Đi qua một cái cầu thang dài thiệt là dài, Dương Dạ không ngừng thở dốc, chẳng nhớ là mình đã chạy bao lâu rồi, hắn thậm chí là bắt đầu hoài nghi tòa kiến trúc này không có tầng trệt, chỉ có tầng dưới chót vào tầng đỉnh mà thôi.
Tầng đỉnh cũng có tia sáng, nhưng không được sáng sủa như bên dưới, màu sắc của tường bốn phía thì còn tối hơn, có vẻ như giống màu máu rồi chứ không còn là ám hồng, Dương Dạ nơm nớp lo sợ tiến vào trong phòng của tầng đỉnh, căn phòng mở đầu của tầng đỉnh cũng là một phòng khách, là một phòng khách có hình tròn. Nhưng mà trên vách tường của hình tròn này, phân trái phải và ở giữa ra có ba cánh cửa, trên mỗi cửa đều có điêu khắc hình vẽ, nhưng nhìn kỹ lại, hình vẽ này giống như những văn tự kỳ quái khó hiểu vậy.
Dù sao thì cũng đã đến rồi, mình cũng tìm được một cây gậy chống khá đẹp mắt, không biết bên trong có đồ chơi nào tốt hơn không! Dương Dạ nghĩ như vậy, liền đi vào cánh cửa bên trái.
Đẩy cửa ra, Dương Dạ kinh ngạc phát hiện ... bên trong không có gì cả! Một gian phòng vắng vẻ, thậm chí là ngay cả bàn ghế cũng không có, chỉ có vách tường bốn phía màu máu hồng, có khắc những văn tự kỳ quái, trong lúc Dương Dạ thất vọng dự định xoay người rời đi, thì bỗng nhiên cảm thấy xích ấn trên cổ tay trái bất chợt có phản ứng!
Chẳng lẽ là ở đây? Dương Dạ quay đầu lại quan sát một phen, trong phòng vẫn rỗng tuếch, càng làm cho hắn ngoài ý muốn chính là căn phòng bên phải cũng như vậy, trống không như thế.
Lẽ nào ở đây chẳng ai ở? Thậm chí là không ai tới? Dương Dạ vô cùng kinh ngạc đi ra khỏi cửa phòng bên phải, bây giờ hy vọng duy nhất nằm bên trong cánh cửa ở giữa. Nếu như vẫn không tìm được gì, vậy thì lần này coi như là đến chơi miễn phí rồi, cho dù trở về có nói thì cũng chẳng ai tin cả.
Dương Dạ vừa nghĩ như vậy, vừa đi vào cánh cửa ở giữa, mà càng gần cánh cửa này, phản ứng của xích ấn trên cổ tay trái càng mãnh liệt hơn! Dương Dạ cảm giác được, trong lòng chờ mong, nắm chắc mười phần đẩy cửa ra ... Trời ơi!!! Vẫn không có gì cả.
Phía sau cánh cửa ở giữa, vẫn là một gian phòng trống rỗng vắng vẻ như cũ, nhưng mà nói là toàn bộ thì không đúng, bởi vì ở giữa phòng có một cái bàn nhỏ hình thù cổ quái, giống như là được tạo thành từ khung xương vậy.
Dương Dạ cảm thấy mất mác vô cùng, bước qua tùy ý nhìn một chút, bỗng nhiên phát hiện ra trên bàn có khe hở kỳ quái, giống như là cất dấu cái gì đó. Mà lúc này, xích ấn đột nhiên phát ra một cơn đau nhức mà không báo trước, Dương Dạ không tự chủ đặt tay xuống bàn, mà tự nhiên cái mặt bàn làm bằng xương này tự động nứt ra, phát ra tiếng "cạch cạch".
Dưới mặt của cái bàn bằng xương này, có một con dao nằm lẳng lặn, chỉ có thân dao, không hề có chuôi. Mà quanh thân con dao lại đỏ đậm, màu lót lại đen, cái cảm giác ngoài đỏ trong đen này, giống như là vừa bị nhiệt độ cao nung qua vậy, trên con dao còn có hình thù kỳ quái, kéo dài từ mũi dao đến cuối thân dao.
Dương Dạ nhìn thấy nó, trong lòng hưng phấn, vươn tay ra định cầm lấy, nhưng chợt do dự không biết thứ này cầm vào có phỏng hay không, thì bỗng nhiên, con dao này tự động rục rịch, mà tay trái của Dương Dạ, cũng không còn khống chế được nữa, hướng về thân dao.
Con dao chậm rãi rơi vào trong tay trái của Dương Dạ, lưỡi dao dính vào bàn tay của hắn, sau đó, sau đó sao nhĩ ? Sau đó vẫn tiếp tục dính sát vào, Dương Dạ thậm chí là có thể nghe rõ một tiếng "xoẹt" nhỏ do da bị cắt nứt ra, làm hắn đau đến mức kêu lên thảm thiết!
Càng làm cho Dương Dạ kinh ngạc hơn chính là, con dao không có chuôi này, sau khi cắt một đường trên tay của hắn, tự nhiên chậm rãi vùi vào trong, nói vùi vào, không bằng nói nó tan chảy vào trong thì chính xác hơn. Dương Dạ mở to mắt nhìn con dao đen đỏ này chậm rãi biến mất trên cánh tay trái của mình, hoàn toàn chui vào trong da của mình!
Con mẹ nó! Mình chỉ muốn cầm đi thôi mà, tự nhiên không nói gì lại chui vào trong thân thể của mình! Mình tự nhiên lại bị một con dao kỳ quái cưỡng gian! Dương Dạ kinh ngạc nhìn tất cả phát sinh, cảm giác đau đớn phát ra từ cổ tay trái nhanh chóng biến mất ngay khi con dao đi vào trong da, biểu hiện bên ngoài thì nhìn không thấy gì cả, nhưng hai mắt hắn thì lại nhìn chằm chằm vào cánh tay vừa mới hợp thành một thể với con dao, cánh tay trái của minh có một thứ như vậy, không biết có bị nhiễm gì hay không? Dương Dạ sợ hãi, thu tay lại, dùng tay phải xoa nắn ngay cái chổ mà con dao vừa chui vào cánh tay trái, nhưng mà vẫn không cảm giác được bất kỳ tồn tại bên trong.
"Đi ra! Mày đi ra cho tao!" Dương Dạ dùng sức vẫy vẫy tay trái của mình, nhưng mà cánh tay trái vẫn hoàn hảo không bị tổn thương gì cả, giống như là chưa từng xảy ra chuyện gì hết vậy.
Cái này làm Dương Dạ căm tức vô cùng, giơ nắm tay lên dùng sức đập xuống mặt bàn bằng xương ngay trước mặt. Nhưng ngay khi nắm tay sắp chạm vào trên mặt bàn, thì Dương Dạ kinh ngạc nhìn thấy, con dao đang chui ra từ trên mu bàn tay của mình, cùng với mu bàn tay của mình châm ra, trực tiếp chém xuống mặt bàn, và cái bàn phát ra tiếng ầm, liền bị chém thành hai nửa!
Dương Dạ ngơ ngác xoay cánh tay lên nhìn, con dao này quả thật là chui từ trong tay trái ra, nhưng mà phần chuôi của nó rất hợp với da thịt, giống như là được sinh trưởng trên nó vậy.
Càng kinh ngạc hơn nữa là, trong lúc vô ý nắm tay lại, con dao đỏ đen kia tự nhiên phát ra một tiếng rẹt, rồi chui vào trong cánh tay của mình, hơn nữa bề mặt da của cánh tay hoàn hảo không bị tổn thương gì, không để lại một dấu vết nào cả.
Ha ha, đúng là một thứ tốt! Dương Dạ nở nụ cười, tiếp tục loay hoay cánh tay trái, vươn nắm tay ra thí nghiệm một hồi lâu, rốt cục phát hiện ra, con dao này chui vào trong tay của mình, và có thể co duỗi theo ý nguyện của mình, hơn nữa cánh tay của mình lại không đau không nhức, cái này quả thật rất kỳ diệu!
Đang vui vẻ, thì căn phòng này tự nhiên lại thay đổi, vách tường bốn phía tự nhiên tối sầm xuống, mà những văn tự trên bức tường lại bắt đầu phát ra màu máu hồng, thậm chí là dần dần lóe lên tia sáng.
Dương Dạ do dự một chút, sau đó vươn nắm tay lôi con dao đỏ đen ra, khắc lên vách tường mấy chữ thật lớn : Dương Dạ đã đến đây đầu tiên. Nghĩ thầm cho dù sau này có người phát hiện ra chổ này, cũng đừng có đắc ý, mình phải nói cho hắn biết, hắn không phải là người đến đây đầu tiên đâu!
Cửa đá phía sau đóng lại ầm ầm, Dương Dạ càng bơi càng xa, thỉnh thoảng có quay đầu lại nhìn một chút, trong lòng nghĩ mãi vẫn không ra nguyên nhân. Đây rốt cục là tòa thành gì? Lẽ nào giống như vực chủ nói, mình là quỷ tộc, và tòa quỷ thành ở chổ này có liên quan gì sao?