- Điều này...... Trang chủ...... Đệ tử...... Đệ tử sở học thiển cận sao có tư cách nói lên ý gì......
Khuôn mặt của Diệp Tĩnh Vũ lộ vẻ kinh hoảng.
- Trang chủ kêu ngươi nói, ngươi còn đứng đó dài dòng làm gì
Tần Tiêu đứng ở bên cạnh hắn quát khẽ.
- Ách......
Vừa thấy sư phụ của mình mở miệng, Diệp Tĩnh Vũ biết là hôm nay không thể vờ vịt rồi.
- Nếu trang chủ cùng sư phụ đã nói như vậy thì cũng coi như đệ tử lắm chuyện vậy. Tuy nhiên nếu nói có chỗ nào không lọt tai thì cũng mong mọi người bỏ qua
Vòng vo rào đón một hồi rồi Diệp Tĩnh Vũ mới hắng giọng.
- Trang chủ đã nói chúng ta không thể đầu hàng, tất cả mọi người đều hiểu đạo lý kết cục đầu hàng ắt chỉ có chết. Vậy giờ chỉ là là chiến đấu thôi, hơn nữa còn là tử chiến. Nếu đã là tử chiến thì còn cần phải khách khí với triều đình làm gì? Cứ trực tiếp chiêu binh mãi mã rồi tuyên cáo triều đình vô năng, ví dụ như cái gì mà quốc chủ háo sắc thành tính, vì một nữ tử giết hết Đường Môn trên dưới trên vạn người......
Diệp Tĩnh Vũ cũng không biết nói gì liền tùy tiện lấy ra một vài ví dụ về hình tượng bạo quân trước kia có xem qua trong tiểu thuyết.
- Cái này cũng gọi là chủ ý? Chỉ cần không phải đứa ngốc cũng biết Lạc Tiêu Phong không thể nào làm ra chuyện như vậy, người khác làm sao có thể tin tưởng?
Diệp Tĩnh Vũ vẫn chưa nói hết thì Tần Vũ Đình bên cạnh vẫn lạnh lùng bèn hừ một tiếng, sự khinh thường trong mắt lại càng thêm tràn ngập.
Ánh mắt của rất nhiều đệ tử trẻ tuổi cũng lộ ra vẻ tương tự. Nói cho cùng trong lòng bọn họ cực kỳ đố kỵ việc Diệp Tĩnh Vũ có thể trở thành đệ tử quan môn của Tần Tiêu .
Tuy nhiên đám người Tần Hiên, Tần Tiêu, Nhị trưởng lão Tần Chiến, Tam trưởng lão Tần Viêm lại lộ ra vẻ trầm tư, cùng nhìn chằm chằm vào hắn tựa hồ tra hỏi tại sao phải làm như vậy?
- Mọi người đều nói ngực to là não nhỏ, nhưng sao ta thấy ngươi ngực không to mà não cũng nhỏ là sao nhỉ?
Diệp Tĩnh Vũ quyết không buông tha bất kỳ cơ hội nào có thể đả kích Tần Vũ Đình, lập tức lớn tiếng. Ánh mắt lại càng không kiêng kị trắng trợn đánh giá bộ ngực của Tần Vũ Đình.
- Ngươi
- Câm miệng cho ta
Tần Viêm vẫn đang lạnh lùng bỗng nhiên lớn tiếng quát con gái của mình, Tần Vũ Đình thân thể run lên, câu mắng ra đến khóe miệng lập tức nuốt xuống.
- Diệp sư điệt, ngươi nói tiếp đi
Tiếp theo Tần Viêm quay đầu lại, hiền hậu nói với Diệp Tĩnh Vũ.
Diệp Tĩnh Vũ liếc nhìn sắc mặt Tần Vũ Đình đang giận đến trắng bệch, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh rồi quay sang Tần Viêm cười cười, tiếp tục:
- Chúng ta là do có tin tức nên mới biết Lạc Tiêu Phong không phải là người như vậy, nhưng người không biết thì sao? Một ngàn cao thủ Đường Môn đều bị đồ sát chính là một ngàn nhân mạng à. Những người khác nghĩ như thế nào? Lạc Tiêu Phong quả thực là một nhân tài hiểu rõ đạo lý binh quý thần tốc nhưng đây cũng là nhược điểm trí mạng của y. Vì đánh cho Đường Môn không kịp trở tay mà hứng cái tội danh làm cho bọn họ diệt môn, dân chúng sẽ nghĩ thế nào? Họ sẽ nghĩ một đại môn phái như vậy còn bị diệt huống hồ là bình dân trăm họ lại càng không được bảo đảm.
- Ý của con là tạo thế?
Ánh mắt của Tần Hiên sáng lên.
- Đúng vậy, tạo thế càng lớn càng tốt. Không chỉ tiến hành ở Ninh quận mà còn phải cả ở Thiên quận và Ba quận. Làm sao cho cả nước Thục Vận đều biết Lạc Tiêu Phong là như thế nào chúng ta mới có cơ hội giành lấy địa vị.
Diệp Tĩnh Vũ không thèm để ý, tiếp tục nói.
Nghe được câu nói của hắn, trên mặt mọi người cũng hiện ra vẻ kinh ngạc đến cực điểm.
Lời vừa rồi không phải là mưu phản sao?
Mặc dù trên thực tế những chuyện mà Bạch Vân sơn trang làm không khác gì mưu phản nhưng trong lòng bọn họ vẫn coi bản thân mình là nhân sĩ võ lâm mà thôi. Mặc dù bọn họ luôn luôn xem thường triều đình nhưng sâu trong nội tâm vẫn xem triều đình là chính thống. Điều mà bọn họ mong muốn chỉ đơn giản là bảo tồn thực lực của mình, còn chiếm lấy địa vị trở thành vua của một nước thì không ai nghĩ tới.
Bây giờ lại bị Diệp Tĩnh Vũ không thèm để ý chút nào nói tuột ra, không khỏi làm cả đám khiếp sợ.
Dần dần ánh mắt kinh hoảng của Tần Hiên cũng biến mất. Tại sao mình lại không nghĩ đến việc chiếm lấy địa vị? Bản thân có đủ thực lực để trở thành quốc chủ sao?
- Trang chủ, bậc vương giả không phải là trời sinh đã có. Lạc Tiêu Phong có thể trở thành quân chủ một đời. Bản thân người đại nghĩa sáng ngời, võ công cao cường vì sao không thể đây?
Thấy vẻ mặt Tần Hiên từ kinh ngạc dần chuyển sang do dự, Diệp Tĩnh Vũ lại mở miệng thuyết phục.
Bậc vương giả không phải là trời sinh đã có.
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của Tần Hiên nhất thời sáng ngời Đúng vậy a, hơn một trăm năm trước, Lạc gia từ một đại thế gia trong võ lâm quật khởi thống nhất nước Thục Vân. Bọn họ cũng không phải là từ nhỏ đã là vương hầu, bản thân mình vì sao không thể?
Đã là tử chiến sao không làm oanh oanh liệt liệt một chút? Cho dù cuối cùng có thất bại thì ít ra cũng có thể là lưu danh thiên cổ .
Thấy ánh mắt nóng rực của Tần Hiên, trong mắt của mấy Đại trưởng lão cũng lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa. Chuyện liên quan đến sinh tử tồn vong của Bạch Vân sơn trang không thể không suy nghĩ cẩn thận.
Chỉ có Tần Hiên là càng lúc càng kích động. Vốn ban đầu y chỉ suy nghĩ giữ được Ninh quận, hiện giờ đã tham vọng làm sao có được cả nước Thục Vân.
Nước Thục Vân tuy chỉ là một chư hầu của đế quốc Thiên Nguyên, nhưng dẫu sao cũng là vua của một nước, địa vị cao quý hơn biết bao nhiêu lần sao với vị trí trang chủ Bạch Vân sơn trang a?
Chỉ bởi vì một câu tùy ý của Diệp Tĩnh Vũ mà cao tầng của Bạch Vân sơn trang trở nên mâu thuẫn. Cùng nhất trí chiến đấu nhưng Tứ trưởng lão và Ngũ trưởng lão chỉ muốn đánh lui đại quân triều đình, vì nếu tử chiến chỉ khiến hai bên cùng lưỡng bại câu thương.
Nhưng Nhị trưởng lão Tần Chiến, Lục trưởng lão Tần Khắc, Thất trưởng lão Tần Vũ lại chủ trương tử chiến để có cơ hội đưa Tần Hiên lên làm quốc chủ.
Như vậy danh tự Bạch Vân sơn trang cũng đổi thành nước Bạch Vân rồi, mà bọn họ chính là khai quốc công thần, lưu danh thiên cổ.
Chỉ có Đại trưởng lão Tần Tiêu và Tam trưởng lão Tần Viêm không có ý kiến gì. Trên mặt Tần Tiêu đầy vẻ lo âu còn Tần Viêm thì vẫn lạnh lùng như cũ.
Chuyện sau đó thì cũng không phải là thứ mà Diệp Tĩnh Vũ có thể biết. Ngoại trừ thất đại trưởng lão còn ở lại còn thì mọi người đều bị đuổi ra ngoài. Diệp Tĩnh Vũ căn bản không để cho Tần Vũ Đình có cơ hội tìm mình gây phiền toái, nhanh chóng bỏ đi suy nghĩ cách để rời khỏi Bạch Vân sơn trang.