Trở lại cùng hai người Yến Võ.
Bây giờ đã chiều tà, lúc này cả hai đều đang ở trong gia trang của Võ Nguyên. Họ Yến thì đi tới đi lui, đứng ngồi không yên. Võ Nguyên thì lẳng lặng uống rượu, phía tả ngồi cạnh y một người phụ nữ, phía hữu một người trung niên đứng bên.
Người phụ nữ thì không rõ, còn người trung niên chính là người vận áo màu nâu, đi ra mở cửa cho toán người Cự Hổ Môn.
Yên lặng hồi lâu, độ tàn nén nhang. Người nữ nhân lên tiếng :
"Yến các hạ, các hạ đừng đi tới lui nữa"
Yến Linh Điêu dừng lại, gương mặt lạnh hừ một tiếng không nói, cũng ngồi xuống.
Võ Nguyên lúc này lên tiếng:
"Đúng giờ tuất chúng ta sẽ hành động, mi đừng có đi qua đi lại nữa"
Yến Linh Điêu cũng chẳng nói gì, rót rượu uống cạn một hơi. Lúc sau mới nói :
"Tại sao phu nhân lúc nãy lại không ra ứng cứu"
Người phụ nữ được gọi phu nhân kia, hai mắt mở tròn đáp:
"Đó là do con trai ta đó chứ"
Yến Linh Điêu châu mày :
"Lý do ?"
Vị phu nhân kia liếc nhìn sang Võ Nguyên, thấy y ánh mắt xa xăm, lại quay sang họ Yến, cười nói:
"Hì hì, là do con trai ta luôn muốn tự một mình chống địch, nó muốn chứng minh câu song quyền nan địch tứ thủ là sai. Nhiệt huyết tuổi trẻ đó mà"
Nguyên lai vị phu nhân kia là mẫu thân của Võ Nguyên, Mộc Thanh.
Nghe xong câu nói, Yến Linh Điêu cũng hiểu được một phần. Còn Võ Nguyên nghe xong, đáp lại:
"Mẫu thân, có cần phải nói thêm vào cái câu, nhiệt huyết tuổi trẻ không ? Con đã hai mươi tám tuổi rồi"
Nói xong y lại cạn một chun rượu.
Yến Linh Điêu cười khẩy, nói :
"Song Quyền Nan Địch Tứ Thủ"
Mỗi chữ y nói đều nhấn mạnh. Võ Nguyên nói :
"Có gì sao?"
Yến Linh Điêu đáp :
"Không có gì"
**************
Nói lại chuyện sau khi Long nhi bị bắt đi mất, họ Yến nổi trận long trời vừa muốn đánh Võ Nguyên một trận cho hả giận lại vừa muốn nhanh chóng đi cứu lấy Long nhi. Y ra tay được hơn chục chiêu với Võ Nguyên, thì bị một người phụ nữ ra ngăn cản
"Dừng tay lại"
Giọng nói nữ nhân này tuy ôn hòa, nhưng thanh âm lại làm người khác khuất phục, chính là Mộc Thanh. Bà đã hơn năm mươi tuổi, nhưng dung nhan vẫn còn có nét yểu điệu, gương mặt dễ mến, bà vận một bộ áo lụa xanh ngọc phất phơ theo từng đợt gió.
Võ Nguyên nghe mẫu thân lên tiếng, nhảy lùi lại hai bước. Mắt chăm chăm nhìn Yến Linh Điêu, cao giọng nói :
"Ngươi bình tĩnh nghe ta nói, ta ngăn cản ngươi đi cứu người bây giờ là tự sát"
Yến Linh Điêu trầm giọng :
"Tại sao ?"
Võ Nguyên đáp :
"Bây giờ vào cứu người vẫn được, nhưng rất nguy hiểm, đừng nhìn bề ngoài Cự Hổ Môn toàn là lũ ôn dịch, thực chất nội bộ bên trong cao thủ cũng không hề ít. Nếu không ta đã đi thôn tính bọn chúng rồi"
Yến Linh Điêu nghĩ một hồi lại nói :
"Vậy tại sao khi nãy ngươi không gọi người trong gia trang ra đi"
Võ Nguyên cười khẩy chẳng nói. Y thu đao, bước vào trong gia trang. Đi ngang Mộc Thanh, y nắm tay bà nói nhỏ gì đó, cùng bước vào.
Y bước được một bước qua cửa, quay đầu lại nói :
"Ngươi vào đây, chúng ta bàn tính chuyện cứu nàng"
Yến Linh Điêu tự tôn cũng lớn, nhưng lúc này tự nhiên y đặt Long nhi lên trên tự tôn của mình, chỉ hừ một tiếng, nhẹ nhàng bước vào. Chứ nếu là y bình thường, thì dù có là mưa to gió lớn y quyết cũng không bước vào.
*******
Canh tám đã điểm, trăng như móc câu treo trên cổng thành phía đông. Võ Nguyên cùng Yến Linh Điêu mặc một bộ đồ dạ hành, mang theo trủy thủ gọn nhẹ. lập tức cùng thi triển kinh công phóng ra khỏi gia trang.
Cả hai tức tốc chạy đến Cự Hổ Môn, đến nơi định trèo tường đi vào thì Yến Linh Điêu thấy tường cao hơn mười trượng, tự biết khinh công không đủ, liền nhìn Võ Nguyên.
Võ Nguyên hiểu ý, cười cười, móc trong túi áo một đoạn dây thừng, lại lấy từ thắc lưng ra một cái móc câu, đồ chuyên dùng của bọn thích khách, trộm gà bắt chó.
Yến Linh Điêu nghĩ thầm :"Tên này cũng chẳng phải là vừa"
Võ Nguyên hai tay thoăng thoắt cuộc dây thừng vào móc, xong xuôi, đưa móc cho Yến Linh Điêu rồi nói nhẹ
"Đứng yên, đừng làm gì cả"
Nói rồi, y lại quay người chui vào bụi rậm, hồi sau đi ra trong tay cầm một cục đá to vừa lòng bàn tay. Yến Linh Điêu không hiểu y tính làm gì, vừa định mở miệng hỏi thì Võ Nguyên đã từ xa dùng khinh công đạp tường, phi thân lên trên."Công phu bích hổ du tường không tệ" Yến Linh Điêu thầm nghĩ.
Võ Nguyên phi thân lên gần đến thành tường, thì hết lực, rơi xuống. Y nhanh chóng đưa tay quẳng hòn đá lớn vào trong Cự Hổ Môn. Lúc này Yến Linh Điêu nghĩ :"Hay, Điệu hổ ly sơn"
Nghe phịch một tiếng bên kia tường, lại nghe tiếng bước chân người kéo nhau đi. Hai người Võ Yến định thằng lắng nghe, thấy mọi việc êm thấm Võ Nguyên mới ra hiệu cho Yến Linh Điêu tung móc lên thành tường.
Hai người vượt tường, nhanh chóng núp vào một bụi cây.
Cả hai cùng quan sát xung quanh, thấy có khoảng hơn mười tên canh gác. Đứng gần nhất cũng có hai tên. Võ Nguyên ra hiệu, y chỉ chỉ vào hai tên đứng gần, sau đó đưa bàn tay lên cổ cắt ngang một cái, Yến Linh Điêu gật gật. Cả hai liền từ từ đi đến phía sau, âm thầm rút ra trủy thủ.
Hai tên lính gác đang đứng gật gù, bổng nghe roạt một cái, thân hình phía sau đã bị người khác khống chế, cổ thì bị cánh tay như gọng kìm kẹp chặc lôi nằm xuống đất. Hai tên chưa kịp hoàn hồn đối kháng thì đã bị trủy thủ cắt cổ, máu ra lênh láng. Nói thì chậm, nhưng thực lúc Võ Nguyên cùng Yến Linh Điêu hành động thì mau lẹ cực kì, không hề gây ra tiếng động.
Hai người lúc này đã đến gần một giang phòng, thấy bên trong có đèn, cả hai đứng nép vào thành tường im lặng lắng nghe.
Cả hai đứng hồi lâu, lại chẳng nghe thấy thứ gì, Yến Linh Điêu tò mò đưa mắt nhìn qua khe cửa sổ.
Thấy bên trong bầy trí đồ đạc ngăn nắp, bốn ngọn nến soi rõ căn phòng. Yến Linh Điêu lại nhìn sang một bên, thấy trên giường dưới lớp chăn đưa lên đưa xuống nhè nhẹ, rõ ràng là có người đang ngủ.
Y lại nép vào thành tường, nhìn sang Võ Nguyên, hất đầu vào về hướng bên trong căn phòng, nói nhỏ :
"Có người đang ngủ, không rõ là ai"
Võ Nguyên lặp lại hành động hất đầu của Yến Linh Điêu, nói :
"Vào thôi"
Cả hai vòng ra cửa phòng, liền thấy cửa phòng bị khóa bằng khóa sắt. Yến Linh Điêu hai mắt xa sầm, nhìn Võ Nguyên rồi chỉ vào hai thi thể gần đó.
Hiểu ý, hai người chia nhau lục soát người thi thể. Lúc sau cả hai đều thất vọng nhìn nhau.
không thấy chìa khóa
Chợt có nghe thấy chân người bước đến, bước chân thoăn thoắt mau lẹ vô cùng, chứng tỏ võ công không tầm thường.
Võ Nguyên cùng Yến Linh Điêu nhanh chóng cắp nách hai cái xác, kéo vào góc khuất, im lặng lắng nghe động tĩnh.
Thấy bóng người kia dưới ánh trăng đứng bất động, hồi lâu mới lấy từ trong người ra vật gì đó.
"Cạch" một tiếng.
Võ Nguyên cùng họ Yến cùng cười thầm, biết rõ đó là tiếng mở khóa.
Y như rằng, tiếng cửa mở ra. Cái bóng kia đi vào trong phòng, lại đứng im hồi lâu, sau đó đi ra, đứng túc trực bên cửa.
Yến Linh Điêu không hiểu thế nào, liền nghĩ :"Hạ luôn tên này, rồi tính sau"
Nghĩ xong nhìn sang Võ Nguyên, thấy mắt y đã lộ sát khí, rõ cùng một suy nghĩ với mình, liền gật đầu một cái. Hai người chia ra hai hướng khác nhau, cùng tấn công địch nhân từ hai phía.
Yến Linh Điêu dựa lưng vào tường, chờ thời điểm thích hợp tấn công.
Võ Nguyên tay nắm chặc trủy thủ. Chỉ trong một khắc, cả hai cùng lao ra tấn công.
Đối phương lâm trận không loạn, thấy hai bóng ảnh tấn công chớp mắt, lặp tức thi triển khinh công nhảy nhanh về phía trước ba bước, đồng thời quay lại, hai đầu quyền đã như muốn bốc hỏa.
"Có thích khách"
Người đó vừa hét lớn, hai quyền đã đưa ra nhắm vào hai người Yến Võ.
Võ Nguyên cùng Yến Linh Điêu hành động thất bại, đã phóng lao thì phải theo lao, hai người đồng thời giáp công đối phương.
Quyền kình đánh ra nghe vù vù, làm hai người Yến Võ không thể trực tiếp đón đỡ, liền lộn sang hai bên, tức tốc lại lao vào tấn công.
Trủy thủ của Yến Linh Điêu đâm chênh chếch vào huyệt Kiên Tỉnh ở bả vai người kia. Võ Nguyên thì chém ngang một nhát.
Người kia né được nhát đâm của Yến Linh Điêu, nhưng bị nhát chém của Võ Nguyên rạch một đường ở thắt lưng phải. Yến Linh Điêu hụt một nhát, lại tiếp tục suy người nhắm vào cổ y đâm thêm một phát. Chợt nghe tiếng "A" lớn, rồi tiếp sau đó là tiếng người té ra đất, nhìn lại thì thấy Võ Nguyên nằm lăn ra đất, một tay ôm ngực trái.
Người này võ công không hề tầm thường, hai đầu quyền như hai cây bạo chùy dời non lắp bể.
Yến Linh Điêu lách qua lách lại, đã đứng trước Võ Nguyên. Xa xa thấy ánh đuốc sáng rực kéo tới, biết tình hình không ổn Yến Linh Điêu cắp lấy Võ Nguyên, dùng khinh công chạy một mạch.
Cự Hổ Môn rộng lớn, Yến Linh Điêu cứ nhắm hướng không có người mà chạy, chạy mãi thế nào lại đến một chuồn ngựa. Y nhanh chóng ẩn nấp vào đó. Yến Linh Điêu tìm một chổ kín đáo, đặt Võ Nguyên nằm xuống, dưới ánh trăng mờ mịt thấy gương mặt Võ Nguyên trắng mệt, hai môi khô khang, mạch đập rời rạc, lồng ngực không cứ nhô lên hụp xuống, dáng vẻ khổ sở vô cùng.
Yến Linh Điêu có biết chút y thuật nhưng trong tình huống thế này cũng không biết làm gì, bèn ngồi nghĩ cách thoát ra bên ngoài rồi tính tiếp. Y ngước nhìn lên thì thấy tường cao khó vượt, nhìn xuống thì thấy ánh đuốc mọi nơi, tiến thoái lưỡn nan. Một mình y muốn thoát khỏi chổ này thì chuyện bình thường, nhưng không thể bỏ lại Võ Nguyên. Yến Linh Điêu cười khổ một tiếng nghĩ thầm :"Tên ôn thần này, cớ gì mà lại bị đánh cho một quyền trọng thương ghê đến thế này"
Yến Linh Điêu vò đầu không biết như thế nào, càng thấy Võ Nguyên khổ sở y như kiến bò trong chảo nóng, tay chân không ngừng nắm vào duỗi ra.
Chợt nghe xoạt một tiếng nhỏ, sợ rằng đám người Cự Hổ Môn tìm thấy. Y tiên hạ thủ vi cười phóng luôn trủy thủ vào hướng phát ra tiếng động.
Nghe "A" một cái. "Là tiếng của nữ nhân" Yến Linh Điêu lúc này mới kinh dị nghĩ "Chẳng lẽ Long Nhi, không thể nào".
Thật tâm y vừa mong đó là Long nhi vừa không mong đó là Long nhi. Y không mong đó là Long nhi vì thanh trủy thủ lúc nãy sẽ làm nàng bị tổn thương, còn mong đó là nàng vì y có thể nhanh chóng thoát ra khỏi đây.
*******
Long nhi trong phòng hơi thở đều đều, nằm quay mặt vào tường, muốn ngủ mà không dám ngủ. Nàng lúc này cảm xúc hỗn lộn, vừa tức vì sao Võ Nguyên vô tâm lạnh lùng, vừa sợ thân thể bị đám người trong Cự Hổ môn làm bậy, sợ nhiều thứ nữa mà chính nàng cũng không biết.
Nằm im hồi lâu, chợt nàng nghe có tiếng người đẩy cửa bước vào. Long nhi cảm thấy như có luồn điện chạy dọc sóng lưng, không lạnh mà run.
Người đó không ai khác chính là Trần Dung, y bước vào nhìn Long nhi hồi lâu, không thấy có gì bất thường, liền đi ra.
Nghe thấy tiếng chân người bước ra, Long nhi mười phần nhẹ hẳn bảy phần căng thẳng.
Hồi sau chợt nghe tiếng đánh nhau phía bên ngoài. Long nhi tim đập thình thịch nghĩ thầm :"Có khi nào là Yến đại ca đến cứu ta". Nàng khi thấy hành động của Võ Nguyên hôm nay, thực không dám nghĩ đến y nữa.
Vừa sợ, vừa hiếu kì, nàng lưỡng lự một lúc mới quyết định bước ra xem.
Hé cửa, nàng đưa mắt nhìn ra, thấy đúng là có hai sát thủ đang đánh nhau với Trần Dung. Nhưng cả hai đều bịt mặt, lại trong bóng tối không rõ là ai. Chợt nàng nhìn sang hắc y nhân bên phải Trần Dung, đúng ngay lúc cả hai người cùng tấn công. Long nhi thấy hắc y nhân đó chém ngang một nhát ở thắc lưng Trần Dung, không kiềm được "A" một tiếng, tiếng "a" rất nhỏ, nhưnglặp tức hắc y nhân đó ánh mắt đưa sang nhìn nàng. Hai ánh mắt chạm nhau, Long nhi cảm giác tia nhìn này có gì quen quen. Chưa kịp nghĩ gì, thì người đó đã bị Trần Dung đánh cho một quyền ngã ra đất.
Sau đó thấy người còn lại ôm y chạy khuất vào trong đêm, nàng nhanh chóng khép nhẹ cửa lại. Trần Dung quay đầu nhìn, thấy cửa vẫn đóng nhưng chưa khóa, y nghĩ "Nàng ta đã ngủ, chắc cũng không thể thoát được, truy tìm hai tên kia quan trọng hơn" Nghĩ xong, kêu người đuổi theo.
Long nhi lúc sau thấy yên ổn, đẩy cửa nhìn xung quanh, thấy không có an liền nghĩ đây là cơ hội tốt để trốn thoát. Chẳng đợi lâu nàng nhanh chóng vận khinh công chạy đi một mạch.
Nàng vòng vo một hồi, thấy đâu cũng toàn là ánh đuốc, tiếng quát tháo. Chẳng biết thế nào lại chạy vào chuồng ngựa.
Vào một lúc nghe thấy tiếng thở dốc, liền tò mò tìm hiểu, nào ngờ vừa động thì đã nghe vụt một tiếng. Dưới ánh trăng khuyết, sáng lên một đạo bạch quang, rồi cảm thấy vai trái đau buốt. Long nhi "A" lên, nhìn lại thì thấy một thanh trủy thủ đâm hơn nữa vào vai. Chẳng mấy chốc, máu tươi phụt ra ướt cả cánh tay.
"Thật là xui xẻo mà"
Nghĩ đoạn nàng cắn răni, rút thanh trủy thủ ra. Trủy thủ vừa rút ra thì nghe thấy tiếng kình phong ập tới trước mặt. Trong bóng tối, một cánh tay giơ ra chộp lấy nàng, Long nhi tiện tay đưa trủy thủ lên đỡ đòn, bàn tay kia bị rạch một vết dài liền rụt lại.
Long nhi dưới anh trăng, nhìn thanh trủy thủ, thấy đúng là vũ khí mà hai hắc y nhân kia sử dụng, nàng liền ngây thơ nói
"Không sao, ta không phải là người ở Cự Hổ Môn, ta bị bắt cóc, hai vị xin đừng lớn tiếng"
Nàng chưa nói dứt câu thì trong góc khuất bên kia đã có một bóng đen nhảy ra.
"Thì ra là muội, Long nhi. Là ta đây Yến Linh Điêu đây"
Long nhi lúc này mới ngỡ ngàng "Ra hai người bọn họ là đến cứu ta"
Chợt hình ảnh của Võ Nguyên bị đánh như luồn điện chạy xoẹt ngang tâm trí Long nhi, nàng hỏi:
"Võ Nguyên, huynh ấy sao rồi?"
Họ Yến nghe hỏi, liền xa xầm mặt, giọng u sầu đáp:
"Hắn không hiểu vì sao lại bị một quyền của tên kia, bây giờ đang ôm ngực đau khổ đây"
"Để muội xem"
Nói đoạn, Long nhi liền đi qua nhìn kỹ Võ Nguyên, đưa tay bắt mạch. Thấy nhịp mạch vừa yếu vừa thưa, lại nhìn sắc diện y lúc này, thấy môi thâm mặt trắng, gương mặt vô cùng khổ sở.
Long nhi nghĩ thầm :"Thôi, nguy rồi, chắc là hắn bị Trần Dung đánh trúng vào tâm phế làm cho huyết mạch bị tắc nghẻn, làm máu huyết tích tụ không thể di chuyển ở tâm phế, tạo thành một cái bọc chứa máu. Cách duy nhất bây giờ là chọc thủng cái bọc máu đó, nếu không chỉ độ tàn nén nhang nữa là hắn chết chắc"[*]
Long nhi không chần chừ, nói :
"Yến huynh, cỡi y phục y ra"
Yến Linh Điêu mau chóng cỡi y phục của Võ Nguyên ra, sau đó Long nhi lấy từ trong túi áo một cây trâm nhỏ.
Long nhi đưa cây trâm đến huyệt Cưu Vĩ nằm trên Mạch Nhâm. Yến Linh Điêu nhìn thấy nói nhỏ :
"Đó là tử huyệt, muội tính làm gì ?"
Long nhi không đáp, lúc này chợt nhiên gương mặt bình tĩnh đến lạ lùng.
Mũi trâm từ huyệt Cưu Vĩ lại xê dịch xuống một chút về Huyệt Cự Khuyết, nhưng chưa đến huyệt Cự Khuyết thì Long nhi đã đâm trâm vào ngực Võ Nguyên. Không khí xung quanh yên tĩnh kì quái, đám ngời Cự Hổ Môn cũng không thấy đâu. Chỉ còn lại tiếng rên khô khan của Võ Nguyên. Yến Linh Điêu cũng bất động không dám lên tiếng, nhìn thấy Long nhi bất chợt y nổi lên một lòng tin khó hiểu.
Đâm lún cây trâm vào chưa tới phân nữa, ánh mắt Long nhi như có tia sáng lóe lên, nàng mau chóng rút cây trâm ra, từ trong lỗ trâm đâm phụt ra một dòng máu đỏ.
Yến Linh Điêu thấy vậy, gương mặt hốt hoảng nhìn Long nhi, thấy gương mặt nàng nhẹ nhõm không chút căng thẳng liền nghĩ rằng mọi chuyện đã ổn, y hỏi :
"Thế nào ?"
Long nhi mỉm cười đáp :
"Ổn rồi, máu chảy ra đều là máu bị nghẽn lại, ba người chung ta tạm ở đây một chút, sau khi Võ Nguyên tỉnh lại rồi sẽ chạy khỏi đây, được chứ ?"
Yến Linh Điêu gật đầu.
Hồi lâu sau, sắc mặt Võ Nguyên dần dần tươi tỉnh, lúc này y có thể ngồi dậy, liền thều thào nói :
"Con bà nó, ta chưa chết à ?"
Long nhi nghe y nói liền châu mày nhìn y, thấy gương mặt y lúc này hiện ra sự cố gắng miễn cưỡng thầm nghĩ :"Y sao cứ luôn tạo vẻ bề ngoại lạnh lẽo như vậy ?"
Yến Linh Điêu nói :
"Số mi may mắn, không có Long Nhi thì mi chết từ lâu rồi ?"
Nghe thấy hai chữ Long nhi, Võ Nguyên hai mắt lóe sáng, đưa tay dụi mắt, ngửa đầu nhìn xung quanh, vừa hỏi :
"Nàng đâu rồi ? có bị thương không ?"
Quay sang thấy Long nhi tròn mắt nhìn mình, ánh mắt y nhìn trúng vào bờ vai bị thương của nàng. Gương mặt lạnh chợt xa xầm, y hỏi :
"Tay nàng bị sao thế kia ?"
Yến Linh Điêu nghe Võ Nguyên hỏi thương thế của Long nhi, chợt đỏ mặt, may là trong bóng đêm cũng không ai để ý. Y gằn giọng, vờ ho khụ khụ mấy cái rồi nói :
"Là ta làm đó"
Long nhi thấy điệu bộ của họ Yến, cười hì hì, nàng nói :
"Thôi, mau tìm cách thoát ra khỏi đây. Võ huynh, huynh có thể tự đi lại được rồi phải ko ?"
Võ Nguyên gật đầu.
Ba người lúc này bắt đầu chuẩn bị kế hoạch thoát khỏi Cự Hổ Môn.
*******
[*] cái này ngày nay gọi là triệu chứng tràn dịch màng ngoài tim, gây ra bệnh chèn ép tim cấp ^^