“Vòng thứ hai mươi mốt.” Liêu Ân trợn mắt há hốc mồm đến ngây người. Trong lòng hắn đột nhiên mọc lên một cỗ cảm giác kính nể. Đây là lần đầu tiên hắn đối với một người có sức mạnh kém xa mình sinh ra loại cảm giác này.
“Bùm.” Thiên Ngân lại ngã xuống một lần nữa. Lần này ngã so với những lần khác nặng hơn rất nhiều. Trên mặt đất xuất hiện rõ ràng dấu hơi nước. “Ta phải đứng lên, lên nào”, Thiên Ngân không ngừng phát ra tin tức hướng tới cơ thịt toàn thân. Nhưng cơ năng thân thể hắn đã tiêu hao đến mức cực hạn, cho dù ý chí có kiên định đến mức nào chăng nữa, thì từng cái cơ thịt ở trong trạng thái hoàn toàn cạn kiệt không có cách nào sinh thêm ra được lực lượng.
Miễn cưỡng nâng người dậy, hắn lại ngã xuống, lại đứng lên, rồi lại ngã xuống...
“Ngã rồi thì phải đứng lên, ta muốn đứng lên, ta muốn đứng lên... Aaaaa”, một tiếng rống nhỏ từ trong miệng Thiên Ngân truyền ra. Hắn lại một lần nữa gượng thân chống lên mặt đất. Chấp niệm mãnh liệt tràn ngập mỗi ngăn thần kinh trong cơ thể, máu phảng phất như đang bị sôi trào. Một cỗ khí vô hình từ cơ thể Thiên Ngân phát ra, tâm thần hoàn toàn bị hãm nhập vào trạng thái điên cuồng. Một quầng sáng màu lam không ngờ bị hắn bức ra.
Đạo thanh lưu trong đầu tại khoảnh khắc truyền khắp toàn thân, Thiên Ngân co lại một chân chống đỡ thân thể: “Aaaaa, ta muốn đứng lên”. Lần này tiếng gọi âm ỉ lớn hơn rất nhiều, cho dù Liêu Ân đứng cách Thiên Ngân đến ngoài trăm mét cũng có thể cảm giác rõ ràng chấp niệm của hắn.
Đúng vậy, hắn đứng lên., trong đại não dường như phảng phất có thứ gì đó nổ mạnh, thanh lưu cùng vũ trụ khí bạo phát dung hợp lại một chỗ, trói buộc của Liêu Ân trên người hắn không ngờ đã bị phá.
Ý niệm trong đầu cuối cùng của Thiên Ngân là thông tin của sinh vật máy tính từ lòng bàn tay truyền tới: “Dị năng cấp bậc: một. Vũ trụ khí: Cấp mười sơ đoạn, có thể tấn cấp.”
Liêu Ân ngây dại, cái khoảnh khắc quầng sáng lam sắc bị bức ra đã khiến hắn ngây dại rồi. Nhìn Thiên Ngân đứng ở nơi đó, hắn lẩm bẩm: “ Đây... là kì tích sao?” Hắn cũng không nhận ra, thanh âm của mình không ngờ đã có vài phần run rẩy.
“Là kì tích, kì tích lần đầu tiên, và tuyệt không phải là lần cuối cùng.”, thanh âm lạnh băng mà bình tĩnh ở sau lưng Liêu Ân vang lên. Theo ý thức cảm giác mẫn tuệ, Liêu Ân nhanh chóng chuyển thân, trước người xuất hiện ba đạo băng bích.
“Phản ứng của người quá chậm! Nếu ta xuất thủ, ngươi nghĩ mình có cơ hội sao?” Âu Nhã phu nhân ánh mắt bình tĩnh nhìn Liêu Ân.
Băng bích liền biến mất, Liêu Ân cúi đầu: “ Thật xin lỗi, vì sự bền bỉ của tên tiểu tử Thiên Ngân đang khiến ta kinh ngạc, cho nên...”
Quang mang trong mắt Âu Nhã phu nhân lóe lên khiến Liêu Ân nói không nên lời. “ Lúc ngươi chết rồi, ngươi định nói mấy lời này với ai?”
Liêu Ân lập tức hiểu được ý tứ của Âu Nhã phu nhân, mồ hôi ướt đẫm liền lui về một bên. Âu Nhã phu nhân ưu nhã đi đến phía trước người hắn, nhìn Thiên Ngân đang đứng bất động tại đó, trên mặt toát ra một tia mỉm cười nhàn nhạt:” Không nghĩ tới ánh mắt Lam Lam lại tốt như vậy, tùy tiện tìm một người để giận dỗi với chúng ta, cũng có thể nhặt được một bảo bối. Liêu Ân, sửa một tháng thành ba tháng. Ta hi vọng ba tháng sau, có thể chứng kiến thực lực hắn đạt tới ba cấp thao túng giả.”
Liêu Ân thoáng cái sửng sốt: “Nhưng... đó là điều không thể. Cho dù khắc khổ hơn nữa, cũng cần thời gian một năm mới có thể đạt tới.”
Âu Nhã phu nhân xoay người: “Không, ngươi sai rồi. Ngươi quên hắn vừa rồi đã làm được gì sao? Ngươi vốn cho rằng hắn có thể hoàn thành mấy vòng? Thiên Ngân, có lẽ chúng ta có thể xưng hắn là người sáng tạo kì tích. Ta đã nói qua, vừa rồi là kì tích lần đầu tiên, nhưng không phải lần cuối cùng. Hiện tại, hắn đã đạt tới thực lực cấp một. Ba cấp, có lẽ ta vẫn còn xem thường hắn. Cho hắn dùng thánh dịch đi. Nếu không, một tháng hắn cũng không khôi phục được thân thể.”
“Thánh dịch?” Liêu Ân không nghĩ tới Âu Nhã phu nhân lại coi trọng Thiên Ngân như thế. Thánh Minh có một cơ cấu thần bí nhất, gọi là Thánh Minh nghiên cứu sở, do trưởng lão số một của Thánh Minh trực tiếp làm chủ. Thánh Minh đặt nặng vào khai phá lực lượng ở tự thân cơ thể con người, nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ không coi trọng khoa học kĩ thuật. Tương phản, tại Thánh Minh nghiên cứu sở có những tinh anh khoa học gia lợi hại nhất trong cả liên minh ngân hà. Âu Nhã phu nhân thường xuyên xưng những người đó là kẻ điên, mà thánh dịch lại do những người này nghiên cứu ra. Dùng thánh dịch hơn năm hào thăng (Dịch giả: hào thăng đơn vị đo milimet, nhưng mình thích để hào thăng nghe hay hơn ~.^), có thể không cần trải qua lột xác thuật trực tiếp cải tạo thân thể bản thân, mà cải tạo còn tốt hơn so với dùng công cụ cải tạo tân tiến nhất. Tuy rằng không thể tăng mạnh lực lượng thân thể con người, nhưng có thể giúp cho các giác quan khác tăng trưởng gấp mười lần. Đáng quí nhất chính là không có tác dụng phụ. Thánh dịch không thể dùng lại lần nữa, nên lấy thánh dịch cải tạo chỉ có thể tiến hành một lần. Thánh Minh nghiên cứu sở một năm chỉ có thể chế tạo một trăm hào thăng liều thuốc, chỉ có hạch tâm trong Thánh Minh mới có quyền dùng. Mà Phỉ Nhĩ gia tộc là một trong các gia tộc cổ xưa của Thánh Minh, cho nên mới có lượng dự trữ nhất định để phòng bị ứng phó với những tình huống biến hóa đặc thù. Tuy Thánh dịch dùng lần thứ hai không có công hiệu cải tạo thân thể, nhưng chỉ cần người còn một hơi, dùng thánh dịch cũng có thể khôi phục lại trong một thời gian ngắn. Cho dù thân thể đã đứt đoạn các chi cũng có thể sống lại. Chợ đêm nổi danh nhất trong ngân hà liên minh là Tác Tát Tư Mạn từng ra giá một trăm vạn vũ trụ tệ thu mua một hào thăng, nhưng y nguyên giữ giá là năm tòa thành.
“ Ân, chiếu theo lời ta đi làm, Phỉ Nhĩ gia tộc đã nhiều năm không có một cái cho ra dáng nhân tài. Cơ hội phải cần được nắm chắc. Ngươi nên biết, ta cũng không phải là một người keo kiệt. Nhớ kĩ, dùng mười hào thang.” Vừa nói, nàng vừa hé ra trương kim chúc tạp phiến đưa cho Liêu Ân.
“Mười hào thăng? Nhưng....” Liêu Ân muốn nói, thánh dịch không phải chỉ có thể dùng nhiều nhất năm hào thăng sao?
“Liêu Ân thao túng giả, nghi vấn của ngươi hôm nay đã quá nhiều rồi. Ngươi nên hiểu, có một số việc ngươi không cần phải biết.” Thanh âm Âu Nhã phu nhân đã biến thành băng lãnh.
“Vâng.” Liêu Ân không dám nói gì nữa.
Âu Nhã phu nhân đi rồi, Liêu Ân bất đắc dĩ lắc đầu. Nhìn thấy Thiên Ngân vẫn còn đứng đó, hắn bước qua tới, một chưởng đặt tại cái nút trên ***g ngực Thiên Ngân: “Ngươi thật sự là một tiểu tử có vận may tốt.”
Sau khi thu khí giáp vào ba lô, Liêu Ân bị bộ dáng của Thiên Ngân làm hoảng sợ. Thân thể hắn phảng phất như mới từ hồ nước đi ra, toàn thân cao thấp phủ đầy một tầng mồ hôi. Hắn hai mắt nhắm nghiền, khóe miệng toát ra một tia cười nhàn nhạt, tựa hồ vì chính mình vẫn đứng thẳng mà tự hào.
Gỡ ba lô ra khỏi người hắn, Liêu Ân đem Thiên Ngân khiêng trên vai mình. Tận đến bây giờ, thân thể Thiên Ngân vẫn chưa có dấu hiệu mềm đi. Vũ trụ khí trong cơ thể hắn vận hành một cách tự nhiên. Liêu Ân cầm lên tay phải của Thiên Ngân, phát hiện rõ ràng đúng như Âu Nhã phu nhân nói, Thiên Ngân hiện tại đã đạt tới cấp một. Một ngày, chỉ vẻn vẹn một ngày thôi a!
Khi Thiên Ngân tỉnh lại, hắn phát hiện mình đã về tới căn phòng lúc trước. Tất cả những việc phát sinh trước khi hôn mê hiển hiện rõ ràng trong đầu. Hắn gắt gao nắm chặt tay: ta đứng lên.
Động nhẹ nhàng tay chân một lần, cũng không thấy đau đớn như hắn tưởng. Hắn không rõ, vì cái gì cơ thịt bản thân đã cạn kiệt đến mức kia, còn có thể khôi phục nhanh như vậy. Chẳng lẽ đã hôn mê nhiều ngày vậy sao?
Từ trên giường nhảy xuống, Thiên Ngân phát hiện thân thể của mình nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Vũ trụ khí trong cơ thể không có nhiều biến hóa, nhưng hắn lại cảm giác được rõ ràng cỗ thanh lưu đã cùng vụ trụ khí dung hợp lại một chỗ. Thân thể xích lõa, mỗi một đường cơ nhục cũng hiện lên rõ ràng. Tuy không quá cường tráng, nhưng nhìn qua rất rắn chắc, phảng phất như ẩn chứa lực lượng bạo tạc trong đó. Giơ tay nhấc chân, Thiên Ngân đều có thể cảm giác đến biến hóa phát sinh trên người, cái cảm giác không có bất kì ngôn ngữ nào có thể hình dung, tựa hồ mỗi một tế bào trong cơ thể đều ẩn chứa một sức sống cường đại, đến thời điểm cần thiết có thể hòa hợp lại như sông lớn Trường Giang, chống đỡ thân thể.
Cấp một, ta đã đạt cấp một rồi. Trong lòng Thiên Ngân dấy lên tia mừng rỡ. Hắn phát hiện, tinh thần của mình so với trước kia càng dễ dàng tập trung hơn nhiều. Khi ánh mắt nhìn chăm chú lên chén thủy tinh trên bàn, không ngờ chén thủy tinh lại dựa theo tư tưởng hắn bay lên. Vươn tay phải, chén thủy tinh đã bình ổn rơi vào trong lòng bàn tay.
Đây chính là không gian dị năng sao? Khác hoàn toàn so với khống vật thuật trong không gian dị năng.
Ý niệm vừa đến, hết thảy không gian đều có thể nắm giữ. Đây là sơ ngộ của Thiên Ngân. Bất kì sự vật gì đều nằm trong không gian – Hắn đối với không gian hệ dị năng đã có bước hiểu biết đầu tiên.
Cửa mở, Liêu Ân tiến vào. Ánh mắt hắn mang theo chút nghi hoặc: “Ngươi tỉnh.”
Thiên Ngân gật đầu: “Liêu Ân thượng quan, ta hôm mê bao lâu rồi?
Liêu Ân nói: “Hiện là sáng sớm ngày thứ hai. Ngươi hôn mê cả đêm.”
“Chỉ có một đêm?” Thiên Ngân kinh ngạc nhìn Liêu Ân.
Liêu Ân nói: “Như thế nào, ngươi nhàn rỗi còn chưa đủ sao? Không nên đi! Vì cái gì mười hào thăng thánh dịch ngoại trừ khôi phục thể lực của ngươi, còn lại không có tác dụng lớn, chẳng lẽ thân thể của ngươi không hấp thụ được sao? Quả thực lãng phí.”