Càn Môn rất lớn, chiếm cứ dọc suốt một ngọn núi!
Ngọn sơn phong(đỉnh núi) này cũng lấy chữ "Càn" làm tên, phong cảnh xinh đẹp, cây cối xanh tươi um tùm, nhất là sau những cơn mưa linh động mênh mang, khí tức tràn ngập như tiên như ảo, cho dù đặt khắp cả lãnh thổ phía nam cũng xem như là chỗ đặt chân hiếm có của môn phái.
Bằng vào thực lực của Càn Môn hiện nay ở lãnh thổ phía nam, bảo địa như thế tuyệt không thể nào đên phiên họ được. Bất quá năm đó khi Càn Môn mới vừa thành lập, là một phái thịnh vượng, nội môn thậm chí còn có được cường giả "Thông Huyền Cảnh" tọa trấn, cho nên có thể chiếm được tiên cơ.
Bây giờ trong khu lãnh thổ phía nam, dựa theo tu vi mạnh yếu, có "Lực Võ Cảnh", "Ngưng Nguyên Cảnh", "Huyễn Linh Cảnh", "Thong Huyền Cảnh" phân ra, mỗi cảnh giời đều có huyền diệu riêng của nó, có thể phân thành lục giai, nhất giai yếu, lục giai mạnh!
Một tên cường giả Thông Huyền đủ khả năng để khai tông lập phái, giữ được hưng thịnh trăm năm cho môn phái của mình. Đáng tiếc kể từ sau khi tổ sư khai phái, thì Càn Môn cũng không có xuất hiện thêm kẻ nào kinh thái tuyệt diễm, vì thế cho nên không ngừng xuống dốc, chưởng môn của môn phái hiện tại bất quá cũng chỉ có tu vi Huyễn Linh Cảnh thôi.
Cước bộ của Phương Thần nhẹ nhàng, nếu như người có tâm, cẩn thận quan sát mà nói sẽ thấy, mỗi một bước của hắn đặt xuống đều chạm mũi chân rất nhẹ nhàng, lực lượng tập trung tại một điểm, vừa sải bước ra là hơn một trượng.
Loại bộ phát này được xưng là "Tuyền Bộ", cũng không phải là công pháp huyền diệu gì, chỉ là một loại có tính điều phối thân thể, rèn luyện độ mềm dẻo của huyết quản, ở Càn Môn này chỉ sợ là đệ tử ngoại môn nào cũng đều biết.
Chỉ là, có thể kiên trì suốt ba năm không gián đoạn, cũng chỉ có mình Phương Thần!
Khi thấy tòa kiến trúc màu xanh nhạt cách đó không xa, Phương Thần giảm cước bộ lại, tới Tu Võ Đường.
Không đợi Phương Thần tới gần, liền có một đạo thân ảnh hệt như cơn lốc đánh tới, hướng về phía ngực của Phương Thần. Phương Thần mỉm cười không có né tránh, để mặc cho nàng đụng, trong miệng phối hợp "Ây da" một tiếng quái dị.
- Bại hoại, ngươi đụng ta bị thương rồi này!
Đụng trúng Phương Thần, thân ảnh đó ngược lại thở phì phò xoa đầu, giống như ác nhân trước tiên cáo trạng.
Đây là một tiểu nha đầu vừa tròn mười hai tuổi, chiều cao mới tới ngang ngực Phương Thần, trên đầu thắt một bím tóc nhỏ bằng băng gấm tinh vi màu vàng, da thịt vô cùng mịn màng, hai mắt hết sức linh động, giống hệt như ngôi sao. Tuy rằng khuôn mặt còn có chút ngây thơ, nhưng đã có thể thoáng lộ ra vẻ đẹp khuynh thành khuynh nước sau này rồi.
- Vừa rồi hình như là ngươi đụng ta nha!
Phương Thần mang theo vẻ mặt ủy khuất.
Oán giận nghiến nghiến hàm răng ngọc, Lê Châu biết rõ nếu đấu võ miệng mình trăm phần trăm là sẽ thua, nhãn châu của nàng xoay động, xòe tay ra:
- Lấy ra mau!
- Hừ! Bại hoại!
Lê Châu bất mãn bĩu môi:
- Ngươi đáp ứng bắt một con chim xanh cho ta mà!
- Chim xanh à?
Phương Thần vỗ tay một phát, ung dung nói:
- Vậy trước hết gọi Thần ca ca nghe coi.
- Bại hoại!
Lê Châu nhảy qua cạnh hắn, "giừ" một phát cắn lên tay hắn, đôi mắt to tròn mong chờ hắn sẽ khuất phục.
- Này này! Bộ ngươi là chó con hay sao vậy?
Phương Thần dở khóc dở cười, lắc lắc tay. Lê Châu vẫn gặm lấy, nhất quyết không chịu buông. Nhìn thấy con cún con Lê Châu quấn chặt trên người mình, Phương Thần bất đắc dĩ nhận thua:
- Được rồi, chim xanh của ngươi này.
Tay áo hắn khẽ động, một cái lồng tre nhỏ trượt ra
Thấy được lồng tre, Lê Châu hoan hô một tiếng, mặt mũi tràn ngập hưng phấn ôm lấy nó, cẩn thận mở cánh cửa nhỏ, đưa tay vuốt ve con chim toàn thân xanh biếc như ngọc.
Con chim đột nhiên mổ xuống ngón tay nàng một cái, khiến Lê Châu "AAAAA" một tiếng sợ hãi, rồi sau đó liền cười khach khách.
Nhìn nụ cười của nàng, trong lòng Phương Thần tuôn ra từng dòng nước ấm.
Dường như nhận ra ánh mắt của Phương Thần, Lê Châu ngẩng đầu lên:
- Bại hoại!
Đợi cho đến khi Phương Thần làm bộ tức giận, nàng mới cười hì hì chạy đi thật xa, sau đó quay đầu giả làm mặt quỷ một cái.
Hướng nàng làm một động tác ký đầu, khiến cho nàng ôm đầu la một tiếng chói tai, Phương Thần cười cười đi về phía Tu Võ Đường.
Tu Võ Đường không lớn, cổng chính mở rộng hết ra cao lắm cũng chỉ đủ để ba người cùng lúc tiến vào, có thể là vì có sự tồn tại của "Súc Khí Bàn", cho nên nơi này trở thành thánh địa trong lòng tất cả đệ tử ngoại môn.
- Lê lão nhân, lại giấu diếm món gì ngon đó?
Một lão nhân đầu bạc trắng thích thú nâng đĩa hạch trong tay, nhìn thấy Phương Thần không chút khách khí ngồi xuống trước mặt mình, đưa tay nắm lấy hơn phân nửa quả hạch, lão cũng không hề tức giận, cười híp mắt như con cáo già:
- Nha đầu kia lại quấn lấy ngươi nữa à?
- Tôn nữ bảo bối của lão đúng là càng ngày càng quá rồi!
Phương Thần mang theo vẻ mặt phẫn nộ sắn tay áo, lên án nói:
- Lão nhìn coi, coi coi tay ta bị nàng cắn thành cái hình gì... Ủa, ặc, tuy rằng dấu răng hơi mờ, nhưng hành vi này là quá ác!
- Thôi đi nhóc con!
Lê lão nhân liếc mắt:
- Đừng ngó thấy lão nhân ta không tu luyện thì không biết Nguyên Võ Giả các ngươi là như thế nào, nha đầu kia nếu có thể dùng răng làm bị thương ngươi, thì ta lập tức đem nàng gả cho ngươi liền!
- Ngừng ngừng ngừng, không nói nữa!
Phương Thần vội vàng ngăn cản lão nhân tiếp tục nói. Từ lúc quen biết lão cho tới giờ, lão ngày nào cũng siêng năng đem cháu gái lão "đẩy mạnh tiêu thụ" cho mình, mặc kệ là nói cái gì cũng nhấc tới chuyện "trời sinh một cặp" hoặc "một đôi hoàn mỹ" v...v..
Nhìn kỹ chòm râu dê được chải thẳng một cách dị thường của lão, cùng với nụ cười gian xảo đọng lại trên khóe miệng, Phương Thần không biết nói gì cả:
- Lão già, có đôi lúc ta thực hoài nghi không biết Lê Châu có phải là cháu gái ruột của lão không nữa!
- Làm sao mà giả được!
Lê lão nhân dùng lời lẽ chính nghĩa bác bỏ hoài nghi của hắn:
- Ngoại trừ lão già ta ra, còn có ai, còn có ai có thể có đứa cháu gái lanh lợi đáng yêu, ngoan hiền nghe lời như vậy?
- Ngoan hiền nghe lời?
Vẻ mặt Phương Thần hoài nghi:
- Lão xác định là đang nói cháu gái lão sao?
- Ách, đôi khi còn rất ngoan xảo.
Lê lão nhân nở nụ cười, chợt hắn chuyển chủ đề:
- Bất kể là nói như thế nào, thằng nhóc nhà ngươi từ nay về sáu nếu dám vứt bỏ Châu nhi, lão già ta sẽ không để yên cho ngươi đâu!
Phương Thần ngay cả khí trừng mắt nhìn hắn cũng mất, một tiểu cô nương mới mười hai tuổi, mà lão già này cả ngày cứ suy nghĩ đem nàng nhét cho người khác, thật sự vô lương cực kỳ mà.
Lúc này, một thanh niên mặc áo bào màu tro(xám) từ bên ngoài Tu Võ Đường bước vào, hắn hơi nịnh nọt cúi đầu về phía Lê lão nhân nói:
- Lê lão, hiện tại Súc Khí Bàn có người dùng không?
Vừa nói, tay của hắn vừa lén lút hạ thấp đưa gần lại chỗ lão.
Lê lão nhân mặt không đổi sắc tiếp nhận "chỗ tốt" mà hắn truyền đạt, âm thầm suy tính nặng nhẹ, rồi sau đó lập tức chỉ phía sau lưng bảo:
- Bên trong không có người, ngươi vào đi, nhớ tăng thêm tinh thạch.
- Biết rồi.
Thanh niên mặc áo bào tro tỏ vẻ hưng phấn:
- Ta hiểu rõ quy củ mà.
Nhìn thanh niên mặc áo bào tro đi vào bên trong, Phương Thần cũng không có để ý tới, chuyện giống vậy hắn thấy còn nhiều hơn nữa, nên tiếp tục cùng với Lê lão nhân đấu võ mồm.
Ước chừng nửa canh giờ sau, Lê lão nhân đứng dậy gõ cửa nội thất:
- Tới giờ rồi, ra ngoài đi.
Lại thúc giục thêm vài tiếng, thanh niên mặc áo bào tro lúc này mới không tình nguyện mở cửa ra, hắn u oán nói:
- Lê lão, chỉ có một chút thời gian thôi vậy, lão không thể nới lỏng một chút được sao? Tiếp tục như vậy thì biết tới bao giờ ta mới có thể đột phá Lực Võ Cảnh a!
Lê lão nhân hoàn toàn vứt hết vẻ mặt hiền lành, không kiên nhẫn nói:
- Đây là quy củ do môn phái định ra, nếu có ý kiến, ngươi có thể đi tìm chưởng môn nói chuyện.
Thanh niên mặc áo bào tro lập tức ngừng miệng, với địa vị cực thấp như đệ tử ngoại môn bọn họ làm sao có tư cách gặp mặt chưởng môn? Chỉ là bọn họ cũng không dám đắc tội với Lê lão nhân trước mắt, nếu không lần sau muốn sử dụng Súc Khí Bàn chỉ sợ là sẽ không dễ dàng như vậy.
Cửa nội thất dài khoảng nửa trượng, rất là chật trội, cần phải cúi gập hết lưng thì mới có thể đi vào, nếu không rất dễ bị đụng đầu.
Trên mặt đất có một vòng tròn dài hai trượng. Mặt ngoài vòng tròn có mười ba đường minh vân thật sâu, mỗi một vòng tròn chính giữa đều có ký hiệu cổ quái xếp đặt như nòng nọc. Nhìn lâu sẽ có cảm giác như những ký hiệu đó là vật sống vậy.
Súc Khí Bàn!
Nhân cấp thượng phẩm Nguyên Khí!
Dù là đã sử dụng qua nhiều lần, Phương Thần vẫn không khỏi có chút cảm xúc bành trướng, trong mắt hiện lên ra một mảnh cực nóng!
Sở dĩ mỗi lần Càn Môn chiêu lục đệ tử, , đều có nhiều người vọt tới báo danh như vậy, chính là bởi vì Súc Khí Bàn n ày.
Có nó, liền có thể rút ngắn thời gian tấn cấp Lực Võ Cảnh gấp hai lần, hai người có tư chất giống nhau, kẻ có được Súc Khí Bàn phụ trợ có thể dựa vào nó mà đem tốc độ tu luyện của mình tăng lên gấp đôi.
Nhờ đó mà dư ra thời gian, giúp cho Nguyên Võ Giả có nhiều thời giờ đi tu luyện chiến kỹ có lực sát thương cường đại, đi hoàn thành các nhiệm vụ kiếm tinh thạch, hoặc có được nhiều cơ hội trải nghiệm những khả năng bất đồng...
Có thể nói, Súc Khí Bàn là vật đã thay đổi vận mệnh của một Nguyên Võ Giả!
Chính là bởi vì như thế, "Luyện Khí Sư" có thể luyện chế Súc Khí Bàn, hoặc các Nguyên Khí khác, ở thế giới này có được địa vị cao nhất! Cho dù là Thông Huyền cường giả cao cao tại thượng, thông thường cũng không thể không phải cầu cạnh Luyện Khí Sư.
Cho nên, Cố Vũ Tình ở Càn Môn được hưởng địa vị cực cao, tuy rằng hôm nay nàng chỉ là nhân cấp hạ phẩm Luyện Khí Sư, nhưng nếu suy nghĩ đến tuổi tác của nàng, thì ai dám nói tương lai nàng không có khả năng tiến thêm một bước đây?
Khẽ cười khổ, Phương Thần vứt hết tạp ý trong đầu xuống, hắn biết rõ suy nghĩ tới Luyện Khí Sư hiện tại là quá mức xa vời, việc cấp bách nhất lúc này là tận lực đem tu vi của mình tăng lên.
Lê lão nhân cúi người xuống, lục lọi cái gì đó trong Súc Khí Bàn, từ trong một hốc của khay lấy ra một viên đá sáng to cỡ lòng bàn tay.
Mặt ngoài viên đá này nhìn như bị phong hóa, xuất hiện nhiều chỗ lõm chõm, nhan sắc cũng rất bụi và bẩn.
- Ài, dùng cũng khá nhiều, xem ra lần này thu hoạch không tốt cho lắm.
Trong miệng khẽ thở dài, Lê lão nhân đưa tay bóp bóp viên đá sáng, thạch nham màu xám nhất thời rơi xuống lả tả. Theo sau đó một lớp vỏ bị bóc ra, lộ ra một tầng bên trong.
Tầng này cũng không có dơ dáy như tầng trước, mà là hiện ra ánh sáng bạc nhàn nhạt, giống như mặt kính, chiếu vào mắt người tạo nên cảm giác hơi chút đau nhức.
Cẩn thận lấy cái túi trong áo ra, cầm nó đổ ngược vào trong hốc, lúc này, đủ loại đá sáng lớn nhỏ màu bạc rơi xuống, sau đó cũng cầm viên đá vừa bóc trên tay bỏ xuống theo.
Lê lão nhân vỗ vỗ tay nói:
- Tu luyện cho tốt nhé, Phương Thần!
Nhìn lão nhân lần mò những viên đá còn có thể sử dụng trong đống cát bụi, Phương Thần cảm thấy chóp mũi có chút chua xót, những viên đá sáng màu bạc này gọi là "tinh thạch", vô luận là dùng để luyện chế Nguyên Khí, hay là sử dụng những Nguyên Khí có chút đặc thù như Súc Khí Bàn, đều cần dùng đến nó.
Cho nên so sánh với kim ngân tệ mà người thường dùng là tiền, thì tinh thạch chính là những đồng tiền mạnh lớn chân chính!
- Lão già, lão từ nay về sau đừng làm như vậy nữa.
Thanh âm của Phương Thần có chút trầm thấp:
- Gần đây tôi phát hiện ra một chỗ có Tử Tinh, có thể dùng nó để đổi tinh thạch được.
- Được rồi.
Lê lão nhân ngăn hắn nói tiếp:
- Cho dù có Tử Tinh để đổi tinh thạch, thì nó có thể duy trì được cho ngươi tu luyện mấy lần chứ? Tên nhóc nhà ngươi nếu muốn báo đáp lão già ta, thì từ giờ trở đi nhớ rõ phải cưới Châu Nhi về chăm sóc cho tốt là được.
Phương Thần cười khổ nhìn Lê lão nhân đi ra khỏi phòng, biết rõ lão không muốn mình mang gánh nặng tâm lý, nên cố ý đổi sang chủ đề cũ mà.
Cúi đầu nhìn Súc Khí Bàn trước người, hốc mắt Phương Thần có chút ướt át.
Ba năm trước đây, lúc đan điền của mình bị phá, cơ hồ như đều bị tất cả mọi người vứt bỏ. Tại một khắc đó, cả thế giới này đều trở nên u ám.
Lúc này chỉ có mỗi mình Lê lão nhân dùng loại phương thức đặc thù này, cùng một chút tinh thạch tự tích góp để mà trợ giúp mình tu luyện đến Lực Võ Cảnh tứ giai.
Phần ân tình này, giống như ơn tái tạo vậy!
Nhắm mắt ngưng thần, khiến cho tâm tình kích động của mình an tĩnh lại, Phương Thần không phải là người đem hai chữ "tạ ơn" để trên miệng, đối với hắn mà nói, tạ ơn, chính là phải dùng hành động thực tế để báo đáp!
......
Súc Khí Bàn!
Một cổ năng lượng rút ra từ trong tinh thạch, thông qua chuyển hóa huyền diệu, biến thành một làn sương trắng, lượn lờ bay lên, khiến cả gian phòng huyễn hóa thành một mảnh tiên cảnh!
Phương Thần tâm trong như gương, hô hấp tồn tại như có như không, năng lượng như lũ như lụt xuyên thấu qua lỗ chân lông hắn, tiến vào từng kinh mạch nhỏ hẹp.
Đan điền!
Nếu như có người nhìn thấy, chỉ sợ sẽ khiếp sợ một cách không gì tả được, đàn điền của Phương Thần không ngờ lại không có bất kỳ một đường kinh mạch nào!
Phiến thế giới dưới chân bọn họ rộng lớn khôn cùng, trăm tộc kề sát, cường giả xuất hiện tầng tầng lớp lớp, có những chủng tộc huyền bí khó có thể tưởng tượng được, thế giới này, được gọi là "Thiên Thần Giới".
Càn Môn tuy lớn, nhưng nếu đặt trong cả Thiên Thần Giới thì chỉ tương đương với một loại tồn tại nho nhỏ mà thôi. Cho dù là nhét trong phạm vi lãnh thổ phía nam, thì Càn Môn cũng không thể nào được xem là một môn phái đỉnh phong, cao lắm chỉ là nhị lưu mà thôi, những môn phái như vậy đều không có thiếu.
Thậm chí ngay cả lãnh thổ phía nam, ở trong Thiên Thần Giới bất quá cũng chỉ là một "lãnh thổ", trừ nó ra còn có rất nhiều "lãnh thổ" khác. Theo Phương Thần biết, cùng loại với lãnh thổ của hắn còn có "lãnh thổ phía bắc". Trong truyền thuyết có nói, lãnh thổ phía bắc vô số cường giả, trong đó cường giả đỉnh cấp chỉ sợ ngay cả tông phái nhất lưu của lãnh thổ phía nam là Đại La Tông cũng tìm không được.
Ở Thiên Thần Giới, dân số tính hàng tỷ, mà trong đó đã có gần một phần mười người là có được thiên phú tu luyện. Mà muốn tu luyện, điều kiện cơ bản nhất chính là phải có được đan điền đầy đủ!
Trước giờ chưa từng nghe nói qua có người nào đan điền bị tổn hại, mà lại có thể tu luyện ra chân khí, thật không ngờ chuyện quỷ dị như vậy lại dính trên người Phương Thần.
Thân thể Phương Thần giống như một cái bàn đá tồn tại mãi mãi, cố định trong không gian, không thể dao động.
Tất cả năng lượng hấp thu vòng quanh thân thể hắn, tạo thành từng vòng từng vòng tròn trọn vẹn, trong mơ hồ, Phương Thần giống như nhỏ xuống, biến thành một điểm nhỏ co rút lại, mà ở chung quanh "điểm nhỏ" đó lại có hai đạo ánh sáng khí tuyền, tựa như tinh hà đang xoay tròn vậy.
Hấp thu thiên địa nguyên khí, biến thành "chân khí" trữ trong đan điền, là "Lực Võ Cảnh"! Tại cảnh giới này, tu vi mạnh yếu, hoàn toàn là dựa vào lượng chân khí mình chứa đựng nhiều hay ít.
Đương nhiên, trong thực chiến cũng phải tính tới tác dụng của "chiến kỹ".
Chiến kỹ, chính là chỉ kỷ xảo do các võ giả dùng tu vi bản thân mình đánh ra, có thể chia làm "chiến kỹ bình thường" cùng "nguyên tố chiến kỹ" hai loại. Chiến kỹ phổ thông chủ yếu là để sử dụng ở Lực Võ Cảnh, khi lên tới Ngưng Nguyên Cảnh rồi, thì phần lớn đều tu luyện nguyên tố chiến kỹ, một ít nguyên tố chiến kỹ cao thâm thậm chí còn có uy lực xẻ núi đốt biển!
Bởi vì Lực Võ Cảnh tiến thêm một bước, hiểu được sự dao động huyền diệu nào đó của thiên địa, nên chân khí xảy ra biến hóa về bản chất, do đó ngưng luyện thành "nguyên lực". Qua được tầng này, người tu luyện liền tiến vào "Ngưng Nguyên Cảnh", có thể chân chính được xưng là "Nguyên Võ Giả"!
Về phần cảnh giới Huyễn Linh Cảnh cùng Thong Huyền Cảnh, bằng vào địa vị hôm nay của Phương Thần, còn chưa có tư cách biết rõ, đến tột cùng là cần điều kiện cùng hình thức gì để có thể tu thành, thì hắn chỉ mơ hồ nghe nói rằng có liên quan tới Nguyên Khí.
......
- Ngưng!
Một tiếng quát vang lên, tinh hà khí tuyền bên ngoài giống như cự thú không tên hút nuốt, thủy triều bên trong gian phòng o o co rút lại.
- Xuy!
Hai tầng khí tuyền bỗng dưng điệp hợp (chất chồng lên rồi hợp lại), đợi cho đến khi chúng co lại xong, liền hóa thành một đạo lực lượng vô cùng tinh thuần hướng phía đan điền lao nhanh tới. Giờ phút này đan điền ở bên trong, mặc dù không có kinh mạch, nhưng lại có được chân khí xoay quanh gào thét!
Lực tựa như rồng, bay lượn tự tại.
Không có hạn chế của kinh mạch, lượng chân khí Phương Thần triệu tập được tối thiểu là gấp đôi người thường!
- Phốc! Phốc! Phốc!
Đột nhiên, từ chỗ hốc tối trong Lực Võ Bàn vang lên một tiếng thanh thúy, tiện đà theo đó, Lực Võ Bàn phụt lên sương trắng, mà sương trắng này ngay sau đó cũng từ từ tiêu tán. (Dịch giả: không biết tại sao chỗ này tác giả lại ghi là Lực Võ Bàn, thiết nghĩ hẳn là Súc Khí Bàn mới đúng.)
Thở dài một hơi, Phương Thần mở hai con ngươi ra, trong mắt có một tia đau buồn âm thầm:
- "Tinh Tuyền Quyết" tu luyện càng về sau, lượng tinh thạch cần dùng cũng càng khủng bố, Lực Võ Cảnh tam giai với lượng tinh thạch nhiều như vậy hẳn tu luyện cũng phải tới ba canh giờ, vậy mà lần này không tới nửa canh giờ liền tiêu hao sạch không còn gì cả, nếu như tu vi tiến thêm một tầng nữa, biết tìm đâu ra tinh thạch đây?
Từ từ thu hồi chân khí, trong mắt Phương Thần hàn mang triển lộ, hai tay gắt gao nắm chặt, đầu ngón tay đâm sâu vào da thịt!
Hừ, trưởng lão Hắc Tộc, bản thân ngươi thân là cao thủ Huyễn Linh Cảnh, lại không để ý tới mặt mũi nhúng tay vào chuyện tranh đấu của tiểu bối, vì để ngăn chặn hậu hoạn không ngờ ra tay sát thủ.
Nghĩ tới những gì phải chịu đựng trong ba năm qua, trong lòng Phương Thần dâng lên hận ý ngập trời...
Ơn phải báo, thù phải trả, đợi sau khi tu luyện đại thành, nhất định phải đem những kẻ khi dễ ta đánh cho thịt nát xương tan!
......
Ai cũng không biết, lúc còn nhỏ trong một lần ham chơi, Phương Thần vô tình có được một quyển công pháp tên là "Tinh Tuyền Quyết", phương pháp tu luyện ghi lại trên đó vô cùng quỷ dị, muốn tu luyện trước hết phải phế đan điền!
Mặc dù nó tự xưng sau khi tu luyện đại thành, uy lực vô cùng cường đại, nhưng Phương Thần cũng chưa bao giờ động tâm qua dù sao lúc ấy tiền đồ của hắn bừng sáng, mạo hiểm luyện thử công pháp thực sự là không đáng.
Nhưng mà sau khi bị trưởng lão Hắc Tộc một chiêu đánh nát đan điền, Phương Thần dưới tình huống mất hết can đảm nghĩ tới Tinh Tuyền Quyết! Khi đó đừng nói là dấy lên phong hiểm, cái đó chỉ sợ dù là thân vô địa ngục, chỉ cần có thể có được lực lượng báo thù rửa hận, tuyệt sẽ không tiếc!
Ôm theo ý niệm tử chiến bắt đầu tu luyện, dần dần Phương Thần kinh hỉ phát hiện, tiến độ tu luyện của hắn quả thực khiến cho người ta phải nghẹn họng mà nhìn. Điều này sợ là ngay cả lúc hắn toàn thịnh cũng vô pháp làm được, gần kề như chỉ dùng hai tháng thời gian liền trở về với "Lực Võ nhất giai"!
Có điều nương theo đó tu luyện càng sâu, thì có một cái hạn chế lớn hiện ra, đó chính là năng lượng!
Tu luyện Tinh Tuyền Quyết cần làm chính là hấp thu năng lượng, tiến hành áp súc một lần, rồi sau đó mới thuận lợi tiến vào đan điền, củng cố tu vi nguyên lực.
Cách làm như thế tuy rằng khiến cho chân khí của hắn và người cùng giai cao hơn gấp đôi, nhưng mà có lợi cũng có lửa đảo, thiên nguyên khí hắn cần hấp thu vào thì cũng gấp đôi người khác!
Vì thế mỗi khi sử dụng Súc Khí Bàn, cần phải tiêu hao nhiều tinh thạch, Phương Thần lại không phải đệ tử chân truyền, vậy duy trì hùng hậu như thế đạt được từ đâu đây?
Lại đem một khối tinh thạch vất vả lắm mới có về tay tiêu hao sạch sẽ, Phương Thần vốn tạm thời buông tha hy vọng, không muốn nhận lấy trợ giúp của Lê lão nhân.
Hồi tưởng lại tràng cảnh lần đầu tiên quen biết lão, trong lòng Phương Thần một mảnh ấm áp, ba năm nay, hai ông cháu bọn họ coi Phương Thần như người trong nhà. Mà ở trong lòng Phương Thần, cũng sớm coi họ là người thân của mình......
Bất quá, trợ giúp của Lê lão nhân cuối cùng cũng không phải là kế lâu dài, đợi đến khi mình đột phá đến Lực Võ ngũ giai, lượng tinh thạch cần dùng kế tiếp phải nói là khủng bố, biết đi đâu mà tìm đây?