Long nhi trầm ngâm nhìn hắn. Ánh mắt có phần quan tâm. Hỏa Diệm thấy vậy khẽ giọng :
“Cô nương,thương thế ta không thể trị đâu”
Lời nói hắn vô cùng tiếc nuối. Long nhi cũng rõ, nguyên là nàng phát hiện trong ngừơi y có một luồng chân khí bá bạo vô cùng. Nó phong tỏa kỳ kinh bát mạch, lấn áp nguyên khí của y, luồng chân khí này hổn độn, chạy khắp cơ thể, vừa nãy chính là nó chạy xuống đan điền, nguyên nhân làm cho Hỏa Diệm chợt nhiên đau nhói.
“Uống cái này vào ?”
Long nhi lấy trong túi ra một cái lọ xứ nhỏ xíu. Ngọc chỉ nhẹ nhàng trút trong lọ ra một viên thuốc nhỏ, đưa cho Hỏa Diệm. Hỏa Diệm nhìn nàng ánh mắt kỳ dị, y lưỡng lự một chút, rồi cũng lấy thuốc nuốt trọng. Long nhi thấy y uống thuốc xong lại nói :
“Đó là định khí đan, các hạ uống rồi thì mau định khí.”
Hỏa Diệm ở giữa đao ảnh lấp lóang, lúc này Long nhi lại bảo y định thần vận khí thì thật là một chuyện khó hiểu trong thiên hạ. Cả bọn Võ Nguyên, Tô Nhược Khuyên cả Yến Linh Điêu cũng cơ hồ bất ngờ, tất cả đều nghĩ :”Cô nương này quả thật vô cùng cổ quái, sao lại đi giúp một tên sát thủ giết người như vậy ?”
Về phần Hỏa Diệm, y cũng lây động tinh thần “Cả đời giết không biết bao nhiêu mạng, giao tiếp không biết bao nhiêu người, có ai lại lần đầu tiên gặp gỡ mà lại đi giúp một kẻ như ta. Thật là cổ quái”.
Cả bọn nhìn nàng không nói, khỏang lâu sau thì Võ Nguyên chẳng muốn nán lại, y từ xa vái dài nói với Long nhi :
“Tại hạ xin cáo lui trước”
Lại nhìn qua Tô Lâu Chủ, y gật đầu không nói. Phất áo quay đi.
Tô Nhược Khuyên trung lập không muốn gây sự phiền hà, phần y với Hỏa Diệm cũng không có mối cừu hận nào, y vái chào Long nhi rồi cũng kéo người lập tức ly khai. quay lại Hoàng Hạc Lâu.
Long nhi thấy hai người đi rồi, lại quay sang Hỏa Diệm hỏi :
“Các hạ cảm thấy thế nào rồi ?”
“Đa tạ, ta đỡ nhiều lắm rồi”
Hỏa Diệm quỳ gối, hai tay chấp lại. Hành động vô cùng cảm kích.
Long nhi vội vàng đỡ hai tay y. Nàng cười nhẹ :
“Không cần phải đa tạ, ta nghe người ta nói các hạ giết người không ghê tay. Trong chiêu thức cũng chứa sát na kinh dị. Nhưng ta nghĩ các hạ không phải là dạng người khát máu, trong chiêu thức tuy có sát na nhưng cũng có phần cương trực thẳng thắng, nên ta mới quyết định giúp các hạ. Mong từ nay, các hạ biết hối lỗi đừng lún sâu thêm nữa”
Hỏa Diệm chợt chạnh lòng, không ngờ câu nói này lại phát ra từ miệng một tiểu cô nương 18 19 tuổi. Mà câu nói lạ hệt như một cố nhân của y từng nói. Hỏa Diệm chợt thở dài không đáp. Long nhi lại nói :
“Các hạ bảo trọng, ta đi đây”
Nói xong nàng đứng lên quay người, vừa đi được vài bước thì nghe giọng nói sau lưng gọi :
“Cô nương, cô nương tên gọi là gì ?”
Long nhi quay đầu mỉm cười nói :
“Tiểu nữ tên là Linh Long, hay gọi là Long nhi”
“Cô nương lên đường đi đâu ?”
“Tiểu nữ cũng không rõ”
Nói đọan nàng lặng bước quay đi.
Hỏa Diệm thấy mình đã có thể ổn định chân khí, cũng dùng kinh công đi mất.
**************
Long nhi tham thú Dương Châu được hơn hai tuần thì đến ngày nọ nàng bước vào quán trà ngòai ngọai thành
Trà quán cũng đơn sơ, bên trong có vài cái bài nhỏ. Vài ba người khách ngồi đó, trong đó có hai người lưng đeo trường kiếm còn lại thì ra dáng một tài chủ. Ba người nói chuyện rôm rả.
Long nhi bước vào, tiểu nhị ra tiếp đón. Y niềm nở mời nàng ngồi.
Long nhi gọi vài món chay dùng bữa thì nghe sau lưng mình ba vị kia nói :
“Lão tam, có nghe giang hồ gần đây nói gì không ?”
“Lão Tứ ngươi cứ nói thẳng”
“Chẳng rằng là gần đây nghe nói có một vị cô nương xinh đẹp như tiên nữ đã cứu giúp tên sát thủ gì mà Hỏa Hỏa đó”
“Lão Tứ, là Hỏa Diệm Diêm La”
“Đúng đúng, nghe đâu nàng ta thân đi như thần tiên, bước một bước như khói tỏa mây bay, vô cùng đẹp đẻ”
“Hầy, chuyện giang hồ ngươi đừng có tin hết”
“Đây chính là miệng thuộc hạ của Tô Lâu Chủ nói ra. Tiểu đệ quen biết với hắn, nên hắn mới nói, lẽ nào là giả. Nhưng kỳ lạ là tại sao vị Tiên Tử đó lại đi cứu một tên sát thủ ?”
“Ta cũng đang khó hiểu, giang hồ Dương Châu gần đây quả thực có nói về chuyện đó. Bản thân ta cũng có nghe phong phanh, chẳng biết đúng được bao nhiêu phần”
“Lão Đại, nãy giờ huynh im lặng cho hai tiểu đệ một lời nhận xét xem”
Người được gọi là Lão Đại lên tiếng :
“Ta không dám nhận xét, một là nàng Tiên Tử mà các ngươi nói là cũng là một ma nữ giết ngừơi, hai là nàng ta đúng là một Tiên tử thấy người chết là cứu”
“Vì sao đại ca nói vậy ?” Cả hai đồng lọat hỏi
“Đơn giản là vì, đồng đạo với nhau, thấy khó khăn thì động lòng ra tay giúp. Hoặc là vì y thị không biết giang hồ chính sự. Mà ta nghe đâu, chính nàng giúp Hỏa Diệm trước mặt của cả Tô Lâu Chủ thì phải ?”
“Đúng đúng, ngoài ra còn có… có… Võ Hắc Lang”
Lão Tứ nói ba chữ “Võ Hắc Lang” như ruồi kêu.
“Ghê gớm vậy sao ? Võ Hắc Lang trước giờ tính tình cổ quái, không thể bàn tới. Còn Tô Lâu Chủ thì cơ sở y bản tính trung lập, chắc hẳn là không muốn gây phiền phức. Nhưng ta nghĩ Hỏa Diệm chắc là được thuê để giết chết Võ Hắc Lang phải không ?”
“Chính thế, Lão Đại quả thật vô cùng thông minh”
“Đừng có nịnh bợ, Võ Hắc Lang đi lại giang hồ, chẳng biết y kết thù kết bạn với ai mà kể, kẻ muốn giết y cũng nhiều, mà kẻ yêu quý y cũng nhiều. Chẳng biết nàng tiên tử mà mọi người nói, có quan hệ gì với y”
Ba người đương nói chuyện thì từ ngòai cửa bước vào một tốp người, ai cũng eo hùm lưng gấu, mặc chung một màu áo có hình con hổ dữ. Long nhi chợt để ý :"Trang phục này... phải rồi, là người của Cự Hổ Môn mà, sao lại kéo đến đây đông vậy". Bọn người Cự Hổ môn đến tầm hơn hai mươi người, vừa vào tới cửa thì tên đi đầu ra vẻ thủ lĩnh, la lối um sùm
"Tiểu nhị đâu ? đuổi hết khách khứa ra ngoài cho ta"
Tên tiểu nhị đứng ở góc phòng "dạ dạ" 2 tiếng rồi run run chạy tới chổ Long nhi. Y lắp bắp nói :
"Tiểu... tiểu thư, xin cô nương có thể ... "
Tên tiểu nhị chưa nói dứt thì rầm một tiếng, tên đầu lĩnh đã đứng kế bên đập tay xuống bàn trước mặt Long nhi. Hắn cười hề hề rồi nói bằng cái giọng dâm ô
"Riêng tiểu cô nương này thì... ta cho phép ở lại để có thể trò chuyện"
Long nhi tuy lòng không sợ đám người này, nhưng càng nhìn nàng càng cảm giác chán ghét, thấy tên đầu lĩnh muốn gây sự, nàng liền để lại ít ngân lượng rồi đứng lên. Nàng vừa đứng lên thì tay phải đã bị tên đầu lĩnh chộp lấy. Long nhi ngượng đỏ mặt, nàng quay người tát hắn một cái, trong bụng nghĩ :"Tên vô lại, không biết phép tắt là gì"
Đám lâu la còn lại thấy tên đầu lĩnh bị tát, tất thẩy đều đứng lên lăm lăm nhìn Long nhi, như thể muôn ăn tươi nuốt sống nàng. Long nhi nhìn quanh một lượt, nghĩ :
"phen này không ổn rồi, tốt nhất là... chạy trước đi vậy"
Chợt trong đám người Hùng Hổ bang có kẻ lên tiếng
"Nó đó, là con ả nha đầu mà ta nói kể với mọi người là vợ của tên Võ Nguyên đó"
"Cái gì, tên ôn thần đó có phước lấy được một mỹ nhân thế sao ?"
"Ta không cam"
Tên đầu lĩnh lúc này lại nhìn Long nhi bằng ánh mắt vô cùng dâm ô
"Vậy thì anh em ta lại càng không thể cho con nha đầu này chạy khỏi đây, bắt nó lại rồi chúng ta cùng... "
Tên đầu lĩnh nói đứt đọan, cả đám bọn Cự Hổ môn cười theo phụ họa.
"Ta không phải vợ của Võ Nguyên, ta là Long nhi" - Long nhi lớn tiếng trả lời
Bọn Hùng hổ bang lại cười rộ. Chúng từ từ tiến đến Long nhi
Long nhi lúc này mới thật sự cảm thấy sợ, nàng lầm bầm :"Phen này khó thoát rồi, đành liều mạng thôi vậy, chạy ra khỏi cửa thì bọn chúng không thể làm gì mình rồi"
Nàng nghĩ là thế, nhưng lại nhìn cánh cửa ở trước mặt, đứng chắn thì cũng hơn tám chín tên vô lại đang nhìn nàng thèm thuồn. Nàng chợt thở dài, Phiêu Diêu Bộ tuy là tuyệt thế kinh công nhưng ở chổ chật hẹp đông người như thế này, cũng khó mà phát huy hết được. Long nhi nhìn xung quanh một lượt, xem còn chổ nào có thể thoát thân. Nàng cười khổ :"Không động thủ không được rồi"
Long nhi trước nay chưa từng ra tay động thủ với ai, quá chăng chỉ là giao đấu với sư huynh đệ tỷ muội ở Trùng Dương Cung, nhưng một lúc giao đấu với nhiều người thế này thì nàng chưa từng làm qua. Long nhi trong lòng có chút hồi hộp, trong đầu đang thầm tính cách đối phó.
"Bắt lấy con nô tỳ đó"