Tạ Nghị ngồi ở bên cạnh đống lửa giữa doanh trại cuối cùng cũng hiểu rõ, tại sao lại bản thân bị phát hiện.
Nguyên nhân rất đơn giản, mặc dù bản thân rất cẩn thận ẩn núp sau đại thụ, nhưng từ vị trí của người cung thủ kia, lại có thể nhìn thấy một bộ phận phía sau gốc đại thụ, mặc dù hắn không thể hoàn toàn nhìn thấy Tạ Nghị. Nhưng Tạ Nghị phỏng chừng hắn chỉ nhìn thấy một góc áo hay đồ vật gì đó của bản thân, cho nên mới cảnh giác hỏi là ai, mà không phải nói thẳng trốn phía sau là một tiểu hài tử.
Không chỉ như thế, Tạ Nghị còn phát hiện bảy, tám người ngồi ở đây, ánh mắt luôn luôn hướng về phía xung quanh đảo qua, gần như phạm vi mười mét đều ở trong quan sát của bọn họ, nếu như là một người trưởng thành, phỏng chừng rất khó mà ẩn núp lại gần được như mình.
Tạ Nghị rất thành thật nhìn Hán Tư từ trên đống lửa cắt xuống một miếng thịt dê đưa cho hắn rồi cắn từng miến một, trên thực tế hắn đang phỏng chừng xác suất bỏ chạy của bản thân có bao nhiêu.
Nhưng rất đáng tiếc, Tạ Nghị phát hiện nếu chính mình bỏ chạy, đó hoàn toàn là hành vi toi mạng, chỉ riêng tên của mấy người cung thủ kia bắn ra, Tạ Nghị không có nắm chắc có thể tránh khỏi. Càng không cần nói những người mặc trường bào kia, khí tức của bọn họ khiến hắn cảm thấy rất nguy hiểm.
Sớm biết vậy, mình sẽ không đến…..Bọn người kia, tất cả đều không phải là người thường a.
- Tiểu hài tử, ngươi tên là gì?
Nhìn kiểu dáng giống như mấy ngày không ăn đồ của Tạ Nghị, Hán Tư khẽ cười, ôn hòa hỏi.
- Tạ Nghị
Tạ Nghị đang vùi đầu ăn, ngẩng đầu trả lời một câu, sau đó lại cấp tốc đối phó với đồ ăn.
-Tạ Nghị?
Hán Tư có chút nghi ngờ gãi đầu, ngẩng đầu nhìn về phía lão đại của bọn họ nói:
-Cái tên này, rất kỳ lạ à.
- Có gì kỳ lạ? Tên mà thôi, chỉ cần phụ mẫu hắn bằng lòng, muốn gọi cái gì mà không được
Áo Lôi Khắc ở một bên nhún vai, một biểu tình rất hiếm thấy tinh quái nói.
- Tiểu hài tử, tại sao ngươi ở một mình trong rừng rậm? Phụ mẫu của ngươi đâu?
Lão đại ngồi ở đối diện đống lửa nhìn Tạ Nghị đang ăn như lang như hổ. Tùy ý hỏi.
Tạ Nghị lén liếc lão đại ở đối diện một cái, sau đó lắc đầu.
- Tôi không biết.
Tạ Nghị đã hạ chủ ý, cho dù những người này hỏi cái gì, bản thân cũng là một câu “tôi không biết” để trả lời. Là một tiểu hài tử tám chín tuổi mà nói, câu nói này mới là chính xác nhất, bằng không bịa một thân thế cho chính mình, không chỉ có khả năng bị nhìn thấu, với lại, một tiểu hài tử tám chín tuổi, cái gì cũng biết, đó mới chính là vấn đế.
Dẫu sao, một tiểu hài tử vô tri và một thần đồng. Tiểu hài tử vô tri tự nhiên càng dễ dàng khiến người khác buông đề phòng trong lòng xuống.
Nghe thấy “tôi không biết” của Tạ Nghị, lão đại chỉ khẽ nhíu mày một chút, không có mở miệng hỏi cái gì nữa, nhưng Hán Tư lại tiếp tục quan tâm hỏi:
Ngươi còn nhớ nhà người ở đâu không? Trong nhà còn có ai? Ngươi là như thế nào chạy đến trong rừng rậm?”
- Tôi không biết…
Tạ Nghị buông miếng thịt sắp ăn xong xuống, rụt lui về phía sau.
- Được rồi, Hán Tư đừng hỏi, làm hắn sợ rồi.
Lão đại vẫn luôn chú ý đến Tạ Nghị mở miệng ngăn cản câu hỏi của Hán Tư, sau đó lại nhìn Áo Lôi Khắc nói:
- Đem hắn dẫn vào trong liều vải nhốt tinh linh, đêm nay cho hắn nghỉ ngơi trong đó.
- Vâng, lão đại
Áo Lôi Khắc vui cười lên tiếng, chạy qua, trực tiếp đem Tạ Nghị kéo đến trước liều vải mới vừa rồi hắn đi ra, sau đó đẩy Tạ Nghị vào, trong miệng hèn mọn cười nói:
- Khà khà, đêm nay ngươi ở bên trong ngủ thật tốt, tiểu tử kia, trong đó đều là mỹ nữ a ~.
Tạ Nghị bị đẩy vào trong đó, còn chưa kịp nhìn rõ tình huống trong liều vải, thì bị đẩy ngã lăn tròn một cái.
Ân? Vật gì vậy? Thịt thịt?
Cảm giác được bàn tay nhỏ bé và mặt của mình đều dính trên hai khối thịt mềm mại, Tạ Nghị nhẹ nhàng nhéo nhéo, tức khắc kinh hãi, cấp tốc bò hướng về phía sau.
Ở trước mắt hắn, là một vị nữ nhân nửa thân trần, y phục trên người đã hoàn toàn bị vén ra, hai vú trắng noãn chắc nịch ngạo nghễ đứng thẳng trong không khí, vừa rồi hắn ngã xuống, bàn tay nhỏ bé và mặt dán tới chính chỗ đó.
- Ách. Xin lỗi
Tạ Nghị lập tức cúi đầu, nhỏ tiếng xin lỗi.
Qua một hồi, Tạ Nghị không nghe thấy phản ứng gì, lén lút ngẩng đầu nhìn, thì ra miệng của nữ nhân này bị một miếng vải bịt chặn lấy, mái tóc dài lục sắc (màu xanh) tản loạn che kín mặt nàng, ở bên cạnh nàng, còn có bốn nữ nhân giống như nàng. Cũng như vậy, y phục nửa thân trên cũng bị vạch ra hai bên.
Suy nghĩ một chút, Tạ Nghị lại tới gần, giơ tay đem y phục bị vén ra hai bên của nàng kéo, che chặn lại cảnh sắc mê người trước ngực các nàng.
Tiếp đó lại để ý mái tóc dài lục sắc tản loạn kia của nàng, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp, và một đôi mắt long lanh mê ly, nhưng rất nhanh, Tạ Nghị bị đôi tai vừa nhọn vừa dài của nàng hấp dẫn.
Ách..cập, quả nhiên là tinh linh trong truyền thuyết…Trên địa cầu cũng không có loại sinh vật này..Như vậy, hiện giờ ta không phải ở địa cầu???
Chính ở lúc này. Bên ngoài truyền đến một tiếng nói thấp trầm của Áo Lôi Khắc.
- Lão đại, giữ lại tiểu hài tử xấu xí này làm chi? Ngươi không phải cũng định đem nó bán đi chứ?
- Chứ ngươi nghĩ sao?
- Ách, nhưng lão đại, tiểu hài tử xấu xí này, sẽ có ngươi mua sao??
- Ngươi chưa thấy qua loại người này sao? Có một số lão gia quý tộc rất thích tiểu hài tử.
Lão đại đột nhiên cúi đầu dâm lãng nói.
- A ~~ đúng rồi! Lão đại quả nhiên anh minh! Chắc chắn đem hắn bán cho những lão gia quý tộc kia, tiền có được cũng không phải ít.
Áo Lôi Khắc hưng phấn lại hèn mọn cười nói.
- Đúng vậy, đây chính là tài phú bất ngờ a, nhưng vận số chúng ta quả thật quá tốt, không ngờ một lần có được năm tinh linh, trên đường quay về còn gặp được một tiểu tử đáng giá, khà khà khà.
Lão đại đắc ý cười nói.
- Ta kháo (câu chửi thể của bọn chủng quộc), thì ra bọn người kia là buôn lậu tinh linh….Ánh mắt của Tạ Nghị đảo một vòng trên người những tinh linh này, không nghĩ tới vận mệnh của mình sẽ sắp giống các nàng vậy, cũng bị bán đi.
Cũng tốt, vừa lúc có thể đi đến thành thị của nhân loại xem xem, đến nơi có nhiều người, cơ hội bỏ chạy của chính mình cũng sẽ lớn một chút…Chỉ là, lẽ nào nơi này đúng là không phải địa cầu sao? Âm thầm nghĩ, Tạ Nghị chậm rãi nằm ở một góc của liều vải.
Sau khi biết bọn người kia chỉ muốn đem bản thân bán đi, Tạ Nghị cũng thả lỏng xuống, chỉ cần không có nguy hiểm tính mạng là được….
Đối với bản thân sẽ bị bán cho một số quý tộc có sở thích tà ác, Tạ Nghị không chút lo lắng. Mặc dù hiện giờ hắn chỉ có bộ dáng tám chín tuổi, nhưng thực lực của bản thân hắn lại không nhỏ yếu chút nào, ít nhất, trong những tên buôn lậu tinh linh bên ngoài kia, theo trực giáp của Tạ Nghị cho thấy chỉ có tên cung thủ và tên mặc trường bào sẽ có uy hiếp với bản thân, mọi người khác, bao gồm lão đại kia, mặc dù cảm giác bọn họ rất lợi hại, nhưng muốn từ trong tay hắn bỏ chạy, Tạ Nghị cũng rất có tự tin.
Sáng sớm ngày thứ hai, Áo Lôi Khắc vào trong liều vải, trước tiên ở trên bộ ngực của mỗi tinh linh dùng sức vuốt ve một phen, mới từ trong ánh mắt khuất nhục và phẫn nộ của các nàng, vui cười chuẩn bị lại y phục của họ, dẫn theo Tạ Nghị cùng đi ra liều vải.
Không bao lâu sau, toàn bộ doanh địa thu thập hoàn tất, dưới sự chỉ huy của lão đại tiếp tục xuất phát.
Năm nữ nhân tinh linh và Tạ Nghị bị nhốt rất nghiêm ngặt, bị chen lẫn ở giữa mọi người, cứ như vậy đi được hơn nửa ngày đường.
- Lão đại, dựa theo cước trình như thế này, ước đoán qua thêm hai ngày nữa là tới.
Áo Lôi Khắc đi đến bên cạnh lão đại, rất hưng phấn nói. Lão đại trông về phía xa, khẽ cười gật đầu.
Là một lão đại của đoàn đội chuyên môn làm việc bắt bớ tinh linh, tự nhiên sẽ biết rõ tính nguy hiểm của loại chuyện này, nếu như bắt một tinh linh sau đó bị tinh linh khác phát hiện mà còn nhằm vào, như vậy gần như không có cơ hội sống sót.
Bởi vì những tinh linh này không chỉ có vẻ đẹp, thực lực cũng rất cường đại.
Chỉ là người cường đại nữa cũng phải nghỉ ngơi, tinh linh cũng vậy, chẳng hạn như lần này lại bắt được năm tinh linh. Đó chính là bởi vì các nàng quá mất cảnh giác, đương nhiên, trên đường đi nếu không phải cho những tinh linh này ăn dược vật khiến toàn thân các nàng vô lực, bọn Áo Lôi Khắc cũng không thể dễ dàng đem các nàng dẫn tới chỗ này.
Ở đây đã rời xa gia viên ở chỗ rất sâu rừng rậm kia của tinh linh, đã giáp với lãnh thổ của nhân loại, đến chỗ này, những thành viên của đội săn bắt tinh linh mới thật sự thả lỏng, bắt đầu nói cười.
Tiếp theo lại đi về trước hai ngày, nụ cười trên mặt của bọn người kia càng nhiều thêm, ngay cả Áo Lôi Khắc thường vuốt ve thân thể của nữ nhân tinh linh, lão đại cũng ha hả cười nhìn, cũng không trách mắng.
Không bao lâu, một tòa thị trấn của nhân loại xuất hiện ở trên đường chân trời.