Long nhi ngồi xuống bậc thềm, hướng mắt nhìn qua nơi tóan nhân mã này dừng lại. Nàng thấy bọn họ đứng trước cổng một dinh phủ lớn, môn bài ghi năm chữ vàng :
” Thập Cường Võ Gia Trang”
Nét bút khí phách, bá đạo khôn lường. Hai bên cổng có hai con thạch Sư cao gấp hai người thường, giương nanh múa vuốt, hùng hổ kinh nhân. nhìn từ xa Hai con thạch sư như thể muốn ăn tươi nuốt sống kẻ nào đếm dám đến nơi nàylàm phiền . Long nhi nghĩ :
“Võ Gia Trang, không biết lại là thế lực như thế nào đây”
Đang nghĩ mông lung thì cửa lớn của Võ Gia Trang hé mở. Long nhi liền đứng lên để xem cho rõ, Yến Linh Điêu cũng đứng cạnh bên nàng.
Nhưng vì đứng từ xa, hai người chỉ có thể thấy chứ không nghe được gì. Thấy một người trung niên bước ra từ trong Võ Gia Trang, mặc 1 bộ quần áo màu nâu. Y đưa tay cuối chào mọi người bên tóan nhân mã này. Lại thấy từ trong đám nhân mã bước ra một người, mặc một bộ áo da hổ, lưng đeo Hổ đầu đao, thân thể to lớn nước da đen như đồng. Người này cũng cuối đầu hành lễ với y. Người này y phục hao hao môn hạ của Hùng Hổ môn, nhưng có nhiều chổ khác biệt. Long nhi thấy vậy thành ra cũng không nhận diện được.
Chỉ thấy hai người nói chuyện gì đó với nhau một lúc, gương mặt người trung niên vẫn lạnh như tờ, nhưng còn người mang Hổ Đầu đao thì có vẻ như mất bình tĩnh.
Bỗng tráng hán đưa tay rút Hổ Đầu đao, chém một nhát xuống đầu trung niên nhân, động tác mau lẹ khó lừơng. Long nhi thấy có biến, bất ngờ “a” một tiếng, đưa tay níu lấy áo Yến Linh Điêu.
Lại thấy người trung niên kia nhẹ nhàng nghiêng người né tránh, gương mặt vẫn tỏ ra lạnh như hàn băng. Tóan nhân mã lúc này kẻ gào người rú trợ oai, đồng thời ai cũng tuốt đao rút kiếm, thoáng chốc trước mặt Long nhi đã sáng choang đao quang kiếm ảnh lấp lánh.
Người trung niên kia liền xuất thủ, tay phải nhanh chóng giáng một chưởng vào bụng của đối phương, làm hắn mất thăng bằng té ngửa ra sau, rồi y nhanh chóng lui vào trong dinh phủ, đóng chặt cửa lại.
Tóan nhân mã đứng bên ngòai nhao nhao chửi bới.
“Võ gia là đồ con rùa đen rụt đầu”
“Võ Nguyên là cái thá gì kia chứ”
Long nhi nghe lóang thoáng có tên Võ Nguyên, nàng bất ngờ tò mò hơn. “Lẽ nào đây đúng là nhà của Võ Nguyên”.
Nghĩ mông lung một chút, Long nhi lại nhìn xung quanh, chợt thấy xa xa có một bóng đen đang phi ngựa lao tới, chẳng ai khác chính là Võ Nguyên. Con ngựa tòan thân màu đỏ, chạy như bay, Võ Nguyên nhún một cái đạp lên yên ngựa, lộn thêm mấy vòng trên không trung rồi nhẹ nhàng đáp xuống trước đám nhân mã kia.
Y quát lớn :
“Các vị, nước sông không phạm nước giếng, cớ gì đến trước gia phủ mà sinh sự”
Nói đọan cầm Minh Tâm Đao trong tay cấm phập xuống nềm đá, nghe ùynh một tiếng làm chấn động xung quanh.
Long nhi cũng cảm thấy khí thế của y làm cho khó thở, đám nhân mã cũng tuyệt không một ai lên tiếng, ai cũng tay nắm chặt cán đao trên đầu lấm tấm mồ hôi. Mới trước đó tiếng la ó quát tháo còn ầm ĩ, mà bây giờ xung quanh đã lặng như tờ.
Người mang Hồ Đầu đao, thân thể cao lớn đen như đồng đúc kia từ trong đám nhân mã cưỡi ngựa đứng trước Võ Nguyên. Ánh mắt như tóe lửa nhìn y, Võ Nguyên mặt không đổi sắc hai mắt cũng trân trân nhìn lại.
Võ Nguyên nhếch mép cười khẩy :
“Tà Hùng, ngươi có gì đến đây”
Y thanh âm trầm trầm, chứ đầy đe dọa.
Câu nói này thật sự y không cần phải nói ra, vì thực chất hai bên tranh giành trước sau cũng sẽ có chuyện này.
“Võ Hắc Lang, ngươi còn hỏi à ? Hai mươi huynh đệ của bọn ta đều bị phu nhân của ngươi làm cho điên lọan, sống không ra sống, chết không ra chết, ta đến là đòi công đạo”
Võ Nguyên chau mày, hỏi
“Ngươi có nhầm không không ? Ta làm gì đã lập gia thất”
“Ngươi thì chưa lập gia thất, nhưng ai mà biết được ngươi có trăng hoa thế nào?”
Giọng nói Tà Hùng ra vẻ chế giểu, nói xong y phất tay hô lớn
“Gọi Bảo Đinh ra đây”
Từ trong đám người, có tên đại hán cao lớn bước ra. Võ Nguyên nhìn kĩ thì bất ngờ a một tiếng.
Long nhi đứng nhìn lúc đó cũng bất ngờ
Nguyên lai chính là kẻ mà nàng gặp mới khi bước vào Dương Châu, và gặp lần nữa khi bị vây khốn ở quán trà ngọai thành.
Gương mặt Bảo Đình ẩn hiện nét hoảng lọan, y ăn nói lắp bắp kể lại việc anh em Hùng Hổ Môn trong trà điếm ngọai thành vì sao mà điên điên dại dại, lại nói rõ ràng Long nhi chính là vợ hay là người yêu của Võ Nguyên.
Lúc này Võ Nguyên mới biến sắc, y hỏi lại :
“Ngươi cớ gì lại nói ta và vị cô nương đó có quan hệ”
Bảo Đình mục quang sợ sệt, quanh nhìn phía sau, thấy bên y cũng có kha khá người, hít một hơi đảm khí nói :
“Ta thấy ngươi dẫn y thị vào Hòang Hạc Lâu, chẳng phải sao ? Hai người đi chung thân thiết như vậy không phải là có quan hệ ? Rồi cả chuyện ngươi đánh nhau với Hỏa Diệm Diêm La, Dương châu ai mà không biết”
Võ Nguyên lúc này tay nắm cán đao nói :
“Câm miệng cho ta, thằng ngu như ngươi rất đáng chết”
Nói đọan, đưa tay một cái, đầu đao đã kề vào cổ Bảo Đình. Nghe xọet một tiếng, áo trước của Bảo Đình rách một đường dài, trước ngực chảy máu, nhưng trông y không có vẻ gì là nguy hiểm.
Võ Nguyên lúc đó ra tay nhanh như thiểm điện, quả thật chỉ trong nháy mắt đao đã chém xuống, thế vì sao Bảo Đình không chết. Nhìn lại mới thấy, Tà Hùng phía sau lưng y nắm áo kéo ngược về, cứu họ Bảo một phen trước quỷ môn quan.
Long nhi lúc đó nhìn từ xa, cũng không ngờ Võ Nguyên ra tay hạ thủ, thấy vậy nàng chợt có cảm giác sợ hãi.
Tà Hùng mặt lạnh nhìn Võ Nguyên, đao đã rút khỏi vỏ. Y rú lên, lập tức huynh động đao trong tay
Liền sau đó rầm rập tiếng chân ngựa bủa vây lấy Võ Nguyên, chẳng mấy chốc tứ bề là địch.
Chớp mắt, đã nghe tiếng binh khí chạm nhau.
Long nhi từ xa run run, thấy chuyện không ổn. “Một mình y làm sao chống lại với nhiều người như thế, ta phải tiếp ứng thôi”
Nghĩ xong liền quay sang Yến Linh Điêu nói nhỏ :
“Huynh, hai chúng ta mau tới giúp Võ Nguyên, y một mình sẽ chống không nổi đâu”
Yến Linh Điêu nãy giờ xuất thần quan chiến, y gật gù.
Họ Yến nghĩ bụng :”Võ Nguyên cũng là một hảo thủ, nhưng ta chưa bao giờ thấy tận mắt, biết đâu y dám ngang nhiên chống lại đám ô hợp này là vì tại đây trước cửa gia trang y. Mà nghĩ cũng thấy lạ, tại sao thuộc hạ của y không ra tiếp cứu”
Đang nghĩ thì bị Long Nhi nắm tay áo kéo đi. Hai người cùng nhau chạy tới tiếp ứng.
Long nhi vừa chạy tới xông vào đám nhân mã thì đột nhiên khựng lại, nàng cảm thấy bối rối không biết có nên đánh hạ những kẻ trước mặt mình không. Vì thật tâm nàng không hề muốn động thủ, khi nãy chỉ là vì phát kiến nhất thời muốn giúp Võ Nguyên, nhưng chính lúc này nàng lại bị phân tâm.
Long nhi ngẩn ngơ ra 1 lúc.
Tức thì lúc đó 1 lên kỵ mã chạy ra sau nàng, giơ đao toan chém xuống.
Yến Linh Điêu đứng gần đó, đang đối phó với hai tên thì quay đầu nhìn Long nhi, thấy nàng thần sắc ngẩn ngơ mà nguy hiểm đang treo trên đầu. Y bật tiếng hô to :
“Long nhi, cẩn thận sau lưng”
Vừa nói vừa rút cây trúc tiêu, phất tay áo 1 cái, trúc tiêu xé gió bay đi, phát ra âm thanh nghe lạnh người.
Long nhi nghe tiếng họ Yến, chợt tỉnh người, nhảy phóc một cái về phía trước. Lập tức nghe keng một tiếng, nàng quay đầu nhìn thấy thanh đao cùng trúc tiêu đang nằm dưới đất. Tên kỵ mã thì hai tay ôm ngực, gương mặt nhăn nhó.
Nàng lúc này định thần, quyết định tham chiến, nhưng lòng tự nghĩ :”Không được làm bọn họ bị tổn thương”
Nghĩ xong, hai tay liền huy động, đánh, đỡ, gạt, bắt vũ khí đối phương. Mỗi chiêu đều hoa lệ, đẹp mắt vô cùng. chỉ trong phút chốc nàng đã khống chế hơn bốn người. Những kẻ bị nàng khống chế, kẻ nào cũng ngơ ngác xuất thần, phần vì trầm trồ trước dung nhan của nàng, phần vì chiêu thức quá mau lẹ không kịp phản ứng.
Yến Linh Điêu thấy thế thầm khen ngợi :”Công phu của nàng vốn không hề tệ”
Chẳng mấy chốc, đám người Cự Hổ Môn, kẻ mất vũ khí, người nằm lăn lộn trên đất hơn một nữa. Nhìn lại thì Võ Nguyên cũng đang chiếm thế thượng phong.
Tà Hùng phạt ngang một đao vào eo lưng Võ Nguyên, khiến y phải hạ đao chống đỡ, sau đó Tà Hùng quay người, liếc nhìn Long Nhi. Bỗng y khom người chộp lấy một thanh đao nằm rơi trên đất, hai tay hai đao hung hãn xong thẳng đến Long nhi. Hắn tuy thân hình to lớn, nhưng động tác lại vô cùng mau lẹ, hành động vừa rồi chỉ qua như cái chớp mắt. Tà Hùng hai đao, vừa chặc vừa chém hướng về Long nhi.
Võ Nguyên cùng Yến Linh Điêu không ngờ tới, đồng loạt lao đến bảo hộ Long nhi. Nhưng Tà Hùng lúc này mau lẹ cực kỳ, hắn mau chóng đã đứng sau lưng Long nhi, một đao kề cổ. Long nhi luận về công phu, đúng thật không tệ, nhưng luận về kinh nghiệm giang hồ, phản ứng với tình huống đột ngột phát sinh thì nàng gần như không biết. Thấy Tà Hùng lao tới, tay chân bối rối, liền bị y khống chế.
Tà Hùng kề đao vào cổ Long nhi uy hiếp, cười nói :
“Ra đây chính là vị tiểu phu nhân của ngươi đó à Võ Hắc Lang ?”
Võ Nguyên cùng Yến Linh Điêu nhìn nhau, đều không dám tiến tới. Võ Nguyên nói :
“Nàng không phải là phu nhân ta”
Tà Hùng cười cười lại nói :
“Ta mặc kệ, hai ngươi tiến một bước, là mỹ nhân này sẽ đầu lìa khỏi cổ”
Họ Yến lúc này mới lên tiếng :
“Ngươi chỉ cần làm rụng một cộng tóc của nàng, ta quyết tìm cả dòng họ nhà ngươi mà giết sạch không chừa”
Võ Nguyên thì gương mặt lạnh như băng, cười nhạt, nói :
“Ta với nàng ta chẳng hề quen biết, ngươi có chém có giết ta cũng mặc xác, chỉ tiếc thế gian lại phải mất đi một mỹ nhân thôi”
Yến Linh Điêu nghe vậy, hốt hoảng nói :
“Ngươi bị điên sao ?”
Nói xong, Võ Nguyên tiến thêm một bước. Tà Hùng thấy thái độ của Võ Nguyên, có phần hơi bất ngờ, y nói lớn :
“Ngươi lùi lại, không thì đừng trách ta vô tình”
Lưỡi đao bén ấn vào da thịt Long nhi, làm rươm rướm máu. Long nhi hai mắt đỏ hoe, nhìn Võ Nguyên nghĩ :”Hắn vô tình đến như vậy sao?”
Võ Nguyên bắt gặp ánh mắt Long nhi, lòng có chút đau xót, nhưng gương mặt không lộ vui buồn, chỉ toát ra sát khí làm người ta ghê rợn. Y lại nói :
“Ta nói rồi, ta và y thị không quen biết, ngươi có bắt làm con tin ta cũng chẳng quan tâm, ta khuyên ngươi nên thả người rồi đánh với ta một trận công bằng, còn không ta chỉ cần gọi một tiếng, người của Võ Gia trang xông ra, bằm ngươi làm trăm mảnh”
Nói xong, y lại tiến thêm một bước.
Long nhi thấy vậy, cắn chặc môi đến chảy máu, ngọc lệ hai hàng lăn dài xuống gò má đào.
Yến Linh Điêu máu tức lên tới mặt, đưa một chưởng đánh ra về phía Võ Nguyên, nói :
“Ngươi lùi xuống cho ta, thằng tiểu tử”
Kình phong bất ngờ quật tới, Võ Nguyên không phòng bị bị đẩy lùi về 1 bước. Y trợn mắt nhìn lại họ Yến, thấy đối phương cũng đang trừng mắt nhìn mình. Võ Nguyên thầm nghĩ :”Tên này không lẽ không nhìn thấy Long Nhi, nàng đang trong tay đối thủ hay sao vậy ?”
Trong lúc hai người thủ thế gừm nhau. Thì Tà Hùng đưa tay lên miệng, huýt sáo một tiếng. Ngựa của y đứng từ xa liền chạy sộc tới, xuyên qua giữa hai người Võ Nguyên cùng Yến Linh Điêu.
Con Ngựa chưa chạy đến nơi thì Tà Hùng đã ôm cắp lấy Long nhi, nhảy lên lưng ngựa chạy đi mất. Đám lâu la của Cự Hổ Môn cũng từ lúc nào mà không thấy đâu cả. Yến Linh Điêu lặp tức phi thân đuổi theo, Võ Nguyên ở lại hô to :
“Ngươi không cần đuổi theo”
Yến Linh Điêu khựng lại, quay đầu quát :
“Tại sao ?”
*****
Long nhi bị Tà Hùng cắp lấy, muốn phản kháng nhưng bị Tà Hùng lấy tay đè lên huyệt Tích Trung trên hông, đấy là đại huyệt của con người, Long nhi biết rõ là vậy nên không thể làm gì.
Nàng bị Tà Hùng đem về Cự Hổ Môn phía Tây thành Dương Châu. Cự Hổ Môn xung quanh tường cao hơn mười trượng (khoãng hơn 3 mét 3). Trước cổng có môn hạ canh gác, thấy Tà Hùng lập tức chạy ra cuối chào hành lễ. Sau đó, nhanh chóng chạy vào mở cửa, Tà Hùng liền phóng ngựa như bay vào bên trong. Có bốn người ra ôm đao bước ra:
“Lão nhị”
Tà Hùng xuống ngựa, đưa cương cho người gần nhất
“Trần Dung, cho ngựa ăn, sau đó chuẩn bị một phòng cho con nha đầu này”
Y đưa miệng sát vào tai Trần Dung nói nhỏ :
“Nhớ canh chừng cẩn thận”
Nói đoạn y cười lớn, rồi vỗ vai Trần Dung, sau đó quay sang ba người còn lại nói :
“Lão Đại đâu ? ta cần gặp”
Ba người đồng thanh nói :
“Trong đại sảnh”
Tà Hùng nói :
“Vào thôi”
Rồi y nhanh chân bước vào.
*****
Nói phần Long nhi, nàng nằm trên lưng ngựa, được Trần Dung dẫn đến một chuồng ngựa, sau đó họ Trần nhẹ bế nàng xuống. Trần Dung thấy dung nhang Long nhi, bất thần có chút ngây ngất.
Y đưa nàng vào một phòng nhỏ, đặt lên giường. Căn phòng bầy trí đơn sơ, nhưng nhìn chung thứ gì cũng đều có giá trị, Long Nhi nằm trên giường vừa sợ vừa lo “Hắn đưa ta vào phòng làm gì thế này?”
Trần Dung sau khi đặt Long nhi trên giường vẫn đứng đó một hồi nhìn nàng, sau đó cười nhết mép một cái, lắc đầu, quay gót đi ra.
Long nhi thấy y quay gót đi ra, liền thở nhẹ trong lòng, cảm giác tạm thời bớt sợ hãi hơn.
Gần ra tới cửa thì y chợt quay lại. Trần Dung đến ngồi ngay trên giường Long nhi, đưa tay lật người nàng nằm sấp xuống.
Long nhi lúc này tim đập thình thịch, muốn khóc mà khóc không được.
Rồi nghe bịch bịch, hai tiếng. Cơ thể Long nhi cảm giác thoải mái hơn, luồng chân khí không bị ngăn trở, chứng tỏ vừa rồi là Trần Dung giải khai huyệt đạo cho nàng. Long nhi lập tức trở người ngồi bật dậy.
Trần Dung thấy nàng vừa được giải khai huyệt đạp, tức thì bật dậy, sợ rằng nàng tấn công trong lúc bất ngờ, y thân pháp mau lẹ, nhanh chóng lùi ra hai bước.
Long nhi bật dậy, ôm lấy mềm gối, ngồi co rúm vào một góc, nước mắt lăn dài, khóc nức nở. Nàng nghĩ :”Thật đáng chết mà”
Trần Dung thấy nàng khóc nức nở, dung nhang của nàng càng thêm phần ướt lệ. Vội rút trong túi ra một cái khăn tay trắng, từ từ tiến đến giường nàng. Quái lạ, một lần y bước, thì một lần Long nhi lại khóc to hơn.
Long nhi thấy Trần Dung bước đến, lại thêm phần hoảng sợ “Hắn muốn làm gì ?”, thấy y càng tới gần thì nàng càng sợ hãi.
Trần Dung bối rối, tay trái đưa một ngón lên miệng, tay phải cầm khăn tay đưa thẳng ra, y nói – giọng nói trầm trầm :
“Im lặng, ta đưa cho ngươi khăn tay lau nước mắt”
Long nhi nghe y nói vậy, cũng không khóc lớn nữa. Nàng thút thít đưa tay với lấy khăn.
Sau khi đưa khăn, Trần Dung bước ra khỏi cửa, không nói một lời.