Tiếng chân ngựa cũng từ từ lãng xa đi, cuối cùng rồi cũng biến mất trong đám rừng thâm sâu.
Diệp Anh Hào cùng Lý Nhân Chích Cân Thiết Mộc Chân cùng tuột xuống thân cây, theo sau dấu chân ngựa mà xuống núi. Trời dần dần tối đi, hai trẻ tay nắm tay mò trong đêm mà chạy, một bên chạy, Diệp Anh Hào dường như bên đợi cái gì đó.
“Lộc cộc!” Tiếng vó ngựa truyền lại, Diệp Anh Hào bổng vui ra mặt. Thì ra sau khi Diệp Anh Hào và Lý Nhân Chích Cân Thiết Mộc Chân rời ngựa, hồng mã cứ theo bên sườn núi chạy ra. Bẫm sinh của loài động vật có mà loài người không thể so sánh được, theo lối quen thuần tự nhiên của chúng cũng giống như đối với nhân loại quen đi lối về quê hương xứ sở mình vậy. Hồng mã không còn phụ tải nữa, lại không thể từ giữa rừng tiến ra, chỉ chuyên kiếm con đường gồ ghề nguy hiểm mà đi.
Thát Thát Nhân Thiết Mộc Chân cùng Hợp Sát Lặc trong lòng cứ muốn bắt cho được Diệp Anh Hào và Lý Nhân Chích Cân Thiết Mộc Chân, lúc đó cũng không đoán được đường núi gồ ghề và nguy hại, một mực rượt đuổi theo. Sau khi hồng mã dắt bọn người Hợp Sát Lặc đi được một vòng lớn, thì nhảy qua một con rãnh lớn rộng khoảng hai trượng, rồi lại đảo thêm vài vòng nữa, cuối cùng chạy lung tung làm loạn mất đi dấu chân ngựa, sau đó mới chạy đến chỗ chia tay với Diệp Anh Hào.
Khi Thát Thát Nhân Thiết Mộc Chân và Hợp Sát Lặc đuổi đến con rãnh đó thì cảm thấy hoa mắt lên, trước mặt là dấu chân ngựa in rõ trên mặt đất liên tục nối nhau. Tuy rằng con của thần và con của Dã Tốc Cai đã xa chạy, Hợp Sát Lặc võ công cũng khá, hơn hai trượng rộng miễn cưỡng nhảy qua, nhưng Thát Thát Nhân Thiết Mộc Chân cùng bọn tùy tùng khác lẩn cùng với ngựa đều phải lưu lại bên này.
Chẳng may mấy người chỉ còn cách men theo con rãnh đó mà đi, từ trong núi đuổi đến trời tối, bọn họ mới biết mình đã đi đến chỗ xa lạ, trước mặt bọn họ bây giờ bày ra dết chân ngựa loạn xạ, ở trong cái núi tuyết rừng rậm rạp này, Thát Thát Nhân Thiết Mộc Chân và Hợp Sát Lặc mới hiểu ra mình đã bị Diệp Anh Hào và Lý Nhân Chích Cân Thiết Mộc Chân lừa.
Thát Thát Nhân Thiết Mộc Chân và Hợp Sát Lặc cũng không đợi lâu, tuy rằng trời sắc âm u, nhưng không thể không bàn cãi cẩn thận, bọn họ không dám đuổi bừa, trong lòng lo sợ xảy ra chuyện hỗn độn, cho dầu có chút manh mối cũng đành bỏ đi, nếu như bắt đuổi không được Diệp Anh Hào, sợ rằng cả chính bản thân mình cũng bị lạc.
Hai người chỉ biết xuống ngựa, lại gần vùng phụ cận tìm chỗ để tránh gió, ra lệnh cho bọn tùy tùng quét dọn tuyết, dắt ngựa lại tạo thành một vòng cho ấm cúng.
Hồng mã quả là dị chủng trưởng thành ở rừng núi, sau một lúc lạc lối nó cũng đã đánh hơi được Diệp Anh Hào mà tìm đến. hồng mã chạy đến Diệp Anh Hào và Thiết Mộc Chân, nó cứ dùng đầu mãi quấn quít với Diệp Anh Hào, tỏ ý cùng Diệp Anh Hào và Thiết Mộc Chân lên ngựa. Diệp Anh Hào cũng biết hồng mã lanh lợi dị thường, nên nói với Thiết Mộc Chân:
- Giá như tiểu Hồng có cách tìm đến cha và bá phụ!
Hai người đã lên ngựa, hồng mã không theo lộ chính mà chạy, mà cứ theo hướng sơn cốc bên trái mà đi.
Thiết Mộc Chân vội kêu lên:
- Sai đường rồi! Tiểu hồng!
- Không cần phải gấp! Coi tiểu Hồng đưa chúng ta đi đâu! Biết đâu nó đưa chúng ta đi đến cha và các người!
Hồng mã dường như hiểu Diệp Anh Hào, ngẩng ngẩng đầu lên. Trong rừng đêm tuyết cũng không đến nổi tối lắm, Diệp Anh Hào và Lý Nhân Chích Cân Thiết Mộc Chân cứ mặc cho tiểu hồng mã dẩn đường.
Không biết đã đi được bao lâu, và cũng không biết lúc này đi đến hướng nào, Diệp Anh Hào chỉ nhớ đã đi qua ba con suối nhỏ, chuyển qua hai lần chân núi.
- Nhìn kìa! Có đèn!
Diệp Anh Hào ngồi đằng trước chỉ về phía xa xa một đóm sáng loé lên mà kêu lên.
- Vận khí của chúng ta thật may mắn! Như vậy đêm nay khỏi phải ngủ ngoài trời nữa. rất có thể có bữa cơm nóng nữa là khác!
Phát hiện được đèn sáng, Thiết Mộc Chân cũng cao hứng lắm. Hồng mã như đối với địa phương này rất quen thuộc, nó cứ theo ánh đèn đó mà chạy đến, vừa chạy vừa hí lên vang lên!
Đây là một căn nhà nhỏ cư trú của người thợ săn, cửa bổng mở ra, từ trong chạy ra một đứa nhỏ khoảng mười hai hoặc mười ba tuổi, vừa chạy vừa reo lên:
- Tiểu Hồng! Tiểu Hồng! Ngươi chịu về rồi sao?
Hồng mã cũng hí vang lên liên hồi hòa chung với âm thanh của đứa trẻ đó. Theo sau hắn là một đại hán râu quai hàm, gã đại hán đó gọi réo lại:
- Coi chừng con, Trác Mộc Hợp, coi chừng nha!
Hồng mã không bao lâu cũng chạy đến bên cạnh đứa nhỏ, dùng đầu cọ vào đứa nhỏ kêu là Trác Mộc Hợp. Sau một hồi thân thiện, hắn quay lại hỏi Diệp Anh Hào và Lý Nhân Chích Cân Thiết Mộc Chân :
- Vì sao lại cắp đi hồng mã của ta?
Nó vừa nói vừa sờ đầu tiểu hồng mã, dường như muốn khóc ra vậy.
- Tiểu Hồng là do ta mua về cơ! Sao lại nói là ăn cắp chứ?
Tuy rằng Diệp Anh Hào và Lý Nhân Chích Cân Thiết Mộc Chân thấy hồng mã cùng Trác Mộc Hợp thân thiện đến kinh ngạc, nhưng trộm cắp là hành vi đáng khinh bỉ của người trên thảo nguyên này, hai người niên kỷ còn nhỏ, nhưng lòng tự tôn lại rất cao, lúc đó cũng lớn tiếng với nhau.
- Ăn cắp đồ người ta mà còn muốn ngang bướng cải đôi hả!
Trác Mộc Hợp thương yêu tiểu hồng mã còn hơn cả tính mạng mình, đối với người đánh cắp hồng mã còn hận đến xương tỉ. Đành rằng đối phương cùng tuổi với mình, cho dù là người lớn tuổi đi nữa, hắn cũng sẳn sàng lấy lại thớt ngựa này.
- Trả lại ngựa cho ta!
Trác Mộc Hợp kéo lại dây cương.
- Là do tự chính ta đánh chết con đại hắc hùng đổi lấy về cơ! bằng cái gì trả lại cho ngươi!
Diệp Anh Hào xuống ngựa cố sức cải lại, nhất nhất cũng không nhường.
Trác Mộc Hợp nghe Diệp Anh Hào nói tiểu hồng mã là hắn đánh chết con đại hắc hùng để đánh đổi, thì lại càng không tin.
- Coi ngươi dám không trả lại!
Trác Mộc Hợp nổi cơn giận, đánh vào mặt Diệp Anh Hào một quyền, quyền của Trác Mộc Hợp vừa nhanh vừa chính xác, cũng đã cho thấy hắn không phải là đứa nhỏ của một gia đình thợ săn bình thường.
Diệp Anh Hào phản ứng rất nhanh, hắn tránh quyền của Trác Mộc Hợp, tay trái ấn ra, chân phải co lên đá vào hông bên trái của Trác Mộc Hợp, hai người cùng đánh một lượt. Thiết Mộc Chân tuy rằng muốn nhào vô, nhưng hắn có nguyên tắc của một hảo hán không thể ỷ nhiều hiếp ít đành đứng một bên khẩn trương nhìn đôi bên.
- Trác Mộc Hợp, ngươi sao lại cùng ngưòi ta đánh nhau lên vậy!
Gã đại hán râu quai hàm lúc đó cũng vừa chạy đến, Trác Mộc Hợp bị trách mắng nói:
- Bọn nó đánh cắp ngựa của con, không chỉ không trả lại mà còn lếu láo nữa!
Trác Mộc Hợp ngừng tay lại.
Diệp Anh Hào lúc này không có ý chiếm tiện nghi gì cả, nên giận dữ nói:
- Ta không nói láo, ngựa này đích thực là ta dùng con đại hắc hùng do ta tự đánh chết để đánh đổi về.
Thiết Mộc Chân lúc này mới thêm lời vào
- Ta đảm bảo, tiểu Hào hắn không có nói láo .
Trác Mộc Hợp càng thêm nổi giận, nói:
- Chúng bây cá mè một lứa! ngươi đương nhiên là nói giúp hắn!
Gã đại hán quay nói:
- Trời rơi tuyết, lại rừng rú tối đen, hai vị tiểu bằng hữu nếu không ngại vào trong hãy nói!
Gã đại hán râu quai hàm rất lấy làm kinh dị trong đêm tối đột nhiên lại có hai tiểu hài nhi đến, nhìn thấy cử chỉ và thái độ, hai đứa nhỏ này không giống như con cái của gia đình bình thường.
- Cha!
Trác Mộc Hợp tỏ ra không muốn nhường tên mã tặc ăn cắp tiểu hồng mã vào nhà mình.
- Gì nữa đây, không lẽ cả việc nhường cho người ta cơ hội giải thích cũng không có hay sao!
gãi đại hán râu quay hàm dùng đôi mắt nghiêm nghị nhìn Trác Mộc Hợp.
- Đi thì đi!
Diệp Anh Hào cùng Lý Nhân Chích Cân Thiết Mộc Chân đối diện với gã đại hán râu quai hàm có một cảm giác tin tưởng, giử lại ngựa đi vào nhà của Trác Mộc Hợp.
Gã râu quay hàm tự giới thiệu lấy:
- Ta tên Lê Đài, con ta là Trác Mộc Hợp!
Diệp Anh Hào tuy rằng nhỏ tuổi, nhưng lời nòi hành sự một chút phong độ cũng không thiếu, nói:
- Cháu gọi là tiểu Hào, còn đây là Thiết Mộc Chân người anh kết bái huynh đệ của cháu.
Đợi cho mọi người đều ngồi vào, Diệp Anh Hào bèn đem chuyện hắn bắn chết con đại hùng như thế nào, mất ngựa như thế nào và lại việc được tiểu hồng mã nhất nhất đều nói ra. Nghe đến đoạn bắn con hùng Lê Đài khen ngợi không thôi. Còn Trác Mộc Hợp cũng lộ ra nhãn quang khâm phục.
- Coi như vậy đều là hiểu lầm cả! Tiểu hồng mã là có một năm vào mùa đông trong đêm tuyết do một con ngựa già đêm đến cho chúng tôi, lúc đó Trác Mộc Hợp chỉ mới bảy tuổi, đêm đó cũng như đêm nay vậy bầu trời đen tối……….
Lê Đài kể lại cho Thiết Mộc Chân và Diệp Anh Hào về chuyện cái đêm đông sáu năm về trước.
- Cái đêm đó trời mưa, mọi người đều lên giường yên nghĩ, bỗng ta nghe như có người gỏ cửa ở phòng ngoài, ta liền ngồi dậy ra mở cửa, ngoài cửa một con ngựa già hồng mã, bên cạnh hắn là một con tiểu hồng mã mới sinh ra không lâu! Con ngựa đó thấy ta mở cửa ra, liền hí nhẹ một tiếng, rồi ngã xuống nhằm vào cửa buồng Trác Mộc Hợp làm hắn tỉnh dậy, tới khi thấy ta ôm tiểu hồng mã đem vào, chú ngựa già đó mới yên tâm nuốt hơi ra đi!
Thở một hơi dài, Lê Đài nói tiếp:
- Có thể nói mùa đông đó rất lạnh, hình như không có đồng cỏ nào có thể ăn được, con ngựa già đó đói chỉ còn xương, con tiểu hồng mã cũng ốm hom hỏm! Chúng tôi dùng gạo để nấu thành cháo đút cho tiểu hồng mã ăn, qua cả một mùa đông mới có cứu sống nó, cũng mùa đông đó, Trác Mộc Hợp cả ngày ôm ấp tiểu hồng mã mà ngủ! Sau rồi thì tiểu hồng mã và Trác Mộc Hợp cùng chung lớn lên, chỉ là không biết tại sao, tiểu hồng mã nữa năm trước đây đột nhiên mất tích! Thì ra gã thợ săn tưởng rằng ngựa hoang nên bắt nó đi!
Diệp Anh Hào bị câu truyện này làm cãm động, hắn nói với Trác Mộc Hợp:
- Trác Mộc Hợp ca ca, đệ không biết tiểu hồng mã là của anh, không cần phải nói xa gần, đệ nhất định phải hoàn lại cho anh, hồng mã bây giờ là của anh!
Trác Mộc Hợp cảm thấy hổ thẹn nói:
- Con ngựa này là của đệ đã dùng tính mạng giết đại hùng để đổi về, dĩ nhiên là của anh rồi! Huynh chỉ là chăm sóc qua nó mà thôi, chỉ là nhất thời không nỡ rời xa nó, cho nên mới có hung tàn với anh như vậy!
Thấy hai trẻ đối với ngựa yêu dấu của mình nhường qua nhường lại, Lê Đài cảm thấy yên lòng, ngay lúc đó hắn mới hỏi lai lịch Diệp Anh Hào và Lý Nhân Chích Cân Thiết Mộc Chân. Khi biết được Diệp Anh Hào là con của Thần ở Hoằng Cát Thứ Bộ, hắn không mấy kinh ngạc, cũng có thể là hắn ẩn dật một thời gian dài trong núi, không nghe đến uy danh của Diệp Khắc Cường, và cũng không nghe đến ở ngoài núi không xa lắm chiến tranh đang diễn ra, ở đây Lê Đài cùng Trác Mộc Hợp gần như là cách biệt với thế giới bên ngoài. Nhưng khi nghe đến Lý Nhân Chích Cân Thiết Mộc Chân phụ thân là Dã Tốc Cai, Lê Đài mừng rỡ muốn nhảy dựng lên. Nguyên Lê Đài và Dã Tốc Cai là bạn thân ở thời niên thiếu, chỉ là đã cách nhau bao nhiêu năm, không có thời gian tương kiến.
Lê Đài hỏi:
- Các con sao lại tới đây được!
Lý Nhân Chích Cân Thiết Mộc Chân bèn đem chuyện Diệp Khắc Cường và Dã Tốc Cai dẩn binh Hoằng Cát Thứ Bộ đi đánh binh Kim, Diệp Anh Hào và mình nhớ đến phụ thân, từ chỗ Hốt Đồ Lỗ Hãn trốn ra, đang trên đường gặp phải Thiết Mộc Chân của Thát Thát Nhân Bộ và Hợp Sát Lặc, vì phải trốn tránh, hai người phải nhắm hướng lên núi mà chạy, cuối cùng việc trốn chạy thế nào đều kể rõ tường tận.
Lê Đại là người nóng tánh và ngay thẳng, vừa nghe hai tên khốn khiếp vô sỉ kia đã khiến cho hai trẻ chạy đến đường cùng không nơi nương tựa. liền nói:
- Trác Mộc Hợp, có muốn đi săn thú chăng?
Không những Trác Mộc Hợp ngẩn người, mà còn lẩn cả Thiết Mộc Chân và Diệp Anh Hào nghe đến lẩn lộn.
- Giờ này còn săn thú gì chứ? Nếu như muốn làm một chút đồ tươi cho hai vị tân khách này dùng, hồi sớm này vừa săn được một con heo rừng!
Trác Mộc Hợp thắc mắc nhìn Lê Đài.
Lê Đài nói:
- Hiện giờ khe suối bên kia núi có hai con sài báo cùng bốn con hung lang, chúng ta đem bọn chúng bắt sống đi, thấy có được không! Ta cũng đã lâu rồi không cùng Dã Tốc Cai thúc thúc ngươi gặp mặt, ta cũng nên đem chút lễ vật kiến diện tặng cho bọn họ!
Cũng vẫn là Diệp Anh Hào đầu óc lanh lợi, hắn hưng phấn nói:
- Hay lắm! chỉ là võ công Hợp Sát Lặc quá cao, sợ không dể đối phó.
- Ha! ha! ha!
Lê Đài cười lên thật hào hùng, nói:
- Không phải ta nói khoác lác, trên thảo nguyên này trừ Dã Tốc Cai ra, ta bình sinh chưa từng gặp qua địch thủ! Thôi được! ta vốn muốn nhân trong đêm tối dùng bao để bắt cáo, đem mấy con cáo khoát áo da người mà bắt trọn. vừa nghe con nói, ta thật sự muốn cùng bọn chúng so tài cao thấp! Lại nữa bọn họ trong rừng đêm tối cũng không chạy đâu được!
Nói xong, Lê Đài lại phân phối Trác Mộc Hợp đem lương thực cho Diệp Anh Hào và Thiết Mộc Chân ăn.
Lương khô của Diệp Anh Hào và Thiết Mộc Chân cũng vừa dùng xong, hiện giờ hai người rất đói, nên không khách khí, giống như phong quyển tàn vân vậy thực vật vừa đem ra liền ăn sạch trơn.
- Tốt! Là hai hán tử! Không biết các con có biết uống rượu không, hôm nay gặp được các con thật là cao hứng, Trác Mộc Hợp, mang túi da rượu ra cho ta, rồi luộc chính thịt heo rừng đem ra đây!
Người Mông Cổ tự cổ đã hào sảng, ăn được uống được mới là anh hùng, Diệp Anh Hào tuy rằng uống không bằng Trác Mộc Hợp và Thiết Mộc Chân, nhưng cũng đã uống đi không ít, đã mấy ngày liền hành tẩu, Diệp Anh Hào và Thiết Mộc Chân ăn uống đến mỏi mệt ngủ đi không hay.
Đến khi bọn họ tỉnh dậy, mới biết được mình nằm trong một tấm nệm lông thú dầy, toàn thân đều ấm cúng, tinh thần cũng chưa lấy lại bình thường, vì mấy ngày trước đã quá mỏi mệt.
- Trời phật ơi, không phải đã nói đi bắt bọn Thát Thát Nhân Thiết Mộc Chân và Hợp Sát Lặc hay sao?
Trác Mộc Hợp bọn họ nói không chừng đã ngũ quá độ rồi!
Lý Nhân Chích Cân Thiết Mộc Chân nhảy dựng lên, Diệp Anh Hào cũng bò ra.
- Lê Đài bá bá! Trác Mộc Hợp!
Hai người trong phòng kiếm khắp mọi nơi, chỉ thấy phòng kế bên mền gói ngăn nấp, Lê Đài và Trác Mộc Hợp đã biến đi không thấy.
- Bọn họ nhất định là đi bắt Thát Thát Nhân Thiết Mộc Chân và Hợp Sát Lặc rồi!
Diệp Anh Hào xác định, nói:
- Sao bọn họ biết được Hợp Sát Lặc ở đâu?
- Huynh không quên tiểu Hồng chứ? Có tiểu Hồng dẫn đường, sợ gì không kiếm được mấy tên khốn khiếp đó.
- Thế bây giờ chúng phải làm sao? Không lẽ phải đợi ở đây à?
Thiết Mộc Chân rất muốn xem thân thủ của Lê Đài như thế nào.
- Xem ra chỉ còn vậy thôi!
Diệp Anh Hào trong lòng tuy có chút hy vọng mãnh liệt, nhưng đường xá lại không thuộc, vội vàng chạy vào trong rừng, đừng nói là đi kiếm Trác Mộc Hợp, sợ rằng ngay cả chính mình còn không biết có thể trở lại đây được hay không.
Phòng nhỏ của Lê Đài xây tại bên phía sườn núi, vầng thái dương đã mọc lên, tuyết cũng đã bắt đầu tan, Thiết Mộc Chân và Diệp Anh Hào nôn nóng lo đợi.
Thời gian chờ đợi tuy rằng không dài, nhưng Thiết Mộc Chân và Diệp Anh Hào ngồi đứng không yên, không ngừng dòm ngó bốn phương, hy vọng có thể nhìn ra được cái gì đó.
Cuối cùng, khi tuyết trên mái hiên tan chỉ còn lại nữa thước dài, Diệp Anh Hào nhìn thấy Trác Mộc Hợp, Trác Mộc Hợp trong tay đang nắm giữ một sợi dây, đằng sau sợi dây có sáu người, đúng là Hợp Sát Lặc, Thát Thát Nhân Thiết Mộc Chân cùng với bọn họ bốn tùy tùng.
Diệp Anh Hào cùng Thiết Mộc Chân chạy đến đón tiếp mừng rở, Lê Đài cười lớn tiếng, nói:
- Lần này đi gặp huynh đệ Dã Tốc Cai của ta, cũng có một phần lễ kiến diện không đến nỗi tệ vậy!
Diệp Anh Hào lúc bấy giờ nhìn thấy Thát Thát Nhân Thiết Mộc Chân cùng Hợp Sát Lặc mặt mày xanh đen, trong lòng biết bọn họ đã bị Lê Đài răn dạy đến chịu không thấu, hắn không thể bỏ qua bất cứ cơ hội này để chế giểu :
- Sao vậy chứ! gió đêm qua mát rười rượi, chúng tôi đây được ngủ một giấc dài vừa say vừa nồng!
Câu nói này thật sắc bén, khiến cho Thát Thát Nhân Thiết Mộc Chân và Hợp Sát Lặc nổi giận trừng mắt quay lại, Hợp Sát Lặc dùng ánh mắt cay độc nhìn Diệp Anh Hào, hận không thể nuốt sống Diệp Anh Hào đi.
Lê Đài nhận thấy được trong ánh mắt đó, lớn tiếng quát:
- Cái gì, Hợp Sát Lặc, chẳng lẽ còn chưa phục hay sao, sáu tên vô lại như các ngươi đi truy sát hai đứa nhỏ, thể diện Mông Cổ dũng sĩ đã bị bọn ngươi làm mất hết rồi!
- Muốn giết muốn đâm ta tuyệt không nháy mắt, chớ dùng lời nhạo báng ta!
Ít ra Hợp Sát Lặc vẩn còn mấy phân huyết tính.
- Chiếu theo quy củ của người Mông Cổ chúng ta, trong tình huống công bình quyết đấu, các ngươi thua ta, ta sẽ là chủ nhân các ngươi, ta có quyền tạo cho các ngươi làm bất cứ chuyện gì.
- Ngươi muốn gì?
- Ta không muốn gì cả, chỉ muốn đem chúng bây giao cho bọn người Dã Tốc Cai xử trí, ngoài ra ta cũng không lý tới!
Thát Thát Nhân Thiết Mộc Chân từ nảy giờ vẩn chưa lên tiếng, nhưng trong lòng không ngớt chửi thầm Diệp Khắc Cường và Diệp Anh Hào, cũng là cặp phụ tử này, đã làm quấy động lên khiến cho hắn không làm thành Mông Cổ đại hãn, mới đưa đến tình trạng như thế này, hắn cũng thầm chửi Lê Đài và Trác Mộc Hợp, không biết từ đâu lồi ra một cặp phụ tử dã sơn này, võ công cao thâm vô cùng mà còn đần độn hết chỗ nói, trên đường đi hắn không những đã đưa không ít vàng bạc, mà còn quan to nữa, nhưng cặp phụ tử này dường như chưa bao giờ nghe qua vậy.
Vùng rừng núi phụ cận trăm mười dặm, Lê Đài và Trác Mộc Hợp đều rỏ như lòng bàn tay, không bao lâu Lê Đài đã đem Diệp Anh Hào, Thiết Mộc Chân và Trác Mộc Hợp cùng với bọn giam cầm Thiết Mộc Chân và Hợp Sát Lặc ra khỏi núi, theo hướng sông La Lạp mà đi.
Trên đường những tảng băng bắt đầu chảy, lầy lội rất nhiều, nên khó mà đi, nhưng khi mặt trời đổ về hướng tây, cũng đã đến lúc hoàng hôn, một đoàn người cũng đã tới được khu vực giám sát doanh trại của Hoằng Cát Thứ Bộ.
Binh sĩ Hoằng Cát Thứ Bộ không ít người nhận ra Diệp Anh Hào, liền nghinh tiếp đoàn người gồm mười người vào trại, ngoài ra quân lính còn đi bẩm báo cho Diệp Khắc Cường và Dã Tốc Cai biết.
Lê Đài, Trác Mộc Hợp, Diệp Anh Hào, Thiết Mộc Chân đi tiến vào trong, từ trong soái trại chạy ra ba nam một nữ, đó là Diệp Khắc Cường, Dã Tốc Cai, Mông Lực Khắc và Hốt Hốt Nhân.
Tuy rằng Diệp Anh Hào niên kỷ còn nhỏ, miệng lớn tiếng reo lên, ba ba, bá bá, thúc thúc, a di như tràn pháo nổ liên tục gọi tên, sau đó cầm tay Trác Mộc Hợp, nói:
- Người này là bạn mới kết giao.
Dã Tốc Cai và Lê Đài sớm đã nhận ra đối phương. Dã Tốc Cai ngạc nhiên mừng rỡ, nói:
- Lê Đài đại ca!
- Dã Tốc Cai lão đệ!
Cố nhân mười mấy năm trước trùng phùng, tuy là anh hùng, nhưng trong mắt hổ cũng đầy nước mắt.
Dã Tốc Cai chỉ Lê Đài nói:
- Lại đây! Để ta giới thiệu cho các người, vị này là bằng hửu thâm giao lúc thiếu thời Lê Đài! Chúng tôi không gặp đã hơn mười năm rồi, mà còn nhận được đối phương, thời gian không tha cho người, tôi và anh cũng đã không còn trẻ nữa!
Cảm thán được một hồi, Dã Tốc Cai tự đánh vào đầu mình, nói:
- Huynh thấy đó, đệ quang cố đến độ cảm thán, quên đi giới thiệu đến vị này.
Dã Tốc Cai chỉ Diệp Khắc Cường giới thiệu, nói:
- Đây là Thần của Hoằng Cát Thứ Bộ! cũng là nhị đệ của Dã Tốc Cai này, là đại anh hùng mà đệ Dã Tốc Cai rất kính phục!
Diệp Khắc Cường cung tay trả lễ, nói:
- Đại ca quá khen rồi!
- Vị này cũng là đại anh hùng, danh gọi Mông Lực Khắc, là tam đệ của đệ.
- Vị này gần đây mỹ danh lan toàn cõi thảo nguyên này, công chúa Hốt Hốt Nhân của Tát lặc Chích Ngột Dịch Bộ.
Hốt Hốt Nhân miệng lẩm bẩm liếc xéo Dã Tốc Cai:
- Dã Tốc Cai đại ca đúng là đem muội ra làm trò đùa!
Lê Đài cũng đánh giá được Diệp Khắc Cường, trong lòng khen thầm: “ Đúng là một hảo hán tử! Không trách có một đứa con anh hùng như vậy, không sợ hiểm nguy!” Hốt Hốt Nhân sớm đã nhận ra Thiết Mộc Chân và Hợp Sát Lặc, lúc này mới có cơ hội hỏi:
- Chuyện này là như thế nào?
Trác Mộc Hợp lẹ miệng, bèn đem sự tình nói ra. Đối với việc Diệp Anh Hào trốn ra, Diệp Khắc Cường và Dã Tốc Cai đã nghe qua, đã phái đi không ít binh sĩ trấn thủ các lộ khẩu cùng tìm kiếm khắp nơi.
Hốt Hốt Nhân đối với Thát Thát Nhân Thiết Mộc Chân và Hợp Sát Lặc hận đến xương tỉ, toàn bộ thủ hạ của nàng có thể nói gián tiếp chết về tay bọn họ hai người. Hốt Hốt Nhân vội đến bên Lê Đài trân trọng cung mình làm lễ, nói:
- Đa tạ Lê Đài đại ca, muội đại diện cho dũng sĩ tử nạn của Tát Lặc Chích Ngột dịch bộ cảm tạ huynh.
Lê Đài không hiểu vì sao Hốt Hốt Nhân làm đại lễ như vậy, Dã Tốc Cai bèn đem chuyện đêm đó Thát Thát Nhân Thiết Mộc Chân cùng Hoàng Nhan Liệt gia hại bọn họ nói ra! Lê Đài nghe đến nghiến răng giận dữ.
- Cẩu tặc! ngươi cũng có được ngày hôm nay!
Roi của Hốt Hốt Nhân như con linh xà đánh vào người Thát Thát Nhân Thiết Mộc Chân và Hợp Sát Lặc.
- Các ngươi vì sao lại bán đứng đồng bào mình đi đầu kháo Kim quốc, vì sao lại hại chúng ta!
Hốt Hốt Nhân vừa quất vừa mắng.
Thát Thát Nhân Thiết Mộc Chân và Hợp Sát Lặc đứng thẳng người chịu trận không nói ra lời, quét mắt liếc nhìn Diệp Khắc Cường và Dã Tốc Cai.
Lê Đài là một hán tử coi kẻ ác như thù, bèn nói:
- Bọn chúng làm ra những chuyện xấu như vậy, hay là một đao giết đi bọn chúng cho xong chuyện!
-Kkhông được! Chúng ta còn dùng bọn họ cùng Thát Thát Nhân Bộ, và Diệc Xích Liệt tư bộ đàm phán điều kiện!
Diệp Khắc Cường hãy còn chút lý trí, noí tiếp:
- Giết đi bọn chúng khiến cho Thát Thát Nhân Bộ và Diệc Xích Liệt tư bộ có thể hợp lại cùng đối kháng chúng ta, lúc đó chúng ta phải cùng một lúc chia ra hai tuyến mà chống đở, cục diện tương đối bất lợi, cái loại đem con tin dâng lên miệng , Diệp Khắc Cường từ trước đến vẩn giờ cự tuyệt, hắn đi phân phối binh sĩ đem Thát Thát Nhân Thiết Mộc Chân cùng Hợp Sát Lặc bắt đi giam lại, cẩn thận coi chừng, còn bốn tên tùy tùng thì do bọn họ thả đi để đưa tin về.
Từ khi Hoàng Nhan A Nam mất đi, trong thành đại đô Kim quốc đã trải qua cơn khủng hoảng, có người đề nghị đem Hoàng Nhan Ngột Trực từ Trung Nguyên quay về, lại có người nói phái sứ giả đến vỗ an người Mông Cổ, chỉ cần không đánh Kim quốc, người Mông Cổ có thể tự lo lấy chuyện của mình, Kim quốc không nhúng tay vào.
Hoàng Nhan Lượng phải chú tâm đến chiến trường ở Trung Nguyên vì đó mới là chiến trường chính, thôn tính bấy lâu nay, sự khác biệt giữa mười vạn người Nam Tống mới là khát vọng lớn lao của hắn, cho nên hắn phải chọn một sách lược duy nhất, chuyện Mông Cổ tạm thời để sang bên, binh sỉ Hoằng Cát Thứ Bộ lại thiện chiến, hắn đã có biết bao nhân mã, mà người Mông Cổ chỉ một lần đánh tan nát tả tơi, như vậy để cho bọn chúng tự tát tự sinh chăng! Hoàng Nhan Lượng cũng không biết phải làm như thế nào, chỉ đành an ủi lấy mình.
Sứ giả Kim quốc đem thánh chỉ đến trước trại của Hoằng Cát Thứ Bộ, lớn tiếng nạt nộ:
- Đại Kim quốc Sứ giả đến, Dã Tốc Cai, Thấn của Hoằng Cát Thứ Bộ mau ra tiếp chỉ!
Dã Tốc Cai liền mắng:
- Cái tên chó đẻ đó, đã thua trận rồi còn bài đặt không ít, coi lão tử đi đem cái đầu hắn mà ngắt xuống, hoàng đế chỉ có nhị đệ là làm được! Chứ tên vô dụng này, có đáng cho chúng mình cuối đầu hạ mình không!
Sau khi nói định chạy ra ngoài trướng bẻ đầu tên sứ giả Kim quốc.
- Đại ca, không nên nổi giận! Đợi coi tên sứ giả Kim quốc này nói gì đã, nếu điều kiện thích ứng, hai nước sẽ đình chiến lui binh, binh sĩ sẽ ít thương vong! Cho dù binh sĩ Kim quốc đổ máu không phải là máu, nhưng máu của binh sĩ Hoằng Cát Thứ Bộ ta cùng huyết nhục ta đều như nhau, không thể đổ nữa!
Diệp Khắc Cường cảm thấy chiến tranh quá tàn khốc, hắn không muốn tạo thêm sát kiếp, tuy rằng Diệp Khắc Cường hiểu được như vậy, nhưng có khi muốn tránh lại tránh không được.
Lê Đài, Mông Lực Khắc, Dã Tốc Cai cùng Diệp Khắc Cường phân nhau ngồi tại giữa trướng, Hốt Hốt Nhân hình như đã nhận lịnh đưa Diệp Anh Hào, Thiết Mộc Chân và Trác Mộc Hợp đi gặp Nguyệt Luân ở Hốt Đồ Lỗ Hãn hoàng cung.
Sứ giả Kim quốc được đưa đến, lúc đầu còn lớn tiếng huênh hoang, như là thần thái của một sứ giả thượng quốc bang giao với tiểu bang hạ quốc vậy, Diệp Khắc Cường cử tưởng như là đàm phán như vậy sẽ trao đổi với nhau, nhưng giờ thì lữa giận bốc lên ngùng ngụt, mắng liền:
- Đúng là một Kim quốc ngông cuồng hống hách, thua trận rồi còn có thái độ như vậy, nếu thực như chúng ta đây lui quân hồi về nước, chỉ sợ bọn bây lại tức tốc hưng binh đánh Mông Cổ, không cần nói nữa, ngươi mau mau về đại đô bẩm báo lại với hoàng đế của ngươi, phái thêm lương tướng tinh binh đến đây, binh tướng lần trước quá tệ, không đở nổi một kích.
Sứ giả Kim quốc danh gọi Ngạc Nặc Lặc, bình nhật tự coi mình là hoàng thân quốc thích, những chuyện lớn cũng gặp đã nhiều, vênh mặt ưởng ngực như là một phong độ của thượng quốc, hiện giờ trong trướng thấy mấy người đang ngồi ai ai cũng uy phong lẩm lẩm, khí thế trong lòng cũng đã giãm xuống quá nữa. ngay lúc đó Diệp Khắc Cường lại hét lên, hai chân như là run lên. liền hạ giọng sợ sệt nói:
- Tướng quân xin chớ nóng giận, đều có thể thương lượng cả!
- Điều kiện cầu hòa của các ngươi như thế nào?
Ngạc Nặc Lặc lúc đó sợ đến toát cả mồ hôi, đâu còn giử được phong độ lúc trước, nói:
- Hoàng thượng đã nói, chỉ cần Thần lui binh, Kim quốc sẽ không đòi Mông Cổ nộp thuế hay cống phẩm, hơn nữa vĩnh viển không xâm phạm các bộ lạc Mông Cổ, còn sắc phong Thần là Đại Hãn của toàn quốc Mông Cổ, dùng tiếng Mông Cổ của các người gọi là Thành Cát Tư Hản!
Thái độ của Ngạc Nặc Lặc lúc đó gần như là ngoan ngoản, vừa nói vừa đem ra văn thư sắc phong của kim chủ Hoàng Nhang Lượng.
Diệp Khắc Cường nghe đến đó dở khóc dở cười, bụng nói: “Hai tên Thiết Mộc Chân cũng đã làm ta điên đầu, giờ đột nhiên lại một đứa kêu ta cái gì là Thành Cát Tư Hãn, đến lúc đó con của Dã Tốc Cai Thiết Mộc Chân lại sẽ kêu là cái gì đây?
Diệp Khắc Cường lúc đó sững sờ như cười, Ngạc Nặc Lặc đâu đoán được Diệp Khắc Cường trong lòng bổng đang nghĩ đến chuyện kỳ lạ cổ quái đó, lại tưởng Diệp Khắc Cường động lòng, liền theo vấn đề đó mà thêm mắm thêm muối tạo dựng nên cái lợi của Thành Cát Tư Hãn.
Qua một thời gian, Diệp Khắc Cường mới trỡ lại hiện thực, cười lạnh nói:
- Coi ra hoàng đế của ngươi đối với ta cũng khá tốt, đúng là không nhỏ!
Ngạc Nặc Lặc ngẩn người ra, cái tên thần của Hoằng Cát Thứ Bộ quả là người không dể lôi cuốn, không những võ công giỏi, hành quân đánh trận xuất quỷ nhập thần, ngay cả biểu hiện bình thường cũng khó mà lường, bằng vào Ngạc Nặc Lặc ở trong hoàng cung kim quốc lâu năm giảo hoạt, cũng không thể hiểu được con người trước mặt mình gọi là Thần của Hoằng Cát Thứ Bộ.
Dã Tốc Cai cũng cười nói:
- Việc của Mông Cổ, tự do bộ tộc Mông Cổ ta giải quyết, đâu cần Kim quốc các ngươi sắc phong!
Diệp Khắc Cường đã cho thấy uy phong như vậy cũng đã đủ, cười nói:
- Ta không cần các người sắc phong cái gì đó, chỉ cần Kim quốc các ngươi đừng hiếp đáp người Mông Cổ chúng ta là được rồi, nếu như xâm lấn lần nữa, ta sẽ đánh đến đại đô, cho hắn làm không thành hoàng đế đại Kim.
Ngạc nặc lặc vừa nghe đều kiện đình chiến đơn giản như vậy, mừng rỡ trong lòng, liền đồng ý, nói:
- Tự nhiên là được rồi, tự nhiên là được rồi.