Blog của Meo Meo mấy ngày cũng chưa có bài viết mới.
Bọn họ cách thật sự rất xa, nếu cô không nói, Chúc Bỉnh Quân nhiều lúc cũng không biết cô ở nơi nào, chỉ có thể dựa vào blog của cô để đoán.
Anh kỳ thật đã lẳng lặng theo dõi blog của cô từ rất lâu.
Lúc Lã Tân Mạn vừa ra nước ngoài thì bắt đầu dùng blog để duy trì liên lạc với nhóm đàn em. Cái gì cũng đều ghi lại trên đó, chia sẻ hỉ nộ ái ố của cô, mỗi khi nhìn thấy sự vật hay việc gì mới mẻ cô lại nhất nhất cẩn thận chụp ảnh lưu niệm rồi đăng lên.
Cảnh trong ảnh chụp của cô, tất cả không khí đều giữ lại đặc trưng của cô gái, thích món điểm tâm ngọt, thích ren, thích màu trắng cùng màu hồng phấn…… Nghĩ đến chuyện chính mình từng giễu cợt qua cô về ren cùng bánh ngọt dâu tây, sau đó, là nụ hôn đầu tiên cùng với cô gái siêu cấp mộng ảo của bọn họ –
Đột nhiên, nhớ nhung hung mãnh đột kích, lực đạo không đầu không đuôi, cũng không có biện pháp tiêu trừ. Mà những lúc gặp phải trường hợp vô lực chống đỡ như vậy, anh đành phải đứng dậy thong thả đi lại trong văn phòng để cân bằng thân thể cùng tâm linh nôn nóng.
Nhớ cô giống như đã trở thành một loại tật bệnh, mà tần suất phát tác càng ngày càng cao, càng ngày càng mạnh, thân là bác sĩ anh lại trị không hết bệnh của chính mình, thật sự là……
Tiếng đập cửa nhẹ nhàng kéo anh về hiện thực.
Chúc Bỉnh Quân kinh ngạc nhìn đồng hồ, đã trễ rồi, hôm nay lại là thứ hai – ngày bọn họ không chẩn bệnh đêm, bác sĩ, nhân viên làm việc ở phòng khám đều đã tan tầm, chỉ còn mình anh mới đúng, sao lúc này còn có người gõ cửa phòng?
“Thư ký Tôn sao? Trễ như vậy còn chưa về –”
Cửa văn phòng đã bị mở, cảnh tượng thiếu nữ mộng ảo trong tranh liền xuất hiện ở trước mắt.
Nguyên nhân bệnh của anh đang đứng ở cửa, một đôi mắt to ngập nước nhìn anh, trong lòng còn ôm một bó hoa hồng diễm lệ ướt át!
“Hi.” Lã Tân Mạn nở một nụ cười kiều diễm như hoa,“Bác sĩ Chúc trễ như vậy còn chưa tan tầm sao? Bên ngoài cũng không còn người nha.”
“Em làm sao có thể…… ở trong này?” Chúc Bỉnh Quân cũng cà lăm.
“Em muốn gặp anh a, lần này, đến lượt em đến đây.” Cô cười đến càng ngọt.
“Vậy em vào bằng cách nào?”
“Vừa mới rồi có một cô gái đang định rời đi, cô ấy không hỏi nhiều đã em vào.” Vẻ mặt cô vô tội mà nói,“Cô ấy còn rất nhiệt tình nói cho em biết văn phòng của anh là phòng nào –”
Lời còn chưa kịp nói xong, người đã bị kéo vào. Hoa hồng chỉ có thể tạm thời nằm ở trên sàn, bởi vì lúc hai người ở cùng một chỗ, căn bản là không có khe hở cho bất cứ gì.
“Meo Meo.” Anh cúi đầu cắn cái miệng nhỏ nhắn của cô, trằn trọc duyện hôn, hung hung, cay; Chân dài tới gần một bước, hai bước, mãi đến khi cô không chỗ thoái lui. Thân mình kiên cường nóng rực thật mạnh ngăn chận, quả thực dường như muốn đem cô áp vào cửa.
“Anh nhớ em không? Em rất nhớ anh.” Cô ở trong hôn nồng nhiệt mà ngâm nhẹ, cánh tay cũng vòng lên cổ anh, ôm rất nhanh, nóng quá.
Chúc Bỉnh Quân cái gì cũng đều không có hỏi, cũng không có nói. Nếu đây là một hồi mộng xuân, nếu là do anh nhớ nhung quá độ mà sinh ra ảo giác, vậy anh cũng cam lòng.
Độ ấm của hai người trong lúc đó càng lúc càng cao, tim dán tại ngực lẫn nhau cũng đập càng lúc càng nhanh. Anh ép tới cô cơ hồ không thở nổi, hạ thân rõ ràng mà cứng rắn phấn khởi lại không chút nào thẹn thùng mà đụng phải cô.
“Anh, anh rất cứng rắn……” Cô ngập ngừng, đã muốn nhẹ nhàng thở dốc.
“Thực ngoài ý muốn ? Lúc nghĩ đến em, đều là như vậy.” Anh chẳng hề để ý nói.
Tình yêu mãnh liệt muốn ngăn cũng không ngăn được, huống chi Chúc Bỉnh Quân căn bản đã hoàn toàn từ bỏ cho chống cự. Anh gợi lên đùi đẹp của cô đặt ở thắt lưng, chỉ cách lớp quần áo bắt đầu chạm vào cô. Khuôn mặt đã phiếm hồng của cô giờ phút này trướng càng hồng, chỉ có thể bất lực phát ra tiếng rên rỉ.
“Meo Meo, anh muốn em.” Anh nhìn vào chỗ sâu trong mắt cô, không chút nào giả vờ mà nói thẳng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn bạo hồng bị ánh mắt trần trụi như vậy làm kinh sợ, cô nhẹ giọng:“Ân……Em cũng muốn anh a……”
Vì thế, cực nhanh chóng, váy bị kéo đến thắt lưng, quần áo vướng bận nhanh chóng được bác sĩ khéo tay rút đi, anh đã muốn phấn khởi nóng rực tới cực điểm, mà cô cũng đã vì anh ướt át trắng mịn, anh chút không thương hương tiếc ngọc, hung hăng tiến vào chỗ sâu của cô!
“A –” Cô nhíu mày, vừa khó chịu, vừa ngọt ngào. Từng chút từng chút, chịu đựng tình nhân hung hãn va chạm, ngay cả ván cửa cũng bị đụng vào phát ra tiếng bang bang.
“Không được…… chúng ta không có…… dùng mũ.” Cái miệng nhỏ nhắn tuy là nói như vậy, nhưng thân mình kiều nhuyễn lại ôm chặt anh, thật sâu bao dung nắm chặt, đáy áo hở ra eo nhỏ, đón ý hùa cùng tiết tấu của anh, làm cho khoái cảm kế tiếp thăng chức.
“Anh biết. Chờ…… chờ một chút, một chút nữa…… là được rồi.”
Căn bản ngừng không được a. Dục vọng bị nỗi khổ tương tư do chia ly thúc giục, làm cho triền miên càng thêm bức thiết mất hồn. Hai người đều đắm chìm bên trong kịch liệt giao hoan, trừ bỏ lẫn nhau, trừ bỏ ngọt ngào cao trào sắp muốn hủy diệt tất cả thần trí bọn họ thì bọn họ vô lực cũng như không có nỗi lòng nghĩ đến mọi thứ khác.
Ngọt ngào tới cực điểm, rên rỉ tha thật dài, ở trong khoái cảm hung mãnh đột kích cực hạn, cô cơ hồ choáng váng hôn mê. Mà trong mê muội, anh ở chỗ sâu của cô càng thêm to hơn, run run, sau đó, tình yêu nùng nóng kịch liệt tiến vào cô.
Từ đỉnh núi ngã nhào, cô còn tại từng trận co rút lại, co rút, anh thật sâu hôn cô.
“Chúng ta kết hôn, được không?” Một mặt còn chôn ở trong cơ thể cô, một mặt mở miệng thở hào hển, Chúc Bỉnh Quân ở môi cô khàn khàn thỉnh thoảng nói,“Gả cho anh được không, Meo Meo?”
Đừng ra đi lần nữa, được không? Đừng khiến cho một người truy đuổi, một người né tránh nữa được không?
Trước mắt cô dường như đã sắp hóa thành một dòng nước rồi, hốc mắt đỏ lên.
Có thể chỉ là nhất thời kích tình đi, anh không phải là sau khi bình tĩnh suy nghĩ mới cầu hôn. Có lẽ chỉ là anh mê luyến thân thể của cô, có lẽ khi anh tỉnh táo lại, sẽ thay đổi tâm ý –
Nhưng là nước mắt cô đã ngã nhào trước, vẫn là chủ động hôn lại anh, vui vẻ đồng ý.
“Đương nhiên được.” Cô nghẹn ngào,“Em vẫn…… vẫn muốn gả cho anh a.”
Cô chính là ngu như vậy.
Vài năm trục xuất đã trải qua tựa hồ lập tức đều gió thoảng mây bay. Vòng quanh thế giới, nhìn thấy cảnh đẹp, đến thăm qua vô số thành thị lớn nhỏ…… Cuối cùng chứng thực khát vọng duy nhất, đều chỉ vì trở lại trong lòng anh.
Cô đồng ý.
Sau đó, mọi người trong phòng khám phát hiện, viện trưởng thật sự có bạn gái, không phải thuận miệng nói bậy. Bởi vì gần đây cứ đến buổi chiều, thường thường sẽ có một cô gái đến phòng khám tìm viện trưởng.
Nói về chuyện này…… Thì ra viện trưởng vô cùng đẹp trai ;ại thích khoản này a. Thoạt nhìn tuổi có vẻ nhỏ hơn viện trưởng, nũng nịu, mật ngọt, làn da vô cùng mịn màng, một đôi mắt to ngập nước, không nói lời nào cũng giống như đang hàm chứa cười, cả người để lộ ra hơi thở mộng ảo.
“Làn da đẹp như vậy còn tới làm gì ?” Lúc lần đầu tiên xuất hiện, trong những người bệnh ở phòng chờ khám bệnh còn có người nói thầm như vậy.
“A, tôi biết, chắc là ngôi sao đến tẩy trắng da rồi?”
“Nếu tẩy xong có thể trắng như vậy, tôi đây cũng muốn tẩy –”
Kết quả, viện trưởng vừa xuất hiện, khiến cho mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Bởi vì Chúc Bỉnh Quân vừa thấy đến cô, ánh mắt lập tức trở nên rất dịu dàng, tự nhiên mà ôm cô; Mà cô gái kia, cũng tự nhiên kiễng mũi chân, khẽ hôn anh một cái.
“Em chỉ là tới nhìn anh một chút, lập tức đi.” Cô gái ngọt ngào mà nói, miệng rất làm nũng.
“Không sao, vừa vặn có việc, vào văn phòng uống chén cà phê với anh đi.” Viện trưởng vòng qua thắt lưng người ta, hai người cùng đi vào.
Từ đầu tới đuôi, ánh mắt đều không có nhìn người bên ngoài, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới hai người. Toàn phòng khám, các viên chức, người bệnh, bác sĩ khác cũng như không là gì.
Bất quá chỉ uống cà phê 15 phút, viện trưởng lại tiếp tục chẩn bệnh. Một ít người bệnh có vẻ quen sẽ đánh bạo hỏi:” Viện trưởng, quen bạn gái mới nha:”
Chúc Bỉnh Quân chỉ mỉm cười, thản nhiên nói:“Không phải mới.”
“Không phải mới ?! Chẳng lẽ là cũ ? Sao có thể, tôi khám bệnh ở đây cũng đã hai năm, căn bản không thấy qua cô bé này! Lớn lên xinh đẹp như vậy, có phải ngôi sao hay không?”
“Để tôi xem tình trạng làn da cô một chút đã. Thuốc lần trước kê đơn cô uống có bị tác dụng phụ nhiều không?” Chúc Bỉnh Quân không nhiều lời, nói sang chuyện tình trạng dị ứng của bệnh.
“Thật nhỏ mọn nha, nói thêm vài câu cũng có sao đâu!”
Tuấn nam mỹ nữ là chuyện mỗi người đều thích tán gẫu, nhất là viện trưởng được hoan nghênh như vậy! Vì thế tin tức một truyền mười, mười truyền trăm, không bao lâu sau, rất nhiều người đều biết, trở thành đề tài bát quái nóng nhất nghiệp giới gần đây.
Nói đến “Nghiệp giới” này–
“Lã chủ nhiệm…… biết em đã trở lại chưa?” Chúc Bỉnh Quân vẫn tiếp tục sử dụng xưng hô trước đây, anh tận lực nhẹ nhàng bâng quơ hỏi.
Bọn họ chính là tay trong tay, nhàn nhã dạo phố ở giữa trưa ngày nghỉ. Bên trong trung tâm mua sắm Quang Minh khách cũng không nhiều, đi dạo thực tự tại, còn có thể vừa dạo vừa tán gẫu.
Lã Tân Mạn nhích lại gần người anh, ngọt ngào trả lời:“Đương nhiên biết. Anh hai em siêu tức giận a, cuồng mắng em rất nhiều lần, nói là làm sao có thể làm việc đến một nửa rồi đột nhiên bỏ đi.”
Chúc Bỉnh Quân cau mày. Anh đương nhiên nhớ rõ khí thế Lã Nho Hạo khi mắng chửi người, hơn nữa, lần này Lã Tân Mạn là vì anh mới trở về, nếu để Lã chủ nhiệm biết……
“Kia làm sao bây giờ?” Anh quan tâm hỏi.
“Không làm sao cả, anh đừng lo lắng a.” Cô trả lời rất thoải mái.
Cô đã không phải cô nữ sinh nhỏ khúm núm năm đó, sau khi làm việc có thành tích, ngay cả ông chủ cũng không dám đối xử hung dữ với cô.
Người lãnh đạo trực tiếp, lão soái ca Lương Sĩ Hồng sau khi ở trong điện thoại mắng cô rất nhiều, bắt đầu giao phó cho cô ở Đài Loan phải chụp ảnh nào, đi nơi nào, còn muốn phái cô đi đến các nơi ở Á Châu công tác –
Chỉ có độc lập, mới có thể có tự tin.
“Meo Meo, em đã nói chuyện của chúng ta với Lã chủ nhiệm chưa?” Anh ngừng lại, nắm chặt tay nhỏ bé của cô, nghiêm túc hỏi.
Lã Tân Mạn nhìn anh như vậy, nhịn không được mà bật cười.
“Không phải anh còn sợ anh hai em chứ?” Cô ngẩng nghiêm mặt nhìn anh, không nhịn được mà dùng tay mình vuốt vuốt lông mày đang nhíu chặt của anh,“Em còn chưa nói. Bất quá, cho dù nói cũng không sao nha, đừng lo lắng.”
Chúc Bỉnh Quân cũng không nhẹ nhàng như vậy, biểu tình trên khuôn mặt tuấn tú càng thêm nghiêm túc,“Để anh tới nói cùng Lã chủ nhiệm, anh sẽ tự mình đi một chuyến.”
“Gần đây anh ấy rất bận, suốt ngày không thấy bóng người.” Cô không chút để ý mà nói,“Bất quá anh ấy cả đời này đều là như vậy, em cũng quen. Bác sĩ các người đều giống nhau, phải chờ đến khi các người rảnh rỗi, đại khái phải tới sau khi về hưu, hoặc là, giống ba mẹ em, trải qua một vụ tai nạn xe cộ –”
Chúc Bỉnh Quân đột nhiên buông tay cô ra, sau đó, hiếm thấy, ở nơi công cộng ôm cô.
“Làm sao vậy?” Cô mềm mại rúc vào trong lòng anh, có chút kinh ngạc hỏi.
“Anh sẽ không như vậy.” Vô cùng ngắn gọn, nhưng chính là hứa hẹn.
Một câu thôi cũng khiến cho lòng của cô đầy ắp, cười đến rất ngọt rất ngọt, ôm thắt lưng anh, giống con mèo nhỏ làm nũng ở trong lòng anh.
Cảnh đẹp đang diễn ra trước mặt, tình nhân lại ngọt ngào nhưng đột nhiên, thân mình Chúc Bỉnh Quân cứng đờ, như là bị ong mật chích một cái.
Cô lập tức phát hiện không ổn, ngẩng đầu, ý cười vẫn còn trên mặt hỏi “Làm sao vậy?”
Chúc Bỉnh Quân cứng ngắc buông cô ra, biểu tình vốn đang dịu dạng lập tức biến mất, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm một người đàn ông đang đi về phía bọn họ.
Người đàn ông tuy rằng tuổi không còn nhỏ, tóc cũng xám trắng, nhưng vẫn giữ được dáng người trung bình, phong độ vẫn như cũ. Ông ta có một đôi mắt hoa đào tràn đầy ý cười, chỉ thoạt nhìn…… nhưng sao lại thấy quen mắt như vậy.
“Không ngờ ở trong này lại gặp được con. Hẹn hò với bạn gái sao?” Đối phương cười đến rất từ ái, tiếng nói mê người cùng tương tự như Chúc Bỉnh Quân.“Cô này là ai? Không giới thiệu với ba ba một chút sao?”
“Không cần.” Chúc Bỉnh Quân lạnh lùng cự tuyệt, hoàn toàn không chừa đường sống. Quay đầu, mang theo Lã Tân Mạn trực tiếp rời đi, bước chân không chút do dự mà dừng lại.
Lã Tân Mạn kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt, lại nhìn anh. Đó là cha anh sao?
Người đàn ông kia cũng không có tức giận, giống như là ba ba hòa ái gặp đứa nhỏ cáu kỉnh, sủng nịch cười cười, gật đầu chào, rồi nhìn theo bọn họ đi.
“Đó là ba anh à? Cãi nhau với ba ba sao?” Cô lại ôm thắt lưng anh,“Đừng tức giận, mặt của anh thoạt nhìn thật đáng sợ nha.”
Cho dù có lửa giận ngập trời, cũng bị tình nhân mật ngọt làm nũng dập tắt hết.
Anh thở dài một hơi, rõ ràng trầm tĩnh lại, cúi đầu nói với cô: “Về sau dù có gặp người này ở đâu, cũng phải quay đầu bước đi, biết không? Hoàn toàn không cần nghe ông ta nói, cũng không cần trả lời.”
Cô nháy mắt to nhìn anh,“Được, em biết.”
“Không muốn hỏi anh vì sao à?” Anh không nhịn được mà mỉm cười.
“Muốn a. Bất quá, anh muốn nói sẽ nói cho em biết.”
Chúc Bỉnh Quân trầm mặc. Bọn họ chậm rãi đi qua một gian lại một gian cửa hàng hàng hiệu mặt tiền của Quang Minh, mặt hàng đủ loại kiểu dáng mê người giống như đang ngoắc, mê hoặc khách hàng bỏ tiền ra.
Tiền…… Hết thảy đều là tiền.
Đi tới đi tới, anh từ từ mở miệng.
“Từ nhỏ, cha anh thường mang anh xuất ngoại, đi chơi khắp nơi. Giống như đến loại thương trường mua sắm này, thành phố danh tiếng, chỉ cần anh thích, thấy đến cái gì liền có thể mua cái đó.”
Như vậy không phải tốt lắm sao? Hình như người cha phi thường sủng ái anh, nhưng vì sao…… ngữ khí của anh mỏi mệt như vậy?
Người bên người giống như hoa giải ngữ, lẳng lặng nghe. Khiến người ta nhịn không được muốn nói hết, muốn đem hết thảy đều nói ra. Cũng nên là lúc, để cô biết anh rốt cuộc là người như thế nào.
“Bất quá đó là thời điểm ông ta buôn bán lời. Nhưng đánh bạc đâu thể nào vĩnh viễn kiếm tiền?” Quả nhiên, bắt đầu chuyển tiếp đột ngột, tiếng nói anh cũng chuyển lạnh.“Ông ta đánh thắng, nơi nơi loạn tiêu tiền, một chút cũng không xót, bởi vì kiếm được rất dễ dàng. Vừa quay đầu lại đã đem toàn bộ đi đánh, cho nên rất nhiều thời điểm cũng không lấy được vốn về.”
“Vậy…… Lúc đó phải làm sao?”
“Không làm sao cả, ông ta đến chỗ vay tiền muốn gỡ vốn. Ông ta có tài ăn nói vô cùng tốt, buôn bán lời tiền sẽ hào phóng trả lại, cho nên cư nhiên ông ta một lần lại một lần từ đáy cốc xoay người, không ngừng luân hồi.”
Yên lặng, cô vuốt ve cánh tay anh, giúp anh tiếp thêm sức.
“Theo như anh nói, vậy sao không khuyên can, cứ mặc kệ ông ấy lấy tiền đầu tư, cũng là trợ Trụ vi ngược.” Cuối cùng anh thản nhiên kết luận: “Mặc kệ có nói đến thế nào, có quan tâm thế nào, cả đầu của người kia vẫn như cũ đều chính là tiền. Nếu ông ta tìm em, nhất định là muốn dụ em đầu tư, em trăm ngàn không thể bị lừa, biết không?”
Trợ Trụ vi ngược: Trụ ở đây là Trụ Vương, nghĩa của câu này là tiếp tay cho kẻ xấu làm điều ác.
Lã Tân Mạn dùng sức gật đầu,“Được.”
Không hỏi gì, không nói nhiều, cũng không cảm thấy Chúc Bỉnh Quân đem cha của mình nói thành nhân vật giang dương đại đạo thì có cái gì không đúng. Anh không nhịn được sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, vô cùng yêu thương nói: “Cái gì cũng đều nói được sao? Em rốt cuộc làm sao có thể một mình ở nước ngoài nhiều năm như vậy, bị người lừa đi bán, nói không chừng còn giúp người ta tính tiền.”
“Các người đều nói như vậy, nhưng là, em còn là sống rất tốt nha, sao chưa có người nào khích lệ em vậy?” Cô có chút không cam lòng tình nguyện.
Không phải chỉ có đau lòng, luyến tiếc thì mới có thể cả đời không bỏ xuống được, vĩnh viễn đều ở bên nhau?
“Được, anh khích lệ em. Meo Meo thật lợi hại, một mình ở nước ngoài cũng sống tốt, chẳng những học xong, còn tìm được công việc, nơi nơi du lịch thế giới, hại người con trai muốn theo đuổi cô cũng phải chạy vòng quanh Địa Cầu –”
Cô được khích lệ, cười đến mắt đều mị, không để ý hai người còn đang ở nơi công chúng, liền dâng lên môi thơm.“Em giỏi như vậy, kia có phần thưởng hay không?”
“Có.” Anh vui vẻ nhận môi hôn ngọt ngào, đè thấp tiếng nói, dùng ngữ khí khôi hoặc mà mỗi lần đều làm tim cô đập gia tốc nói:“Buổi tối…… Anh sẽ thật tốt thưởng cho em.”
Đúng như Chúc Bỉnh Quân nói, sau lần gặp mặt đó, người đàn ông hòa ái thân thiết lại phong độ kia, thật sự tìm đến Lã Tân Mạn bắt chuyện.
Cha con bọn họ…… kỳ thật bộ dạng rất giống a! Cho nên, hơn hai mươi năm sau Chúc Bỉnh Quân cũng là như thế này sao? Lã Tân Mạn không nhịn được mà nhìn thẳng ông ta.
“Là cô Lã phải không? Hân hạnh.” Ba Chúc ở phòng khám của con nghiễm nhiên ra dáng ông chủ, thấy cô tiến vào, thực thân thiết tiếp đón cô,“Bỉnh Quân không ở đây, vào ngồi đi, vừa vặn ngồi với bác một chút.”
Cô cười ngọt ngào,“Không sao, cháu không có việc gì gấp, lần khác lại đến.”
“Đừng khách khí! Thật giống Bỉnh Quân, da mặt lạnh nhạt như vậy, cùng sắp phải đính hôn, thế mà còn không mang bạn gái về nhà cho ba ba nhìn một cái.” Thật sự hoàn toàn là bộ dáng cha hiền, chuyện trò vui vẻ,“Nhà con ở đâu? Mấy ngày nữa bác cũng muốn đặc biệt đến chào hỏi, về sau cũng là người một nhà rồi.”
“Ba mẹ con vẫn còn du lịch ở nước ngoài……”
“Phải không? Sướng như vậy, đi nơi nào du ngoạn vậy?”
“Cũng không cố định, đại khái gần đây……”
Thư ký Tôn đột nhiên xuất hiện, cắt đứt hai người trò chuyện với nhau thật vui vẻ ở khu tiếp khách,“Cô Lã, có điện thoại tìm nha!”
Lã Tân Mạn kinh ngạc đi theo thư ký Tôn,“Có điện thoại tìm tôi? Gọi tới bên này?”
“Kỳ thật chính là viện trưởng chúng tôi.” thư ký Tôn thần bí hề hề nói.
“Viện trưởng?”
“Đúng vậy, viện trưởng có dặn dò, lỡ như bác Chúc lại tới nữa, phải mời đi ra ngoài. Lại lỡ như không cẩn thận đụng phải cô, bất luận như thế nào cũng nhất định phải lập tức thông báo với anh ấy.” Thư ký Tôn có chút hoang mang,“Tôi cũng không biết vì sao, nhưng dáng vẻ viện trưởng thực khẩn trương. Kỳ thật bác Chúc là người siêu tốt, lần trước ông ấy chỉ điểm tôi mua cổ phiếu, thật sự lập tức liền kiếm tiền được.”
“Vậy sao? Vậy, điện thoại……”
“Đúng đúng, thiếu chút nữa đã quên, điện thoại ở trong này.” Thư ký Tôn cầm điện thoại đưa qua.“Tôi đi vào cùng bác Chúc nói vài câu trước nha, còn có chuyện muốn hỏi ông ấy!”
Mắt thấy cô thư ký mang vẻ mặt sùng bái đi vào tìm ba Chúc, Lã Tân Mạn đột nhiên có chút hiểu lời nói của Chúc Bỉnh Quân trước đó.
Bác ấy thật sự có một loại mị lực mê hoặc người khác, cho dù người bên ngoài ân cần báo cho, vẫn là vô dụng.
Nhưng kỳ thật chính Chúc Bỉnh Quân cũng vậy a, hoàn toàn không thua cha. Không phải vài năm trước liền đem cô mê thần hồn điên đảo sao, sau đó qua lâu như vậy, vẫn là làm cho cô mê như một cô gái có mối tình đầu vậy.
“Em nói chuyện gì với ba anh vậy?” Khẩu khí của Chúc Bỉnh Quân lạnh tựa như băng,“Lập tức dừng lại, một chữ em cũng không được nghe, bây giờ liền đi ngay.”
“Được rồi, anh đừng tức giận.” Bây giờ cô đã biết phải làm sao để đối phó với người đàn ông hung hăng này, nổi nóng muốn tranh luận hoặc biện giải là vô dụng, trước làm nũng trấn an mới là vương đạo.“Vậy anh đang ở đâu? Em có thể đến chỗ anh không? Muốn cùng ăn cơm hay không?”
“Anh……” Chúc Bỉnh Quân rõ ràng ở đầu dây điện thoại bên kia do dự, “Bây giờ không tiện, trễ một chút lại liên lạc với em. Nhớ kỹ, đừng nhiều lời với ba anh nữa! Ông ta còn ở đó thì bây giờ em liền rời phòng khám!”
Cảm thấy giống như bị mắng một chút nha. Gác điện thoại, cô phun thè lưỡi với cô gái ngồi nhận đăng ký quầy bên cạnh.
“Bị viện trưởng mắng?” Cô gái kia nói với vẻ mặt đồng tình,“Viện trưởng cũng sẽ mắng cô? Chúng tôi đều nghĩ viện trưởng đối với cô nhất định là ngoan ngoãn phục tùng, cái gì cũng đều nói được được được cơ.”
“Mới không có……”
Anh còn từng nhẫn tâm đẩy cô ra, không để ý nước mắt cùng khẩn cầu của cô, khiến cô tan nát cõi lòng –
“Cô Lã, hẳn là cho tới bây giờ cô cũng không bị người ta mắng qua phải không?” Một cô gái khác còn đang xem bệnh lịch chợt ngẩng lên nhìn Lã Tân Mạn với vẻ mặt hâm mộ,“Lớn lên xinh đẹp như vậy, trong nhà lại có bác sĩ, giáo sư, còn có thể đi các nơi trên thế giới, bạn trai lại yêu thương như vậy, thật sự là mệnh tốt nha.”
Lã Tân Mạn thở dài một hơi.“Nào có tốt như cô nói vậy.”
“Anh của cô Lã là Lã chủ nhiệm khoa da liễu Đỉnh Thịnh nha, các cô không biết sao?” Có vị y sư vừa vặn đi ra lấy tư liệu đi ngang qua, nghe được các cô nói chuyện phiếm, không nhịn được xen mồm. “Lúc Lã chủ nhiệm mắng người, tôi nói thật, chỉ cần mở cửa sổ ra, thuận gió, ngay cả phòng khám chúng ta cũng có thể nghe được.”
Mọi người đồng thời cùng nhau chợt cười,“Bác sĩ Tần, anh rất khoa trương!”
“Tôi mới không có khoa trương, uy vọng của Lã chủ nhiệm, toàn nghiệp giới đều biết. Cô Lã cô nói xem, anh cô có phải như vậy hay không?”
“Đúng vậy, tôi từ nhỏ bị mắng đến lớn nha.” Lã Tân Mạn vô tội thừa nhận.
“Mắng? Mắng cái gì?”
“Cái gì cũng đều mắng, ngốc, thành tích không tốt, người sống không có mục tiêu, không thành tựu……” Còn có, năm đó dám trêu chọc ngôi sao mai Chúc Bỉnh Quân của khoa bọn họ.
Ô ô – Cô Lã giống như thiên sứ, bỗng nhiên lại bình dị gần gũi thật nhiều thật nhiều. Các tiểu thư càng thêm thích cô.
Khi nói chuyện phiếm vui vẻ, không chú ý thư ký Tôn cùng ba Chúc đã từ khu tiếp khách đi tới. Hắn mỉm cười đứng ở một bên nghe bọn họ nói chuyện phiếm.
Mãi đến khi Lã Tân Mạn nói lời cảm tạ và trả lại di động, cùng mọi người cáo biệt, đi khỏi phòng khám, trong lòng mới cảm thấy có chút là lạ, còn có gì đó nói không được.
Bác Chúc đã đứng ở đó bao lâu? Ông ta nghe được bao nhiêu rồi?
Nghe được thì sao chứ, cũng không phải cô nói, Chúc Bỉnh Quân hẳn là không thể trách cô –
Không có việc gì, không có việc gì, cô cũng chưa nói cái gì!