ta đã tá»›i, ha ha ha" .
... . . .
Mảng hà n quang lóe ra lưỡi dao sắc bén cắt vỡ cổ phụ thân, trưá»ng kiếm vô tình xuyên thá»§ng ngá»±c cá»§a mẫu thân, còn ca ca đứa trẻ bị trúng tên chà tá», từng bá»™ từng bá»™ thi thể đầy máu huyết giăng bắn khắp nÆ¡i, tòa nhà lá»›n quen thuá»™c, nÆ¡i nÆ¡i cảnh tượng như má»™t mảnh địa ngục.
Mấy canh giỠsau.
Trên bầu trá»i từng đạo thiên lôi ầm ầm đánh xuống, toà n bá»™ Lâm gia đại trạch nhất thá»i hóa thà nh má»™t mảnh phế tÃch!
"Bình ChÃ, hôm nay việc nà y đừng nhắc lại, không nghÄ© ta đưá»ng đưá»ng Diệu Không chân nhân, cư nhiên tại trước mặt phà m nhân bảo váºt hư không tiêu thất, cÅ©ng không thể nói ra sẽ khiến các tiên nhân khác chê cưá»i, hÆ¡n nữa ngươi ta Ä‘i ra cÅ©ng có mấy ngà y rồi, Ä‘i, trở vá» núi thôi."
Tá»± thá»§y chà chung, trong lòng tiên nhân chỉ có đối vá»›i việc không chiếm được pháp bảo mà tiếc háºn, nhưng lại không có ná»a Ä‘iểm vì giết ngưá»i mà hối háºn, tại trong mắt ngưá»i tu chân, con ngưá»i, cùng con kiến hôi không khác mấy.
...
"Cha, mẹ, đại ca!"
Trên nóc nhà má»™t gian nhà ngói, đột nhiên, má»™t thân ảnh cao cao nhảy lên, má»™t gã thiếu niên nhẹ rÆ¡i xuống đất, nước mắt trên khuôn mặt tuổi trẻ cuồn cuá»™n mà chảy xuống, dÃnh và o khắp vạt áo trước ngưá»i! Con mắt co rút nhanh lại, má»™t cổ sát ý lạnh lùng từ thân thể tứ tán ra, băng lãnh thấu xương.
Lâm Dáºt Phi đã không nhá»› rõ đây là lần thứ mấy, bảy năm qua, hắn hầu như má»—i ngà y Ä‘á»u thấy lại cÆ¡n ác má»™ng nà y, trong má»™ng, hắn gặp được phụ mẫu, gặp được ca ca, mắt mở trừng trừng nhìn thấy bá»n há» chết thảm tại trước mắt mình, nhìn thân nhân rá»i Ä‘i, nhưng mình không có cách nà o ngăn lại! Hắn đã khóc háºn ăn năn, háºn mình không có bản lÄ©nh bảo há»™ thân nhân, nhưng hắn cÅ©ng chắc chắn nhá»› kỹ tên hai ngưá»i nà y—— Bình ChÃ, Diệu Không!
"Bình ChÃ, Diệu Không, chung quy sẽ có má»™t ngà y ta sẽ tìm được các ngươi, huyết hải thâm cừu, ta muốn cho các ngươi nợ máu phải trả bằng máu!"
Bảy năm trước cái đêm giá lạnh kia, hắn Ä‘ang luyện công thì bị má»™t Ãt ná»™i thương, sau khi cÆ¡m xong liá»n tiến nháºp máºt thất để tu luyện, mà trong tu luyện, lấy há»™ thân phù bá»™i Ä‘eo ở trên ngưá»i, má»™t thanh lục sắc tiểu kiếm thôn phệ tiên huyết hắn, sau đó hắn liá»n mất Ä‘i ý thức. ChỠđến khi hắn tỉnh lại thì, toà n bá»™ Lâm gia liá»n đã không còn tồn tại nữa.
Hung hăng mà nắm chặt quyá»n đầu, Lâm Dáºt Phi Ä‘em hồi ức dứt bá», thả ngưá»i nhảy lên trên mặt đất, cấp tốc dung nháºp ở giữa Ä‘oà n ngưá»i chen chúc.
Trên nhai đạo, bình thưá»ng khó gặp được các công tá» tiểu thư Ä‘i ra khá»i nhà , ngà y hôm nay là tháng sáu sÆ¡ lục, tà i tá» giai nhân, hà ng năm ngà y nà y, vô luáºn là công tá» tiểu thư nhà già u, hay cô nương tiểu há»a nhi bình dân bách tÃnh, Ä‘á»u muốn Ä‘i ra thá» thá»i váºn, xem có thể hay không tìm được má»™t ... nữa khác cá»§a mình. Vân Anh và những cô nương chưa gả má»—i ngưá»i cầm lấy khăn tay cá»§a mình, tiểu tá» chưa láºp gia đình má»—i ngưá»i cầm trên tay chỉ phiến, nếu là gặp phải ngưá»i vừa ý, sẽ Ä‘em khăn tay hoặc là chiết phiến đưa cho đối phương, nếu đối phương có ý, liá»n có thể tiếp thu tặng váºt, nếu không đồng ý, cÅ©ng có thể thoải mái mà cá»± tuyệt.
Äể tăng lợi thế, rất nhiá»u ngưá»i sẽ ngâm và i bà i thÆ¡, là m trên đó và i câu từ, nói chung, là muốn là m cho mình ná»—i báºc văn vẻ má»™t chút đẹp đẽ má»™t chút, có tà i văn chương thi phú, lại cà ng muốn cho mình ná»—i báºc.
Lâm Dáºt Phi xen lẫn ở giữa trong Ä‘oà n ngưá»i, cầm trong tay má»™t cây quạt, Ä‘ang kiên trì mà quan sát. Không nên hiểu lầm, hắn không có thể như váºy đến thân cáºn, muốn thân cáºn, cÅ©ng là muốn tìm tà i tá» giai nhân có tiá»n đầy túi mà thân cáºn.
Từ bảy năm trước sau khi gia biến chịu khổ, Lâm Dáºt Phi liá»n trở thà nh cô nhi không nhà để vá», nản lòng thoái chà hắn thầm nghÄ© tá»± sinh tá»± diệt. Äã không có phụ mẫu để thương yêu, đã không có gia Ä‘Ãch ấm áp, thế giá»›i nà y đã không có bất luáºn cái gì đông tây đáng giá để hắn lưu luyến, cuối cùng chống đỡ hắn sống sót, chỉ là hai ngưá»i như váºy không biết có hay không tồn tại tên là —— Bình ChÃ! Diệu Không!
Nhưng mà , sống sót, cÅ©ng không phải dá»… như Lâm Dáºt Phi nghÄ© đơn giản như váºy, thưá»ng ngà y, những ngưá»i đã từng chịu qua Lâm gia ân huệ cư nhiên đối vá»›i hắn mắt lạnh quay lưng, nói Lâm gia đã là m cái gì thiên lý không dung, nên trá»i thiên phạt đánh xuống, Ä‘em Lâm gia san bằng thà nh bình địa, cứ như váºy, má»™t đứa hà i tá» tám tuổi cư nhiên thà nh chuá»™t chạy qua đưá»ng (quá nhai lão thá»!), cÅ©ng chÃnh là từ khi đó bắt đầu, Lâm Dáºt Phi má»™t lòng bắt đầu trở nên lãnh khốc, cùng má»i ngưá»i lá»i nói lạnh nhạt, cà ng kiên định hắn quyết tâm phải sống sót. Từ nay vá» sau, Lâm Dáºt Phi bằng và o chÃnh đôi tay, kiên cưá»ng mà sống... .
Nhìn tà i tá» giai nhân lui tá»›i ngăn nắp bà y ra, Lâm Dáºt Phi cảm giác mình như váºy không hợp, vốn định sẽ mượn cÆ¡ há»™i nà y kiếm Ãt tiá»n tiêu xà i, nhưng bá»—ng nhiên không có tâm tình.
Äúng lúc nà y, hai ngưá»i quần áo hoa lệ thiếu niên công tá» vừa vặn Ä‘i qua, trong đó má»™t ngưá»i thấy Lâm Dáºt Phi rối bù, quần áo rách nát, nhưng trong tay lại cầm má»™t cây quạt gá»n gà ng, là m cho hÆ¡i có chút cảm giác chẳng ra cái gì cả, vì váºy liá»n ná»—i lên sinh lòng trêu cợt, đối vá»›i má»™t ngưá»i bên cạnh nói: "Lý huynh có thấy cái thiếu niên kia không?" Nói xong, lấy tay chỉ chỉ Lâm Dáºt Phi. Tên còn lại trả lá»i: "Thấy rồi, chẳng biết Vương huynh có gì chỉ bảo?"
"Không dám, chỉ là thấy trang phục kỳ quái nà y, đột nhiên linh cảm đại phát, muốn là m má»™t bà i thÆ¡." Ngưá»i há» Lý vá»™i vã phụ há»a: "Vương huynh tà i cao, tiểu đệ chăm chú lắng nghe." Ngưá»i há» Vương nghe được ngưá»i khác khen tặng, tiêu sái mà triển khai chiết phiến, lá»™ ra mặt quạt đẹp đẻ, xuất khẩu thà nh thÆ¡ nói:
" Lục nguyệt sơ lục hội giai nhân,
Cẩm y ngá»c phiến trang tại thân.
Lộ ngộ khất cái lai đáng đạo,
Khả tiếu kỳ sá»a kỳ thiên chân.
Hắc hắc, thế nà o, thế nà o hả?"
*( Lục nguyệt sÆ¡ lục há»™i giai nhân, cẩm y ngá»c phiến trang tại thân. Lá»™ ngá»™ khất cái lai đáng đạo, khả tiếu kỳ sá»a kỳ thiên chân: Tháng sáu sÆ¡ lục gặp giai nhân, cẩm y ngá»c phiến mang trong ngưá»i. Trên đưá»ng Ä‘i gặp tên khất cái cản đưá»ng, vừa buồn cưá»i vừa ngốc nghếch lại vừa ngây ngô ND)
"Tuyệt, thực sự là tuyệt a, Vương huynh thực sự là hảo văn tà i a, hôm nay nhất định có thể thu được tâm hồn giai nhân. Ngu đệ ta cũng có linh cảm, đệ đây cũng cố bêu xấu. Khái khái, ân,
Khất cái chấp phiến láºp đạo bà ng,
Mang nhiên tứ cố tâm bà ng hoà ng.
Sắc nhãn trực khán giai nhân thối,
Sắc tâm chÃnh tưởng giai nhân chá»§y.
Ha ha ha, bêu xấu, bêu xấu." Hai ngưá»i bịa chuyện loạn khản, nhất thá»i đưa tá»›i má»™t đống lá»›n ngưá»i hiểu chuyện tham gia, vì váºy, ngươi má»™t lá»i ta nhất ngữ, Ä‘á»u Ä‘em Lâm Dáºt Phi khai khởi tâm lai.
*( Khất cái chấp phiến láºp đạo bà ng, mang nhiên tứ cố tâm bà ng hoà ng. Sắc nhãn trá»±c khán giai nhân thối, sắc tâm chÃnh tưởng giai nhân chá»§y.: Tên khất cái cầm quạt đứng má»™t bên, má» mịt chung quanh tâm bà ng hoà ng. Mắt nhìn thẳng chân giai nhân, trong lòng Ä‘ang muốn miệng (hun) giai nhân. ND)
Lâm Dáºt Phi đứng ở đà ng kia, nhìn má»i ngưá»i "Tà i tá» giai nhân " vây quanh má»™t vòng, khóe môi nhếch lên băng lãnh tiếu ý, trong lòng lại không vui không buồn, tại trong mắt hắn, những ngưá»i nà y nhảy nhót như múa rối không đáng hắn tặng dù nữa phân tiá»n, không xứng để hắn tức giáºn.
Không cần phải nói hiện tại loại tiểu tráºn trượng bị ngưá»i pha trò nà y, như là má»™t đám ngưá»i cầm dao nhá» vây bắt hắn, Lâm Dáºt Phi cÅ©ng đồng dạng có thể thản nhiên đối mặt. Äây là má»™t loại tâm cảnh, má»™t loại tâm cảnh được trá»i ưu ái, mà đổi lấy phần tâm cảnh nà y đại giá»›i, má»—i ngưá»i cÅ©ng Ä‘á»u khó đạt được. Bảy năm cô độc phiêu bạt, Lâm Dáºt Phi cái dạng chuyện tình gì mà không có kinh lịch quá, cái dạng ngưá»i gì mà không có gặp qua? Nếu như má»™t ngưá»i má»—i ngà y Ä‘á»u tại trong trà o phúng vượt qua, như váºy cái gá»i là trà o phúng cÅ©ng cùng chuyện phiếm phổ thông không khác nhau mấy.
Bảy năm trước, khi Lâm gia trong má»™t đêm biến thà nh phế tÃch sau đó sá»± tình bá»™c lá»™, Phượng Dương Thà nh má»i ngưá»i liá»n hầu như Ä‘á»u cho rằng Lâm gia là m cái chuyện xấu gì tá»™i ác tà y trá»i, cho nên, Lâm gia chỉ còn lại độc nhất Lâm Dáºt Phi liá»n thà nh má»™t con chuá»™t chạy qua đưá»ng, từ nay vá» sau, Phượng Dương Thà nh không còn có chá»— hắn cư trú.
Tháºt thương cảm cho Lâm gia nhị thiếu gia nho nhỠăn không đủ no, mặc không đủ ấm, còn phải nÆ¡i chốn bị ngưá»i khu trục, nếu không có má»™t tên khất cái ngà y trước chịu qua Lâm gia ân huệ chiếu cố hắn, hắn hiện tại sợ là cÅ©ng đã sá»›m chết đói. Nhưng mà , trên trá»i tá»±a hồ tháºt có ý định không muốn cho Lâm Dáºt Phi qua được, chỉ không được ná»a năm thá»i gian, cái tên khất cái kia liá»n bệnh chết, mà hắn cÅ©ng lại má»™t lần nữa biến thà nh ngưá»i cô độc. Bất quá, trong ná»a năm thá»i gian nà y, Lâm Dáºt Phi lại há»c được rất nhiá»u, tối thiểu, hắn đã biết thế nà o má»›i có thể sống sót.
Nhìn mấy vị tà i tá» giai nhân lải nhải, Lâm Dáºt Phi thá»±c sá»± không khiêu dáºy nổi hứng thú cùng bá»n há» kiếm chuyện.
"Vì sao muốn chá»c ta, vì sao chứ?" Dưới đáy lòng thở dà i má»™t tiếng, Lâm Dáºt Phi không còn có hứng thú giả ngốc nữa, váºn công hai chân, lắc mình má»™t cái đã Ä‘i tá»›i bên ngưá»i mấy ngưá»i ăn chÆ¡i trác táng nà y, hai tay trắng noãn như ngá»c tùy ý mà lá»™ ra, chá»›p mắt công phu liá»n lại quay vá» chá»— cÅ©, mà trong tay cá»§a hắn lại có thêm mấy cái túi tiá»n. Nhà n nhạt mà nhìn thoáng qua má»i ngưá»i còn ngốc nghếch nÆ¡i đó cưá»i nghiên ngã, Lâm Dáºt Phi lắc mình má»™t cái, liá»n biến mất không thấy.
Má»i ngưá»i vây xem còn Ä‘ang mặc sức mà cưá»i to, nhưng đột nhiên, vai chÃnh biến mất, trong lúc nhất thá»i, tất cả má»i ngưá»i há to miệng tìm má»i nÆ¡i, chẳng biết như thế nà o cho phải.
"Quá»· a!"
Má»™t lúc lâu, không biết là ai trước tiên hô má»™t tiếng, sau đó, Ä‘oà n ngưá»i giống như là ong vở tổ, bắt đầu tứ tán bôn đà o chạy bạt mạng. Lâm Dáºt Phi biểu hiện quá mức quá»· dị, Táºt Phong Chưởng đã được hắn luyện đến cá»±c hạn rồi, tốc độ cá»±c nhanh nà y, căn bản là không phải những ... con ngưá»i nà y có khả năng thấy được, tháºt là cùng trong truyá»n thuyết quá»· thần có chút giống nhau. Vì thế, má»i ngưá»i má»›i có thể như thấy quá»·, liá»u mạng mà chạy trốn.
Bảy năm thá»i gian, Lâm Dáºt Phi thay đổi rất nhiá»u, mà biến hóa lá»›n nhất, không thể nghi ngá» là tu vi cá»§a hắn.
Kinh qua bảy năm chăm há»c khổ luyện, Táºt Phong Chưởng gia truyá»n đã được hắn luyện đến đệ tháºp nhất trá»ng, trong lịch sá» Lâm gia, tuyệt đối xưa nay chưa từng có, coi như là ngưá»i sáng láºp Táºt Phong Chưởng, cÅ©ng chỉ là có trên lý luáºn mà sáng tạo ra hai tầng công pháp sau nà y, mà chÃnh hắn cÅ©ng chỉ là luyện được đến đệ tháºp tằng, còn Lâm Dáºt Phi đã có thể luyện đến đệ tháºp nhất tằng, cÅ©ng là do công lao ngà y trước hắn Ä‘eo thanh tiểu kiếm.
Từ lần kia Ä‘em tiểu kiếm thu nháºp trong cÆ¡ thể, Lâm Dáºt Phi liá»n luôn luôn ở không được lợi, ngưá»i khác tân tân khổ khổ má»›i có thể tÃch góp từng tà má»™t ná»™i lá»±c, còn hắn ở đây, như là ăn ngá»§ như nhau cÅ©ng dá»… dà ng thu được ná»™i lá»±c. Mà ngay cả Lâm Dáºt Phi cÅ©ng không biết rõ, vì sao tiá»n nhân không thể luyện thà nh Táºt Phong Chưởng, mà ở trong tay hắn lại trở nên như váºy giản đơn.
Vốn, Táºt Phong Chưởng má»—i má»™t trá»ng tấn cấp Ä‘á»u là tháºp phần khó khăn, nhưng Lâm Dáºt Phi cÅ©ng không giống váºy, tại thá»i gian tấn cấp trá»ng cảnh giá»›i tiếp theo, Lâm Dáºt Phi cư nhiên chẳng bao giá» gặp phải qua bình cảnh tấn cấp, chỉ cần ná»™i lá»±c tÃch lÅ©y váºy là đủ rồi, hắn liá»n có thể tá»± nhiên mà tấn cấp trá»ng tiếp theo.
Lâm Dáºt Phi không rõ đây là vì sao, nhưng không há» nghi ngá» chÃnh là , có thể thuáºn lợi tấn cấp là chuyện tốt, vá» phần nguyên nhân, hắn cÅ©ng lưá»i suy nghÄ©.
Chá»— góc đưá»ng, má»™t tráºn gió nhẹ đột nhiên phất qua má»™t lược, sau đó, má»™t thân ảnh đột nhiên hiển hiện, chÃnh là Lâm Dáºt Phi vừa rồi còn Ä‘ang bị ngưá»i chê cưá»i.
Lấy được tiá»n rồi, Lâm Dáºt Phi như má»™t tráºn gió mát giống nhau, không nhìn lại Ä‘oà n ngưá»i, và i bước đã Ä‘i ra đến nÆ¡i nà y, tiện tay Ä‘em túi tiá»n ném trên mặt đất, mấy ngưá»i tiểu khất cái như lang tá»± hổ mà phóng qua, má»™t tráºn tranh nhau, sau đó hà i lòng rá»i Ä‘i. Chuyện như váºy đã không phải lần đầu tiên, đến tá»™t cùng là lần thứ mấy, có khả năng không ai nhá»› kỹ. Ngay cả Lâm Dáºt Phi, sợ cÅ©ng nhá»› không rõ.
Nhìn mấy ngưá»i tiểu khất cái cầm tiá»n rá»i Ä‘i, Lâm Dáºt Phi trong mắt cư nhiên có má»™t tia nhá»› lại. NghÄ© ngà y trước, hắn cÅ©ng là má»™t thà nh viên ở giữa những ... tiểu khất cái nà y, cho nên, đối vá»›i tên khất cái, Lâm Dáºt Phi cảm thấy rất thân thiết. Tuy rằng hắn hiện tại đã không cần là m tên khất cái nữa, nhưng hắn bình thưá»ng Ä‘em tiá»n tá»›i cho các tên khất cái huynh đệ cá»§a hắn.
Ngẩng đầu nhìn vá» nÆ¡i xa, Lâm Dáºt Phi trên mặt đột nhiên trở nên thương cảm: "Phượng Dương Thà nh, ta đã có bảy năm không trở lại qua, không biết hiện tại biến thà nh bá»™ dáng gì nữa!"
Xa xa má»™t mảnh thà nh quách, chÃnh là cố hương Lâm Dáºt Phi, Phượng Dương Thà nh. Xa cách bảy năm, Lâm Dáºt Phi cư nhiên muốn trở vá» Phượng Dương Thà nh.