Sau khi sương máu tan hết, toàn bộ Ma tộc không còn sót lại dấu tích gì!
Những tu sĩ kia bị tiếng hừ lạnh làm run sợ, vừa mới tỉnh lại, nhìn thấy cảnh xung quanh như vậy, tất nhiên là trợn mắt há mồm.
“Là vị tiền bối nào xuất thủ tương trợ, vãn bối là Thiên Mã Môn Giản Phi Thiên đa tạ đại ân cứu mạng của tiền bối!” Tên lão giả râu bạc trắng phản ứng đầu tiên, vẻ vui mừng nhanh chóng hiện lên, vội vàng hướng về bóng người trong ánh sáng xanh ở trên cao làm đại lễ chào hỏi.
Vừa nghe lão giả nói như vậy, các tu sĩ già trẻ, trai gái khác chợt tỉnh ngộ, mừng như điên, dồn dập quỳ xuống.
“Đều là Nhân tộc nhất mạch, nếu đã gặp, Hàn mỗ tất nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn. Các ngươi lập tức đi về hướng Tây, bên đó tạm thời chưa có Ma tộc xuất hiện nên còn tạm an toàn. Còn chuyện khác, ta cũng không thể giúp đỡ.” Bóng người trên không nhàn nhạt nói. Rồi vung tay áo lên, ngay tức khắc, kiếm quang đầy trời lóe lên rồi bị thu lại không còn thấy nữa.
“Xin hỏi tôn tính địa danh của tiền bối, Thiên Mã nhất mạch chúng ta mãi mãi cung phụng để tạ đại ân cứu tử của tiền bối!” Lão giả râu bạc trắng cực kỳ kính cẩn nói. Tuy hắn đã dùng hết sức để nhìn thấy rõ khuôn mặt bóng người trong thanh quang nhưng không chút hiệu quả.
“Hắc hắc, không cần lớn chuyện như vậy, ta cũng là thuận tay làm. Tốt, hàn mỗ còn phải khởi hành, các ngươi tự giải quyết cho tốt đi.” Bóng người trong thanh quang từ chối cho ý kiến, cười nhẹ. Rồi không đợi cho lão giả râu bạc trắng nói gì thêm, đột nhiên phát ra ánh sáng chói mắt, hóa thành một đạo cầu vồng mỏng bay vọt đi.
Tiếng xé gió vang lên, chỉ vài chớp động, độn quang đã đi xa gần ngàn dặm không còn thấy bóng dáng.
Bạch phát tu sĩ nhìn thấy tốc độ nhanh như vậy thì kinh ngạc, hoảng sợ một lúc mới tỉnh lại.
“Sư phụ, lão nhân gia người có biết là vị tiền bối nào ra tay cứu bản môn không?” Một gã nam tử Nguyên anh kỳ, bước lại gần lão giả hỏi.
“Ừ, có thể nhất cử đánh chết nhiều cao giai Ma tộc như vậy thì tu sĩ Luyện Hư kỳ không thể làm được. Dù là tồn tại Hợp Thể kỳ bình thường cũng rất khó có thể dễ dàng làm được việc này. Mà theo ta được biết tiền bối Hợp Thể kỳ trở lên, có họ Hàn xung quanh đây chỉ có hai người mà thôi. Một người gần đây đầu nhập dưới trướng Thánh Hoàng, tiền bối Cửu Lệ Chân nhân Hàn Thanh tiền bối. Một người khác là tiền bối Hàn Lập ở gần Thiên Uyên thành. Hai vị tiền bối này đều pháp lực bí hiểm, thần thông quảng đại, chắc là một người trong đó. Còn chính xác là vị tiền bối nào, chờ chúng ta thực sự thoát khỏi hiểm nguy, tất nhiên cẩn thận thăm dò một chút. Đị ân cứu mạng này chúng ta không thể vội quên.” Lão giả râu bạc trắng nghĩ xong, nhẹ thở dài nói.
“Vâng, xin nghe theo lời chỉ dạy của sư phụ. Nhưng nơi đây đã có Ma tộc xuất hiện, đã không còn an toàn nữa rồi. Tiếp theo chúng ta sẽ theo hướng đã định, đến dãy Hắc Thủy, đầu nhập nhất mạch của Ấn tông hay là đi về hướng Tây theo lời tiền bối này đã nói. Theo đồ nhi biết, về phía tây có chút hoang vắng, đa số là bình nguyên, e là không có chỗ kín đáo ẩn thân.” Trung niên nam tử kính cẩn hỏi một câu.
“Dãy núi Hắc Thủy cách nơi này không xa, nơi đó cũng không xem như nơi an toàn nữa rồi. Mà Hàn tiền bối nếu đã nói phía tây không có Ma tộc xuất hiện, chắc cũng không phải giả. Về phần bình nguyên hoang vắng thì có làm sao. Ngươi thật sự cho rằng trốn ở trong sơn mạch có thể trốn được thần niệm của cao giai Ma tộc tìm tòi? Chúng ta chỉ cần tìm được một nơi hẻo lánh rồi bày pháp trận, ẩn sâu vào lòng đất, cũng không phải không có khả năng thoát được Ma kiếp lần này. Dù sao Ma tộc cũng không có khả năng tìm tòi hết tất cả khu vực đất đai của chúng ta.” Lão giả râu bạc tắng khẽ nhíu hai mắt, cười lạnh nói ra một tiếng.
“Vâng, đồ nhi lập tức ra lệnh đi về hướng tây.” Trung niên nam tử thoáng cân nhắc rồi liên tục gật đầu.
“Đúng rồi, kiểm tra trữ vật pháp khí trên người bọn Ma tộc kia. Chúng đều là tinh nhuệ Ma tộc, tài sản hẳn là không ít. Vị Hàn tiền bối kia chắc là thấy mấy thứ này không vừa mắt nên đã không lấy đi. Nhưng đối với Thiên Mã môn chúng ta mà nói lại không phải chuyện đùa.” Lão giả đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng phân phó một câu.
Trung niên nam tử tất nhiên đáp ứng, xoay người hướng những người khác, lớn tiếng truyền đạt mệnh lệnh của lão giả.
Vì thế, mười mấy tên nhân tộc đầu tiên là độn quang tản ra. Sau một lúc lâu, mọi người lại độn quang cùng nhau, đổi hướng về phía tây mà bay đi.
Còn chuyện những tên Ma tộc này biến mất, nếu không có thời gian dăm bữa nửa tháng thì phía Ma tộc không thể phát hiện ra gì được.
Bóng người trong thanh quang kia chính là Hàn Lập ra tay.
Chuyện Ma tộc bao vây, tiễu trừ tu sĩ nhân tộc, dọc theo đường đi, hắn gặp ít nhất cũng năm sáu lần. Nếu không phát hiện ra Ma tộc đẳng cấp Ma tôn, hắn không chút khách khí thi triển thủ đoạn sét đánh, càn quét sạch những tên Ma tộc lang thang này.
Bây giờ, trừ khi đụng tới đại quân Ma tộc hoặc vài tên Ma tôn cùng liên thủ nếu không hắn cũng không thực sự quá kiêng kỵ cái gì.
Nửa tháng sau, phía trước xuất hiện một mảnh rừng núi nguyên thủy nhỏ màu đen, bên trong cây cối cao to, lá rậm rạp, thỉnh thoáng có tiếng thú gào truyền đến, khiến cho người ta có cảm giác băng lãnh dị thường.
Độn quang vụt tắt, thân hình Hàn Lập hiện ra gần rìa núi, vừa bay vừa nhìn về sâu trong rừng núi.
Chỉ thấy tại một chỗ rất xa, thấp thoáng bảy ngọn núi to lớn không đồng đều, liên kết thành một dãy sơn mạch nhỏ.
“Hoàng tuyền địa hỏa! Trước đây đã nghe qua về nơi này, quả nhiên đúng alf một nơi âm khí cực mạnh như trong lời đồn. Sợ rằng ngoại trừ một số ít tu sĩ tu luyện âm thuộc tính công pháp, sẽ có rất ít tu sĩ đến nơi này.” Hàn Lập thì thào hai câu, thu lại ánh mắt, rồi lại hóa thành một đạo cầu vồng bay vọt về mấy ngọn núi kia.
Nhìn có vẻ rất xa, nhưng ngay trong khoảnh khắc, bằng vào tốc độ độn tốc kinh người của cầu vồng đã đến gần.
Hàn Lập không có ý dừng lại chút nào, bay thẳng vào trong bảy ngọn núi. Chỉ sau vài lần chớp động, thân hình đã xuất hiện trên đỉnh ngọn núi cao to thứ hai.
Nhưng sau khi liếc nhìn qua, Hàn Lập lại nao nao, lộ ra vẻ ngoài ý muốn.
Đang có hai gã tu sĩ nhân tộc khoanh chân ngồi bên cạnh miệng núi lửa trên đỉnh núi. Một là tăng nhân mập mạp, mặt trắng tai to, mặc áo cà sa màu tím. Một là lão giả xấu xí khô gầy như củi, da thịt ngăm đen, giống như một khúc gỗ chết.
Hai người đều giống như hắn là Hợp Thể trung kỳ. Lúc trước không biết dùng phương pháp nào che giấu khí tức mà Hàn Lập không hề phát hiện được sự tồn tại của bọn họ.
Hai người vừa thấy Hàn Lập xuất hiện quỉ dị, “bá” ánh mắt cùng lúc liếc lại đây.
“Ồ, thì ra là Hàn đạo hữu, bần tăng Thiên Thiền ra mắt.” Tăng nhân trắng mập vừa nhìn rõ khuôn mặt Hàn Lập thì ngẩn ngơ nhưng vẻ mặt quái dị gọi ra tên Hàn Lập.
Tăng nhân này Hàn Lập đã từng gặp mặt một lần, alf một trong hai đại thủ hại của Thánh Hoàng – Thiên Thiền địa sư.!
“Thì ra là Thiên Thiền địa sư, Hàn Lập xin ra mắt.” Hàn Lập cũng giật mình trong lòng, nhưng vẻ mặt như thường, từ xa chắp tay.
“Thiên Thiền, ngươi biết người này!” Lão tu sĩ xấu xí nhận ra tu vi Hợp Thể trung kỳ của Hàn Lập, vẻ mặt biến đổi, mở miệng phát ra giọng khàn kỳ quái.
“Ha hả, tahro nào Vũ huynh không biết được Hàn thí chủ. Hàn đạo hữu tiến giai hợp thể kì chỉ tầm mấy trăm năm thôi. Vũ huynh trước đây một mực bế quan, tất nhiên cảm thấy có chút xa lạ rồi.” Thiên Thiền tăng nhân mỉm cười trả lời.
“Mấy trăm năm? Ta không nhìn lầm chứ, Hàn đạo hữu có cảnh giới Hợp Thể trung kỳ đúng không.!” Lão giả xấu xí kinh hãi, ánh mắt xoay chuyển, hướng về Hàn Lập hỏi.
“Tại hạ vừa mới tiến giai cảnh giới trung kỳ không lâu, đạo hữu là…” Gặp mặt tồn tại cùng giai, tất nhiên Hàn Lập không làm ra hành động lỗ mãng gì, cũng ôm quyền hỏi một câu.
“Lão phu là Vũ Khiếu Thiên, cũng có người gọi là Hắc vũ thượng nhân. Sách sách, thời gian chỉ mấy trăm năm lại có thể tiến giai đến tình trạng như thế. Trên thánh đảo lão phu cũng chưa từng gặp qua ai có tư chất cao như hàn đạo hữu.” Ánh mắt lão giả xấu xí chớp động, không hề che đấu kinh ngạc trong lòng.
“Thánh đảo! Vuc huynh là sứ giả thánh đảo!” Lúc này, hàn lập bị làm cho hoảng sợ, thanh âm khẽ thay đổi, nói.
“Sứ giả Thánh đảo thì không dám nhận, nhưng chính xác lão phu đang ở trên Thánh đảo!” Hắc Vuc thượng nhân nói có vẻ khách khí dị thường.
“Đại danh Thánh đảo, đã sớm như sấm bên tai Hàn mỗ, chỉ tiếc chưa có cơ hội lên đảo học hỏi một chút. Có rảnh thì mong Vũ huynh nói giúp Hàn mỗ một lời.” Hơi thu lại vẻ mặt kinh ngạc, Hàn Lập cười đứng lên.
“Hắc hắc, vốn là cứ cách một nghìn năm, thánh đảo đều sẽ tu sĩ Hợp Thể kỳ mới tiến giai lên đảo một lần, thậm chí sẽ được mời ở lại trên đảo tu luyện. Nếu không phải lần này ma kiếp bùng nổ sớm, không khéo Hàn huynh đã được như ý rồi.” Hắc vũ thượng nhân lại hắc hắc nói ra.
“Thì ra là thế, thật sự là lần đầu tiên tại hạ nghe đến việc này, đã khiến hai vị chê cười.” Hàn lập gật đầu, dáng vẻ có chút ngoài ý muốn.
“Không có gì, Thánh đảo đã dặn tu sĩ từng lên đảo đối với tin tức này pahri bảo mật một chút, vì vậy tu sĩ từ Hợp Thể kỳ trở xuống không thể nào biết được.” Hắc Vũ thượng nhân nói rõ thêm.
“hàn thí chue, năm đó từ biệt, nghe nói thí chủ một mực ẩn cư gần Thiên Uyên thành. Ssc khi ma kiếp bùng nổ thì mới trực tiếp dời đến thành này. Nhưng không biết tình hình bây giờ bên thiên Uyên thành như thê nào rồi?” Tăng nhân bỗng ngắt lời, hỏi Hàn Lập hai câu.
“À, chính xác bây giờ Hàn mỗ đặt chân tại Thiên Uyên thành như thân phận khách khanh. Về phần tình hình Thiên Uyên thành cũng không tốt. Ngoại trừ Thiên Uyên thành ra, còn lại toàn bộ các cứ điểm lớn dường như đều rơi vào tau địch rồi.” vừa nghe tăng nhân hỏi như thế, sắc mặt Hàn Lập sầm xuống, trả lời.
“Tình hình Thiên Uyên thành đã hiểm ác vậy sao! Cứ điểm bên kia tuy chênh lệch ít nhiều so với các vùng khác, nhưng nghe nói mấy cái cứ điểm lớn đều rất có thực lực, đều có tu sĩ Hợp Thể tọa trấn, sao lại rơi vào tay địch nhanh như vậy!” Sắc mặt tăng nhân đại biến, vội hỏi.
“Chuyện này kể ra rẩt dài, sau này tại hạ sẽ kể chi tiết cho đại sư. Nhưng lấy thân phận của đại sư cùng Vũ huynh, sao lại xuất hiện ở đây, có thể nói cho Hàn mỗ biết không?’ Hàn lập cười khổ một tiếng, vẻ mặt hiếu kỳ dò hỏi.
.