Sau khi ông Đỗ và bà Đỗ tới, rất là hài lòng với con rể.
Đặc biệt là bà Đỗ, không chỉ hài lòng với con rể, mà cũng rất hài lòng với nhà riêng của con rể nữa.
Bà Đỗ: “Lão già, ông nhìn cái tượng điêu khắc này xem đẹp thật đó! Con gà nhỏ khả ái quá đi!”
Ông Đỗ kéo kéo chéo áo bà Đỗ: “Vợ à, đây hình như là lông chó mà.”
Bà Đỗ không nhịn được khoát tay áo: “Cần gì biết nó là gà hay là chó làm gì, vẻ ngoài đều rất khả ái, ông nhìn đi, hình như dài ngắn gì cũng rất giống với Ty Ty nhà chúng ta đó!”
Aiz: A, ra là đang khen cái thùng rác kia… ?!
Tiu Ú: Vậy là sếp tổng mua cái thùng rác cũng chuẩn quá rồi :”>
Đỗ Lôi Ty ở một bên thiếu chút nữa kiềm chế không được.
Mẹ! Đến cùng mẹ có phải là mẹ ruột con không vậy?
Nhìn ba mẹ nhà mình hài lòng với sếp tổng đại nhân như thế, Đỗ Lôi Ty không nhịn được len lén hỏi sếp tổng: “Anh đã nói gì với ba mẹ tôi rồi?” Rõ ràng với tính cách của mẹ, nếu biết con gái nhà mình chém trước báo sau nhất định đã quát lên như sấm, làm sao lại có vẻ mặt ôn hoà như bây giờ. Cho nên Đỗ Lôi Ty cảm thấy, sếp tổng đại nhân nhất định đã nói gì với họ rồi.
“Nói chúng ta muốn kết hôn.”
“Sau đó thì sao?”
“Không có gì.”
“Không có gì?!” Đỗ Lôi Ty kêu lên, chỉ nói một câu như vậy, cha mẹ đã cùng nhau bàn mưu tính kế đem cô bán đi? Quá mức không nói nổi rồi!
Liêm Tuấn nheo mắt, không nóng không lạnh hỏi: “Nếu không, em nghĩ bọn họ còn muốn hỏi gì nữa?”
“Đương nhiên là hỏi tôi có nguyện ý hay không nữa!” Đỗ Lôi Ty nói xong bỗng cuống lên. Sao lại đem lời trong lòng đang nghĩ nói ra như thế chứ? Đều do sếp tổng khi nói chuyện cả người lẫn vật đều là bộ dạng vô hại, làm hại cô trong lòng luôn không đề phòng.
Đang oán giận, sếp tổng vừa thừa dịp cô không hề có chút đề phòng hỏi một câu: “Vậy em rốt cuộc có nguyện ý hay không?”
“Đương nhiên là không…”
“Hả?” Sếp tổng lia ánh mắt giết người tới nơi.
“… Không muốn mới là lạ đó!” Nói xong, Đỗ Lôi Ty trong lòng tự khinh bỉ bản thân một trăm lần rồi lại một trăm lần nữa.
Nghe nói như thế, sắc mặt của sếp tổng cuối cùng cũng dịu lại, hài lòng gật đầu nói: “Không còn sớm, về phòng ngủ sớm một tí đi.”
“Vâng…” Con người bất hạnh lần nữa lại thoả hiệp dưới cường quyền của sếp tổng, Đỗ Lôi Ty đối với bản thân rất thất vọng, cơ hồ là tai rũ xuống cụp trên đầu.
Lên lầu, cô theo bản năng đi vào phòng mình, mới đi vài bước, đột nhiên thấy bả vai căng lên, lại bị kéo trở về.
“Anh…”
“Em còn chưa có chúc ba mẹ ngủ ngon.” Sếp tổng đi trước cô một bước nói.
Đỗ Lôi Ty lúc này mới phát hiện, cha mẹ đang ở cửa phòng dành cho khách cách một bức vách mỉm cười nhìn cô và anh.
“Cha, mẹ, ngủ ngon.”
Cô vừa dứt lời, sếp tổng đã lôi vào phòng ngủ.
——— Vạch phân cách mang tên phòng ngủ của sếp tổng ———
Đây đây đây… chính chính là… là là phòng ngủ… của sếp tổng!!!
Chân Đỗ Lôi Ty mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã nhào, chờ sau khi rất vất vả định thần lại, đã thấy sếp tổng đang khoan thai cởi quần áo. Đầu tiên là tây phục, sau đó là cà vạt, sau đó nữa là ngón tay thon dài kia đặt lên nút áo sơ mi.
Đỗ Lôi Ty hoá thành một bực tượng điêu khắc tại chỗ.
Aiz: Cái thùng rác hình con chó =))
“Em đang nhìn gì đấy?” Sếp tổng đại nhân đột nhiên dừng bàn tay đang cởi nút áo lại, ánh mắt lia đến trên người Đỗ Lôi Ty.
Đỗ Lôi Ty giật mình một cái, rồi bằng bộ não vừa nãy còn trong trạng thái đình trệ phát hiện ra nút áo sơ mi của sếp tổng đã mở hết một nửa, mơ hồ lộ ra lồng ngực rắn chắc bên trong.
Phương diện này…
Đỗ Lôi Ty không nhịn được nuốt một ít nước miếng.
“Tôi đang hỏi em đấy.” Sếp tổng đột nhiên tiến tới, đôi mắt thâm thuý chiếu về phía cô.
Đỗ Lôi Ty không nhịn được cúi đầu đảo mắt, lồng ngực mới vừa rồi còn như ẩn như hiện lúc này cơ hồ toàn bộ đã bày ra dưới mắt cô, chẳng những rắn chắc, cân xứng, còn mang theo gợi cảm không kìm được!
Chẳng biết tại sao, trong đầu Đỗ Lôi Ty đột nhiên lóe ra mấy chữ cấm trẻ em dưới 18 tuổi – Kích thích hương diễm!
Huyết áp chậm rãi tăng lên từng chút.
Đôi môi mỏng bỗng không nhịn được run run, một tia vui vẻ ẩn giấu trong mắt, Liêm Tuấn vươn tay, muốn chạm vào người cô.
Ở một khắc rất nhanh tay chạm vào cô, Đỗ Lôi Ty bỗng nhiên lui về phía sau môt bước, vạn phần hoảng sợ nhìn Liêm Tuấn, không đợi sếp tổng đại nhân làm ra hành động gì, Đỗ Lôi Ty liền cấp tốc xoay người, lao ra ngoài như điên.
Cô chạy đến phòng ngủ cách một bức vách của mình, lúc này mới kinh hồn vô bờ bến bưng kín mũi, giữa ngón tay, máu mũi tuôn ra đỏ thắm.
Đỗ Lôi Ty thở phào nhẹ nhõm: hoàn hảo đã chạy trốn rất mau, chậm một lát nữa là chảy ra mất rồi! May mà không phải là chảy máu trước mặt sếp tổng đại nhân, nếu không thật sự là quá mất thể diện!
Lúc này, Đỗ Lôi Ty thở phào nhẹ nhõm. Song, ở bên kia bức tường, ánh mắt ngạc nhiên của Liêm Tuấn thoáng chốc lạnh dần, một lúc lâu mới từ trong mũi hừ một tiếng.
Đây đã là lần thứ hai.
* * *
Ngày thứ hai, hôn lễ đúng hạn cử hành.
Đỗ Lôi Ty từ trên lầu đi xuống, nhưng chưa thấy sếp tổng đã bị ba mẹ túm lấy.
Bà Đỗ nhéo con gái một cái, càm ràm: “Nha đầu xấu, sao lại trễ như vậy? Hôm nay là ngày trọng đại trong đời, con cũng không có chút tự giác nào sao? Nhìn đi nhìn đi! Còn mặc đồ ngủ! Ai u, nhìn bọng mắt của con này! Tối hôm qua con đi sang Triều Tiên chế bom đấy à?”
Với những lời lải nhải oán trách của mẹ, Đỗ Lôi Ty không thể làm gì khác hơn là vẻ mặt đau khổ đầy ứng phó nói: “Biết rồi mà…”
Thật ra thì, cái này có nên trách sếp tổng? Nếu không phải cô tối hôm qua mất máu quá nhiều, dẫn đến ngủ một cách bất an, nhắm mắt lại liền thấy lồng ngực tội lỗi dụ người kia của sếp tổng đại nhân, cô có thể dậy trễ như thế sao?
Nói đi nói lại, cũng là sếp tổng gây họa!
Làm Đỗ Lôi Ty khó chịu hơn chính là, kẻ gây tội này xuất hiện rất chậm chạp, đợi đến khi cô mặc xong áo cưới, trang điểm xong xuôi, sếp tổng đại nhân mới gọi cho lão Dư một cú, nói anh đã đến giáo đường.
Kiểu người gì thế! Một chút ý thức làm chú rể cũng không có, ngay cả cô dâu cũng không đến đón, thật không xứng làm chú rể ! Cẩn thận cô sẽ đào hôn!
Đào hôn dĩ nhiên là không thể nào thực hiện, ai bảo ba mẹ cũng đã chết trong doanh trại địch chứ? Cho nên Đỗ Lôi Ty bị ba mẹ một trái một phải kẹp đến giáo đường.
Xa xa, liền thấy một nhóm người đứng ở cửa giáo đường, chính giữa là Liêm Tuấn cao nhất, mặc một bộ Tây phục màu trắng.
Vừa nhìn thấy sếp tổng đại nhân, Đỗ Lôi Ty một bụng tức giận bay biến.
>o<
Sếp tổng đại nhân vóc người cũng thật dễ nhìn quá đi! Làm cho người ta nhìn một cái liền có thể nhận ra thân hình cao gầy, hợp với bộ Tây phục màu trắng này, quả thực giống người mẫu quảng cáo Tây phục như đúc.
Thật sự là, quá hoàn mỹ!
Nhìn nhìn lại mình, Đỗ Lôi Ty không nhịn được nghĩ: ngực có phải nên to ra chút nữa hay không? Gót giầy có phải quá thấp không? Còn có eo, có lẽ là phải thon lại chút nữa…
Người so với người, thà so với người chết còn tốt hơn!
Đỗ Lôi Ty bây giờ sâu sắc cảm thấy, cô hoàn toàn, ngay từ đầu, rõ ràng không nên đứng ở đây, cô nhất định là hỏng não rồi mới có thể làm ra chuyện hoang đường này cùng sếp tổng.
Đang lúc hối hận, một bàn tay bỗng nhiên đưa tới trước mặt cô, Đỗ Lôi Ty phản xạ có điều kiện đưa tay ra nắm lấy, chạm phải ánh mắt thâm thuý của sếp tổng.