Đương lúc cả hai mãi mê sung sướng được một số của hoạnh tài, thì thiết chưởng của Diệp Khắc Cường đánh thẳng vào sau gáy của hai gã, “Bốp!” một tiếng rất nhỏ, hai tên lính canh bất tỉnh nhân sự. lần này do Ba Đặc và Thát Khắc thu dọn, mọi việc tiến hành rất nhanh nhẹ, cả một tiếng động lớn cũng không có.
Đến khi hai gã tỉnh dậy, miệng đã bị nhét đầy vải, cả hai đều bị chỉa dao vào cổ họng.
- Khẩu lệnh hôm nay là gì? Các ngươi có biết không? Không biết sẽ chết, biết sẽ không bị giết!
Ở trong tình trạng này, hai tên lính canh chỉ biết gật đầu.
Diệp Khắc Cường không dám mạo hiễm, vì thế hắn không dám vội bỏ miếng vải trong miệng hai tên lính canh.
- Nếu biết thì dùng tay viết ra khẩu lệnh, lưng đối lưng nhau mà viết.
- Bá Đặc, cho hắn dùng tay viết lên tay ngươi
Hai tên lính canh cùng viết ra khẩu lệnh cũng đều là “thiên hạ quy nhất”
- Được lắm, các ngươi nên nghĩ ngơi một hồi vậy!
“Bựt bựt” hai tiếng nhỏ, cả hai liền ngất xỉu lần nữa.
Lấy được khẩu lệnh, hành động của Diệp Khắc Cường được nhanh thêm, bọn họ chạy nhanh đến từng chỗ trạm canh ngầm, dùng lối đánh tập kích để giải quyết những tên lính canh, lại còn đổi y phục của bọn họ.
Phòng bị trong đại doanh trại được nới lỏng không ít, Diệp Khắc Cường đã diệt hơn năm mươi tên lính canh, vì vậy chỉ có hơn trăm người có đổi áo để mặc, vì phải bảo trì sự tiếp ứng trên núi, Diệp Khắc Cường quyết định chỉ dắt theo một trăm người đi đốt kho hỏa dược. còn lại một trăm người ở lại trên núi chuẩn bị tiếp ứng.
Diệp Khắc Cường dẩn đầu một trăm cảm tử quân phân thành ba nhóm, nghênh ngang đi qua mười vạn đại binh của Hoàng Nhan A Nam, đi ngang qua doanh trại với vô số quân lính, tay Diệp Khắc Cường cảm thấy ướt đẩm mồi hôi, hắn biết nếu khinh xuất, vận mạng trăm người này sẽ nằm trong mười vạn đại quân này, so với vận mệnh dê nằm trong miệng hổ còn thảm hơn nhiều. Cũng may việc đó đã không xảy ra, ba đội nhân mã vừa ra khỏi chỗ doanh trại liền tập trung lại, lúc đó thời gian cũng đã gần hai giờ đồng hồ, chỉ còn ba giờ nữa trời sẽ sáng. chỗ kho hỏa dược còn cách khoảng mười dặm hơn, bọn người Diệp Khắc Cường chỉ còn cách hành quân chạy bộ, đội cảm tử quân chạy nhanh như tên tiến về hướng đã định mà đi đến, Diệp Khắc Cường dẫn đầu chạy trước, màn đêm dày đặc và tĩnh mịt, bọn người cảm tử quân lẳng lặng đều đặn chạy về phía trước.
Diệp Khắc Cường vừa chạy vừa ra lệnh cho máy điện não dọ quét (scan) tình hình bố phòng xung quanh của địch.
Kho hỏa dược dựng trong một hòn sơn cốc nhỏ, binh lính giữ kho hỏa dược này đều tập trung tại đó, là một nơi biệt lập, hơn nữa kho hỏa dược này cũng vừa mới cất, Hoàng Nhan A Nam không nghĩ đến sự an toàn kho hỏa dược, cho nên quân bố phòng ở đây không nhiều, khoảng hơn hai trăm người.
Diệp Khắc Cường cùng với cảm tử quân nhanh chóng luồn vào kho hỏa dược, hơn bốn chục người nhận nhiệm vụ canh phòng ban đêm, còn lại tất cả đều chìm trong giấc ngũ thần tiên.
Diệp Khắc Cường tấn công bằng lối đánh thần tốc. bọn họ bí mật âm thầm lại gần lính tuần tra, dùng tên để đối phó bọn lính đó, hàng trăm mũi tên đồng loạt bắn ra, sau hàng loạt tiếng ngã nhào, bốn mươi tên lính tuần tra giải quyết nhanh chóng. Nhưng tiếng động di chuyển đó đã đánh thức giấc ngủ say của những tên quân khác, lúc đó bọn Kim binh hoảng loạn lên không kịp mặc áo quần vào cầm vũ khí xông ra ngoài, Diệp Khắc Cường nào để cho bọn chúng có cơ hội phản kháng, những mũi tên sắc bén của chiến sĩ Hoằng Cát Thứ Bộ liên tục bắn tên vào Kim binh, người Mông dùng cung dài tên trọng, sức mạnh dồi dào, đương khi Kim binh hỗn loạn lại không kịp mặc khôi giáp, sau khi trả giá bằng năm sáu chục nhân mạng, quân Kim vội lui vào khe núi lợi dụng chỗ địa hình hiễm trở để phản công.
Thời gian không còn nhiều, Diệp Khắc Cường cần phải vượt qua cái ải này.
- Giết!
Tiếng hét lớn. Diệp Khắc Cường khua kiếm xông vào đánh xáp lá cà với quân Kim, trong khoảng thời gian đó, tiếng la ó vòm trời vang lên trong hòn sơn cốc nhỏ, vài tên Kim quân định chạy lòn sau sườn núi để đốt lửa báo tin cũng đều bị Diệp Khắc Cường dùng phi đao phóng vào chỗ nhược. Cuối cùng trận xáp là cà cũng đã kết thúc, chỉ còn lại khoảng hơn hai mươi tên thấy không còn có thể cứu vãn tình thế được nữa, ai ai cũng giơ khí giới lên đầu hàng.
Diệp Khắc Cường bằng cảm giác nhạy bén, nhận lấy mồi lữa, rồi hạ lệnh với cảm tử quân còn lại:
- Khiêng các huynh đệ tử thương, cột chặt vào lưng ngựa ở trong sơn cốc, các ngươi hãy đi trước!
Ba Đặc và Thác Khắc đề nghị:
- Ngài là chủ soái, ngài nên đi trước!
- Được lắm, các ngươi đợi ta cùng đi một lược vậy!
Về vấn đề này không liên quan đến đại cục, cho nên Diệp Khắc Cường cũng không muốn kiên trì thêm.
Diệp Khắc Cường liền kêu thêm một phần quân lính cùng với hắn đặt ngòi thuốc nổ, rồi cùng với đám dũng sĩ quất ngựa rời khỏi kho hỏa dược. Lửa quét sáng cả vùng trời, trời đất rung chuyển mảnh liệt, theo đó là “Bùng!” một tiếng nổ kinh thiên động địa, tiếng nổ đinh tai vang vội bốn năm dặm ngoài đến bọn người Diệp Khắc Cường. Diệp Khắc Cường lúc này mới cảm thấy nhẹ nhởm. hắn không muốn tàn sát nhiều người, sau khi nghe được tiếng nổ, hắn bèn đem thả đi hơn hai mươi tên tù binh. Kiểm điểm lại nhân số, lần này đem đi đánh đột kích tổng cộng là một trăm lẻ bảy người, có chín người thụ thương, có thể nói là chiến thắng vẻ vang. Nhưng hắn không cảm thấy nhẹ đi, vì hắn còn phải chấp nhận đối diện với một sự thật tàn khốc: đó là phải đi qua doanh trại mười vạn đại binh của Hoàng Nhan A Nam.
Hoàng Nhan A Nam trong doanh trại cũng đã nghe được tiếng nổ, mặt hắn biến thành trắng bệch, hỏa dược lúc này đối với hắn rất quý trọng, nghiêm trọng hơn nữa, là kế hoạch tác chiến của hắn đã tan vỡ. Hắn thầm mắng bọn lính canh đáng chết đó, cho đến giờ hắn vẫn đinh ninh rằng bọn lính canh đó bất cẩn làm nổ đi kho hỏa dược!
Chi còn một giờ nữa trời sẽ sáng, lúc này là khoảng thời gian trời tối nhất trong đêm, nhưng tất cả các Kim binh đều bị tiếng nổ kinh thiên động địa đó làm họ thức tỉnh dậy, như vậy muốn không kinh động các doanh trại binh sĩ cũng thật là khó.
Diệp Khắc Cường quyết đánh một ván bài quyết định, vả lại bọn họ đang bận quân phục của kim quốc, trong đêm tối, địch quân không thể phân biệt rõ ràng.
Một trăm người ở một dặm ngoài mới bắt đầu phân tán ra, một nhóm lớn cùng hành động sẽ làm tao động đến quân trong doanh trại, Diệp Khắc Cường bèn chia trăm người thành ba tổ, quân thụ thương cũng được chia đều ra.
Cũng có thể Diệp Khắc Cường chưa muốn chết, hoặc dã người quang minh tinh âm thầm bảo vệ hắn, khi đó Hoàng Nhan A Nam đã quay về tổng trại dường như là rất lúng túng và chửi bới ầm lên, nhiều binh sĩ ai ai cũng hỏi nhau chuyện gì? Và đội quân của Diệp Khắc Cường ngẫu nhiên đi qua đại doanh trại của Hoàng Nhan A Nam an toàn vô sự.
- Hú hồn thật quá nguy hiểm!
Khi Diệp Khắc Cường đến Hắc hổ sơn thì toàn thân hắn từ trong ra ngoài đều ướt đẩm. Bọn cảm tử quân một trăm lẻ bảy người cũng giống như vậy. trong hành động đêm qua, Diệp Khắc Cường không mất một binh một tốt đã giãi quyết xong gần bốn trăm quân của Hoàng Nhan A Nam cùng với hỏa dược. Hồng y đại pháo của Hoàng Nhan A Nam trở thành một đống sắt vụn.
Hốt Hốt Nhân ở tại sơn khẩu cùng với một trăm cảm tử quân khác chạy đến nghinh tiếp.
Hốt Hốt Nhân bủn rủn tay chân gần như muốn ngã vào lòng Diệp Khắc Cường...