Khi màn đêm đã bao trùm, tám vạn binh sĩ của Hoằng Cát Thứ Lạc Bộ lặng lẻ vượt qua sông La Lập. Dã Tốc Cai, Mông Lực Khắc, và Diệp Khắc Cường phân ra mục tiêu của mình tiến hành.
Trong ba hướng, địa hình hướng bên trái của Diệp Khắc Cường là phức tạp nhứt, cho nên điện não của Diệp Khắc Cường tại lúc này phát huy được tác dụng cực lớn. Máy điện não có thể rà quét (scan) tất cả sự vật trong vòng năm mươi dặm. Không bao lâu hắn nắm được tất cả các tiền đồn, tản binh tiểu đội của Kim binh sắp đặt, toàn bộ đều rõ ràng. Đến khi đội tiên phong của hắn đến được Hắc hổ sơn, thì đã cắt đứt liên lạc giữa Hắc hổ sơn và thế giới bên ngoài, hơn nữa các tiền đồn và tản binh đều bị tiêu huỷ nhanh chóng. Hoàng Nhan A Nam quả nhiên là tên dày kinh nghiệm chiến trường, tại ngọn Hắc hổ sơn hắn cho dựng lên ba phong hỏa đài, chỉ cần địch nhân xâm nhập, phong hỏa đài sẽ đốt lên, ban ngày phóng khói, ban đêm phóng hỏa. Đội quân của hắn nhanh chóng đế tiếp ứng, địa hình Hắc hổ sơn đã có tiếng là dễ thủ khó đánh, hầu hết địch nhân đều không thể chiếm được tiện nghi, đội quân của hắn lại không chịu tiến xuất.
Trong hai vạn quân, Diệp Khắc Cường tuyển chọn ra bốn ngàn người thành đột kích đội viên, những thành viên này đều trãi qua thao luyện của đặc chiến đội, vì vậy ai ai cũng có thân thủ lanh lợi.
Dưới chân núi hắc hổ sơn, bầu trời âm u, trong núi sương mù dầy đặc, đủ để che khuất thân người, Diệp Khắc Cường thầm kêu may mắn.
Hắn vẫn tiếp tục hướng về điện não phát xuất chỉ lịnh, ở khoảng ba mươi phút, bố phòng của Hắc hổ sơn phân bố đồ đã được vẽ xong.
Diệp Khắc Cường đứng bên đợi hai mươi tên đội trưởng của đột kích tiểu phân đội, nên tự lẫm nhẫm lấy mình:
- Hoàng Nhan A Nam cái lão tiểu tử vẫn còn có chiêu này, liên thức phòng thủ cho cả Hắc hổ sơn này đích thực là khẩn mật, đáng tiếc gặp phải ta, một tên tối cao cải liên cao thủ.
Không bao lâu hai mươi tên đội trưởng của đột kích tiểu phân đội tới đủ, hai mươi người đột kích đội trưởng này đều là nhóm đầu của đội đặc chiến đội viên, cho nên cùng Diệp Khắc Cường có thể nói là bạn lão thành.
Diệp Khắc Cường đem tình hình việc Kim binh bố phòng tại Hắc hổ sơn nói ra, phân phối rõ thời gian tấn công và phương thức liên lạc hổ trợ nhau. Trong tất cả các đội trưởng đều rất là kinh ngạc, bọn họ thật không hiểu vì sao Diệp Khắc Cường lại biết được mỗi một nơi mai phục có bao nhiêu địch quân, có âm đạo gì, cả mỗi cái sơn động nhỏ cũng không bỏ sót, không biết có mật thám trong Kim binh không? Chứ cái phần thủ vệ phân bố đồ thì thật là tinh tường, và nếu như là có mật thám thì chắc cũng là tổng soái tối cao bố phòng, vậy trận chiến này cần gì phải đánh nữa? Tuy rằng trong lòng mọi người hoài nghi, nhưng cũng không hỏi, bởi vì với mắt của họ, Thần không có cái gì là làm không được cả!
Có được tường tận phân bố đồ của địch nhân, cộng thêm thân thủ của đột kích đội viên, cục diện Hắc hổ sơn mau chóng bị khống chế.
Đến khi sương ban mai tan đi, thì trên Hắc hổ sơn chỉ còn lại ngọn cao nhất là Hổ đầu phong là chưa chiếm giử. Trên Hổ đầu phong đại khái chỉ ba trăm Kim binh trấn thủ, còn cất được một phong hỏa đài, trấn thủ hỏa đài phải là một người trên ngàn người, người được nhậm chức này gọi là Cáp Man Đạt Nhĩ là một viên mãnh tướng thủ hạ của Hoàng Nhan A Nam.
Lúc đó, Cáp Man Đạt Nhĩ đang ở trên Hổ đầu phong tuần tra, hắn không ngờ đến Diệp Khắc Cường đã đến chân Hắc hổ phong, trong Hổ đầu sơn bọn lính gác gồm hơn ba ngàn người đã bị đội đột kích của Diệp Khắc Cường giải quyết sạch sành sanh.
Hổ đầu phong chia làm ba khu vực, là chỗ của Hắc hổ sơn dễ thủ khó đánh, thời gian cấp bách, Diệp Khắc Cường phải trước chín giờ sáng tiến đến Hổ đầu phong, và cũng phải sáng nay phát động tấn công, cho nên Diệp Khắc Cường lúc này không thể ẩn mình, hắn chính thức bắt đầu hướng Hổ đầu phong gấp tiến lên.
Khi tiến lên khu vực thứ nhất Hắc ngư chủy, hơn trăm tên thủ vệ Kim binh hầu như đều bị đột kích bất tử đến hôn mê, không bao lâu bọn chúng tỉnh lại, nhưng lúc đó ưu thế trên địa hình đã không còn nữa, Diệp Khắc Cường giơ kiếm đánh loạn chiến với Kim binh gần mình.
Trận chiến trong rừng là không thể tránh được, cộng thêm nhân số trên của đội đột kích cũng chiếm đa số, cho nên công đánh khu Hắc ngư chủy Diệp Khắc Cường chỉ tốn ba mươi phút.
Tin cảnh giác đã đưa đến, Cáp Man Đạt Nhĩ cấp tốc ổn lại quân tình, hắn tự chạy đến đệ nhị khu vực, Nga đầu giác đốc chiến.
Trước kia Nga đầu giác là do nhân công cắt ra một khoảng đất trống, Kim binh chiếm được địa hình ưu thế tuyệt đối, khi đội đột kích viên leo lên, Kim binh hạ tiễn như mưa, có hơn mười người đột kích viên bị Kim binh bắn trúng thương hoặc chết.
Diệp Khắc Cường nhăn mày, phong hỏa Hổ đầu phong đã đốt lên, theo máy điện não rà được, Diệp Khắc Cường đã biết kỵ binh của Hoàng Nhan A Nam đã xuất phát, trong vòng một tiếng đồng hồ, kỵ binh sẽ đến Hổ đầu phong, nếu là như vậy, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
- Thuẫn bài đội đến trước yểm hộ, Xạ thủ đội phía sau yểm hộ, đội ngũ bảo nhau tạo thành phiến quạt tấn công mạnh vào!
Diệp Khắc Cường không còn sự lựa chọn chỉ biết cứng rắn hạ lệnh, tuy rằng hắn không muốn nhìn thấy binh sĩ của Hoằng Cát Thích Bộ bị tử thương, chiến tranh vẫn là tàn khốc, để khiến cho nhiều người khỏi chết, tất phải có một số người phải hy sinh, đó là cái bi ai mà nhân loại không thể tránh được.
Nửa giờ sau, tình huống sau khi phó xuất ra gần ba trăm đột kích viên, Diệp Khắc Cường cuối cùng cũng đã chiếm lấy Nga đầu giác.
Quân đội chiến đấu của Hoàng Nhan A Nam đích thực là cường mạnh, Cáp Man Đạt Nhĩ cũng rất thông minh, khi Diệp Khắc Cường tiến lên Nga đầu giác, hắn không có cùng Diệp Khắc Cường quần thảo nhau, vì trong lòng hắn hiểu rõ, bây giờ chỉ cần bảo tồn lực lượng, đợi khi quân tiếp viện đến, lúc đó sẽ phản công.
Diệp Khắc Cường khẩn cấp trong lòng, thời gian chỉ còn lại nửa giờ. Trên Hổ đầu phong chỉ còn lại một khu chưa thể phá được, hắn biết trên Hổ đầu phong không chỉ có liên nỏ tiễn, mà còn có lôi mộc, cổn thạch, trang bị so với hai khu vực trước còn hoàn bị hơn nhiều, hơn nữa đệ nhị quan thực sự không có tiêu hao bao nhiêu Kim binh, nên không cần đến máy điện não, chỉ phỏng đoán cũng biết Hổ đầu sơn chủ lực vẫn còn khoảng một trăm năm chục người, nhưng lần này tấn công qua thông đạo chỉ rộng khoảng chừng một trượng trở lại. Diệp Khắc Cường cảm thấy xấu hổ, trong đầu hắn vận chuyển lung tung, cũng không tìm ra kế hoạch nào, phủ định.
Hốt Hốt Nhân ở cạnh bên nhìn thấy Diệp Khắc Cường trầm tư mãi, biết rằng hắn gặp khó khăn.
- Chuyện này hãy để cho thiếp làm cho!