Hốt Hốt Nhân ở cạnh bên nhìn thấy Diệp Khắc Cường trầm tư mãi, biết rằng hắn gặp khó khăn.
- Thần, chuyện này hãy để cho thiếp đi làm cho!
Vừa nói xong thì chạy đi tuốt, Diệp Khắc Cường nhìn thấy như vậy, cũng đuổi theo đi, sau một trận giết nhau đẩm máu, hai người dẩn đường tiến lên đỉnh núi, Hốt Hốt Nhân và Diệp Khắc Cường rốt cuộc cũng cảm thấy nhẹ nhởm, nhưng khi hắn đứng tại phong đỉnh nhìn ra xa xa, thấy đại đội kỵ binh của Kim quốc đang leo lên núi. Diệp Khắc Cường liền ra lệnh phân phối các tiểu đột kích đội chiếm đóng các địa điểm hiểm yếu.
Từ trên đỉnh núi nhình xuống, quân đội Hoàng Nhan A Nam tựa như ngọn sóng thần cuồn cuộn tiến đến chân núi, đội tiên phong đã bắt đầu tiến lên núi. Thuật xạ tiễn của các tộc Mông Cổ đều giỏi, những tay thiện xạ của Hoằng Cát Thứ Bộ thì rất nhiều, lại gặp đều kiện địa lợi, những tay xạ thủ của Hoằng Cát Thứ Bộ gần như một tiễn một mạng địch nhân, rất chính xác, để lại hơn cả trăm thi thể, cho nên đội tiên phong Hoàng Nhan A Nam phải thối lui.
Cờ tộc bay phất phới, đội quân Hoàng Nhan A Nam hạ trại ở hướng bắc Hắc hổ sơn, mười vạn đại quân tầng tầng lớp lớp liên tục không ngừng, mắt thịt không thể nhìn tới tận đầu.
Thoát Thoát trú thủ ở tây ni á trấn, và Trát Hoảng trấn thủ ở Đích hô luân trấn phương hướng đều có khói dâng lên, hiển nhiên chiến tranh đã triển khai toàn diện.
Trong doanh trại của Hoàng Nhan A Nam một trận dũng động, hình như hắn muốn thông qua quân canh phòng để tìm ra sự tình chiến trường! Hắn cũng đã ý thức được hắn coi thường Dã Tốc Cai và cái tên gọi là Thần gì đó của Hoằng Cát Thứ Bộ.
Oai danh của Diệp Khắc Cường cũng vừa mới truyền đến triều đình Kim không lâu. Triều đình Kim quốc có nhiều lo sợ, bọn họ không ngờ rằng một người không biết đến mà lại to gan như vậy, nhưng Hoàng Nhan Lượng đối với người Mông Cổ vẫn thường lo sợ, cho nên hắn vẫn phái ra binh lực cường mạnh.
Trong ngày xuất phát, Hoàng Nhan A Nam từng nói khoác, lần này đi nhất định càng quét Mông Cổ, vĩnh viễn cắt đứt hậu hoạn. Trong triều lúc bấy giờ các đại thần chủ trương đối Mông bằng chánh sách hoà nhu cũng không dám nói lời nào. “Hôm nay, người Mông Cổ dám giết Hoàng Nhan Liệt, ngày sau bọn chúng sẽ dám xâm phạm đến đại đô!” đó là lời của Hoàng Nhan Lượng. trong triều còn có ai dám vi kháng ý đồ của Hoàng thượng?
Hoàng Nhan A Nam bây giờ mới biết ý đồ tác chiến của Hoằng Cát Thứ Bộ, nhưng hắn cẩn thận tính toán qua quân lực của Hồng Cát Lạc Bộ, Hoằng Cát Thứ Bộ nhiều lắm là mười vạn quân, trừ đi cấp dưỡng và lưu thủ, binh lực có thể điều đi không quá tám ngàn. Nhưng mà quân đội Trát hoảng và Thoát Thoát cũng có đến mười ba vạn, cho dù mình không đi tiếp viện Trát Hoảng và Thoát Thoát cũng không đến nổi bị thua. Nhưng vì Hoàng Nhan A Nam muốn tận diệt Hoằng Cát Chích Bộ, cho nên quyết định tiến lên núi.
Chiến tranh trên Hắc hổ sơn cực kỳ tàn khốc, Hoàng Nhan A Nam chỉ thị quân rất nghiêm, cho nên ý chí chiến đấu của đội ngũ rất ngoan cường, từ sáng sớm cho đến hoàng hôn, tấn công mãi vẫn chưa ngừng qua.
Diệp Khắc Cường thân hành chỉ huy binh sĩ xạ tiễn, Diệp Khắc Cường bắn đến tay dương cung không nổi nữa, mới đổi người khác thay thế.
Ánh tà dương leo trên sường núi, thi thể đầy khắp mọi nơi, Diệp Khắc Cường liền kiểm tra số thương vong, qua gần một ngày kịch chiến, bên Diệp Khắc Cường có gần ba ngàn quân sĩ thương vong, còn Kim binh tệ nhất có khoảng một vạn người thương vong.
Đến khi mặt trời hạ sơn, Hoàng Nhan A Nam mới chịu ngừng công kích, Diệp Khắc Cường biết trận chiến đêm nay sẽ còn kịch liệt hơn, lúc này Diệp Khắc Cường thật hy vọng Dã Tốc Cai mau chiếm lấy Hô luân trấn.
Trận chiến ở Hô luân trấn đánh thật đẹp mắt. Binh Kim nhìn thấy binh sĩ của Hoằng Cát Thích Bộ khôi giáp chỉnh tề mà phát sợ, không còn ý chí chiến đấu.
Dã Tốc Cai đặc trách năm vạn quân xuất lĩnh, hầu hết là kỵ binh, Hô luân trấn chỉ có bức tường đất đơn giản dùng làm để yểm hộ, Dã Tốc Cai tay cầm bảo kiếm tiến trước, tên của quân Kim bắt đầu bắn ra như mưa, được một lúc thì bị tiễn của Hoằng Cát Thứ Bộ áp chế kéo không nổi nữa.
Dã Tốc Cai phóng ngựa lên một trượng cao, qua bên tường đất đó.
Trát hoảng đã nhận ra cờ của Hoằng Cát Thứ Bộ thì biết người chạy phía trước là Dã Tốc Cai, trong lòng đã hoảng sợ, vừa khi đó nhìn thấy Dã Tốc Cai thần oai như vậy thì lại càng kinh khủng.
Dã Tốc Cai phóng ngựa nhảy qua tường, tay cầm thất tinh bảo kiếm cắt đứt trường giáo của Kim binh đâm tới, lớn tiếng hét lên:
- Dã Tốc Cai ở đây!
Âm thanh gầm lên rất to, giống như tiếng nổ của máy bay siêu âm ở chân trời vậy, địch ta song phương đều nghe rất rõ ràng. Quân sĩ của Hoằng Cát Thứ Bộ nghe như cổ võ, liền đồng thanh hét lên “Giết!” nhắm vào hướng vách tường đất đánh vào.
Chủ soái của địch quân là cháu ngoại của Kim chủ Hoàng Nhan Lượng, bình thường vẫn thường tác oai tác phúc, đến khi thực sự ra chiến trường thì mềm như cọng bún. Ngày trước ở trong quá trình đánh Mông Cổ, tên nhút nhát này thường hay báo chiến công, Hoàng Nhan Lượng lại tưởng cháu mình là tướng tài, ủy phái trọng trách ở biên giới cho hắn, kết quả đã từng bị Dã Tốc Cai bắt sống, sau đó bị dầy vò đau khổ, phải giao đi một số vàng lớn để chuộc, mới chuộc được mạng của hắn, từ đó mỗi lần nhìn thấy Dã Tốc Cai thì run rẩy sợ.
Trát Hoảng vốn định dẫn quân sĩ ra đối kháng, vừa lúc nghe tiếng đó rền vang như tiếng sấm vang, lòng hắn tá hỏa tâm kinh. Kéo ngựa quay đầu chạy, chủ soái vừa chạy, ba quân tướng sĩ đều chạy theo hắn. Binh bại như núi lở, tiếng sào sạc như tiếng sóng lui của thủy triều, sáu vạn Kim binh chen đẩy nhau mà chạy, người té bị ngựa dẩm người đạp vô số kể.
Dã Tốc Cai nào chịu bỏ qua Trát Hoảng, thúc ngựa chạy gấp đến bên Trát Hoảng, Trát Hoảng vừa nhìn thấy, trong lòng hoảng lên, thúc ngựa phóng lên.
Thân binh của Trát Hoảng định ngăn chặn Dã Tốc Cai, nhưng ngựa của Dã Tốc Cai chạy thật nhanh, bảo kiếm lại sắc bén, bổ tới mở đường, tung người lên không, thì đã nhảy đến bên chiến mã của Trát Hoảng, Trát Hoảng lại một lần nữa bị Dã Tốc Cai bắt sống.
Binh sĩ của Trát Hoảng chạy trối chết đạp lấy lẩn nhau, sáu vạn người có gần vạn bị dẩm đạp thương vong, ngoài ra bị giết gần vạn người, còn lại bốn vạn người bị bao vây, phải chịu theo quy củ của Mông Cổ trước đây, các sĩ binh này toàn bộ đều phải trở thành nô lệ. Nhưng Dã Tốc Cai chưa bắt bọn họ làm tù binh, mà lại tha cho bọn chúng về với gia đình.
Binh sĩ phòng vệ biên giới Kim Mông, ở nơi hoang lương này đã lâu, có người đã từ lâu không về thăm quê quán. Trát Hoảng lại thường hay đục khoét quân hưởng, quân lương, làm cho sinh hoạt đời sống của binh sĩ trở nên gian khổ. Có rất nhiều quân sĩ từng muốn đào tẩu, nhưng bị thân binh của Trát Hoảng bắt giữ đày đi châm ngọn thiên đăng hoặc bị cực hình phân thây, cho nên người dám đào tẩu không có bao nhiêu, giờ đây khi nghe sẽ được thả về nơi quê quán, mọi người đều vui sướng trong lòng. Không quá ba canh giờ, Kim binh ở hô luân trấn đều bỏ đi tứ tán.
Dã Tốc Cai bắt giữ Trát Hoảng, ngựa không rời yên, quân không giải giáp đồng tiến về Tây Ni Á.
Mông Lực Khắc đã đánh “thua” hai trận. Thoát Thoát đối với Mông Lực Khắc cuồng ngạo nói:
- Ta cứ tưởng ngươi là nhân vật ba đầu sáu tay, dám cùng Đại Kim ta chống đối, chắc là không muốn sống rồi! các ngươi ra chịu chết đi!
Tiếng cuồng ngạo vang lên, Thoát Thoát dẩn đầu đoàn binh tiến lên tấn công mảnh liệt vào quân Mông Lực Khắc.
Mông Lực Khắc vừa đánh vừa chạy mãi cho đến tối.
Trời đã tối hẳn, đại đội binh của Thoát Thoát vẫn cứ đuổi theo đánh quân Mông Lực Khắc, Mông Lực Khắc đột nhiên dừng lại, quay lại đánh đòn hồi mã thương. Đội quân tiên phong của Thoát Thoát gồm ba ngàn người đều bị quân của Mông Lực Khắc giết không còn một mống, khi đội quân chủ lực của Thoát Thoát đến, thì quân Mông Lực Khắc đã rút đi mất.
Thoát Thoát giận đến mắt muốn nổ tung:
- Ta không giết tên tiểu tử đó thề không làm người!
Điên cuồng được một hồi, hắn đã quên đi lời dặn dò của Hoàng Nhan A Nam. Hoàng Nhan A Nam quả là người tinh thâm chiến lược dụng binh, bình thường cũng không dám lộng hiễm. Lần này trần quân ra biên giới, hắn cũng biết Thoát Thoát là người kiêu ngạo hống hách, từng khuyên nhủ hắn, trước khi nhận được hiệu lệnh tấn công của Trát Hoảng và Hoàng Nhan A Nam, tuyệt không được tự ý hành động.
Thoát Thoát vừa mới chợp mắt, bổng nghe tiếng la ó vang lên đinh tai điếc óc, hắn hoảng hốt trở dậy, lúc đó trong trại lửa cháy rực trời, Thoát Thoát không thể ngờ Mông Lực Khắc đang bị thua rối riết lại còn dám quay lại chui đầu vào lưới.
Lửa cháy rực trời, chỉ thấy Mông Lực Khắc tay cầm trường đao, mình cởi khoái mã, nhanh như gió lốc xông vào doanh trại địch, theo sau là hàng trăm kỵ binh Đặc chiến đội.
Màn đêm dày đặc sương mù, binh sĩ Kim quốc không thể đoán biết được bao nhiêu địch quân xông vào, nhất thời hỗn loạn hẳn lên. Cũng may, Thoát Thoát là một vị tướng lão luyện trên sa trường, tuy rằng quân ngũ hỗn loạn như chưa đến nổi vỡ loạn. không bao lâu, Kim binh cảnh tỉnh lại. một số người đi cứu hỏa, và một số người đi ngăn địch. Nhưng những người mà Mông Lực Khắc đem theo lại toàn là tinh anh của Hoằng Cát Thứ Bộ, người mạnh ngựa nhanh, làm sao có thể đón đỡ nổi.
Thoát Thoát nghe nói bọn Mông Lực Khắc đột nhiên trở lại, ức đến muốn mửa ra máu, nhưng trong đêm tối, lại sợ Mông Lực Khắc giở trò, hắn không dám vội vàng đuổi đánh, chỉ ra lệnh tạm thời dựng trại lại, gia tăng người canh phòng.
Qua hai ngày liền tình hình vẫn không thay đổi, Mông Lực Khắc tựu trung cũng vẫn không cùng Thoát Thoát trực diện tiếp xúc, chỉ là thường xuyên quấy nhiểu hắn, làm cho tinh thần suất lĩnh Thoát Thoát mệt mỏi. vốn là Thoát Thoát có thể an nghĩ trong doanh trại, nhưng vì cẩn thận đề phòng Mông Lực Khắc đánh lén, lại nữa Thoát Thoát là một danh tướng thành danh, há lại chịu nhẫn nhịn sự khiêu khích một tên vô danh tiểu tướng tiên phong của Hoằng Cát Thú Bộ ấy, cho nên hắn đối với Mông Lực Khắc không thể chịu nổi áp lực đó.
Hoàng Nhan A Nam đã chuẩn bị cùng Hoằng Cát Thứ Bộ đánh một trận chiến hao mòn và lâu dài, cho nên trong binh sĩ đã mang dự bị rất nhiều lương thực cá nhân, Thoát Thoát lo sợ giảm bớt đi, nên chưa thể bỏ được, quân đội hành quân sẽ chậm đi nhiều, sao lại có thể so với đội quân Mông Lực Khắc, vừa mang hành trang nhẹ lại vừa dùng ngựa.
Nhưng Thoát Thoát không lấy đó làm chán nản, vì chỗ Mông Lực Khắc lui binh là bên sông La Lạp, theo sự ước đoán của hắn, quân đội của Trát Hoảng và Hoàng Nhan A Nam rất có thể đã tới bên bờ sông la lạp rồi, lúc đó ba lộ đại binh chia nhau bao vây bọn người Hoằng Cát Thứ Bộ, không một người nào chạy thoát.
Đội kỵ quân của Mông Lực Khắc càng ngày càng chậm lại, Thoát Thoát đã thấy từ địch phương cởi bỏ trang phục ngoài, người của Hoằng Cát Thứ Bộ còn chưa kịp dùng đến cung tiễn.
Thoát Thoát phấn chấn lên, nói:
- Đuổi theo!
Hắn đã thấy được kỵ binh của Mông Lực Khắc.
Thoát Thoát trong lòng cuồng dại mừng thầm “một đại đội binh, nhất định là quân chủ lực!”, hắn hiện giờ đang ở trong trận chiến hao mòn đã mất đi năm ngàn quân lực, không thể dễ dàng phát hiện được chủ lực của Hoằng Cát Thứ Bộ.
- Giết!
Quân đội của Thoát Thoát quả nhiên là kiêu căng, nhưng cũng rất kiêu dũng, hiên ngang đánh nhau.
- Báo cáo! đằng trước cát bụi mịt mù, dường như là một đại đội binh mã xuất hiện!
- Ha ha! nhất định là đội quân của Hoàng Nhan A Nam và Trát Hoảng đến rồi, lần này chúng ta có thể báo được thù!
- Truyền lệnh tam quân, gia tăng truy kích, thắng xong trận này mọi người được thưởng!
Kim binh nghe được thưởng, ai ai cũng phấn chấn tinh thần, không tiếc thân mình truy kích, ba lộ đại quân hợp lại, đều theo kế hoạch đã định, Thoát Thoát cũng rất bội phục Hoàng Nhan A Nam không chủ động kế hoạch tấn công qua sông La Lạp, ở hướng tây sông La Lạp toàn là những đồng cỏ lau sậy rập rạp, có đuổi theo binh sĩ của Hoằng Cát Thứ Bộ cũng không dễ dàng, chỉ cần dụ địch xâm nhập vào, Hoàng Nhan A Nam quả là người tinh minh sắc sảo.
Thoát Thoát đang cưởi trên lưng ngựa, quả nhiên thấy cả vùng trời cát bụi bay mịt mù, đúng là từ hướng bên Trát Hoảng, và Hoàng Nhan A Nam đưa đến.
Binh sĩ của Hoằng Cát Thứ Bộ cũng quay đầu, lại nhìn như vậy hắn càng nghĩ rằng bọn người Hoàng Nhan A Nam đang tiến đến.
Nhưng Thoát Thoát vạn lần cũng không liệu được, quân sĩ của Mông Lực Khắc lại không nghĩ như hắn nghĩ sẽ mất đi sức chiến đấu, nhưng ngược lại hướng về đội ngũ của hắn đánh càng khốc liệt hơn.
-Mẹ kiếp nó! giống như con thú dồn vào chân tường vậy, lão tử nhất định không cho bọn bây sống nữa!
Truy binh ở đằng xa, nhưng vẫn chưa thấy Mông Lực Khắc xúc tiến tấn công, còn như là mở rộng cửa ra đón chào vậy, Thoát Thoát trong lòng chợt hoài nghi: “Hoàng Nhan A Nam bộ biến tính hay sao, công lao dâng đến tay rồi cũng không lấy, dường như là tặng cho ta vậy.”
Khi Thoát Thoát phát giác ra cái sai của mình thì đã quá muộn rồi. Đội quân của Dã Tốc Cai đã hoàn toàn chận đi đường rút quân của hắn, Thoát Thoát chỉ còn đánh một cách tuyệt vọng.
Đội quân suất lĩnh của Thoát Thoát mấy ngày nay mãi rong đuổi cũng đã mệt mõi, cho đến giờ năm ngàn quân sở suất của Dã Tốc Cai so với dự tính thời gian công đánh Hô Luân Trấn của trát Hoảng đã hơn nữa ngày, cho nên cũng phải điều chỉnh lại thời gian quá nữa ngày, binh sĩ Hoằng Cát Thứ Bộ lúc bấy giờ ai ai cũng đều khoẻ khoắn. nhập vào với Hoằng Cát Thứ Bộ lại càng chiếm ưu thế hơn. Binh sĩ Kim quốc mệt rã rời đâu còn là đối thủ, dù thế nào đi nữa cũng vẫn tiếp tục chiến đấu qua được một ngày, khi đến hoàng hôn, Hoằng Cát Thứ Bộ mới hoàn toàn tiêu diệt hết năm vạn Kim binh, vi quá nóng giận, Thoát Thoát tự vẫn lấy mình.
Trận chiến trên Hắc hổ sơn dẩn tiến đến thất thường tàn khốc và mảnh liệt, Hoàng Nhan A Nam đã chiến đấu hơn một ngày, trong lòng mới biết đối thủ của mình không phải là nhân vật tầm thường, sau đó cũng đã hiểu được ý đồ của đối thủ, cho nên hắn đã lo lắng đến đội quân của Trát Hoảng và Thoát Thoát, nếu như hai đội binh này tan vỡ, thì chỉ còn lại đội quân này, dĩ nhiên binh lực sẽ yếu đi so với đối phương, hay nói thẳng đi một chút không còn ưu thế binh lực nữa, binh sĩ Kim quốc rất khó có thể đánh thắng được kỵ binh Mông Cổ.
- Thần! chàng đã hai ngày nay không có chợp mắt đến, nên chú ý đến thân thể.
Hốt Hốt Nhân không biết từ đâu đến bưng theo một tô canh nóng.
- Có nghe được tin tức của đại ca Dã Tốc Cai và tam đệ Mông Lự Khắc!
- Hiện giờ còn chưa nghe thấy! Nhưng thiếp nghĩ bọn họ chắc không sao đâu!
Hốt Hốt Nhân ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong mắt nàng đã lộ sắc lo âu.
- Bây giờ tình hình binh sĩ thương vong như thế nào rồi, Hoàng Nhan A Nam cái tên già khố khiếp ấy vẫn còn có thể đánh, liên tục tấn công dữ dội hơn bốn mươi mấy lần, hắn vẫn còn chưa chịu bó tay!
Diệp Khắc Cường rất đau lòng cho binh sĩ của hắn, hướng về viên thư ký bên cạnh hắn hỏi.
- Binh lực chúng ta mất đi sáu ngàn tám trăm sáu mươi bốn người, trong đó trận vong ba ngàn ba trăm bốn mươi sáu người, trọng thương ba ngàn năm trăm mười tám người. Địch quân có thể mất hơn hai vạn quân lực!
- Lương thảo của chúng ta chỉ đem theo có hai ngày, chỉ có duy trì tối đa là nửa ngày.
Viên quan thư ký lo lắng nói.
Diệp Khắc Cường cắn răng nói:
- Đêm nay chúng ta đi cướp trại địch, không chủ động xuất kích, thì hòn núi này cũng không trấn thủ được nữa!
- Truyển mệnh lệnh của ta, chọn ra hơn hai trăm cảm tử quân, đêm nay đi cướp trại.
- Hai trăm người đi cướp trại mười vạn đại quân, chàng cũng hơi quá khoa trương rồi đó!
Hốt Hốt Nhân cảm thấy Diệp Khắc Cường thật khó hiểu. Đối với Diệp Khắc Cường, Hốt Hốt Nhân hiển nhiên là rất bội phục, nhưng nàng biết Diệp Khắc Cường tuyệt không phải là Thần thực sự, chết rồi sống lại, hắn vẫn thụ thương, thì hắn vẫn phải chết vậy. cho nên nàng tuyệt không cho Diệp Khắc Cường đi mạo cái nguy hiểm lớn như vậy.
- Chàng, nếu việc chẳng may xảy ra, tam quân sẽ không có chủ soát, thì làm sao đánh trận! Chàng không thể coi nhẹ thân mình mà liều mạng.
Viên quan thư ký khuyên:
- Đúng vậy! Thần, Ngài không được quá coi nhẹ mà liều mạng! Tất cả các chiến sự đều cần đến sự chỉ vẫn của ngài cơ!
- Hoàng Nhan A Nam từ hậu phương đem đến hai mươi nồng hồng y đại pháo! Chúng ta phải đốt kho đạn dược của hắn, nếu không hậu quả như thế nào thì không dám nghĩ đến! Thương vong của quân ta sẽ càng lớn hơn nữa!
- Hồng y đại pháo!
Hốt Hốt Nhân cùng viên quan thư ký đột kêu ra miệng.
Diệp Khắc Cường hiển nhiên biết được hồng y đại pháo cùng vũ khí thời đại mà so ra thì kém rất xa, nhưng đối phó với binh khí khắc nghiệt này thì dư sức để đối phó, Diệp Khắc Cường còn nhớ rất rõ lúc liên quân tám nước hợp lại xâm lấn Trung quốc tổng cộng không quá năm ngàn quân lực mà đã làm cho vương triều đế quốc Đại thanh nhảy đông trốn tây, sau cùng lại còn đốt cả Viên minh Viên, lúc đó bọn họ ấn chiến chỉ là súng và đại pháo.
- Huynh đã rõ đường vận chuyển hỏa dược của Hoàng Nhan A Nam, nếu như qua khỏi đêm nay, Hoàng Nhan A Nam bài bố xong xe pháo, chúng ta sẽ biến thành tro pháo.
- Chàng đi dò xét từ lúc nào vậy?
Hốt Hốt Nhân có chút khó hiểu.
- Huynh tính ra!
Diệp Khắc Cường biết rất khó giải thích rõ ràng cùng với Hốt Hốt Nhân, hắn lại cũng không muốn cho nhiều người biết chuyện vị lai đã qua. Man mác trong lòng hắn cảm giác được rất có thể hắn cùng tiểu Hào sớm muộn gì cũng phải về bên thế giới của hắn, người quang minh tinh trước sau gì cũng tìm đến địa cầu, và cũng sẽ tìm đến bọn họ hai người, cũng có thể đài điện não này biến thành cái manh mối cho ngưòi quang minh tinh tìm ra mình.
- Thiếp đi nhé!
Hốt Hốt Nhân yêu Diệp Khắc Cường hơn là yêu chính mình.
- Nàng không thuộc địa hình ở đây, kinh nghiệm đánh đêm lại không có, nàng nên ở lại phòng ngừa Hoàng Nhan A Nam trong đêm đến đánh lén!
Hai trăm cảm tử quân cũng đã tuyển chọn xong.
Diệp Khắc Cường dẩn đường cùng với hai trăm cảm tử quân lẳng lặng tìm đường xuống núi, Hoàng Nhan A Nam vì đã có được hồng y đại pháo, cho nên không gấp tấn công lên núi, đội quân tiên phong của hắn đã rút khỏi Hắc hổ sơn, về đến tổng trại, vì vậy Diệp Khắc Cường mới xuống núi thuận lợi.
Đội quân canh tuần của Hoàng Nhan A Nam có người thì tàng thân vào cỏ rậm, có người tàng thân vào cây, có người ẩn vào đống đá, Hoàng Nhan A Nam ở trước giờ tấn công cũng không quên phòng ngự, để đối phó với việc đánh lén của Diệp Khắc Cường, Hoàng Nhan A Nam sớm đã phòng bị. tiếng ám hiệu ngắn nổi lên phát hiện hành tung của địch liền lập tức phát xuất ngọn hưởng tiễn để truyền báo.
Kho hỏa dược của Hoàng Nhan A Nam ở đằng sau trại lớn khoảng mười dặm, muốn thông qua trại lớn này thật là một vấn đề.
Diệp Khắc Cường hiệu lệnh máy điện não phát xuất chỉ lệnh, sau đó nhỏ tiếng dặn bảo bọn cảm tử quân đằng sau mình, chỉ chừa lại hai tên đội viên theo sau mình.
Máy điện não cho biết, trên ngọn tùng đằng trước có hai địch nhân ẩn tàng canh phòng, cũng từ cây tùng đó, không quá năm mươi mét sau tảng đá cũng có hai người tiềm phục, giải quyết xong hai tên lính canh trên cây tùng, để khỏi làm cho bọn họ phát hiện tiếng rít của cung tên, Diệp Khắc Cường tự tin có thể làm được, nhưng lại không muốn làm kinh động đến hai tên đang núp sau tảng đá thì hơi khó.
Diệp Khắc Cường cau mày nghĩ ngợi được một lúc, thì rỉ tai nói với hai tên cảm tử viên vài câu.
Đêm không trăng, trong núi cũng rất yên tỉnh. Diệp Khắc Cường cùng với hai gả cảm tử viên bằng thân ảnh thật nhanh, chỉ trong thời gian ngắn, đã mò đến cây tùng khoảng bốn trượng gần. khoảng cách bốn trượng cũng vừa đủ thấy bóng người, không thể đến quá gần, gần quá tất bị hai tên lính gác phát hiện. máy điện não cũng dò thấy rõ hình ảnh phương vị của hai gã lính canh này. Diệp Khắc Cường rỉ tai nói, giúp hai tên cảm tử viên nhắm rõ chỗ kim binh canh phòng. Hai gã cảm tử viên vốn là cựu đội viên của đội đặc chiến, một người gọi là Ba Đặc, còn người kia gọi là Thác Khắc, trong lòng họ rất là ngạc nhiên về nhãn lực của Diệp Khắc Cường, với tầm mắt của bọn họ, chỗ cây tùng đó chỉ là một màn tối đặc, đừng nói là cơ thể trọng yếu, dù cho cả bóng của địch cũng không thể nhìn ra.
- Chúng ta từ chỗ này bắt đầu, đếm thầm trong lòng, lúc đếm đến ba, chúng ta phát tiễn, ta phóng ra bắt lấy bọn chúng, để tránh đánh thức bọn lính canh phía trước!
Sau khi Diệp Khắc Cường phân phối xong, lập tức chuẩn bị sẵn sàng nhảy tới.
“Phụt!” hai tiếng nhỏ, tiễn của Ba Đặc và Thát Khắc rất chuẩn đích xuyên thẳng vào yết hầu của hai tên lính canh trên cây tùng.
Cùng lúc đó, Diệp Khắc Cường liền nhảy bổ ra, vương tay bắt lấy hai tên lính canh phòng hạ lạc, hai người rơi rất nhanh, Diệp Khắc Cường vì sợ gây ra tiếng, đành thuận thế hướng về mặt đất ngả xuống!
- Con bà nó! Đúng là chết rồi còn phải kéo cái thằng bung xung này!
Mặt núi không bằng phẳng, lại nhiều đá, Diệp Khắc Cường đột nhiên phải chịu chống đở sức rơi xuống của hai người, đá cấn trúng người hắn , không khác gì bị trúng quyền. Diệp Khắc Cường đặt hai thi thể binh Kim sang một bên. Rồi xoa bóp đôi vai đau đớn của hắn.
Ba Đặc và Thác Khắc nghe thấy tiếng động thật nhỏ, biết rằng đột kích đã thành công. Và cũng mò gần đến cây tùng.
- Như vậy cũng không phải là biện pháp, vận tốc tiến tới quá chậm, cũng quá nguy hiễm. hỏi ám hiệu của bọn họ, huênh hoang đi gần lại bọn chúng, sau đó động thủ.
Trong lòng Diệp Khắc Cường đang thầm tính.
Phương pháp này nghe qua rất đơn giản, nhưng khi thực hành so với lúc nãy âm thầm phục kích hai tên canh phòng trên cây tùng còn khó hơn nhiều. lúc nãy chỉ cần bắn chết là được rồi. lần này phải bắt sống, mà còn không được để cho bọn họ lên tiếng, khi hỏi hắn thì mới để hắn lên tiếng, nhưng khi Ba Đặc và Thát Khắc nghe nói ý kiến này, thì đều trố mắt lên.
Ba Đặc tò mò hỏi:
- Thần có thể khống chế được ý chí địch nhân? Để cho họ nghe lời chúng tôi?
Diệp Khắc Cường giận trong lòng, thầm mắng: “Con bà nó! Đúng là đồ ngu, ta có thể khống chế được ý chí của địch nhân, cần gì phải đánh, trực tiếp ra lệnh Hoàng Nhan A Nam về nhà thì xong rồi, đâu cần phải đánh giết nhau!
Bây giờ không phải lúc phát tiết, Diệp Khắc Cường chỉ biết nhịn.
- Ta muốn các ngươi nghĩ giúp ta tìm ra biện pháp!
Diệp Khắc Cường có chút gấp gáp, trước khi trời sáng mà không làm nổ được kho hỏa dược của Hoàng Nhan A Nam, hắc hổ sơn sẽ không thể bảo vệ nổi, như vậy cũng có thể nói Dã Tốc Cai, Mông Lực Khắc, Hốt Hốt Nhân và song song với tám vạn quân sĩ của Hoằng Cát Thứ Bộ rất có thể bị hủy diệt đi.
- Cả thần cũng không nghĩ ra biện pháp, vậy làm sao chúng tôi có thể nghĩ ra được chứ?
Thát Khắc và Ba Đặc đều đồng thanh nói ra.
Ở giây phút này Diệp Khắc Cường cảm thấy người ngu dốt một chút kể ra cũng tốt, ít ra người khờ dại cũng không đến nổi đau đầu, có vấn đề gì thì cứ đổ lên đầu người khác thì như vậy là xong chuyện. “Thiên hạ sung sướng nhất là ngốc tử!” đã từng trải qua mấy trăm năm qua, Diệp Khắc Cường cảm thấy câu nói này là câu chân lý cổ kim thông dụng.
Đương lúc Diệp Khắc Cường vẫn còn chưa nghĩ ra một biện pháp giải quyết hay nhất, thì gả cảm tử viên ở đằng sau từ từ lại gần đến, bổng mắt hắn sáng lên, thực ra Diệp Khắc Cường có một cố tật khi gặp điều gì gấp thì thường hay gải sau đầu mình, trước giờ cũng vậy, lần này hắn gải hơi lâu. “tạ ơn trời đất, mặc dầu Hoàng Nhan Liệt chưa bao giờ làm chuyện tốt, nhưng lần này công không thể bỏ qua.”
hắn lấy ra một sợi dây chuyền, tự lẩm bẩm lấy mình.
Thì ra lần trước ở tửu yến Hoàng Nhan Liệt đã từng tặng cho hắn một viên dạ minh châu, chơi thấy vui vui, nên không quăn vào một xó, mà lại đeo ở cổ, giờ đây hắn sờ sợi dây chuyền, mắt sáng lên, trong đầu hắn đã nghỉ ra một kế.
“Không mò đến gần được thì dụ bọn chúng ra!” Diệp Khắc Cường liền ra lệnh cho tất cả cảm tử viên ẩn mình vào, hắn cùng với Ba Đặc, Thát Khắc tiếp tục đì về hướng hai tên Kim binh đang ẩn thân sau tảng đá, đồng đều như nhau, cho đến khi tận gần chỗ hai tên lính gác thì ba người dừng lại, và cũng ẩn thân vào sau tảng đá.
Diệp Khắc Cường liền ném viên dạ minh châu trong tay mình ra phía trước không xa lắm, sau đó nín thở đợi chờ hai tên lính canh qua đây mà tra xét.
Viên dạ minh châu phát ra ánh sáng xanh, trong đêm tối khoảng mười trượng trở lại mắt vẫn còn có thể thấy được, hai tên lính canh không bao lâu phát hiện ra viên dạ minh châu.
Một gã lính canh hướng về gả kia hỏi:
- Cái gì vậy?
- Quỷ lửa trong núi! Đúng là nhiều chuyện kỳ lạ ít thấy!
Gã lính canh kia không nghĩ rằng như vậy. Diệp Khắc Cường trong lòng gấp đến chữi lên, hắn hận không thể nhảy ra nói với hai tên lính canh là “đây là dạ minh châu, một viên dạ minh châu thiên nhiên thứ thiệt, đồ ngu, qua mà lượm lên, nó sẽ là của ngươi.” hắn thật nôn nóng, nhưng hắn phải nhẫn nại đợi chờ.
Tên quân canh lúc nãy hỏi, nói:
- Quỷ lữa phải biết phiêu động chứ, cớ sao vật phát sáng này hơn nửa ngày trời rồi không thấy động đậy vậy?
“DDúng vậy, nói rất hay!” Diệp Khắc Cường thầm la lên, “Thời gian cấp bách, ngươi mau qua lấy đi chứ!”
Tên quân khác cũng nghi ngờ hỏi:
- Đúng vậy! qua đó coi coi, rất có thể là bảo vật!
Hắn vừa nói vừa từ sau tảng đá đi ra.
“DDại công cáo thành!” Diệp Khắc Cường trong lòng mừng rỡ thất thường, cũng nên biết hai tên lính canh này đứng lên hay không đều ảnh hưởng đến sự sống chết của Hoằng Cát Thứ Bộ.
Hai gã lính canh lại gần đến chỗ viên dạ minh châu, trong một đứa lượm lên viên dạ minh châu, hai người nhỏ tiếng kinh ngạc nói:
- Trời ơi, là viên dạ minh châu, là viên dạ minh châu!