Chương 59: Tiên duyên nam nữ
dịch giả: LkAndy
biên tập: giangjc
Đoàn người tìm kiếm qua hết những bộ tộc nhỏ bé vùng ca luân thảo nguyên, sau đó đi tới bộ tộc lớn nhất - Xà thần tộc.
Nghe nói, thánh tổ của bộ tộc vốn là loài rắn, vì nữ nhân ở đây ai cũng xinh đẹp thùy mị, có nét quyến rũ giống như loài rắn, khiến cho nam nhân phải mê đắm triền miên cho đến chết.
Hoa Tiểu Ba và Độc Cô Minh nghe Triệu Tử Uy giới thiệu, hận không thể ngay lập tức gặp những nữ nhân giống như rắn này, vừa đi vừa không ngớt tán thưởng, các mỹ nhân ở đây quả nhiên nhan sắc bất phàm, hai người đưa mắt nhìn nhau, ngầm truyền đi nỗi háo hức, mong đợi về mùa xuân sắp đến.
Những người trong bộ lạc gặp đám ngoại nhân bọn họ, cũng tò mò dừng lại ngó nghiêng.
Nhân cơ hội đó, chúng nhân bèn dừng lại thừa cơ hỏi thăm hành tung của Hi Bình và Tiểu Nguyệt, thế nhưng cũng chẳng thu hoạch được gì, đương nhiên trong lòng cũng cảm thấy chán nản.
Bỗng nhiên, có tiếng cười ầm ỹ ở phía trước, một đám mỹ nữ đang túm tụm vây quanh một thiếu niên vô cùng anh tuấn đang từ từ tiến về phía họ
Hai mắt Tứ Cẩu chợt phát ra tia nhìn pha lẫn trong đó sự đố kỵ và hâm mộ, thầm ước phải chi mình là chàng thanh niên đó. Cũng khó trách được họ, đám thiếu nữ này bất quá mới chỉ hai mươi tuổi, mỗi nàng đều tươi tắn như những đóa hoa xuân đang thi nhau đua nở, trong đó có năm sáu nàng nhan sắc xinh đẹp có thể sánh ngang với Lôi Phong nhị nữ.
Vẻ đẹp của nữ lang đứng bên cạnh chàng thanh niên là khiến chúng nhân kinh ngạc nhất, dáng người nàng dong dỏng cao như Lãnh Như Băng, thân hình lại không kém phần nóng bỏng, luận về dung mạo, dường như còn đẹp hơn Lãnh Như Băng một phần, tự nhiên có cái dáng dấp phong lưu chi thái, nhãn thần luôn mang nét cười làm xao xuyến chúng nhân, tiếng cười phảng phất như muốn nhiếp hồn người, khiến nam nhân không thể không vì nàng mà mê say đắm đuối, ngay đến bậc chính nhân quân tử như Hoàng Đại Hải và Lôi Long cũng phải ngơ ngẩn hồi lâu, Triệu Tử Uy và Từ Thanh Vân tự lúc nào hồn đã bay xa ngoài chín tầng mây, còn Tứ Cẩu, Hoa Tiểu Ba và Độc Cô Minh ba người thì khỏi phải nói, không rõ mình đang lạc tận chốn nào nữa.
Lãnh Tinh Oánh mắt vừa thấy nam nhân tuấn tú đó, lòng thầm hoan hỉ, nhưng ngay khi nhìn qua tuyệt đại vưu vật đang đứng cạnh hắn, sắc mặt bà bỗng biến đổi, trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu.
Chúng nữ nhân đều không khỏi trầm trồ tán thưởng chàng trai anh tuấn ấy. Chàng ta so với Hy Bình có thể nói là tuấn mỹ hơn hẳn, phong lưu chi thái thì càng vượt trội hơn gấp bội, hai mắt lóng lánh sinh tình, khiến con tim của nữ nhân không khỏi rộn ràng thổn thức khi ánh mắt chợt tiếp xúc.
Hai đám người gặp nhau, nam nữ hai bên đều rất ngạc nhiên vì vẻ tuấn nam mỹ nữ của bên kia.
Chàng thanh niên anh tuấn dùng ánh mắt khiến bất kỳ nữ nhân nào cũng phải động tâm nhìn lướt qua chúng nhân của tứ đại thế gia, bỗng nhiên nhẹ nhàng khoan thai bước đến trước mặt Lãnh Như Băng vái chào: "Tại hạ Lãng Vô Tâm, xin hỏi phương danh quý tánh của cô nương?"
Lãnh Như Băng lạnh lùng đáp: " Ta và ngươi vốn chẳng quen biết nhau, các hạ bất tất phải đa lễ như vậy!"
Lãng Vô Tâm quả thực không ngờ trên đời lại có một nữ nhân lạnh lùng cự tuyệt mình như thế, nhất thời không nói được câu nào, chỉ đứng lặng im tại chỗ. Hắn từ trước đến nay vốn luôn tự cho mình là phong lưu, đâu biết rằng ngoài Hi Bình ra, Lãnh Như Băng đối với bất kỳ nam nhân không quen biết nào cũng đều biểu lộ như vậy, nếu như hắn hỏi một ai khác trong đám nữ nhân, chắc chắn nàng ta sẽ thẹn thùng mặt hồng tai đỏ, chỉ tiếc thay là hắn đã tìm nhầm đối tượng.
Vừa hay mỹ nữ đứng cạnh hắn ta cười nói: "Tâm ca, huynh cuối cùng cũng đụng phải nữ nhân không vì huynh mà động lòng rồi." Nàng ta vừa nói vừa tiến tới đứng sát vai với Lãng Vô Tâm, đoạn hướng về phía Lãnh Như Băng cười: "Vị tỷ tỷ này, tỷ thật sự rất xinh đẹp, Tâm ca của tôi chào hỏi tỷ như vậy, đương nhiên là vì rất thích tỷ. Tỷ tỷ à, tỷ là nữ nhân đầu tiên cự tuyệt Tâm ca của tôi đó, Tâm ca của tôi là thiên hạ đệ nhất mỹ nam đó nha! Tỷ chẳng lẽ đến một chút động tâm cũng không có hay sao?"
Lãng Vô Tầm lúc này cũng dần hồi phục lại dáng vẻ tiêu sái, nói: "Cô nương, chẳng lẽ cứ phải quen nhau trước rồi mới được gặp nhau hay sao? Lãng mỗ thực mong được cùng với cô nương kết giao làm tri tâm bằng hữu."
Lãnh Như Băng lạnh lùng đáp: "Hãy tránh xa ta ra một chút!"
Hoa Tiểu Ba chen vào: " Nguyên lai tên tiểu tử nhà ngươi muốn quyến rũ Lãnh tỷ tỷ, ta cảnh cáo ngươi nhé, nếu ngươi dám có bất kỳ một chút tình ý nào đối với Lãnh tỷ tỷ, ta sẽ gọi tỷ phu của ta ra quyến rũ nữ nhân của ngươi đó!"
Lãng Vô Tâm cười nói: "Thật sao?"
Tuyệt thế mỹ nữ đó nói: "á à, tiểu tướng công, ngươi nói ai muốn cùng với Tâm ca của ta tranh nữ nhân vậy?"
Nàng ta bỗng nhiên bộc lộ dáng vẻ xinh đep cùng với làn thu ba động lòng người, khiến Hoa Tiểu ba nhất thời quên cả đáp lời, chỉ biết đứng yên nuốt nước miếng, cổ họng không ngừng phát ra tiếng ừng ực.
Lôi Long lạnh lùng, cương nghị lên tiếng: "Xin mấy người nói năng hãy tôn trọng một chút."
Lãng Vô Tâm nhìn Lôi Long hỏi: "Nàng ta là nữ nhân của ngươi ư? Ta dùng tất cả các nữ nhân của ta để đổi lấy nàng nhé, ngươi có đổi không?"
"Bộp" một tiếng, trên mặt Lãng Vô Tâm tức thì hiện ra mấy vết chưởng ấn.
Mỹ nữ đó xông tới Lãnh Như Băng hét lên: "Xú nữ nhân, ngươi vì sao lại đánh Tâm ca của ta?"
Tứ Cẩu giờ đã bừng tỉnh khỏi sự mê hoặc của mỹ nhân đó, tiến lên trước một bước, nói: "Vì cái mồm thối của hắn! Tiểu tử, ngươi đừng tưởng rằng mình dễ coi một chút là có thể ra ngoài khoác lác lừa bịp người khác nhé, con mẹ nó, ngươi muốn tìm đối tượng để dụ đỗ ư? Ngay cả nữ nhân của huynh đệ ta mà cũng dám động sao? Tiểu Ba, mang thương ra đây cho ta!"
Lôi Long bình tĩnh giải thích: "Nàng ấy không phải là nữ nhân của ta mà là nữ nhân của tỷ phu ta, ngươi còn không đi di! Chúng ta không muốn cùng ngươi sinh chuyện lôi thôi rắc rối!"
Lãng Vô Tâm kiên quyết nói: "Nữ nhân nào dám đánh lên mặt ta, nữ nhân đó phải do ta giải quyết!"
Tứ Cẩu cầm thương bước ra nói: "Thắng được cây thương trong tay ta đã rồi hãy đánh rắm!"
Bỗng Hoàng Đại Hải nói: "Tứ Cẩu, để đó cho ta! Ta tuyệt đối không dung tha cho kẻ nào dám chọc gẹo đại tẩu."
Lãng Vô Tâm cười lạnh lùng: "Có khí phách, để ta giết sạch toàn bộ đám nam nhân các ngươi, rồi sau đó thì chiếm đoạn toàn bộ nữ nhân!"
Chúng nhân nghe vậy liền cảm thấy cực kỳ phẫn nộ.
Lôi Phượng hét lên: "Đại Hải, giết hắn đi!"
Người của hai bên liền giãn ra tạo thành một khoảng trống, Hoàng Đại Hải và Lãng Vô Tâm rút kiếm ra khỏi bao, mặt đối mặt.
Nhãn thần Hoàng Đại Hải không ngừng biến đổi, báo hiệu hắn chuẩn bị xuất chiêu "lưu tinh kiếm pháp"
Khuôn mặt anh tuấn luôn luôn tươi cười của Lãng Vô Tâm bỗng chốc trở nên trắng bệch cương ngạnh, Lãnh Tinh Oánh nhìn thấy vậy sắc mặt đai biến.
Đúng lúc này, hai người hét lên, kiếm xuất như phong, trong nháy mắt đã giáp chiến hơn mười hiệp.
Lưu tinh kiếm pháp của Hoàng Đại Hải nhờ tốc độ mà nổi danh, nhưng kiếm pháp của Lãng Vô Tâm cũng nhanh không kém, kiếm chiêu lại hiểm hóc, âm ngoan miên nhu.
Song phương vốn không ngờ rằng người của đối phương cũng đều là cao thủ, tất cả đều không khỏi lo lắng cho người phe mình, nhãn thần nhất thời không cách nào rời khỏi cuộc đấu.
Kiếm khí mạnh mẽ chém bạt những ngọn cỏ trên thảo nguyên, rồi quét chúng ra xa.
Mỹ nữ đó nhìn hai người đọ kiếm, trên mặt lộ ra vẻ quan thiết. Lúc này, nàng đứng cạnh hai mỹ nữ cạnh, họ tuy thấp hơn nàng một chút, nhưng thân hình vẫn có thể nói là hết sức cân đối, chỉ là trên mặt họ vẫn chưa mất đi vẻ hồn nhiên, khuôn mặt giống như tiểu nữ hài tầm mười ba, mười bốn tuổi, mỹ lệ như hoa, dáng vẻ lại thêm chút đáng yêu, tạo nên một vẻ đẹp độc đáo - vừa ngây thơ lại vừa trưởng thành
Nàng quay sang nói với một trong hai người: "Tiểu tỷ, tỷ nói xem thiếu gia có thể thắng được không?"
Mỹ nữ được gọi là tiểu tỷ không quay sang trả lời nàng, chỉ khẩn trương nhìn vào trận đấu trước mặt.
Lúc này, Hoàng Đại Hải đã thi triển tuyệt chiêu trong Lưu Tinh kiếm pháp, phi thân lên không, kiếm như lưu tinh vũ bắn mạnh ra sau, nghêng người đón tiếp sự truy kích bất ngờ của Lãng Vô Tâm.
Lãng Vô tâm không ngờ chàng có thể vừa lùi vừa đánh ngược ra sau như vậy, trong lòng hết sức kinh ngạc, hàn bạch chi quang trên thân kiếm đại thịnh, múa ra hoa tuyết đầy trời, trong đám tuyết hoa rực lên chín đóa hoa hồng đỏ nghênh tiếp lưu tinh cuồng tập của Hoàng Đại Hải.
"Ầm"
Hai người đồng thời hạ xuống đất, Lãng Vô Tâm lùi ra sau một bước, sắc mặt từ trắng chuyển sang hồng, Hoàng Đại Hải bên này thân hình cũng lắc lư rồi lùi ra sau bảy bước, trên mặt không còn chút huyết sắc, chứng tỏ lần giao chiến này đã cực kỳ tổn hao sức lực.
Lãnh Tinh Oánh đột nhiên lượn người đến trước mặt Lãnh Vô Tâm, nói: "Tuyết Hoa Xuân Tình kiếm? Người là người của Tiên Duyên Cốc phải không? Ngươi là ai?
Lãng Vô Tâm còn chưa trả lời thì mỹ nữ đó đã mở miệng nói: :"Còn ngươi là ai? Vi sao là biết kiếm pháp của chúng ta?"
Lãnh Tin Oánh lằng lặng nhìn vào mặt nàng ta, nói: "Ngươi là nữ nhi của sư huynh và Lạc Gia?"
Lãng Vô Tâm cùng mỹ nữ sắc mặt đại biến, kinh ngạc hỏi: "Bà sao lại biết?"
Lãnh Tinh Oánh nhìn hai người một hồi rồi, đoạn nói: "Ngươi họ Lãng? Ngươi là Thuần nhi phải không?"
Lãng Vô Tâm thối lui một bước, king ngạc không sao kể xiết: "Bà sao lại biết tiểu danh tính của ta? Bà, bà rốt cục là ai?"
Lãnh Tinh Oánh nở nụ cười yêu kiều, hỏi lại: "Thuần nhi, ngươi nhìn kỹ xem ta là ai?"
Lãng Vô Tâm chăm chú nhìn, sau đó lại gật gật đầu.
Chúng nhân thấy hành vi của Lãnh Tinh Oánh quả thật có hơi kỳ quái.
Lãnh Tinh Oánh là người lên tiếng trước: "Thuần nhi, Ta chính là Tinh Oánh a di đây!"
Lãnh Vô Tâm thần sắc kích động nhìn Lãnh Tinh Oánh, đột nhiên ôm lấy Lãnh Tinh Oánh, nói to: "Oánh di, người quả nhân là Oánh di, người xa Thuần Nhi cũng đã hai mươi năm rồi, Thuần nhi rất nhớ người!"
Khoé mắt Lãnh Tinh Oánh cũng ươn ướt lệ, bồi hồi: "Lúc ta li khai, ngươi vẫn còn là một tiểu mao đầu tám tuổi, hiên tại đã cao to, anh tuần đến thế này rồi, Oánh di thật không nhận ra ngươi."
Mỹ nữ bên kia bèn hỏi: "Bà có phải là người mà cha mẹ của ta thường gọi là Oánh di không?"
Lãnh Tinh Oánh rời mắt khỏi Lãng Vô Tâm, nhìn sang nữ nhân tình địch đó, nhẹ nhàng nói: "Ngươi vẫn còn chưa nói ra tên của mình cho Oánh di biết!"
"Cháu là Thủy Khiết Thu, Oánh di, người quả là xinh đẹp!"
Lãnh Tinh Oánh cười: "Cái miệng thật là ngọt!"
Chúng nhân bắt đầu vây lấy nhau, nhìn cái trường náo nhiệt này, có cảm giác không mấy chân thật.
Lãnh Như Băng không nhịn được bèn hỏi: "Mẹ à, bọn họ biết chúng ta sao?"
Lãnh Tinh Oánh cười đáp: "Ai, thật là không đánh vỡ đầu thì không nhận ra nhau, vốn đều là người một nhà cả! Họ là đồ đệ và nữ nhi của Thuỷ sư bá của con. Thuần nhi, Khiết Thu, đây là nữ nhi Lãnh Như Băng của Oánh di, các ngươi làm quen với nhau một chút đi, còn những người này đều là hậu bối của Oánh di, các người thôi không đánh nhau nữa, tất cả đều là người mình cả mà!"
Lãng Vô Tâm cười xin lỗi: "Chư vị, vừa rồi đã đắc tội, xin đừng để tâm." Hắn quả nhiên là người nâng lên được thì hạ xuống được, trở mặt còn nhanh hơn gió.
Lôi Long đáp: "Lãng huynh nếu như đã nói vậy, chúng ta cũng chẳng tính toán thêm làm gì."
Hắn đối với Lãng Vô Tâm vẫn còn cực kỳ khó chịu, kỳ thật, nếu không phải Lãnh Tinh Oánh nhận ra Lãng Vô Tâm thì dù võ công hắn có cao hơn nữa, hôm nay cũng phải máu tưới thảo nguyên. Quả thực, nếu đơn đả độc đấu, trong mọi người không ai có thể làm đối thủ của hắn, nhưng tất cả thanh niên tinh anh của võ lâm tứ đại thế gia đều ở đây, lệnh chủ nếu như thua, đương nhiên sẽ cùng nhau tấn công, lúc đó Lãng Vô Tâm có lợi hại đến mấy cũng phải chết mất xác.
Lãng Vô Tâm tự biết là mình không được hoan nghênh, nhưng cũng không để tâm lắm, hướng tới Lãnh Như Băng nói: "Vi huynh vừa rồi đã mạo phạm đến Băng muội muội, mong muội thứ tội."
Lãnh Như Băng thờ ơ: "Gọi là Lãnh Như Băng được rồi, bất tất phải vẽ rắn thêm chân!"
Sắc mặt Lãng Vô Tâm bỗng có chút không tự nhiên, nghĩ bụng: "Nữ nhi của Oánh di sao từ đầu đến chân đều lạnh như cục băng thế nhỉ? Điều này cũng khiến nàng khác với những người con gái khác, nếu quả có thể phá bỏ đi đống băng của nàng, không biết là tư vị sẽ thế nào? Bằng vào mị lực của Lãng Vô Tâm ta, cho dù nàng là kiên trinh liệt nữ, cũng phải quỳ gối dưới chân ta, lúc đó ta kêu nàng cười thì nàng phải cười, bảo nàng khóc thì nàng phải khóc.
Thủy Khiết Thu nói: "Muội muội bái kiến Như Băng tỷ tỷ."
Lãnh Như Băng vẫn chưa chịu tha, bèn trêu nàng ta: "Chứ không phải là xú nữ nhân à? Sao giờ lại biến thành tỷ tỷ thế?"
Lãnh Tinh Oánh quay sang trách: "Băng Băng, đừng có vô lễ!"
Thủy Khiết Thu cười nói: "Vừa rồi là muội muội không đúng, muội muội xin nhận lỗi với tỷ."
Lãnh Như Băng tuy hơi nguôi giận, nhưng sắc mặt vẫn tiếp tục lạnh lùng như cũ. Cũng không thể trách được nàng, vì thiên tính của nàng là như thế, chỉ khi ở trước mặt Hi Bình, đống băng sương ấy mới tan chảy, để lộ ra chút ít kiều thái của nữ nhi.
Tứ Cẩu, Hoa Tiểu Ba thì vốn là hạng tình trường chiến sĩ, tuy rằng không ưa Lãng Vô Tâm, nhưng đối với một tuyệt đại vưu vật như Thủy Khiết Nhu thì chỉ có thích thú đừng nói đến nửa điểm chán ghét, lúc này đang mải lo tìm kiếm cơ hội tiếp cận nàng.
Triệu Tử Thanh nhìn thấy thần sắc mê mẩn của Tứ Cẩu thì chẳng còn gì bực mình hơn, bèn kéo tai hắn rồi lôi xềnh xệch sang một bên, cùng với Lan Hoa ba người hợp lại trừng trị hắn.
Hoa Tiểu Ba nhân cơ hội ấy mon men hướng tới gần Thủy Khiết cố nặn ra một nụ cười sáng chói như ánh mặt trời: "Ta tên là Hoa Tiểu Ba, năm nay mười sáu tuổi, ta phải gọi nàng là tỷ tỷ hay muội muội đây?"
Thủy Khiết Thu đáp lại hắn bằng một cười quyến rũ: "Đương nhiên gọi ta là muội muội rồi, người ta mới có mười lăm tuổi!"
Chúng nhân nghe vậy thì đều lộ ra thần sắc nghi ngờ, Hoa Tiểu Ba giành trước nói: "Oa, nàng năm nay mới mười lăm tuổi thôi à? Ta nhìn cách nào cũng không ra nàng là một nữ hài mới mười lăm tuổi, ta không tin đâu!"
Thủy Khiết Thu lại cười yêu kiều: "Không tin ư? Vậy ngươi đoán xem họ bao nhiêu tuổi?" Nàng vừa nói vừa dùng tay chỉ chỉ vào hai thiếu nữ xinh đẹp vừa rồi đứng cạnh nàng.
Hoa Tiểu Ba không thèm suy nghĩ buột miệng đáp: "Nhất định là đã mười sáu, mười bảy tuổi rồi!"
Thủy Khiết Thu càng cười dễ thương hơn, khiến đám nam nhân như người mất hồn, nàng nói: "Họ mới chỉ mười ba tuổi thôi."
Hoa Tiểu Ba thất kinh: "Mẹ của con ơi! Mười ba tuổi? Mê người như thế, có đánh chết ta cũng không tin được!"
Thủy Khiết Thu không muốn cùng hắn tiếp tục tranh luận về vấn đề tuổi tác, liền nói lảng sang chuyện khác: "Vừa rồi sao ngươi lại nhìn ta với cái bộ dạng si ngốc như vậy? Bộ trên mặt người ta có hoa nở hay sao?"
Hoa Tiểu Ba nhất thời á khẩu vô ngôn, Độc Cô Minh lập tức cướp lời: "Trên mặt cô nương không có nở hoa, nhưng gương của mặt cô nương so với tất cả những loài loài hoa trên thế gian còn đẹp hơn gấp trăm lần, không, phải là gấp ngàn lần mới đúng!"
Độc Cô Minh quả nhiên là hạng cao thủ trong việc dùng những ngôn từ hoa mĩ cưa cẩm người đẹp, chỉ cần là lời từ miệng hắn thốt ra, kiểu gì cũng đầy ý thơ mà lại giàu tình cảm, khiến cho người ta không hiểu vì sao đến tận gần đây hắn vẫn là “con gà” còn trinh. Khả năng là do hắn ở Thiếu Lâm tự quá lâu, nên lúc vừa mới bước chân vào đời, vô pháp biến chuyển phật ngôn thâm ảo thành tình thoại mỹ lệ, kể từ sau khi gặp Hoa Tiểu Ba rồi, tiềm năng trên phương diện này của hắn mới được phát triển.
Thủy Khiết Thu cũng không quên thưởng cho Độc Cô Minh một nụ cười ngọt ngào: "Vị ca ca này, chàng thật là biết nói chuyện, lại còn anh tuấn nữa, chàng nhất định cũng giống như Tâm ca của ta, có rất nhiều tình nhân đúng không?"
Độc Cô Mình quay sang nhìn Lãng Vô Tâm đang đứng cùng đám nữ nhân, trên mặt có chút không tự nhiên, rồi thành thật: "Ta chỉ có một nữ nhân thôi."
Nói xong, hắn có chút buồn bã quay sang bên cạnh nhìn Hạ Vũ, Ha Vũ thấy hắn vẫn còn nhớ tới mình, lại nghe hắn nói chỉ có một nữ nhân là nàng, lập tức quẳng đi những gì không vui trong lòng, hướng về phía hắn cười sung sướng.
Thủy Khiết Thu chợt hí hửng: "Vậy chàng theo đuổi ta nhé, được không?"
Độc Cô Minh như vớ được vàng, lập tức vội vàng hỏi lại: "Thật á?"
Thủy Khiết Thu thấy hắn như vậy thì có phần giận dỗi: "Đương nhiên là thật rồi."
Hoa Tiểu Ba cũng không chịu cam lòng để mình rớt lại phía sau: "Ta cũng muốn theo đuổi nàng!"
Phía bên này, Biên mệnh tam lang cũng đồng loạt hét lên: "Ta cũng thích cô nương!"
Thủy Khiết Thu cười càng thêm mê người hơn, nụ cười dường như có thể khiến nam nhân dù cứng rắn đến mấy cũng phải tan chảy, nàng nói: "Hảo a! Tất cả các ngươi cùng theo đuổi ta đi, như vậy ta càng có nhiều sự lựa chọn hơn. Các ngươi tuy rằng không hơn được Tâm ca của ta, nhưng cũng là những nam nhân đặc biệt , Khiết Thu rất thích các ngươi!"
Lãnh Tinh Oánh thấy Thủy Khiết Thu dùng ánh mắt, nụ cười làm điên đảo đám nam nhân, trong lòng thầm nghĩ: "Lạc Gia sao có thể sinh ra loại nữ nhi thế này chứ? Niên kỷ còn nhỏ mà đã lẳng lơ, biết câu dẫn nam nhân như vậy rồi.
Thế là những nam nhân chuẩn bị theo đuổi Khiết Nhu liền tranh nhau giới thiệu về mình, cỏ trên thảo nguyên vì vậy mà càng thêm mượt mà hơn - Nước miếng của họ cứ như mưa xuân thi nhau tưới xuống làm ướt đẫm những ngọn cỏ này!
Bất kể song phương có nguyện ý hay không, người của hai bên cuối cùng cũng đi cùng nhau, Lãnh Tinh Oánh nói với Lãng Vô Tâm mục đích của chuyến đi, song Lãng Vô Tâm cũng không hề nhìn thấy một nam một nữ nào giống như Hi Bình và Tiểu Nguyệt, khiến chúng nhân lại thêm một phen thất vọng.
Khi Lãng Vô Tâm nói rằng hắn tóm được một mẻ mĩ nữ của Xà Thần bộ lạc, bọn Hoa Tiểu Ba, Tứ Cẩu, Độc Cô Minh không khỏi lén nhìn sang đám tuyệt sắc mĩ nữ ấy mấy lần, vì Lãng Vô Tâm nói đám nữ nhân này là những người xinh đẹp nhất trong Xà Thần bộ lạc, khiến bọn họ cùng cảm thấy thấy ngứa ngáy trong lòng, tất cả đều nghĩ: "Sao lại không đến đây sớm hơn chứ? Để cho tên chó chết Lãng Vô Tâm này nhanh chân chiếm được phần ngon, con mẹ nó, thật là không cam tâm a!
Lãng Vô Tâm dẫn bọn họ đến chỗ ở của hắn, nhiệt tình chiêu đãi. Trong yến tiệc, hắn tranh thủ mời bọn họ đến Tiên Duyên cốc làm khách, nói rằng từ đây đến Tiên Duyên cốc rất gần, chỉ mất có hai ngày đường.
Lôi Phượng chúng nữ tất nhiên là không bằng lòng, trước khi tìm được Hi Bình, bọn họ nào có tâm tình mà đi thưởng ngoạn.
Thấy vậy, Lãng Vô Tâm lại tiếp lời, nói trên đường đi có thể thuận tiện hỏi thăm luôn tin tức về bọn họ.
Chúng nhân cảm thấy lời hắn nói cũng có lý, lần này đi tìm người cũng là tìm loạn không có mục đích, nếu như có người thông thạo đường lối dắt đi tìm, có lẽ khả năng tìm được sẽ cao hơn.
Cuối cùng kết quả bàn bạc là ngày mai sẽ khởi hành đi đến Tiên Duyên cốc, điều này khiến nam nhân của hai bên đều đặc biệt hoan hỉ - Lãng Vô Tâm mong đợi trên đường đi sẽ dùng nhiệt tình của hắn làm tan chảy khối băng đẹp mê người Lãnh Như Băng kia, còn bọn Tứ Cẩu, Hoa Tiểu Ba sẽ có dịp triển khai ái tình công thế đối với Thủy Khiết Nhu, thuận tiện thì làm luôn vài mỹ nữ của Lãng Vô Tâm, nếu có thể khiến được hắn tức giận đến thổ huyết thì càng hay.
Vì thế, trên đường đến Tiên Duyên cốc, mỗi người đều hiển lộ thần thông, xuất tuyệt chiêu, thề phải kéo cho được nữ nhân của đối phương vào lòng mình mới thôi.
Lãng Vô Tâm cứ có cơ hội là lại lao đến trước mặt Lãnh Như Băng, thi triển những thủ đoạn phong lưu của hắn, nhưng lại bị Lãnh Như Băng thấy mà làm như không thấy, chẳng thèm ngó ngàng gì đến, khiến hắn lòng tin của hắn dần lạc xa ngàn trượng. Thế nhưng hắn vẫn không hề nản lòng, trên đường gặp hoa hay cỏ dại gì đó đều hái lấy một bông hoặc là một ngọn tặng cho Lãnh Như Băng, mỗi lần như vậy Lãnh Như Băng đều nói, ngươi tự mình thưởng thức đi hay là tặng cho nữ nhân của ngươi ấy.
Bên này Hoa Tiểu Ba, Tứ Cẩu hay những dạng tình trường dũng sĩ có Độc Cô Minh và tình lang 2 tên cao thủ sát gái đỡ đài, thì ngược lại, được đám nữ nhân của Lãng Vô Tâm rất hoan nghênh, tưởng sẽ lừa được chúng nữ dễ như ăn mật ngọt, bọn họ mấy lần đã đụng chạm được chân tay, nhưng khổ một nỗi là không làm cách nào lừa được lên giường, thật đúng là việc sắp hoàn thành rồi mà vẫn còn chút thiếu sót.
Còn nàng Thủy Khiết Thu kiều mị thì thường mê hoặc đám nam nhân đến điên đảo thần hồn, nhưng đến một điểm tiện nghi cũng không cho họ chiếm lấy, vì thế, họ càng cảm thấy một thân nhan sắc của nàng thật đáng quý, đến cả Lôi Long, Hoàng Đại Hải cũng có lúc vì nàng mà lộ ra thần sắc si mê.
Thật đúng là một vưu vật tuyệt đỉnh của tạo hoá.
Last edited by kedatinh1974; 10-07-2008 at 01:57 PM.
|