Trong đoàn xe của bá tước, số lượng người hầu cũng không đến hai mươi người, mà số lượng thủ vệ cũng đã đạt tới tám mươi người. Trong đó tuyệt đại bộ phận đều lợi hại hơn so với thành viên đội buôn lậu tinh linh kia, những người này trong chỉ cần phái ra năm người, đã có thể thoải mái làm cho tiểu đội buôn lậu của bọn Hán tư hoàn toàn bốc hơn khỏi nhân gian.
Bởi vì dựa theo phân chia thực lực trên thế giới này, bọn Hán Tư cũng chỉ có lão đại là nhất giai võ sĩ, ngoài hắn ra toàn bộ thành viên còn lại đều có vẻ là kiến tập, mà thủ vệ bên người bá tước, một nửa trong đó đều có cấp bậc võ sĩ, trong đó tam giai võ sĩ có năm người, nếu xuất động tam giai võ sĩ, một mình hắn cũng đủ giải quyết toàn bộ bọn Hán tư, chỉ là tam giai võ sĩ cũng không phải dễ tìm như vậy, cho dù là bản thân lão bá tước, đối với bọn họ cũng có lòng cung kính nhất định .
Nói đơn giản, bọn Hán Tư cũng chỉ đi nhặt nhạnh ít rau cỏ mà thôi, có gan đi bắt tinh linh sâm lâm (sâm lâm = rừng rậm), cũng chỉ dựa vào đặc thù dược vật trên tay mà thôi, nếu để cho bọn họ cùng với năm nữ tinh linh này mặt đối mặt chiến đấu, chết, nhất định là bọn họ. Dù sao, mãnh hổ cũng có thời điểm ngủ gật . . . .
Hạ Tháp vương quốc, vị trí địa lý của quốc gia này có điều đặc thù, phía bắc là mê vực sâm lâm, mê vực sâm lâm là địa phương phi thường nổi danh ở trên toàn bộ đại lục, truyền lưu đủ loại truyền thuyết, bảo tàng cự long, thần khí bị phong ấn, linh quả thể có làm cho người ta vĩnh viễn bảo trì thanh xuân, bảo thạch có thể tùy ý thấy được, nữ nhân so với tinh linh sâm lâm còn muốn xinh đẹp hơn . . . .
Những truyền thuyết về mê vực sâm lâm luôn luôn hấp dẫn lòng hiếu kỳ của mọi người, hấp dẫn họ đi vào đó thám hiểm, mà quả thật cá biệt cũng có người thành công, mang theo đại lượng tài phú từ bên trong đi ra, bất quá càng nhiều người hơn, trên cơ bản còn không tiến vào được sâu trong mê vực sâm lâm, đã hóa thành bạch cốt ngủ yên ở bên ngoài bì rừng.
Bất quá, cho dù là người thám hiểm thành công đi ra, cũng chưa từng chân chính tiến vào sâu trong mê vực rừng rậm, vì vậy cho tới bây giờ, chỗ sâu trong mê vực rừng rậm rốt cuộc cất dấu cái gì, vẫn đều là một cái bí mật trọng đại.
Ngoại trừ phía bắc tiếp giáp với mê vực sâm lâm, phía tây của Vương quốc đồng dạng cũng là một mảnh rừng rậm rộng lớn, chỉ là ở trong rừng rậm này, có một đế quốc tinh linh cường đại .
Rất nhiều năm trước đây, bởi vì bị Đế quốc Thú Nhân cường đại sâm chiếm, các tinh linh sâm lâm cùng với nhân loại ký kết hiệp ước liên minh, cùng chống cự Đế quốc Thú Nhân xâm lấn, sau này, Ải Nhân tộc lại gia nhập vào hiệp ước, ba tộc liên minh mới đem thú nhân hoàn toàn đuổi đi. Nhưng mà trải qua một hồi chiến tranh khốc liệt, làm các tộc đều tiến vào thời kỳ suy yếu.
So sánh với ải nhân bảo thủ cùng với tinh linh sâm lâm không để ý tới thế sự, ý chí vươn lên cùng với sức sinh sản cực nhanh, nhân loại rất nhanh trở lên lớn mạnh, hơn nữa lại chiếm giữ vùng đất màu mỡ nhất trên đại lục.
Cho tới bây giờ, tuy rằng ba chủng tộc chưa giải trừ hiệp ước liên minh, nhưng nhân vì nhân loại quá mức cường đại, thường xuyên bắt một vài ải nhân, tinh linh sâm lâm làm nô lệ, cho nên việc giải trừ hiệp ước này cũng chỉ là vấn đề thời gian .
Mà Hạ Tháp vương quốc có đường biên giới lớn nhất với đế quốc tinh linh, chuyện nhiều người dân của vương quốc bị lợi ich làm mờ mắt tiến hành tìm bắt tinh linh thường xuyên phát sinh, đặc biệt gần đây, khi xã hội loài người càng ngày càng lớn mạnh, lại càng trầm trọng thêm, cơ hồ tất cả quý tộc trong vương quốc đều lấy việc ôm một vài nữ nô tinh linh xinh đẹp làm tiêu chuẩn cho sự phú quý, cho nên, số người vượt qua biên cảnh Hạ Tháp vương quốc tìm bắt tinh linh cũng càng ngày càng nhiều.
Mà trong ở Hạ Tháp vương quốc, thủ tướng chính là một người thích tinh linh sâm lâm nhất, hơn nữa hắn nắm chính trị trong tay, thường thường tống xuất một vài tinh linh xinh đẹp để mượn sức quý tộc ở các quốc gia, điều đó không chỉ làm hắn có thể duy trì địa vị cực cao ở trong vương quốc, mà rất nhiều quý tộc cao tầng ở những quốc gia khác cũng duy trì quan hệ với hắn, làm cho hắn hiện tại cơ hồ một tay che trời, mà ngay cả quốc vương của Hạ Tháp vương quốc, đối với hắn cũng phải nín nhịn ba phần.
Lần lão bá tước Tư Lý Tạp Lai tới thành trấn biên giới này kỳ thật chính là vì thu mua một vài tinh linh, bởi vì sinh nhật thủ tướng vào ngày mồng hai tháng sau. Chỉ cần làm thủ tướng cao hứng, có lẽ tước vị của lão bá tước có thể hướng về phía trước xê dịch một ít .
Cho dù Hạ Tháp Vương quốc là một tiểu quốc, đường từ thành thị biên cảnh đến thủ đô của vương quốc cũng vẫn khá xa, hơn nữa lão bá tước cũng không vội, cho nên tốc độ đoàn xe không nhanh.
Tiểu Tạ Nghị mỗi ngày chính là ngồi ở trên một trong năm chiếc xe ngựa xa hoa, hai chân khoanh tròn, cặp mắt nhắm lại, bắt đầu minh tưởng ý thức huấn luyện, về phần những nữ tinh linh xinh đẹp bên cạnh, cho dù biểu hiện của hắn có chút dị thường, tin tưởng các nàng cũng sẽ không nói ra, vì vậy đối với nhóm các nàng hắn hoàn toàn không quan tâm.
Trải qua hơn mười ngày minh tưởng ý thức huấn luyện, đối với hắc báo mà nói, hiện tại tiểu Tạ Nghị đã hoàn toàn là một sát thủ chân chính, hắn có thể nhắm mắt, bằng vào cảm ứng bản thân, khi đối mặt với mười đầu hắc báo đồng thời tiến công, cũng có thể miểu sát đối phương! (miểu sát: giết chết đối phương trong nháy mắt)
Nếu mở mắt, số lượng hắc báo còn có thể tăng lên gấp đôi!
Nếu lựa chọn một địa thế nhỏ hẹp, làm cho hắc báo không thể hình thành cục diện vây công, tiểu Tạ Nghị đã thử qua, mình có thể giết chết hơn trăm đầu hắc báo mới bị kiệt lực chiến bại.
Loại thành tích này đối với nhất giai võ sĩ cùng với nhất giai kỵ sĩ của thế giới này mà nói cũng không tính là gì, bất quá đối với Tạ Nghị mà nói, đó lại là tiến triển phi thường lớn, dù sao, hơn nửa tháng trước, hắn còn là một người bình thường mà thôi, mà hiện tại, thực lực của hắn đã có thể so với một võ sĩ kiến tập cấp bốn.
Đương nhiên, thực lực của bản thân ở cấp độ nào, Tạ Nghị cũng không biết, chỉ là cảm thấy trong những hộ vệ của bá tước, hắn có thể trong trường hợp một đối một đánh bại họ, cũng chỉ có khoản bẩy, tám người mà thôi. Điều này làm cho Tạ Nghị thập phần buồn bực, bởi vì trước mắt hắn sử dụng hắc báo huấn luyện đã đến cực hạn, dù sao phương thức công kích của hắc báo chỉ có vài loại, thua xa các loại phương thức công kích biến hoá của nhân loại.
Nếu muốn tiếp tục nâng cao, như vậy, bản thân phải cùng với một đối thủ lợi hại hơn đánh một trận, đó là việc trước mắt Tạ Nghị phải làm.
Nhưng mà hiện tại mỗi ngày đều ngồi ở trong xe ngựa đang chạy, nào có cơ hội như thế? Hơn nữa, nếu cùng với những hộ vệ này động thủ, thực lực của hắn không phải sẽ bại lộ sao? Về sau muốn chạy trốn khó khăn lại càng thêm khó khăn hơn.
Tiểu Tạ Nghị sờ sờ cằm của mình, cau mày nhìn về phía ngoài cửa sổ. . . . Nếu lúc này có một đám cường đạo không phải thật tốt sao. . .
Đáng tiếc nguyện vọng của Tạ Nghị không được thực hiện, tuy rằng Tư Lý Tạp Lai chỉ là một bá tước, bất quá lực lượng hộ vệ này đối với cường đạo có tuyệt đại bộ phận đều là kiến tập bình thường mà nói, đã là vô cùng cường đại, cho dù đạo tặc đoàn có thực lực cường đại hơn cũng không ngu ngốc xuất thủ, cho nên một tháng sau đoàn xe của bá tước bình an về tới thủ đô Hạ Tháp, vào trong thành.
Phủ đệ của bá tước Tư Lý Tạp Lai ở bên ngoài khu quý tộc phía đông của thủ đô, chia thành ba phần lớn riêng biệt là trước, trung, sau. Phần phía trước là phòng tiếp khách, thư phòng v.v, Phần ở giữa là chỗ ở của bá tước ở cùng với hai cái tiểu lâu độc lập bên cạnh, phần còn lại là chỗ ở của người hầu và thị vệ trong phủ bá tước cùng với phòng bếp, cả tòa phủ đệ có hơn sáu mươi phòng, trang hoàng cũng phi thường xa hoa.
- Lão gia, ngài đã trở lại.
Lão bá tước mới từ trên xe ngựa bước xuống, một quản gia sớm đã đứng ở một bên lập tức cung kính xoay người ân cần thăm hỏi.
- Ân, phu nhân không ở trong phủ?
Lão bá tước nhìn quanh bốn phía, thấy nghênh đón mình chỉ có hạ nhân cùng với quản gia, phu nhân và nữ nhi lại không có một ai.
- Đúng vậy, lão gia. Phu nhân mang theo tiểu thư đi phủ Cáp Lan hầu tước.
Quản gia lại cong người, cung kính nói,
- Bất quá sau khi nhận được tin tức lão gia trở về, tiểu nhân đã sai người đi thông tri cho phu nhân cùng tiểu thư , phỏng chừng các nàng hẳn là sẽ rất nhanh trở về.
- Ừ.
Lão bá tước gật gật đầu, xoay người nhìn thoáng qua xe ngựa nói:
- A Lý Mạn, ngươi cùng với Nặc Lý đem xe ngựa đến an trí ở lầu các bên trái trung đình, không được ta cho phép, ai cũng không cho vào.
- Vâng, đại nhân.
Phía sau Lão bá tước hai tam giai võ sĩ nghiêm túc đáp.
- Khải Nhĩ, ngươi cùng Khắc Lý đoàn trưởng quyết toán sổ sách, ta trước hết đi nghỉ ngơi .
Nhìn hai người A Lý Mạn cùng với Nặc Lý mang theo vài hộ vệ mang năm chiếc xe ngựa chứa tinh linh vào phủ đệ, lão bá tước hướng tới quản gia nói.
- Vâng, lão gia.
Sau đó, lão bá tước trong vòng vây của vài cái người hầu, đi về phía trung đình.
-Khắc Lý đoàn trưởng, mời đi theo ta.
Nhìn bá tước lão gia biến mất phía sau cửa, Khải Nhĩ quản gia mỉm cười quay sang một tam giai võ sĩ bên cảnh, hơi cúi người nói.
- Ha ha, làm phiền lão quản gia .
Khắc Lý đoàn trưởng cười cười, theo Khải Nhĩ đi tính tiền .