Tiếng hô vừa dứt đồng loạt tả hữu hai bên xông lên người. Long nhi lặp tức cuối người, tay phải luồn ra sau lưng vỗ nhẹ vào chân thất huyền cầm mang trên lưng. Huyền cầm lặp tức phóng ra, đánh ngay vào mặt một tên đang lao tớ làm hắn ngã lăn ra đất.
Long nhi nghiên người, tay trái đưa ra sau ôm lấy huyền cầm, tay phải vận Đạn chỉ thần cầm. Cung, Thương, Đốc, Chuỷ, Vũ năm dây liên lục phát ra thanh kình,phong toả toàn bộ quán trà, làm cho cả bọn Hùng Hổ bang tự dưng lăn lộn, hai tay ôm lấy đầu, gào hét kinh dị. Long nhi nhìn vậy cũng có phần kinh hãi :”bọn chúng làm sao thế này”.
Nàng hơi động tâm, tay đã ngừng thi triển Đạn chỉ huyền cầm.
Long nhi nhìn lại thấy tên nào cũng máu chảy hai bên lỗ tai, ánh mắt như si như dại. Long nhi nấc lên nói lắp bắp : “ta…ta không có ý đã thương” Nàng mắt quét qua một lượt thì nhìn thấy góc phòng có một tên đang hai tay ôm đầu, run run nép sát vào tường. Hắn ngửa đầu lên thì đụng phải ánh mắt Long nhi, lặp tức gào hét chạy thẳng ra cửa. Nàng nhận ra hắn chính là tên đại hán mình đã gặp trong thành Dương Châu.
Long nhi thở dài, nhìn vào huyền cầm bớt chợt thấy một hơi lạnh chạy dọc sống lưng. Nàng lại nhìn hơn hai chục người nằm lăn lộn dưới đất rên rĩ.
“Ta thật sự không có ý muốn ra kết cục này, chỉ là đơn thuần muốn phản kháng để rời khỏi đây, nhưng nào ngờ… nào ngờ ra cớ sự thế này”
Chợt nàng hai mắt rươm rướm, ngồi xuống tên gần nhất đưa tay bắt mạch. Thấy kinh mạch hắn bị xáo trộn, nàng đang không biết thế nào là tốt, cũng không biết phải cứu chạy cho đám người Hùng hổ môn này như thế nào, thì từ cửa tiến vào một nam nhân, một thân lam sam tiến vào quán. Long nhi ngước nhìn y thì bắt gặp gương mặt bất ngờ, cũng đang nhìn mình.
Y chính là Yến Linh Điêu Cả hai nhìn nhau bất giác đồng thanh “A” một tiếng.
Yến Linh Điêu sau khi theo chân Long nhi mục kiến trận đánh giữa Võ Nguyên và Hỏa Hầu Thiên thì cũng ly khai, không biết tung tích Long nhi đâu nữa. Nay y đang đi dạo thì bước vào quán trà này.
Long nhi bất ngờ nói :
“Yến Linh Điêu”
Yến Linh Điêu trả lời, hai mắt chớp chớp, tỏ ra vô cùng khó hiểu :
“Sao nàng biết tên ta”
Long nhi lúc này thoáng đỏ mặt, nàng nhớ tới lúc gặp Yến Linh Điêu ở quán nước lúc cơn mưa tầm tả.
“Khi đó, chỉ có ta nhận ra y, chứ y nào có nhớ ta. Ta thật lỗ mãng quá”
Nàng ngập ngừng từ từ nói rõ thân phận mình cho Yến Linh Điêu, nàng đâu biết rằng y chỉ là muốn đùa giỡn, xem thử thái độ nàng như thế nào. Nhưng trong lòng cũng có mười phần hảo khí :” Nàng cũng vẫn còn nhận ra ta”.
Yến Linh Điêu cười nhẹ, ôn tồn nói :
“Có chuyện gì vừa sảy ra vậy ?”
Nói đoạn, y nhìn một lượt quán trà.
Long nhi lúc này thở dài đáp :
“Chính là do muội gây ra đó”
Yến Linh Điêu há miệng, hỏi :
“Là thật à ?”
Long Nhi đáp :
“Là thật đó”
Rồi nàng kể lại đầu đuôi câu chuyện mình bị Hùng hổ môn gây sự cách đây ít phút như thế nào, nàng đánh hạ chúng ra sao, đầu đuôi đều kể lại. Cuối cùng thì Long nhi rươm rướm nước mắt nói :
“Muội thật tâm là không có ý muốn đả thương bọn họ ra đến mức như thế này, chỉ là không hiểu sao…”
Yến Linh Điêu cười nhẹ, nói :
“Được rồi, ta hiểu rồi, muội không cần quá lo lắng, bọn chúng đơn giản chỉ là bị Đạn Chỉ Thần Cầm của muội làm tổn thương nhĩ căn, thành ra thần trí mê loạn, vài canh giờ sau sẽ khỏi thôi”
Yến Linh Điêu tuy miệng là nói vậy, nhưng y tinh tế quan sát, thấy rõ bọn Hùng Hổ bang kẻ nào cũng hai lỗ tai chảy máu, ánh mắt vô thần, miệng lẩm bẩm nói nhảm, nhìn là cũng biết rõ đã bị loại mị lực ghê hồn làm rối loạn tâm thần, không hề đơn giản như y nói.
Long nhi nghe Yến Linh Điêu nói vậy, cảm giác có chút an tâm, nàng lại thở dài nói :
“đáng nhẽ muội phải biết mức nguy hiểm của Đạn Chỉ Thần Cầm này mới phải, làm bọn họ phải khổ sở”
Yến Linh Điêu cười hề hề không nói, gương mặt thoáng ẩn hiện bóng đen.
Hồi lâu y nói :
“Đã lâu ta không gặp muội, chúng ta mau ly khai nơi này, vào thành tìm một quán nhỏ hàn thuyên được không ?”
Long nhi vẫn đang nhìn vào vô định, nghe Yến Linh Điêu nói vậy như thể nhẹ bớt trong lòng, nàng lặp tức đồng ý. Nhưng lại chợt có chút do dự, Long nhi nói :
“Còn những người này”
“Muội an tâm, đảm bảo sẽ có người đến thu dọn thôi, còn về quán trà, ta để lại đây hai mươi lượng bạc coi như đền bù tổn thất là được”
Nói xong khi liền móc trong túi ra một nén bạc đặt lên bàn.
Long nhi nghe nói lại càng thêm phần yên tâm, gật đầu đi ra khỏi quán trà.
Hai người đi vào thành Dương Châu, tìm thấy một quán trà nhỏ ở góc tây thành. Cả hai cùng vào đó nói chuyện.
hai người vốn đã lâu không gặp nhau, có rất nhiều chuyện để nói. Yến Linh Điêu kể lại chuyện mình đi lên Bắc gặp sư phụ, sau đó lại về Giang Nam tham thú ra sao, từng chuyện từng chuyện làm qua trong tám năm trời lần lượt kể lại cho Long nhi nghe, y vô cùng phấn khởi. Long nhi cũng kể lại mình được Chu Thông truyền dạy võ công thế nào, ở Cung Trùng Dương ra sao.
Sau đó hai người lại bàn đến âm luật, họ Yến và Long nhi quen biết nhau cũng nhờ tiếng đàn điệu sáo, nên khi bàn về âm luật họ vô cùng tâm đầu ý hợp. Nói chuyện một lúc mà mặt trời đã ngã về tây, bầu trời Dương châu đỏ ối một màu.
Lúc này Long nhi nói :
“Huynh còn nhớ cách đây không lâu ở một quán trà ngoại thành, hôm đó trời mưa rất lớn, huynh cùng một vị bằng hữu đối ẩm”
Yến Linh Điêu lúc này chợt nhớ ra ngày hôm đó, chính hôm đó y quyết định theo dõi cô nương thanh sam mang trên lưng cây huyền cầm này. Yến Linh Điêu bật cười :
“Muội nhận ra huynh lúc đó ư”
“Chính thế” Long nhi cười khúc khích.
“Muội nhận ra cây trúc tiêu của huynh, nhưng chỉ là lúc đó không dám…” Long nhi thoáng đỏ mặt
Yến Linh Điêu cười hỏi :
“Không dám chuyện gì ? Ta… ta thật ra lúc đó cũng mơ hồ nhận ra nàng, nhưng cũng không dám…”
Nói xong y cười lớn, Long nhi hiểu chuyện cũng khúc khích cười theo.
Bỗng đâu nghe từ ngoài xa, một đội nhân mã rầm rập kéo tới. Tiếng vó ngựa nện vào đất nghe hùynh hụych, tiếng người quát tháo vang dậy một vùng. Long nhi cùng Yến Linh Điêu nhìn ra cửa, thấy từ hướng nam có một đội nhân mã đang phi ngựa ngang qua quán trọ, làm bụi bay mù mịt, không thể nhìn rõ họ mặc y phục như thế nào. Long nhi hiếu kì hỏi :
“Bọn họ là ai mà lại phi ngựa như bay trong thành thế kia ?”
Yến Linh Điêu nhún vai :
“Ta cũng không rõ”
Long nhi gật gù không đáp. Yến Linh Điêu chợt nhiên nhìn nàng bằng ánh mắt khó hiểu :
“Muội có muốn đi theo xem không ?”
Long nhi trong bụng cũng nghĩ :” Ta có nên đi theo xem không, Chu thúc từng dậy là khi ra giang hồ, không nên nhúng tay và chuyện của người khác, nhưng… Chu thúc cũng dạy ta rằng thấy chuyện bất bình ra tay giúp đỡ. Biết đâu… đây lại là chuyện bất bình”
Thật ra tâm ý nàng vốn tò mò muốn đi, nhưng tự suy nghĩ trong lòng như vậy để khỏi có cảm giác phân vân khó chịu
Nàng cười nhẹ rồi nói :
“Vậy thì đi mau thôi”
Tóan nhân mã này chạy rất nhanh, tuy nhiên Long nhi và Yến Linh Điêu mỗi người đều có kinh không không tệ, vả lại tóan nhân mã này không chạy ra cửa thành mà chạy về hướng đông thành, nên việc theo dấu vết vô cùng dễ dàng.
Đến gần tới nơi thì thấy rõ đây là y phục của Cự Hổ Môn.
Cả hai người đuổi theo, cho đến khi phía trước tóan nhân mã có tiếng hô to :
“Dừng lại”
Long nhi tuổi còn nhỏ, công lực tuy có nhưng sức lực lại không đủ, chạy vừa dừng thì đã thở dốc. Yến Linh Điêu đứng bên cạnh cười hì hì :
“Muội mau ngồi xuống bên kia, ổn định hơi thở lại cái đã, xem đám người này làm gì ở đây”
Nói rồi y chỉ vào bậc thềm gần đó.