"Ách, ta muốn yêu cầu chưởng môn một chuyện, không biết có thể diện kiến trực tiếp chưởng môn được không?" Trác Tri Viễn thấp thỏm nói ra những lời này, tuy rằng không biết Độ Thiên Đồng vì sao dọc đường đi đều liên tục nhắc nhở mình sau khi gặp chưởng môn thì nhất định phải yêu cầu một việc với nàng, nhưng mà Trác Tri Viễn không biết có nên làm theo hay không. Tuy vậy hắn tin tưởng Độ Thiên Đồng tuyệt sẽ không hại hắn, tuy rằng mới nhận thức không lâu, nhưng mà Trác Tri Viễn có thể nhìn ra, Độ Thiên Đồng tuyệt đối là một người ngay thẳng, hơn nữa thật sự là không hề có tâm cơ, nếu không phải có một thân thực lực mạnh mẽ, hơn nữa có được nhất lưu pháp thuật của Thông Giáo là độn thuật bảo mệnh, chỉ sợ hắn cũng đã sớm chết giữa tranh đấu bên trong Thông Giáo.
Nghe được những lời này của Trác Tri Viễn, chưởng môn sau bức màn ché nhất thời sửng sốt, lập tức sau một lúc lâu không nghe thấy âm thanh gì. Tuy nhiên, Độ Thiên Đồng lại là vẻ mặt cười hì hì nhìn Trác Tri Viễn, tựa hồ đang đợi hay là đang chờ mong điều gì đấy.
Thật lâu sau, vị chưởng môn luôn bảo trì im lặng đột nhiên nói một câu :"Thiên Đồng, ngươi dầu gì cũng đã hơn chín trăm tuổi rồi, tại sao cả ngày vẫn cứ mang cái tính trẻ con bướng bỉnh như thế!"
Độ Thiên Đồng cúi đầu, nhưng mà trên mặt cũng không nhịn được ý cười, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Trác Tri Viễn, ngoài miệng lại nói :"Bẩm sư thúc, lời nói của sư thúc Thiên Đồng nghe không hiểu, với lại Thiên Đồng sinh ra vốn là mang bộ dáng của hài đồng, nguyên anh trường sinh quyết của ta đây sau khi tu luyện thì đã là như thế, ngay cả tâm tính cũng là của hài đồng. Sư thúc hôm nay nói nói gì ta giống đứa bé bướng bỉnh là sao? Thiên Đồng có chút không hiểu!"
"Hừ! Ngươi cho là tiểu tâm tư của ngươi ta không biết sao? Ngươi chính là muốn nhìn thấy bộ dáng đứa bé của ta đúng không?" Thanh âm sau màn che thoáng nghiêm khắc một chút.
Câu hỏi này làm cho Độ Thiên Đồng nhất thời á khẩu không trả lời được, lúng ta lúng túng nửa ngày trời sau cũng chỉ phát ra vài tiếng cười ha ha xấu hổ, còn Trác Tri Viễn vừa nghe thì tựa hồ cảm thấy có chút không đúng, thầm nghĩ chẳng lẽ bộ dáng là một sự kiêng kị của chưởng môn nàng ta sao?
Trong lòng hơi có do dự, hắn liền mở miệng nói :"Chưởng môn tiền bối, nếu như không có tiện, Trác Tri Viễn liền thu hồi thỉnh cầu đó, kính xin chưởng môn tiền bối không cần phải khiển trách cái tính đùa nghịch đã thấm vào máu của đại ca ta."
"Đứa trẻ tốt, ngươi xem ra cũng là người trương nghĩa, đại ca cũng kêu được thân thiết như thế. Thôi được, để cho ngươi nhìn thấy thì cũng chẳng mất mát gì?" Dứt lờ, chỉ thấy màn che kia không gió mà bay, nhẹ nhàng vén lên một góc, lập tức Trác Tri Viễn liền nhìn thấy bên trong người nọ đang ngồi ngay ngắn trên một bồ đoàn, từ bên trong chậm rãi bay ra.
Chiêu này gọi là phi túng chi thuật gì gì đó, cũng không phải là dựa vào sự linh hoạt của thân thể mà có thể làm được, lại càng không tầm thường như thuật ngự kiếm, tựa hồ là một loại pháp thuật độc đáo khống chế thân hình, cư nhiên có thể ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn mà chậm rãi bay ra. Nhìn qua tựa như thần tiên trên trời, người tu thiền cho dù thần thông quảng đại, nhưng mà có được bản lĩnh thong dong không cần đến phi kiếm trợ giúp thế này thì cũng rất khó mà làm được.
Mà trong lúc này khi nhìn thấy người từ bên trong bay ra thì khiến cho Trác Tri Viễn cực kỳ chấn động, chấn động đến mức mồm mở to ra đến quên cả khép lại. Cho dù trước đây cũng đã đưa ra rất nhiều dự đóan, cũng từng đoán qua vị chưởng môn này có phải là nữ tử hay không, nhưng mà bây giờ vừa thấy, vẫn là làm cho Trác Tri Viễn cả kinh không thôi.
"Thiên Đồng, trạng thái như vậy, ngươi hài lòng rồi chứ?" Nữ tử ở sau bức màn che sau khi ra tới thì khuôn mặt trầm xuống, nhưng tuyệt không che đi được dung nhan sắc nước hương trời kia, mặc dù là trên mặt hơi có chút hờn ý, nhưng không ngờ lại càng làm tăng thêm nét khả ái động lòng người của nàng.
Độ Thiên Đồng luôn luôn nhìn chằm chằm biểu tình Trác Tri Viễn, khi nhìn thấy thần tình há mồm cứng họng của hắn, ngay cả một thành âm cũng không phát ra được, hơn nữa yết hầu còn giật giật nuốt nuốt vài ngụm nước miếng, nhìn xuống hạ thể... (à cái này tác giả không tả), hơn nữa sau khi nghe được nàng kia nói ra những lời này, hắn rốt cục nhịn không được, lộn mèo một cái sau đó trên mặt đất ôm bụng cười lăn lộn, cười đến nỗi mồ hôi đầm đìa, cười thống khoái không thôi.
Trác Tri Viễn lại có vài phần xấu hổ, tay giơ lên gượng gạo, thi lễ nói :" Chưởng môn tiền bối, xin thứ cho vãn bối mạo phạm rồi."
Sở dĩ Trác Tri Viễn sẽ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc như thế cũng không phải vì nguyên nhân vị chưởng môn lớn này lên quá mức kinh diễm tuyệt luân, mỹ nhân hắn cũng đã gặp không ít. Dung nhan của Trần Anh vốn là thượng đẳng, Nguyệt Tiểu Sai lại càng thanh thuần giống như một đóa hoa sen, mà tất nhiên Diệu Sắc lại khỏi cần phải nói, xinh đẹp đến nỗi ngay cả những nữ tử xinh đẹp nhất thiên hạ tới đứng trước mặt nàng chỉ sợ cũng tự cảm thấy tự ti mặc cảm. Tiểu Sai cùng Diệu Sắc vốn là hai nữ tử có hai vẻ đẹp tuyệt sắc hoàn tương phản, một là ngây thơ thanh thuần không rành sự đời, cơ hồ là nhân tuyển tốt nhất trong lòng mỗi thiếu nam. Mà người còn lại là lấy xinh đẹp rung động cả thiên hạ. Một cái nhíu mày hay là một nụ cười cơ hồ có thể làm cho trái tim của mọi nam nhân đập liên hồi không thôi, không thể nào kiềm chế được mình không bị quyến rũ.
Mà người con gái trước mắt này tuy rằng cũng thuộc loại họa thủy một tiếng cười có thể khuynh thành, tiếng cười tiếp theo có thể khuynh quốc, nhưng mà đối với Trác Tri Viễn cái tên đã kiến thức qua nhiều nữ tử có vẻ đẹp không kém vị chưởng môn này mà nói, cũng chưa đến mức làm cho hắn phải quá mức kinh ngạc như thế.
Điều mà làm cho Trác Tri Viễn xuất ra biểu tình như thế chính là cô gái này lại cạo đi một đầu tóc đen của mình, là bộ dáng của một nữ hòa thường, nói thông tục mà chút thì đó là ni cô.
Thiền tông tu luyện vốn là chia làm hai loại. Một loại là giống như trưởng lão tiền nhiệm của Thanh Nguyên Sơn Già La hòa thượng Phi Ân cùng với nữ tử đang đứng trước mắt này, vốn là người xuất gia. Mà một loại khác, cũng là chiếm đa số nhất giống như Trác Tri Viễn là người tục gia. Thiền tông tu luyện, cũng không bắt buộc phải quy y, ho nên, số nam tử quy y xuất gia tuy cũng không thiếu, nhưng mà nữ tử thì lại cực kỳ hiếm thấy. Không quản nữ tử nào, đối với dung nhan của bản thân chung quy vẫn là rất trân quý, hơn nữa, tu thiền tới một tu trì nhất định, người tu thiền cũng sẽ bởi vì nguyên nhân mọi mặt của than thể được tăng cường mà càng ngày càng xinh đẹp, đường nét của khuôn mặt cũng trở nên mềm mại, do đó khiến cho rất nhiều nữ tử tư sắc bình thường cuối cùng trở thành mỹ nữ hiếm thấy. Nữ tu thiền giả dĩ nhiên là càng không muốn vứt bỏ ba thước tóc đen của mình, mà người con gái trước mắt này, đã muốn có được mỹ mạo vô cùng động lòng người, nhưng lại là nữ hòa thượng quy y, có thể lại không làm cho Trác Tri Viễn chấn động?
"Được rồi, Thiên Đồng, ngươi vui cũng đủ rồi, còn không mau đứng dậy đến đây!" Cũng không thấy nàng kia động thủ như thế nào chỉ là nhẹ nhàng khoát tay, Độ Thiên Đồng nguyên bản còn trên mặt đất lăn lộn không thôi liền đứng dậy, chỉ là hắn không ngừng rung rung hai vai, đương nhiên có thể nhìn ra hắn vẫn đang cười không ngừng.
"Đứa trẻ họ Trác này, cũng không phải bởi vì nguyên nhân ngươi đang nghĩ mà mới có biểu tình như thế đâu. Ta tuy chỉ cùng Diệu Sắc gặp qua một lần, nhưng mà dung nhan của Diệu Sắc phải nói là vượt xa ta, mặc dù là ta không muốn thừa nhận cũng khong được. Hắn chỉ là là vì quả đầu của ta mà sửng sờ thôi! Trác Tri Viễn, ngươi nói có đúng không?" Nàng kia đã khôi phục lại thanh âm bình thường, không còn dụng thanh âm khàn đục để nói chuyện nữa, Trác Tri Viễn nhất thời cảm thấy được nữ tử này chẳng những diện mạo đẹp vô cũng, hơn nữa thanh âm cũng như diện mạo của nàng, tràn đầy sự cuốn hút.
"Vãn bối đích xác là bới vì nguyên nhân tiền bối quy y mới sững sờ, bất quá theo như tiền bối nói dung nhan của Diệu Sắc hơn xa tiền bối, cũng là tiền bối đã quá khiêm tốn. Theo vãn bối thấy, ngài cùng Diệu Sắc cùng với một vị sư muội của vãn bối ba người dung mạo đều là thiên hạ vô song, ách không đúng, phải là sóng vai cùng nhau, không ai hơn ai kém, vốn là không cách nào phân ra ai cao ai thấp. Lời nói của vãn bói là hết sức chân thành, nếu có chút đắc tội, cầu mong tiền bối thứ lỗi." Trác Tri Viễn cung kính nói một câu, nhưng thật ra là lời nói có chủ định.
Nghe thấy, sắc mặt của nàng kia đã hòa hoãn đi rất nhiều có vẻ ôn hòa hơn không ít, xem ra, không quản là nữ tử có địa vị cao như thế nào, cũng là luôn chú trọng đến nhan sắc của mình, hiện giờ nghe được những lời này của Trác Tri Viễn, cũng là trong lòng rất an ủi, tự nhiên sắc mặt hòa hoãn đi rất nhiều.
"Ngươi nói còn một vị tiểu sư muội sao? Không ngờ lại có thể cùng, ách, là với sắc đẹp của Diệu Sắc so sánh?" Chung quy cũng chỉ là nữ nhân, ở phương diện này tất nhiên không tránh được cái tâm tranh đua so sánh, nói đến một nửa bỗng nhiên dừng lại rồi cải biến thành Diệu Sắc, chỉ sợ là trước đó muốn nói là còn có một người sư muội có thể cùng với mỹ mạo của nàng so sánh a?
Trác Tri Viễn vẫn cung kính đáp :"Vị tiểu sư muội kia của vãn bối, tuy rằng so không bằng với sự quyến rũ của Diệu Sắc, cũng không so được với nét đẹp động lòng người của tiền bối, tuy nhiên nàng lại tự như đóa tuyết liên hoa thanh thuần nhất thế gian. Theo vãn bối nghĩ, tự nhiên là có thể so sánh cùng với tiền bối và Diệu Sắc cô nương."
Nghe nói như thế, chưởng môn kia cũng liền hơi có chút thất vọng gật gật đầu, trong lòng tự nhiên nghĩ rằng đó tự nhiên là đó là bởi vì Trác Tri Viễn cùng tiểu sư muội của hắn cảm tình sâu đậm. Tình nhân trong mắt xuất Tây Thi, lời này bất luận tài thời điểm nào cũng đều là vô cùng chí lí (trong mắt anh vợ anh là đẹp nhất=))).
"Ân, nói vậy ngươi cùng với sư muội kia tình cảm vô cùng tốt."
"Vâng." Trác Tri Viễn cũng không giấu diếm, lập tức thừa nhận.
Chưởng môn kia khoát tay áo :"Được rồi, ta có chút việc cần phải làm, các ngươi cũng rời đi thôi, Thiên Đồng, ngươi cũng không nên bướng bỉnh nữa, phải đem hết thảy toàn bộ việc lớn nhỏ không bỏ sót cái gì nói cho Trác Tri Viễn biết."
Độ Thiên Đồng còn đang tò mò nhìn hai người, khi thì mặt nhăn nhíu, tựa hồ cảm thấy được hai người này có cái gì đó không đúng, nhưng mà với kinh nghiệm chín trăm năm không biết gì đến phương diện nam nữ của mình, Độ Thiên Đồng tự nhiên là khó có thể hiểu được cuộc nói chuyện giữa Trác Tri Viễn cùng với vị chưởng môn sư thúc kia của hắn, nghĩ hoài nửa ngày cũng không rõ.
"Thiên Đồng biết rồi, hì hì, nga Tri Viễn a, sư thúc ra đây trước kia có một biệt hiệu là cô xạ tiên tử, ngươi cảm thấy thế nào? Khá là phù hợp đúng không? Ta nghĩ cô xạ tiên tử của tiên giới kia còn chưa hẳn đẹp bằng sư thúc của ta đó!" À à, sư thúc ta tên thật là Phi Vũ, hắc hắc, tên đẹp đó chứ? Cùng với người của nàng đẹp giống nhau!" Độ Thiên Đồng tuyệt đối là cố ý, nhưng lại làm bộ như khờ dại.
"Độ Thiên Đồng!" Phi Vũ rốt cục nhịn không nổi Độ Thiên Đồng chọc phá nữa, lớn tiếng quát bảo ngưng lại.
Độ Thiên Đồng đột nhiên quay đầu lại nhìn sắc mặt hết sức khó coi của Phi Vũ liếc mắt một cái, lại hướng về phía Trác Tri Viễn làm cái mặt quỷ rồi nhún người nhảy tới trên lưng Trác Tri Viễn, cười to nói :"Tiểu đệ, chúng ta đi thôi!!! Ha ha ha ha!" Tựa hồ, trêu cợt Phi Vũ chính là việc vui vẻ nhất cả đời của hắn.
Trác Tri Viễn cũng nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua Phi vũ, đã thấy hai gò má của nàng ửng hồng, nhưng như thế lại càng làm tăng thêm nét khả ái động lòng người của nàng. Đáng tiếc chính là có được mỹ mào như thế lại làm ni cô, chậc chậc, mặc dù là Trác Tri Viễn mới tí tuổi đầu cũng là vô cùng mơ màng cùng tiếc nuối.