Chính là lưỡi Huyền Thiên tàn nhận kia.
Kim thân vừa cầm tàn nhận trong tay, nhoáng lên một cái, tỏa ra một đoàn ánh sáng tím chói mắt, chợt lóe lên biến mất.
Nhận này cũng chỉ ở trong tay Kim thân mới có thể dẫn động sức mạnh của thiên địa pháp tắc, phát huy ra uy năng khủng bố.
Hàn Lập vỗ vào vòng tay trữ vật, bốn năm kiện bảo vật từ bên trong chợt lóe lên bay về phía Linh khu Chi Tiên.
Các bảo vật này, hoặc là ngọc bội, hoặc là phiên kỳ, thậm chí còn có một kiện pháp khí hình chiếc nhẫn, kiện nào cũng có kiểu dáng kỳ lạ.
Cuối cùng, Hàn Lập do dự một chút rồi cẩn thận lấy ra một cuộn tranh, ném về phía Linh khu.
Sắc mặt Linh khu không chút thay đổi, há to mồm hút tất cả bảo vật vào trong bụng. Sau đó, cũng như Kim thân, hai tay bấm quyết niệm chú, mơ hồ rồi biến mất ở hai bên.
Sau khi làm xong việc này, Hàn Lập xoay tròn cả người. Lập tức, từ trên người bay ra hàng trăm dụng cụ sắp đặt kiếm trận kì trận. ánh sáng đủ màu vần vũ đầy trời, nhanh chóng tạm thời bố trí xung quanh kiếm trận năm sáu pháp trận khác.
Sau khi thân hình dừng lại, ổn định, hắn lại phất hai tay áo lên không.
Từ tay áo hắn, hàng trăm tấm phù triện bay vọt ra, chợt lóe lên rồi nhập vào không trung biến mất.
Thoáng chốc, từ tay áo lại bay vụt ra mười ba đoàn ánh sáng tím, đón gió lớn lên, biến thành mười ba con giáp trùng dữ tợn lớn vài thước, bay múa trên đỉnh đầu Hàn Lập.
Sau cùng, hắn lại bỗng nhiên lấy từ trong tay áo ra một quả cầu màu trắng lớn cỡ nắm tay rồi há mồm phun một hơi về nó.
Một đoàn tinh huyết bay ra hóa thành sương máu, cũng chợt lóe lên bay đến nhập vào trong quả cầu.
Quả cầu lập tức chuyển sang màu máu nhàn nhạt.
Hàn Lập ném quả cầu về phía trước người, vẻ mặt ngưng trọng, lẩm bẩm trong miệng, mười ngón tay quay vòng như bánh xe điểm liên tiếp không ngừng về phía quả cầu.
Từng đạo pháp quyết đủ màu sắc, tuôn vào quả cầu như thủy triều khiến toàn thân hắn tỏa ra ánh sáng yêu dị.
Huyết quang trong quả cầu chớp động biến hóa, cuối cùng ngưng tụ thành một ký hiệu màu máu không biết tên. Sau đó, Hàn Lập mới thở dài một hơi, vung tay áo lên, chụp tới quả cầu.
Ánh sáng xanh tỏa ra mênh mông, thoáng cái, quả cầu đã bị thu lại.
Làm xong tất cả những điều này, Hàn Lập thoáng trầm ngâm rồi bỗng nhiên vươn một cánh tay vuốt ve một chút hoa văn thần bí in trên tay kia nhưng lại không thấy bất kỳ phản ứng gì nên không khỏi cười khổ một tiếng.
Sau đó, hắn không chần chờ nữa, vươn cổ hét một tiếng dài, kim quang rực rỡ tỏa ra bên ngoài người, háo thành một con cự viên lông vàng cao hơn trăm trượng.
Tiếng huýt gió trong miệng cự viên dừng lại, liền khoanh tay lạnh lùng đứng im ở trung tâm kiếm trận nhìn về chân trời phái xa.
“Tốt lắm, cuối cùng ngươi cũng hiểu rõ bổn tọa.”
Nhưng chỉ một chút sau, một trận gào thét truyền đến từ phía chân trời mà cự viên đang quan sát.
Huyết quang chợt lóe, một cái thuyền nhỏ màu máu hiện ra, nhoáng lên một cái, hóa thành một tơ máu bay vọt đi.
Chỉ sau vài lần hô hấp, đã đến trước mặt Hàn Lập rồi lại hóa thành thuyền nhỏ như trước.
Ba gã thiếu niên bộ dáng bình thường đứng trên thuyền, thần sắc khác nhau liếc tới đay.
Vẻ mặt thiếu niên đứng đầu cười lạnh, dường như có ý châm chọc. Vẻ mặt của hai gã thiếu niên đứng phía sau lại không hề biến đổi, ánh mắt sắc lạnh như dao.
“Hừ, tiểu tử nhân tộc ngươi chạy thật sự rất nhanh. Thế nhưng giờ lại dừng lại là tính toán muốn đánh một trận phải không! Chẳng lẽ ngươi thực sự nghĩ dựa vào một tào kiếm trận cùng vài tòa pháp trận tạm thời có thể giữ được mạng.” Thiếu niên đứng đầu ngáp một cái, nói.
“Được hay không, phải thử qua một chút mới biết. Các hạ chắc không trông chờ việc ta tự mình bó tay chịu trói đấy chứ.” Cự viên cười to một tiếng ong ong, hai cánh tay to lớn trảo trong không một cái. Tức khắc, phía trên thuyền nhỏ chợt dao động, hai cánh tay to lớn, trong suốt một đen, một trắng hiện ra.
Một cánh tay tỏa ra vạn tia sáng mờ xám, một tay được Ngũ Sắc Hàn DIễm lượn lờ bao phủ, mười ngón xòe ra, hùng hổ đè xuống.
“Hừ, không biết tự lượng sức mình.”
Thiếu niên đứng đầu nhìn thấy vậy, ngạo nghễ nói một câu, môt tay liền bấm pháp quyết, khí đen sau lưng quay cuồng một trận rồi hay xúc tu màu xám bay ra từ giữa, nahnh chóng đâm thẳng tới hai bàn tay to lớn.
Hai cái xúc tu này cũng không biết là vật gì mà như thương sắt, chỉ trong nháy mắt khi đánh trúng hai bàn tay. Lập tức, hai bàn tay như khí cầu nổ tung tan tành, hóa thành nhiều điểm sáng tan biến trong không trung.
Thế nhưng pháp thuật đại thần ẩn chứa trong hai bàn tay - Nguyên từ Thần Quang và Ngũ Sắc Hàn Diễm – ngược lại còn bốc lên cuồn cuộn.
Ánh sáng lợt lóe lên, một cái xúc tu bị biến thành cây trụ băng trong suốt, một cái khác bị ánh sáng màu xám bao vây, sau một trện chớp lóe lại vỡ ra từng mảnh.
“Ồ, Nguyên Từ Thần Quang, lại là loại thần thông hiếm thấy này.”
Vẻ mặt ung dung của thiếu niên đứng đầu thóng cái biến mất hơn nửa, có chút bất ngờ kêu tên của Nguyên Từ Thần Quang.
Nhìn thấy cảnh này, biến thân cự viên của Hàn Lập cười dữ tợn, lạnh lẽo đap trả một câu:
“Các hạ thực sự nghĩ rằng chỉ bằng vào hóa thân chi khu có thể ép tại hạ chạy trối chết sao? Hàn mỗ chẳng qua là muốn rời xa thủ hạ của ngươi một chút mà thôi.”
“Ngươi tự tin như thế chẳng lẽ cảm thấy có thể dựa vào hai tên đang ẩn nấp này!” Trên mặt thiếu niên đứng đầu lộ ra vẻ cười lạnh.
Cơ hồ cùng thời gian, hai người ở sau hắn đột nhiên ra tay.
Một người đột nhiên há mồm phun ra một đoàn ánh sáng đen chợt lóe lên biến thành một cái đỉnh nhỏ. Mà sau khi tiểu đỉnh chuyển động xoay tròn, từ trong đỉnh đột nhiên phun ra một đạo ánh sáng màu đen.
Tên còn lại hư không trảo một cái, một bóng tháp bảy màu lóe lên bay vọt về phía trước.
Chỗ mà hai người ông kích chính là trong hư không không một bóng người hai bên thuyền nhỏ màu máu.
Vang lên hai tiếng “oanh” “oanh”, hai bên không trung cùng dao động đồng thời, một bóng người quái dị bị phá đi ẩn nấp thuật, chớp lóe lên hiện ra bộ dạng.
Một người lấp lóe ánh sáng vàng, co ba đầu sáu tay. Một cái da thịt xanh biếc khuôn mặt không chút biến sắc. Chính là Phạm Thánh Kim Thân cùng Linh Khu vốn định lặng lẽ tiếp cận thuyền nhỏ màu máu.
Nhìn thấy tình hình ấy, sắc mặt Hàn Lập không tránh được trầm xuống.
Nhưng khiến cho Hàn lập có chút ngoài ý muốn đấy là khuôn mặt thiếu niên đứng đầu sau khi nhìn thấy Kim thân ba đầu sáu tay thoáng cái trở nên cổ quái.
“Chân Ma pháp tướng! Hắc hắc, thật là khá lắm. Nếu những lào già kia biết được một con người lại có thể đem Chân Ma công tu luyện đến trình độ như thế, lại còn cô động ra Kim thân, không biết sẽ có sắc mặt như thế nào.” Ánh mắt thiếu niên đứng đầu chớp động, nói.
Trong giọng nói có pha chút tự giễu lẫn chút ý châm chọc.
Nghe thấy vậy nhưng Hàn lập cũng không biểu hiện ra biểu tình quá kinh ngạc.
Dù sao Phạm Thánh Chân Ma công này mặc dù đã được hắn cải biến không ít. Nhưng Phạm Thánh pháp tướng này có hình dạng đặc thù, chỉ sợ bất kể là ai biết về Ma công đều có thể chỉ liếc mắt một cái là nhìn ra nguồn gốc của nó.
Đương nhiên, trong Nhân tộc, không có mấy người đem Ma công tu luyện đến trình độ như vậy. Trong tình huống bình thường, Hàn Lập cũng theo bản năng không muốn khinh suất vận dụng Kim thân này.
Hiện tại, để đối phó háo thân này của Huyết Quang Thánh tổ, hắn tất nhiên không thể lưa lại gì. Cho nên, Cự viên biến thân cũng không lộ ra vẻ kinh ngạc. Ngược lại, ngước nhìn tên phun ra Tử Ngôn đỉnh, trong lòng bắt đầu tính toán.
Đồng thời, trong cánh tay xù lông, một quả cầu ngng tụ ra ký hiệu màu máu hiện ra không một tiếng động.
Theo sự thúc dục của bí thuật, ký hiệu trong quả cầu bất đầu chớp sáng tối, giống như bỗng chốc trở thành vật sống.
Thiếu niên đứng đầu bắt gặp bộ mặt Hàn Lập bất động thanh sắc như vậy. Ánh mắt tập trung lên Kim thân và Linh khu, dường như đã cân nhắc chuyện gì. Nhưng ngay sau đó, lập tức đã nhận ra điều gì đó, vẻ mặt đột nhiên đại biến, hét lớn một tiếng:
“Dám can đảm động tay chân trước mặt bổn tọa, đi tìm chết đi.”
Vừa dứt lời, ánh sáng đen sau lưng hắn chớp động rồi đột nhiên hiện ra một Ma ảnh đầu mọc sừng cao lớn, cơ thể có mười cái xúc tu cực lớn.
Ma ảnh này mờ ảo, nhưng vừa hiện thân thì mười cái xúc tu cũng nhanh chóng vung lên, lập tức âm thanh nổ đùng vang lên.
Hơn mười đạo kình phong trắng xóa cuốn tới, xúc tu này không hiểu làm sao thoáng cái kéo dài hơn mấy trăm trượng xuất hiện gần Hàn Lập, đam xuống như tia chớp.
“Hừ, giờ mới phát hiện thì đã muộn!” Cự viên hừ lạnh một tiếng, dừng niệm chú trong lòng, bàn tay xù lông đang cầm quả cầu dùng một chút lực, một đoàn ánh sáng nổ tung bay ra.
Ký hiệu màu máu chớp động một cái, nhập vào bàn tay hắn biến mắt.
Cùng lúc đó, trước người Hàn Lập, một vùng bóng kiếm chợt lóe đột nhiên biến ảo ra hơn mười đóa hoa sen lớn khoảng một thước. Cánh hoa sen tỏa hàn quang lòe lòe, sắc bén vô cùng.
Những xúc tu kia vừa lúc bay nhanh vào trong đó.
Thanh liên chuyển động xoay tròn, nhất thời vô số kiếm khí đan xen trảm vào giữa các xúc tu. Các xúc tu bị cắt thành vô số đoạn nhỏ trong nháy mắt.
Thiếu niên đứng đầu cười lạnh một tiếng, biến đổi pháp quyết trong tay. Ngay khi hắn đang muốn thúc dục loại thần thông gì đó thì ở phía sau truyền đến một tiếng thét kinh hãi rồi một tiếng kêu kỳ lạ chói tai bùng lên.
Hắn thất kinh vội vàng quay đầu lại nhìn. Kết quả, thấy đúng lúc đó Tử Ngôn nhanh chóng run lên dữ dội, phát ra tiếng kêu kì dị rồi bay vọt từ lên trời trong tay một hóa thân khác.
Còn trên mặt tên hóa thân vốn khống chế đỉnh này tràn đầy vẻ khiếp sợ, nhưng phản ứng cũng không chậm, cánh tay khẽ động, trảo hư không về sau.
Ngay lập tức, một cái trảo ảnh thạt lớn hiện ra bao phủ một mẫu không trung lại.
Xem ra Tử Ngôn đỉnh có chắp cánh cũng khó thoát được.
Thiếu niên đứng đầu thấy vậy mới buông lỏng trong lòng. Nhưng thần niệm khẽ động, còn chưa hiểu rõ ngọn nguồn của việc này thì trong kiếm trận, cự viên lông vàng đột nhiên nện hai tay vào ngực, rống to một tiếng.
Tiếng rống như sấm nổ ngang trời.!
“Không ổn.” Thiếu niên đứng đầu vừa nghe thấy tiếng rống, thân hình liền không tự chủ được hơi lắc lư một cái, săc mặt đột nhiên tắng bệch kêu lên.
Cánh tay của tên hoá thân đang chụp về Tử Ngôn đỉnh cũng bị run lên, hư ảnh to lứn trong không thoáng cái tán loạn tan biến.
Lập tức, Tử Ngôn đỉnh kêu dài lên một tiếng, hóa thành một luồng sáng màu tím bay ra xa mười trượng rồi chớp động một cái bay vọt đi.
“Ngăn nó lại!”
Thiếu niên đứng đầu bất chấp phong thái trước mặt Hàn lập, vội hét lên một tiếng kinh sợ.
Gã thiếu niên cầm tháp nhỏ bảy màu phía sau cùng, đuôi lông mày khẽ động, đãném tháp nhỏ trong tay đi.