Chương 54
Tề thuyết tòng tiền
Dịch giả: Vival
Biên tập: giangjc
Mọi người từ suy lý của Đỗ Thanh Phong, biết được Hi Bình cùng Tiểu Nguyệt có khả năng vẫn chưa chết, thế là bè lũ của Hi Bình cùng các nữ nhân của hắn mới tạm ngừng bi thương, thế nhưng cũng không tránh được vẫn còn rất lo lắng, ưu sầu.
Bọn họ về đến Thần Đao Môn, nhưng Hi Bình cùng Tiểu Nguyệt vẫn không như Lôi Long đoán có thể đang ở Thần Đao Môn đợi họ. Tuy chúng nữ cũng thấp thoáng cảm giác Hi Bình không thể có gì nguy hiểm, nhưng từ lúc theo hắn tới giờ, vốn chưa từng một xa cách với hắn, lúc này khi Hi Bình không ở bên cạnh bọn họ, khiến bọn họ thống khổ, càng cảm thấy không biết phải làm thế nào.
Bất luận nói làm sao, Hi Bình cùng Tiểu Nguyệt sinh tử chưa liệu trước, bọn họ làm sao có thể không thương tâm lo lắng?
Lãnh Tinh Oánh ban đầu còn muốn an ủi bọn nữ nhân của hắn, nhưng Lãnh Như Băng lại đem bà cùng Biện Mệnh Tam Lang với đám người của Lôi Long đẩy hết ra ngoài cửa, nói: “Đế chúng ta yên tĩnh, được không?”
Mọi người chỉ đành lui khỏi gian phòng của bọn họ, mỗi người tự về trong phòng của mình.
Lãnh Tinh Oánh về đến trong phòng, than vãn rên rỉ, nghĩ thầm, nữ nhân của bà ta lần đầu tiên yêu thương nam nhân như thế, chỉ mong cái tên vô lại ngựa giống đó không nên thực sự chết đi, nếu thực sự chết, sáu nữ nhi của bà ta khả năng đều sống không được. Bất quá, xem hắn cũng không phải là tướng đoản mệnh, như loại nam nhân này, chết đi thực là tổn thất của nữ nhân, thượng thiên có lẽ không thể tàn ác nhẫn tâm như thế, huống hồ, Lãnh Tinh Oánh ta còn chưa có cùng hắn tương hảo, hắn làm sao có thể liền chết được?
Dâm phụ suốt đời vẫn là dâm phụ, bất luận lúc nào, đều không quên cái bản sắc dâm phụ của mình!
Ngưu Lang nghĩ thầm, còn may Đỗ trang chủ nói cô gia không chết, ấy, nếu không công chúa cùng các nương tử xinh đẹp khác của cô gia biết xử lí thế nào? Nếu cô gia thực bất hạnh chết đi, Ngưu Lang ta nhất định xả thân vì nghĩa đỉnh lực tương trợ, chiếu cố tốt công chúa cùng nữ nhân xinh đẹp của ngài.
Vừa nghĩ đến thế, Ngưu Lang cảm thấy bản thân thật vĩ đại vô cùng, lên tiếng: “Phu nhân, thuộc hạ bảo chứng công chúa không thể thành quả phụ.”
Lãnh Tinh Oánh không ngờ Ngưu Lang đối với nữ tế chủng mã của bà ta có lòng tin như thế, có chút hoan hỉ hỏi: “Ngươi thực khẳng định như thế?”
Dã Lang nói: “Ngài ấy là một tên khốn kiếp khiến người khó mà tưởng tượng được!”
Tình Lang mỉm cười: “Phu nhân, người yên tâm đi, cô gia của chúng ta ôn nhu mà đa tình, tuyệt đối là một người trường thọ! Người biết đấy, như loại nam nhân đa tình này của bọn thuộc hạ, lão thiên cũng rất yêu thích.”
Lãnh Tinh Oánh an tâm rất nhiều, nhẹ nhõm thở một hơi nói: “Chỉ mong như thế. Ai, vốn dĩ đã chuẩn bị tối qua định câu dẫn hắn lên giường, xem ra sau khi tìm được hắn, mới có thể đạt thành mĩ mộng của ta. Ta từ trước tới giờ chưa thấy qua nam nhân cường hãn như thế, không biết khi cùng hắn mây mưa vui vầy sẽ có mùi vị gì …” Gương mặt tuyệt mĩ mà vũ mị của bà ta lộ ra thần thái khát khao say đắm.
Biện Mệnh Tam Lang đồng thanh hỏi: “Phu nhân, người đến cả nữ tế cũng đều không bỏ qua sao?”
Lãnh Tinh Oánh hứ nhẹ đáp: “Ai bảo hắn mê người như thế? Lão nương nếu không cùng hắn hoan hảo một lần, chết cũng không nhắm mắt! Thất Cơ thì sao? Bọn chúng thế nào?”
Tình Lang đáp: “Thất Cơ lúc bắt đầu khóc đến như thủy nhân nhi, hiện tại có tốt hơn một chút, trốn đến trong phòng liền không thấy ra.”
Ngưu Lang nói: “Thất Cơ từ lúc gặp được cô gia, liền không cùng bọn thuộc hạ tương hảo, hiện tại lại vì cô gia mà khóc đến chết đi sống lại. Mị lực của cô gia thực không phải lớn bình thường!”
Lãnh Tinh Oánh xua tay: “Lời thừa nói ít, đi kêu bọn chúng tới, ta muốn cùng bọn chúng nói chuyện, thuận tiện an ủi những đãng phụ động chân tình này.”
Tứ Cẩu thụ thương, chảy quá nhiều máu, khi đó lại cứng rắn chịu đựng tìm kiếm Hi Bình cùng Tiểu Nguyệt, vừa về đến Thần Đao Môn quả thực trụ không nổi, hôn mê đi. Qua cứu chữa của Hoa Tiểu Ba, một lúc sau thì tỉnh dậy, thế nhưng thân thể vẫn còn rất hư nhược.
Lúc này, gian phòng của hắn đứng đầy người.
Lan Hoa ngồi ở mép giường, xoa nhẹ gương mặt trắng bệch của hắn, nước mắt còn chưa khô.
Tứ Cẩu hỏi: “Lan Hoa, ta lại không chết, nàng còn khóc nỗi gì?”
Lan Hoa hỏi: “Vì sao có thể phát sinh chuyện như thế?”
Mọi người hiểu rõ nàng ta chẳng những vì vết thương của Tứ Cẩu mà đau lòng, đồng thời cũng vì Hi Bình cùng Tiểu Nguyệt mà lo lắng.
Tứ Cầu than: “Chuyện này vốn là không có cách nào dự liệu, lại cũng không phải không có cách nào vãn hồi, chí ít là bọn họ vẫn còn có hi vọng sống sót. Hi Bình luôn luôn là người phúc lớn mạng lớn, ta đã không chết, tin rằng hắn cùng Tiểu Nguyệt cũng có thể sống rất tốt.”
Đại Hải đi tới bên cạnh Lan Hoa cùng nàng ta ngồi sóng đôi ở mép giường, nắm tay Tứ Cẩu, nói: “Kì thật đệ tịnh không làm sao hiểu nổi đại ca, chỉ biết huynh ấy rất thích vui đùa, khi còn nhỏ cơ hồ ngày ngày cùng các người đánh nhau. Đệ lúc đó tuy không tán thành lợi dụng thủ xảo của huynh ấy, nhưng đệ vẫn rất sùng bái huynh ấy, bởi vì huynh ấy là đại ca của đệ, càng bởi vì huynh ấy mỗi lần gặp đánh nhau tất thắng. Có lẽ thực như huynh nói, đại ca là một người may mắn. Đệ từ nhỏ đã cảm thấy trên người của huynh ấy có loại lực lượng khiến người khác không hiểu, khiến đệ cùng Tiểu Nguyệt đều cam tâm nhận bảo vệ của huynh ấy, mà huynh ấy, luôn luôn không để đệ cùng các người đánh nhau, nói đệ không thể đánh nhau nên làm một hài tử ngoan, kì thật là huynh ấy không muốn để đệ cùng Tiếu Nguyệt nhận lấy bất kì thương tổn nào. Lần này, cũng là vì Tiểu Nguyệt với đệ, đại ca mới có thể dũng cảm quên mình, là đệ đã hại đại ca.”
Tứ Cẩu nói: “Đại Hải, đừng tự trách mình như thế, Hi Bình không phải do đệ hại, ai cũng không có hại Hi Bình, hắn chỉ là vì muốn cứu muội muội của hắn, làm đại ca cuối cùng cũng không thể mắt thấy muội muội phải rơi vào vực sâu mà không cứu chứ? Sư phụ của đệ chẳng phải nói bọn họ còn sống sao? Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, luôn luôn có thể vãn hồi ngoài ý muốn.”
Hoa Tiểu Ba đề nghị: “Tứ Cẩu sư phụ, qua hai ba ngày thương thế của huynh lành lại, chúng ta liền đi kiếm thư phu.”
Độc Cô Minh tỏ vẻ hoài nghi: “Thương thể của hắn lành được nhanh như thế sao?”
Hoa Tiểu Ba được dịp tự đại: “Có Hoa Tiểu Ba đệ đây, chút thương tích này đã tính là gì?”
Tứ Cẩu cười gượng: “Tiểu tử đệ chẳng những học võ công cùng thủ đoạn cua gái của huynh, còn học công phu khoe khoang của huynh!”
Đỗ Manh Manh cũng phải ngừng bi thương nói: “Hai người các ngươi so với đại ca thua xa lắm!”
Bích Nhu hỏi: “Manh Manh, muội gọi Hi Bình là đại ca, có phải cùng Đại Hải đã …” Đột nhiên che miệng không nói, mặt đỏ đến mang tai.
Lôi Long thương yêu ôm nàng ta vào trong lòng, nhớ tới khi bắt đầu mọi người còn vì chuyện của Hi Bình cùng Tiểu Nguyệt mà bi thương đau đớn, hiện giờ bất luận như thế nào, biết bọn họ tạm thời có lẽ còn có hi vọng sống sót, mỗi người thầm nhẹ nhõm thở một hơi.
Ngọc Điệp đứng ở phía sau Lan Hoa nói: “Tứ Cẩu, chàng hại người ta chảy rất nhiều nước mắt, sau này chàng phải bồi thường tổn thất của người ta gấp bội.”
Tứ Cẩu cười hỏi: “Không phải chứ? Khi Hi Bình cùng Tiểu Nguyệt rơi xuống vực sâu, nàng khóc so với việc ta trúng kiếm còn phải kịch liệt hơn, thế nào có thế nói là trách nhiệm của một mình ta được?”
Ngọc Điệp giẫm chân: “Chính là trách nhiệm của chàng!”
Tứ Cẩu không cùng nàng ta tranh biện, hỏi: “Sáu thư muội của nàng hiện tại như thế nào?”
Ngọc Điệp thở dài đáp: “Còn tốt.”
Tứ Cẩu ho một trận, Lan Hoa nhẹ nhàng xoa lồng ngực của hắn, hắn bình tức xuống, thoải mái nhắm hai mắt lại.
Triệu Tử Thanh từ ngoài cửa đi vào, trong phòng bỗng rối loạn một trận.
Tứ Cẩu mở mắt ra, si mê nhìn Triệu Tử Thanh có chút không tự nhiên, phát hiện con mắt của nàng ta có chút sưng đỏ, không biết là vì hắn khóc hay là vì đại ca của nàng ta mà khóc?
Triệu Tử Thanh nói rõ ý tới, nguyên lai là tam đại chưởng môn mời người chủ sự của Trường Xuân Đường cùng Hoàng Đại Hải đi qua, nhưng người chủ sự chân chính của Trường Xuân Đường là Hi Bình thì hiện không ở nơi đây, cuối cùng, Lôi Long phu phụ cùng Hoa Tiểu Ba thay thế đi qua. Độc Cô Minh cảm thấy nơi đây không có chuyện của hắn, cũng đi theo cùng bọn họ, tuy nói hắn không phải người của Võ Lâm Tứ Đại Thế Gia, nhưng lại cùng Tứ Đại Võ Lâm Thế Gia đều có quan hệ thân thích, theo lí đương nhiên không tính là người ngoài.
Triệu Tử Thanh đi đến trước giường của Tứ Cẩu, nhỏ giọng hỏi: “Thương thế của ngươi thế nào?”
Tứ Cẩu đến nằm mộng cũng không nghĩ được Triệu Tử Thanh lại có thể đối với hắn ôn nhu như thế, nhất thời không biết hồi đáp như thế nào.
Lan Hoa biết Tứ Cẩu mơ ngủ đều nghĩ đến Triệu Tử Thanh, như là muốn thành toàn cho bọn họ bèn đứng lên đem vị trí nhường cho nàng ta, nói: “Triệu tiểu thư, cô nương ngồi chỗ này.”
Triệu Tử Thanh do dự một hồi, đến ngồi vị trí Lan Hoa nhường ra, thương tiếc hỏi: “Còn đau chăng?”
Tứ Cầu đưa tay nắm lấy ngọc thủ của nàng ta, cười đáp: “Nếu nàng đáp ứng gả cho ta, tất cả thống khổ đều có thể biến mất.”
Triệu Tử Thanh bỗng khác với bình thường không hề vùng vẫy, mặc cho hắn cầm lấy tay của nàng ta, oán nói: “Bọn chúng cũng thực ác tâm, đả thương ngươi như vậy.” Nàng ta quên đi lúc đầu nàng ta cũng là lấy đao chém loạn bổ loạn Tứ Cẩu.
Tứ Cẩu vui sướng hỏi: “Nàng nói như thế, có phải đáp ứng gả cho ta không?”
Triệu Tử Thanh mặt liền đỏ, không đáp hỏi ngược nói: “Ba vị thư thư có cho phép ngươi chăng?”
Lan Hoa nói: “Thư đã nói qua, chỉ cần chàng có bản lĩnh, mười người tám người tùy tiện chàng.”
Oanh Thúy mỉm cười gật gật đầu.
Ngọc Điệp nói: “Thư đã từng có qua rất nhiều nam nhân, bởi thế thư cũng không phản đối chàng có bao nhiêu nữ nhân.”
Tứ Cẩu đắc ý chăm chú nhìn Triệu Tử Thanh, nói: “Đến lượt nàng.”
Triệu Tử Thanh ở trên gương mặt trắng bệch của hắn hôn một dấu, nói: “Từ cái nhìn đầu tiên thiếp thấy chàng, thiếp liền biết chàng không có được thiếp thề không buông xuôi, thiếp đã bị chàng ôm qua, hôn qua, thiếp không gả cho chàng, còn có thể gả cho ai đây?”
Tứ Cẩu nói: “Nói đến không biết làm sao như vậy, giống như là bởi vì ta ôm hôn nàng, nàng liền không thể gả cho người khác, đành phải miễn cưỡng gả cho Tứ Cẩu ta, vì sao nàng không nói từ cái nhìn đầu tiên thấy được ta, đã yêu thương ta sâu sắc?”
Triệu Tử Thanh giận dữ nói: “Đây là quyền lợi của nữ nhân.”
Trong quyền lợi của nữ nhân đích xác có một hạng này — cho dù nàng ta ở trong lòng yêu người yêu đến muốn dùng cái chết để đe dọa, trong miệng của nàng ta vẫn là muốn cứng rắn nói ra một chữ “không”.
Tứ Cẩu cười: “Hôn lễ thì miễn, khi sức lực của ta khôi phục, liền là lúc chúng ta động phòng.”
-----------------------
Nói qua, đám người của Lôi Phượng sau khi Hi Bình mất tích, luôn luôn mặt ủ mày chau.
Tuyết Nhi đã ngủ. Lôi Phượng lục nữ khóc sưng con mắt, ai cũng không nói chuyện, cùng nhau hồi tưởng chuyện phát sinh sau khi cùng Hi Bình gặp gỡ, sóng lòng suy sụp.
Bọn họ nguyện ý tin tưởng kết luận của Đỗ Thanh Phong, thế nhưng, nam nhân không rõ tung tích này, nói cho cùng là nam nhân mà bọn yêu nhất, nếu nam nhân này không chân chính xuất hiện trước mắt bọn họ, bọn họ chung quy cũng không thể phấn khởi lên giống như những người khác được.
Lôi Phượng không nghi ngờ gì là đại thư của chúng nữ, thời khắc này lại không cách nào an ủi mọi người, hoặc giả nói, nàng cũng đòi hỏi được an ủi.
Từ lúc nàng theo Hi Bình, lập tức liền cùng hắn phân li một đoạn thời gian, trong đoạn thời gian đó, nàng ta cũng là luôn luôn nhớ mong hắn, nhưng không giống như lúc này đau đớn lo âu.
Khi đó nàng chí ít còn biết Hi Bình có thể bình an vô sự, lúc này lại tận mắt thấy hắn từ vách núi cao như thế rơi xuống, trái tim của nàng cũng theo hắn rơi xuống vực sâu. Cho dù như thế, nàng còn phải biểu hiện bình tĩnh một chút, nếu nàng cũng mất đi tấc lòng, các thư muội khác liền có thể lập tức sụp đổ.
Phong Ái Vũ ở trong lòng Lôi Phượng khóc chửi một ngày, lúc này cũng lắng lại. Trong một đời nàng chỉ có hai nam nhân, một là phụ thân nàng ta Phong Tự Lai, một là Hi Bình. Hi Bình cho nàng đả kích quá trầm trọng, nàng ta không cách nào tiếp nhận, ở trong lòng của Lôi Phượng ngất đi đến hai lần, lúc này nàng ta lại ở trong lòng của Lôi Phượng ngủ rất say sưa.
Nàng ta vốn là một hài tử thích ồn ào, thích đùa giỡn, trải qua một ngày giày vò, đã quá mệt mỏi, vừa biết được Hi Bình khả năng còn đang sống, nàng ta liền ngủ thiếp đi giống như trước đây.
Nhãn thần ưu oán của Đỗ Tư Tư nhuộm lên một tầng thê lương. Nàng vốn cho rằng tai nạn của nàng đã kết thúc, nào ngờ vừa nắm giữ được góc áo của hạnh phúc, hạnh phúc liền bị xé rách toang. Nàng thực sự không biết có nên tin tưởng lời của phụ thân hay không.
Năm đó bảy tuổi, mẫu thân đột nhiên biến mất, mỗi khi nàng ta hướng về phụ thân truy hỏi mẫu thân Độc Cô Tuyết, phụ thân luôn bình tĩnh nói, mẫu thân của nàng ta đi đến một địa phương rất xa không thể trở về.
Sát theo đó, phụ thân cưới về nhị nương Vương Ngọc Phân, một đoạn thời gian rất dài nàng hận phụ thân cùng nhị nương.
Sau khi nàng lớn lên, mơ hồ cảm thấy mẫu thân đã không ở nhân thế, nàng ta không hỏi lại mẫu thân là làm sao từ trần, nàng ta biết phụ thân không thể nói với nàng, huống hồ, nàng ta đã rất nhiều năm không cùng phụ thân nói chuyện.
Nàng đem nữ nhi gọi là Niệm Tuyết, chính là kỉ niệm mẫu thân Độc Cô Tuyết. Nàng không hận Thi Trúc Sinh, cũng không hận nhị nương nữa, nhưng nàng không cách nào tha thứ cho phụ thân, trong lòng cảm thấy ông ấy đối với nàng che giấu quá nhiều điều.
Thành thử, nàng hiện tại cũng không dám tin tưởng phụ thân Đỗ Thanh Phong của nàng. Chỉ có khi Hi Bình đang sống đứng ở trước mặt của nàng, bế nữ nhi của nàng, nàng mới có thể lần nữa cảm thấy chân thật cùng hạnh phúc.
Độc Cô Kì từ nhỏ đã sống trong vui vẻ cùng hạnh phúc, trước Hi Bình, cũng có rất nhiều thanh niên theo đuổi nàng, nhưng nàng không chút động lòng. Thế nhưng, khi Hi Bình cùng nàng lần đầu tương ngộ, ở trước mọi người lại ôm lấy nàng ta, khi đó nàng tuy là vừa thẹn vừa hận, nhưng thực ra cũng bị nam nhân vô lễ này đả động phương tâm, trên tâm linh xử nữ đó lần đầu tiên khắc dấu nam nhân bá đạo này.
Bề ngoài của nàng tuy hờn dỗi vô bì, nhưng là người tâm chí kiên cường, đã yêu thương có nghĩa là không chùn bước, cũng bởi vì như thế, Hi Bình không thể không cùng Lạc Hỏa tranh đoạt nàng. Cuộc sống của nàng vốn là thuận buồm xuôi gió, nhưng đột nhiên gặp phải loại thảm sự này, cho dù nàng tâm chí có kiên cường đến đâu đi nữa, cũng gần như thương tâm muốn tuyệt.
Hoa Tiểu Mạn tuy nói 18 tuổi, nhưng thân thể đã phát dục giống như quả cây chín mùi, nàng từ nhỏ vô ưu vô lự, trước khi gặp được Hi Bình, tâm linh hoàn toàn thuần túy thuộc về tâm linh của nữ hài, đã từng một độ giữ loại ảo tưởng nào đó với Triệu Tử Uy, nhưng đó là một loại tâm lí sùng bái. Nàng ta vốn nghĩ tương lai sẽ gả cho Triệu Tử Uy, nhưng đến khi đụng phải Hi Bình tên vô lại này, dưới âm dương lẫn lộn lại chủ động hôn Hi Bình, do đó tình căn thâm chủng, không thể tự thoát. Trong nháy mắt Hi Bình rơi xuống vách núi, nàng cơ hồ sụp đổ.
Tương đối mà nói, Lãnh Như Băng là người bình tĩnh nhất trong chúng nữ. Nàng vốn là một người lãnh tính, thêm vào nội công nàng ta tu luyện vẫn là âm hàn chi lưu, người không lòng tĩnh như nước thì không thể thành tựu, bởi thế tố chất tâm lí so với năm nữ nhân khác tốt hơn một chút, mà sự việc nàng ta trải qua so với bất kì ai của bọn họ đều hơn nhiều, gặp chuyện so ra trầm hơn.
Nàng tin tưởng kết luận của phụ thân! Phải, đó tựa hồ là chuyện không có khả năng, nhưng quá nhiều chuyện bất khả tư nghị phát sinh ở trên người của Hi Bình, khiến nàng không thể dùng lí lẽ thông thường đi suy xét bất luận chuyện nào phát sinh ở trên người của hắn, cho dù đó xem ra là hoang đường phi thường, lại cũng có khả năng là chân thật.
Nam nhân này bản thân chính là một câu đố! Có lẽ chính bởi vì như thế, nàng ta mới yêu thương hắn. Ngoại trừ hắn ra, bất luận nam nhân nào nàng đều không thèm chú ý, thậm chí chán ghét.
Nàng ôm Hoa Tiểu Mạn mất đi vui cười, miễn cưỡng giả như bình tĩnh hỏi: “Tiểu Mạn, muội tin tưởng thư thư chăng?”
Hoa Tiểu Mạn đáp: “Tin.”
Lãnh Như Băng nói: “Như quả thư thư cũng nói Hi Bình không thể có chuyện, muội có thể tin tưởng không?”
Hoa Tiểu Mạn ngạc nhiên, do dự, cuối cùng là không có hồi đáp.
Lãnh Như Băng thở dài.
Độc Cô Kì đột nhiên lên tiếng: “Muội tin tưởng!”
Chúng nữ nhìn nàng ta, nàng ta tiếp tục nói: “Muội thà rằng tin tưởng chàng còn sống, cũng không nguyện đi nghĩ quá nhiều khả năng khác, trước khi không có kết quả, chỉ có tin tưởng chàng vẫn đang sinh tồn, muội mới có dũng khí đối diện với tất cả đến sau này.”
Lôi Phượng mang Phong Ái Vũ đang ngủ để trên giường, nói: “Kì Kì nói không sai, trước khi chưa xác định sống chết của Hi Bình, chúng ta kiên cường vững tin chàng còn đang sống. Chàng chẳng những là nam nhân chúng ta yêu thương, càng là nam nhân giống như câu đố, nam nhân như vậy, ai cũng không dám kết luận sống chết của chàng! Là nữ nhân của chàng, bất luận ở dưới tình huống như thế nào, chúng ta đều phải có lòng tin với chàng!”
Nhãn thần ưu oán của Đỗ Tư Tư lóe qua một chút rực rỡ, tựa như muốn thốt ra lời, nhưng lại dừng lại.
Hoa Tiểu Mạn tựa hồ yên tâm hơn rất nhiều, hỏi: “Phượng thư, thế chúng ta hiện tại phải làm thế nào?”
Lôi Phượng bị Hoa Tiểu Mạn hỏi dừng, nàng ta tuy cũng lờ mờ ẩn hiện cảm thấy Hi Bình đang sống, nhưng bỗng chốc không cách nào hồi đáp vấn đề của Hoa Tiểu Mạn.
Bọn họ phải làm thế nào?
Độc Cô Kì nói: “Không bằng ở nơi đây đợi vài ngày trước, nếu Hi Bình cùng Tiểu Nguyệt còn chưa quay về, lại nghĩ biện pháp khác.”
Lãnh Như Băng nghĩ kĩ nói: “Lưu ba ngày! Sau ba ngày, không thấy bọn họ quay về, chúng ta liền đi tìm bọn họ, nói không chừng bọn họ sớm hơn chúng ta một bước rời khỏi hạp cốc, ở trên thảo nguyên lạc đường. Theo thư được biết, Hi Bình đối với địa lí một chút đều không hiểu rõ, lúc ban đầu khi thư để chàng đánh xe ngựa, đều phải chỉ điểm chàng đi thế nào, có lúc thư thoáng ngủ khoảnh khắc, chàng liền không biết đông tây, đi rất nhiều đường oan uổng.”
Lôi Phượng nói: “Cũng chỉ có thể như thế.”
Phong Ái Vũ nói mơ: “Ca.”
Độc Cô Kì nghe vậy bèn hỏi: “Biểu muội khi nào có ca?”
Hoa Tiểu Mạn đáp: “Muội cùng Ái Vũ khi yên ắng xưng hô gọi chàng như thế.”
Lôi Phượng vô cùng thương yêu nhìn Phong Ái Vũ đang ngủ say, nói: “Tiểu ni tử này!”
Lãnh Như Băng hỏi: “Các muội lén lút còn xưng hô chàng là gì?”
Hoa Tiểu Mạn đáp: “Đại vô lại.”
Chúng nữ hiểu ý nhìn nhau mà cười, vậy là từ lúc Hi Bình rơi xuống vực sâu tới giờ, bọn họ lần đầu tiên được thoải mái cười như thế
Last edited by kedatinh1974; 10-07-2008 at 01:46 PM.
|