Viên thừa chí trên đường đi đến Nam Kinh thì luôn trong tình cảnh màn trời chiếu đất, đến nơi thì đã là chuyện của mấy tháng sau. Tuy rằng hắn võ công cực cao nhưng người thời xưa chỉ dựa vào hai chân đi đường. May mắn cho hắn là ân sư Mục Nhân có một chút bạc cho để cho hắn tiêu xài hằng ngày nếu không thì hắn hơi bị mệt đấy. Khi hắn đi vào Nam Kinh thì tốn hết đúng hai tháng, thời tiết đang rất lạnh. Tuy rằng viên thừa chí nội công đã thành, hàn thử không xâm nhưng là nếu mặc một cái áo mỏng đi ở Nam Kinh trên đường cái thì cũng quá kinh thế hãi tục.
Sáng sớm trên đường lớn, người đi lại cũng không nhiều. Một đám đều mặc cái loại này hơi kém một chút sẽ chấm đất trường bào, viên thừa chí tuy rằng đã muốn ở cái thế giới này trải qua năm sáu tháng nhưng vẫn như cũ đối với loại này quần áo phi thường phản cảm. Nhưng mà hắn cũng bất đắc dĩ, nếu chính mình mặc hiện đại bản quần áo đi trên đường mà không bị nhân ngắm nhìn coi như là tên điên mới là là? Đầu mùa xuân thời tiết cũng không nóng ngược lại có chút lạnh. Bởi vậy mặc áo ấm(ở đây áo được làm bằng vải miên rất dầy) người cũng không ít, cá biệt thế nhưng mặc rách tung toé miên bào. Viên Thừa Chí mặc dù có một ít bạc vụn nhưng mà hắn mua không dậy nổi sang quý miên bào. Hắn chỉ có thể tùy tiện mua nhất kiện mỏng manh miên bào nhưng lại làm hắn tiêu hết nửa lượng bạc, điều này thật ra làm viên thừa chí kinh ngạc nửa ngày.
Gió lạnh thổi vi vu. Trên đường người qua lại dần dần nhiều hơn, Viên Thừa Chí đi theo Nam Kinh đường lớn. Đi đến trước của một nhà quán trà, Viên Thừa Chí dừng lại bước chân. Tinh tế đánh giá quán trà bố cục, thấy này ven đường quán trà tiểu lâu thế nhưng toàn bộ đều kết cấu bằng trúc. Trước cửa tấm bảng trên đó viết bốn chữ to: “Vân vụ trà phường”. Toàn bộ mặt tiền cửa hàng chủ đều trang hoàn một loại hồng cùng đen giao nhau bộ dáng, viên thừa chí nhìn nhìn bên trong thấy xắp xếp hai hàng ghế dài cùng với cái bàn ở giữa. Chúng đều là ghế dài làm bằng trúc chất liệu. Đã một ít khách nhân ngồi ở trên ghế dài bên cạnh đều có một bình trà, họ ngồi đấy từ từ uống trà.
“Khách quan, ngài đến uống trà ư? Mời vào, mời vào.”
Điếm tiểu nhị mập mạp trên vai đắp một cái thật dài khăn vải, mặc nhất kiện màu xanh áo dài, cũng không phải miên mà là loại áo hai lớp. Hơn nữa hắn bởi vì bận rộn nên trên người đổ ra một ít mồ hôi bệnh làm áo hắn hơi ẩm ướt, Viên Thừa Chí vừa thấy điếm tiểu nhị bộ dáng lông mày nhăn nhăn, mắt híp híp lại, béo rất đáng yêu, lập tức mỉm cười đi vào.
Viên Thừa Chí vừa mới ngồi xuống thì chợt nghe trên đường lớn một mảnh người hét lên ngựa hý vang. Viên Thừa Chí hướng quán trà bên ngoài nhìn lại thì gặp một đội nhân mã bao vây quanh hai cái xinh đẹp xe ngựa, phía trước mười người kỵ mở đường, mặt sau mười người kỵ đi theo, trung gian thì có mười người kỵ mã bảo hộ. Người đi đến đều là Minh hướng thời kì chế thức quân khải, trong tay nắm chế thức trường thương, trên lưng ngựa còn có một phen chói lọi trường đao. Nhìn rất uy phong!
Ngồi phía trước xe ngựa ngồi là một cô gái đẹp như thiên tiên, mặc vàng nhạt vân thường, mái tóc chải theo kiểu tỳ nữ vân kế, hai má tuyết trắng, cái mũi nhỏ thẳng tắp, nhu nhuận bóng loáng hai má, ngồi ở xa hoa trên mã xa, mặt cười như hoa. Nhìn xinh đẹp không sao tả nổi.
Cô gái cũng không đánh xe mà lại nói nhỏ nhẹ cười yếu ớt, luôn cung kính quay đầu nhìn về phía trong xe ngựa. Hiển nhiên trong xe mới là chủ nhân mà này cô gái đẹp này thế nhưng là một tỳ nữ! Lúc này, tỳ nữ thanh âm dịu dàng nói: “Mọi người nghỉ ngơi một chút tại quán trà đồng thời mang đến cho quý phi nương nương một ít nước sạch.”
Kia Kiều Thúy phân phó trong tiếng nói tự nhiên có chứa một cỗ uy nghi.
Vài tên quân sĩ đi đến trước của quán trà lấy nước đưa cho xinh đẹp tỳ nữ. Đúng lúc này theo này đối diện có một đội nhân mã vù vù chạy tớ, có đến mấy chục kỵ mã, một đám phi y phát ra thể trạng điên cuồng, trong tay huy mã đao chém ba mươi kỵ bảo hộ vệ đội. Nhất xông vào làm tán loạn, vệ đội trưởng vừa mới rút ra trường thương đã bị một người bên đối phương cho ăn một tên bắn thủng yết hầu rớt xuống đất quằn quoại. Binh sĩ khác thì làm sao còn có thể liều chết chiến đấu? Phát một tiếng kêu phi ngựa đào tẩu. Mấy chục kỵ kỵ binh bao vây quanh hai cái xe ngựa, lung tung trêu đùa, càng xe thượng cô gái kia cả người run run rươm rướm nước mắt : “Quý phi nương nương, chúng ta......”
Tiểu cung nữ lập tức biến thành con mèo nhỏ run run.
Viên thừa chí nhìn đến lúc này biết này chủ tớ là khó có thể may mắn thoát khỏi. Mình xen vào hay vẫn là mặc kệ? Xem cái dạng này thì chủ tớ hẳn là trong hoàng cung đi ra, hơn nữa là quý phi nương nương. Viên Thừa Chí cân nhắc một chút, quyết định ra tay xen vào việc này. Vì thế bèn đứng dậy, bàn chân nhất bước lấy tốc độ mau lẹ vô cùng, vòng quá mã đội vòng vây đến trước mặt xe ngựa: “Cô nương không cần kinh hoảng, tại hạ tới cứu cô nường.”
Viên thừa chí lẳng lặng đứng ở trên càng xe, kia mỹ mạo cô gái cũng không biết Viên Thừa Chí là lên xe như thế nào. Bỗng nhiên trước mắt liền hơn một người, tuy rằng sợ hãi nhưng nghe được viên thừa chí nói như vậy, trong lòng cũng liền yên ổn rất nhiều.
“Ha ha...... Một cái con mọt sách mà cũng dám cứu người? Mọi người lên đem hắn chém ra làm tắm khúc.”
Một người có bộ dáng giông đội trưởng cầm roi ngựa chỉ Viên Thừa Chí, lập tức đi lên bốn người cầm mã đao chém tới Viên Thừa Chí không dám lại đứng ở trên càng xe. Phi thân nhảy xuống tiến lên đón đỡ, trong tay lại dấu diếm mấy cục đá, bốn người còn không có vọt tới Viên Thừa Chí bên cạnh thì trên mặt đã sớm trúng Viên Thừa Chí hòn đá nhỏ làm máu tươi chảy ròng ròng, tức giận oa oa kêu to. Nhưng mà rất bất hạnh là ánh mắt không mở ra được, nhìn không tới đối phương chỉ đành phải vỗ ngựa quay về.
“Ta không nghĩ thương tổn tánh mạng của các ngươi, không nên ép ta giết người.”
Viên thừa chí lúc này tuy biết đối phương là thuộc về người của nông dân quân nhưng cũng không nghĩ giết bọn hắn cho nên mới nói ra tiếng cảnh cáo.
“Ngươi con mẹ nó, bị thương chúng ta người của Trương đại soái, còn nói chúng ta bức ngươi? Hừ, thịt hắn.”
Đội trưởng kêu to một tiếng, còn lại mấy chục nhân nháy mắt xúm lại đây, mấy chục thanh mã đao chém vào đứng ở trung gian Viên Thừa Chí. Tuy rằng thân hình cao lớn nhưng đứng ở một ít kỵ binh trước mặt thì giống như có vẻ nhỏ bé rất nhiều. Cô gái gái ngồi đằng trước xe ngựa kinh hãi : “Xong rồi! Cái này xong rồi. Sợ tới mức nhắm lại hai mắt nhưng chỉ nghe âm thanh của một trận kim thiết vang lên sau đó thì lại yên lặng. Cô gái sửng sốt nửa ngày sau đó mới mở to mắt nhìn qua khe hở bàn tay che trên mặt mình ra bên ngoài nhìn lại : “A? Chỉ thấy đối phương như thiên thần bàn đứng một mình, trong tay cầm một phen hình thù kỳ quái kiếm, đội trưởng cùng bọn thuộc hạ đều đã muốn té trên mặt đất nhẹ giọng rên rỉ.
Cô gái xinh đẹp âm thanh kêu lên:“Ân công mau cứu nương nương!”
Cô gái vừa dứt lời, Viên Thừa Chí thân ảnh chợt lóe, đã muốn đi vào trên càng xe ngựa. Cô gái lập tức an tâm, tuyết trắng ngọc thủ nắm chặt Viên Thừa Chí vạt áo, “Ân công cứu nhà ta nương nương.” Vừa nói liền vừa rơi nước mắt, bộ dáng ngọt ngào đáng yêu.
Đúng lúc này thì phía sau bỗng nhiên lại là người hô ngựa hý thanh âm truyền đến, bụi đất bay lên mù mịt, đại đội nhân mã đang ở phía xa xa tới gần, Viên Thừa Chí biết tình hình nguy cấp. Một kiếm đem xe ngựa phía trước bổ ra, bên trong nữ nhân âm thanh phát run, lui lui thân mình, hoa dung thất sắc, Viên Thừa Chí bất chấp xem bộ dáng của nàng, chỉ kêu một tiếng:“Đừng sợ, tại hạ tới cứu cô nương.”
Tiến lên một tay đem người trong xe ôm lấy nhảy ra khỏi xe ngựa, trong tay bảo kiếm đã muốn thu hồi, thân tay trái đem càng xe thượng cô gái ôm lấy đến. Ánh mắt liếc nhanh chọn một con ngựa cường tráng phi thân nhảy lên đem cô gái đặt ở sau lưng mà quý phi nương nương thì ôm ở trước người, quất roi ngựa chạy nhanh về hướng Nam Kinh.