Nguyên từ khi Thiết Mộc Chân mưu hại Dã Tốc Cai cùng Diệp Khắc Cường không thành, và Hoàng Nhan Liệt lại chết bởi Thát Thát Nhân Bộ , Thiết Mộc Chân sợ Kim quốc trút giận lên Thát Thát Nhân Bộ, luôn luôn bồn chồn không yên, giờ lại nghe tin Hoằng Cát Thứ Bộ cùng với Kim quốc đánh nhau tại sông La Lạp. Nghĩ thấy đây là cơ hội hiếm có, lần này đem quân đi trước là muốn cùng với Hoàng Nhan A Nam mật mưu, chế định một kế hoạch tiền hậu giáp kích. Nhất cử giết sạch Hoằng Cát Thứ Bộ, sau đó giết Diệp Khắc Cường và Dã Tốc Cai để trừ hậu hoạn.
Thiết Mộc Chân đúng là một con cáo già rất giảo hoạt độc nhất trên thảo nguyên này, hắn biết rất rõ Hoàng Nhan A Nam đối vời người Mông rất giới tâm, thường miển cưỡng thân cận người Mông, trừ phi tự mình thủ tín với Hoàng Nhan A Nam, như vậy mới có khả năng cùng Hoàng Nhan A Nam hợp mưu thành công. Cho nên hắn cùng với Hợp Sát Lặc hợp tác, hai người không ngại mạo hiểm vượt qua biên giới Hoằng Cát Thứ Bộ tiến về hướng sông La Lạp. Lối đi của bọn họ cùng với tuyến đường của Diệp Anh Hào đều cùng lối, do đó Diệp Anh Hào và Thiết Mộc Chân lầm tưởng bọn họ là binh sĩ của Hoằng Cát Thứ Bộ, nên vội chạy theo vết chân ngựa.
Diệp Anh Hào và Thiết Mộc Chân dậy rất trễ, mặt trời lúc đó đã lên cao, tuyết trắng nhòa cả mắt, và cũng bắt đầu tan, có thể thấy rõ hơi khí bốc lên.
-Nhìn kìa! trước mặt có trại lính!
Thiết Mộc Chân chỉ về phía bóng trại lấp ló xa xa.
Diệp Anh Hào cũng để ý đến!Ttuy rằng nhìn thấy không được rõ ràng, nhưng doanh trại, nồi đồng, rào chắn đều có thể phân biệt được rất rõ.
“DDi ngay thì có thể gặp lại cha và bọn họ rồi! bọn họ nhất định sẽ ngạc nhiên không ít!” Diệp Anh Hào bụng nghĩ ra việc kỳ diệu và thích thú.
Phía trước đã có những ngọn đồi nhấp nhô, Diệp Anh Hào và Thiết Mộc Chân hai người cũng không buồn nhìn xuống đường, tiếp tục đi thằng đến hướng trại.
Ngựa của hai người là loại ngựa tốt, vật dụng mang theo lại nhẹ, ngưa chạy rất nhanh, không bao lâu bọn họ đã vượt qua một ngọn đồi, phát hiện đằng trước có vài người cũng đang quất ngựa chạy nhanh đến.
- Là vệ sĩ trong Kim trại, nhất định là đi báo tin cho cha ta! Chúng ta mau đuổi theo! Mau theo sau bọn họ!
Diệp Anh Hào cổ động Thiết Mộc Chân.
- Được lắm!
Nói cho cùng cũng là tâm lý trẻ con, đầy bầu nhiệt huyết hiếu thắng, hai người vừa ôm bụng ngựa, thì ngựa như là tên bắn đi đến trước.
Không lâu, hai người đã đến gần mấy thớt ngựa đang phóng nhanh, lộc cộc tiếng vó ngựa rộn lên. phía trước là bọn Thiết Mộc Chân, Hợp Sát Lặc đang khẩn trương trong lòng vội quay đầu lại nhìn, phát hiện ra hai tên hài tử, trong lòng ngạc nhiên không ít, ở một nơi hoang du đồng trống đầy tuyết này, lại gần nơi ranh giới Kim Mông chỗ chiến tranh triền miên, tuyệt đối không thể xuất hiện con cái bá tánh bình thường được. Đợi cho cả hai cởi ngựa lại gần rồi, Thiết Mộc Chân bổng nhiên kêu lên:
- Đó không phải con của thần ở Hoằng Cát Thứ Bộ hay sao? Thật là trời giúp ta rồi!
Hợp Sát Lặc nói:
- Nghe nói Dã Tốc Cai cũng đem con của hắn tới Hoằng Cát Thứ Bộ, đứa trẻ kế bên nhất định là hắn, kêu gọi là Thiết Mộc Chân, nghe đồn cũng là một thần đồng!
Thiết Mộc Chân nghiến răng căm hận nói:
- Con bà nói! Tên Dã Tốc Cai đáng chết, đã làm nhục lão tử, nhẫn nhịn hắn đã lâu rồi, lão tử sẽ cho hắn biết tay!
Lý Nhân Chích Cân Bộ Thiết Mộc Chân và Diệp Anh Hào cũng đã thấy mấy người đó không phải làKkim trại vệ sĩ của Hoằng Cát Thứ Bộ, hơn nữa Diệp Anh Hào cũng đã nhận ra được Thát Thát Nhân Bộ Thiết Mộc Chân.
- Trời phật ơi! người ở đằng trước là Thiết Mộc Chân lần trước bắt ta đi Thát Thát Nhân Bộ, tên đó thật là lưu manh, lại còn có tên bên cạnh là Hợp Sát Lặc, lúc trước ở lôi đài tỷ võ, là hắn đả thương cha ta bị thương!
- Đừng sợ! Dẫu sao đi nữa cũng gần doanh trại của cha và các người rồi, chúng ta chạy một vòng dài, bọn chúng bắt không được bọn mình đâu!
Lý Nhân Chích Cân Thiết Mộc Chân cũng đã tỏ rõ thấy thiếu niên lão thành của hắn .
Khi hai người lại dáng mắt nhìn vào trước doanh trại, bóng doanh trại đâu không còn nữa.
- Lần này coi như là xong rồi, chúng ta đụng phải Hải thị thần lâu rồi!
Nói cho cùng Lý Nhân Chích Cân Thiết Mộc Chân là người nhiều tuổi một chút, cũng là người từng trải.
- Hải thị thần lâu?
Diệp Anh Hào quả thật chưa từng nghe nói đến Hải thị thần lâu bao giờ, cho nên nhất thời hoang mang không hiểu.
- Bây giờ không còn kịp giải thích với ngươi, chúng ta mau trốn đi thôi!
Mấy người ở phía trước cũng đã quay đầu ngựa lại, đuổi ngược lại hướng bọn người Diệp Anh Hào. Lý Nhân Chích Cân Thiết Mộc Chân cũng đã cầm cương ngựa thúc cho chạy nhanh, Diệp Anh Hào vội bám sát theo sau.
Thát Thát Nhân Thiết Mộc Chân cùng Hợp Sát Lặc sao nỡ để miếng thịt mỡ đến miệng lại vuột đi, liền quất ngựa đuổi theo.
- Hải thị thần lâu là gì cơ chứ?
Diệp Anh Hào vẩn không chịu bỏ qua bất cứ cơ hội nào để tăng thêm kiến thức, cho dù hiện giờ nguy hiểm trùng trùng.
- Ta cũng không được rõ lắm, hình như là nơi ở thần tiên, có khi người phàm như chúng cũng có thể thấy được, nhưng từ trước đến giờ chưa có người nào đi qua. chỉ cần gần nó, chỗ địa phương đó sẽ không gặp được nữa! Cũng có thể là cha ngươi từ chỗ đó đến!
Ngựa chạy càng nhanh, tiếng gió càng lớn, tiếng nói phải lớn tiếng mới nghe được.
- Sao ta không nghe cha ta nói vậy! Nếu như chúng ta có thể đến địa phương đó!
Diệp Anh Hào đối với sự vật chưa biết vẫn vĩnh viễn giữ trong lòng tính tò mò.
Đằng sau Thát Thát Nhân Thiết Mộc Chân và Hợp Sát Lặc đang đuổi gấp như trút cơn giận qua, hai đứa ranh mãnh như không biết đến sống chết là gì, ở ngay chỗ sinh tử quan đầu mà còn bàn luận với nhau vấn đề Hải thị thần lâu.
Hợp Sát Lặc nghiến răng, lấy cung từ sau lưng ra, lắp tên vào nhắm vào hai đứa trẻ mà bắn.
- Không được bắn người, bắt sống bọn chúng, giết chết đối với chúng ta không có lợi gì cả, ngược lại sẽ chọc giận Dã Tốc Cai và thần, như vậy chúng ta trốn tận chân trời góc biển cũng không thoát được!
Hiển nhiên, Thát Thát Nhân Thiết Mộc Chân đối với hành động Diệp Khắc Cường giết Hoàng Nhan Liệt trong lòng vẫn còn kinh sợ.
- Chỉ cần bắt được hai đứa ấy, đem đưa cho Hoàng Nhan A Nam, chúng ta sẽ có thể coi Hoàng Nhan A Nam đối phó với thấn và Dã Tốc Cai!
Thát Thát Nhân Thiết Mộc Chân đắc ý cười hoang dại.
Diệp Anh Hào và Thiết Mộc Chân đều cưởi hồng mả, hồng bạch tương phản nhìn như các ngoại thần tuấn, tuyết trắng khắp nơi bao la bát ngát, tám thớt ngựa rượt đuổi nhau, khoảng cách trước sau càng ngày càng gần lại, đại khái khoảng chừng một mũi tên, tên của Hợp Sát Lặc bắn ra, tiễn pháp rất chuẩn, bắn vào chân sau ngựa của Lý Chích Cân Thiết Mộc Chân. Đại hồng mã “hí hah-hah” hí lên kinh hồi, ngã lăn ra đất, Lý Nhân Chích Cân Thiết Mộc Chân nhào lộn trên không một vòng, nhưng không té.
- Lên ngựa của ta!
Diệp Anh Hào hơi kéo lại dây cương ngựa, ngựa lập tức trượt đi hai khe rãnh sâu, Lý Nhân Chích Cân Thiết Mộc Chân, chạy nhanh hai bước, phóng lên ngựa của Diệp Anh Hào.
Lúc đó, Hợp Sát Lặc và Thát Thát Nhân Thiết Mộc Chân cũng đã đến rất gần.
- Chúng ta chạy lên núi!
Trên cánh đồng trống, Lý Nhân Chích Cân Thiết Mộc Chân và Diệp Anh Hào biết sẽ không chạy lại địch nhân, bọn họ chỉ nên chạy lên núi, lợi dụng núi đá và rừng rậm, lẩn thân người nhỏ thó dể dàng trốn tránh Hợp Sát Lặc và Thát Thát Nhân Thiết Mộc Chân đang truy kích gây gắt.
Con hồng mã của Diệp Anh Hào vốn là dị chủng sinh trưởng ở vùng rừng núi, chỉ là Diệp Anh Hào chưa biết, sau lần tiểu hồng mã của hắn bị con đại hắc báo khổng lồ đánh chết, Diệp Anh Hào đến còn thương tâm, Hốt Đồ Lỗ Hãn vì muốn làm vui lòng hắn, nên để cho hắn tự mình chọn lựa ngựa trong binh tướng mình, nào hay Diệp Anh Hào nhìn đã không thuận mắt, cực chẳng đã Hốt Đồ Lỗ Hãn phải dẫn hắn ra chỗ bán ngựa tập trấn gần đó mà chọn.
Trùng hợp sao, ở chợ ngựa lại đụng nhầm người thợ săn dùng bẫy bắt được một thớt mã, con tuấn mã này không lớn lắm, cùng với con tiểu hồng mã của Diệp Anh Hào cũng bằng cỡ như nhau, và cũng là hồng mã, chỉ tiếc là cái bẫy đó đã làm chân sau ngựa bị thương.
Ngựa hoang đó cũng đã bắt đầu từ đó thường xuất hiện trên thảo nguyên, là một con tuấn mã phi thường, đặc biệt là loại ngựa đầu đàn, rất ít khi thấy ngựa xuất hiện ở chốn rừng hoang, lúc người thợ săn bắt nó đã bị đói lâu ngày, thấy nó ốm yếu như vậy, liền đem đi ra tập thị mới gặp vận khí như vậy.
Diệp Anh Hào vừa nhìn thấy con hồng mã này, hắn liền muốn Hốt Đồ Lỗ Hãn mua cho. Hốt Đồ Lỗ Hãn vừa nhìn thấy thớt ngựa này vừa ốm lại vừa nhỏ con như vậy chỉ biết lắc đầu, nhưng vì muốn làm vừa lòng Diệp Anh Hào, thì sao cũng được. Khi gã thợ săn nghe nói là con của Thần, liền đem biếu ngựa cho Diệp Anh Hào. Diệp Anh Hào từ chối không được, đành đem đầu con hắc hùng tặng cho gã thợ săn, gã thợ săn đó cũng rất hào khí liền tiếp nhận lễ vật của hắn.
Diệp Anh Hào ở lại trấn đó ba ngày, dùng cỏ tươi nuôi ngựa, lại nhờ thủ hạ giỏi về ngựa của Hốt Đồ Lỗ Hãn để trị chân ngựa. tuy rằng con hồng mã dáng vẻ không làm người chú ý, nhưng cẳng chân nó rất lanh lẹ, lại rất bền vững, càng lạ lùng hơn nữa, hồng mã chạy trên đường núi gồ ghề còn linh hoạt như sơn dương.
Hồng mã và Diệp Anh Hào đã tạo thành một thứ cảm tình sâu xa, lại còn rất thông linh, chỉ cần lời nói của Diệp Anh Hào, là nó gần như là nghe hiểu được.
Mắt nhìn thấy sắp bị Thát Thát Nhân Thiết Mộc Chân và Hợp Sát Lặc bắt lấy, Diệp Anh Hào và Lý Nhân Chích Cân Thiết Mộc Chân hai người cùng cưởi ngựa chạy lên núi.
- Tiểu tử, coi nhóc con ngươi còn chạy đến đâu!
Thát Thát Nhân Thiết Mộc Chân trong lòng cao hứng cực điểm, ngay bây giờ có thể lập đại công, chỉ cần Hoàng Nhan A nam chịu kéo lại giao tình, thì cái ngày làm đương kim Đại Hãn của toàn Mông Cổ sẽ không xa.
Đường núi gập ghềnh rừng cây đá lớn lại nhiều, cung tiễn của Hợp Sát Lặc hiện giờ đều vô dụng chỉ còn đất dụng võ.
Hồng mã vừa tiến vào rừng núi, như trở về quê nhà mình vậy, chạy nhảy tứ tung, trong chốc lát đã thất tung trong tầm mắt Thát Thát Nhân Thiết Mộc Chân và Hợp Sát Lặc.
Thát Thát Nhân Thiết Mộc Chân hét lên:
- Phải bắt cho được bọn chúng!
Hợp Sát Lặc cũng thêm vào, nói:
- Đuổi theo vết chân ngựa! Ta không tin nhóc con chạy khỏi nơi này!
Hồng mã tuy rằng là một con tuấn mã, nhưng lúc này trời lại rơi tuyết lớn, mặt tuyết để lại vế chân ngựa thật rõ ràng, Hợp Sát Lặc và Thát Thát Nhân Thiết Mộc Chân cứ theo vết chân ngựa tiến vào rừng mà đuổi theo.
Diệp Anh Hào cùng với Lý Nhân Chích Cân Thiết Mộc Chân cứ thẳng tiến sâu vào khu rừng rậm này, hắn biết nơi này đã là ranh giới kim mông, nhưng không dám chạy bừa, cứ nhắm theo hướng tây mà chạy, hiện giờ chỉ có tiến trước là an toàn. Cho nên Diệp Anh Hào không dám dừng ngựa lại, cẩn thận tự mình ngẩm nghĩ phương hướng và phương vị hiện giờ. Cứ theo tình huống này, muốn thoát khỏi tầm truy sát của Thát Thát Nhân Thiết Mộc Chân và Hợp Sát Lặc thật không phải là dể. Nếu muốn chạy khỏi chỉ còn cách đợi đến trời tối thì mới có thể.
Càng chạy càng vào sâu, rừng càng âm u, Diệp Anh Hào và Lý Nhân Chích Cân Thiết Mộc Chân lúc đó tự cảm thấy đó là một việc thật nguy hiễm.
Trong rừng không thấy ánh mặt trời, Diệp Anh Hào và Lý Nhân Chích Cân Thiết Mộc Chân cuối cùng rồi cũng lạc mất đi phương hướng.
- Như vậy là không được rồi! Phải để cho tiểu hồng mã lừa bọn họ xa ra!
Diệp Anh Hào nói vào tai ngựa vài câu, bèn cùng Lý Nhân Chích Cân Thiết Mộc Chân leo lên cậy cổ thụ.
hồng mã tiếp tục chạy về phía trước, Diệp Anh Hào và Lý Nhân Chích Cân Thiết Mộc Chân thì ẩn thân vào tàng cây.
Qua khoảng nửa tiếng thời gian, Diệp Anh Hào và Lý Nhân Chích Cân Thiết Mộc Chân mới nghe tiếng vó ngựa cùng với tiếng nói của Thát Thát Nhân Thiết Mộc Chân và Hợp Sát Lặc.
Thát Thát Nhân Thiết Mộc Chân lau trán mình nói:
- Như vậy là đã bị hai tên tiểu tử đó đánh lạc hướng mất rồi! nếu không chúng ta đã bắt được bọn nó rồi!
- Đã đuổi theo hơn nữa ngày trời, ta không tin sức chịu đựng của hai tên tiểu tử đó bằng đám người chúng ta, nếu như lần này cả hai tên tiểu tử đó bắt cũng không được, ta thấy không cần phải tranh hùng trên thảo nguyên này nữa.
Hợp Sát Lặc cũng đã mệt đến thở hổn hển, nên lúc nói không có hứng thú.
Trên cây Diệp Anh Hào và Lý Nhân Chích Cân Thiết Mộc Chân nhìn nhau cười. Ngẫu nhiên trong lòng cười nhạo bán: “Ta thấy bọn ngươi cũng tự lạc lấy rồi đó! Bọn bây chẳng qua cũng chỉ là con chó khốn khiếp trên cánh đồng cỏ này mà thôi!