Hư Linh thành hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào bởi chiến trận đang diễn ra thảm liệt nơi tiền tuyến, tuy rằng số lượng tu giả từ bên ngoài ùn ùn kéo vào khiến trong thành có đôi chút hỗn loạn, nhưng điều này cũng càng khiến cho không khí buôn bán trong thành thêm náo nhiệt phồn vinh.
- Đây là Vân Các, cửa hàng sang trọng bậc nhất, quy mô lớn nhất Hư Linh thành.
Thương Vị Minh mang theo đoàn người Tả Mạc bước vào một cửa hàng vô cùng đẹp đẽ tráng lệ. Bốn bức tường của thư điếm đều được lát thạch anh Lưu ly trong suốt, phía trên mái ngói cong cong là những cung đèn thủy tinh sáng lấp lánh. Những cây đèn lưy ly đang chậm rãi xoay quanh, tỏa ra ánh sáng đủ màu sắc, phản chiếu lên bức tường lưu ly, ánh sáng muôn hồng ngàn tía đủ màu luân chuyển liên tục khiến gian phòng trông thực huyền ảo.
(Sao giống vũ trường quá nhể???????)
Cả bọn Tả Mạc mồm há hốc, dáng vẻ vô cùng rung động, mải mê ngắm nhìn tòa Vân Các vô cùng xa hoa mỹ lệ trước mắt.
Trên mỗi viên gạch Lưu ly đều thấy có phù văn lấp loáng, cung đèn Thủy tinh không hẹn mà có tới hai mươi tám cây, cả cửa hàng đều được bảo vệ bên trong phù trận. Tả Mạc bọn hắn từ trước tới giờ nào có gặp qua cái loại cửa hàng xa xỉ như vậy? Không phải nói đâu xa, nguyên mỗi viên gạch Lưu ly trong suốt ấy cũng đều đáng giá một lượng lớn tinh thạch.
Trong mắt Thương Vị Minh thoáng hiện vẻ bối rối, nhưng rất nhanh, hắn lại khôi phục như thường, nói:
- Cơ hồ trên tất cả các đảo hơi lớn một chút của Đông Thắng Vân đảo đều có cửa hàng của Vân Các, ông chủ của Vân Các rất ít khi lộ diện, bất quá phải nói rằng về buôn bán kỳ trân dị bảo, tài liệu cao cấp các loại thì Vân Các hơn xa các cửa hàng khác.
Sau một lúc lâu, Tả Mạc mới phục hồi lại tinh thần, hắn vốn bần thần đến líu cả lưỡi, nhưng cũng không nhịn được tràn ngập chờ mong. Chẳng cần phải nhìn ngó đâu xa, chỉ cần nhìn cửa hàng vô cùng xa hoa trước mắt, cũng có thể chứng minh thế lực đằng sau phải lớn cỡ nào, có cơ hội cho hắn làm ăn rồi.
Đi theo Thương Vị Minh vào trong Vân Các, mới phát hiện ra, kiến trúc bên trong còn xa hoa tráng lệ hơn bên ngoài nhiều lần! Kim tinh Diệu thạch tam phẩm dùng để lát nền, mỗi miếng kim thạch đều được mài bóng loáng như gương, trên nền đá màu đen những ngôi sao màu vàng kim sáng lên lấp lánh trông vô cùng đẹp mắt. Trên mỗi giá hàng chỉ đặt một món trân bảo, xung quanh món đồ, có huyễn ảnh biến ảo không ngừng để thuyết minh về lai lịch của món đồ đó.
Một vị chưởng quầy tiến đến chào đón, thái độ vừa nhiệt tình vừa khách khí:
- Hoan nghênh quý vị quang lâm Vân Các, tại hạ thực vinh hạnh được phục vụ quý vị, ở đây có đủ các loại kỳ trân dị bảo cùng tài liệu quý hiếm để các vị có thể tùy ý ngắm nhìn.
Ánh mắt chưởng quầy thoáng liếc qua Thương Vị Minh, trong mắt hiện rõ vẻ khinh thường.
Phàm là kỳ trân dị bảo, đều tỏa ra quang mang, quang mang ấy được gọi là bảo quang. Nhìn qua một lượt, cả gian hàng đều tràn ngập ánh sáng muôn màu, có thể nói, trước mắt toàn là bảo quang và bảo quang!
Kể cả kẻ quen nhìn đồ quý hiếm như Tả Mạc, cũng không khỏi lộ vẻ kinh ngạc trước vô vàn tài liệu cao cấp, đủ loại pháp bảo rực rỡ muôn màu trong cửa hàng. Vân Các này quả nhiên danh bất hư truyền, những pháp bảo tài liệu nơi này, tất cả đều là từ tứ phẩm trở lên. Trừ Tả Mạc, Vi Thắng và Công Tôn Sai, mấy người còn lại bị bảo quang trong gian phòng trấn trụ đến ngây ngẩn cả người.
Vi Thắng một lòng với kiếm đạo, không chút động tâm với ngoại vật, Công Tôn Sai thì tinh thần còn chưa hồi phục, lòng đang nhộn nhạo không yên nên chẳng để ý gì xung quanh.
Thương Vị Minh vẻ mặt phức tạp, sâu trong ánh mắt lại tỏa ra vài phần thương tâm.
Tả Mạc không nhận ra sự khác thường của Thương Vị Minh, hắn hỏi chưởng quầy bên cạnh:
- Không biết quý điếm có Thủy Vân thai hay không?
- Thủy Vân thai?
Vị chưởng quầy này lắc đầu nói:
- Thật sự xin lỗi, bổn điếm vừa bán hết Thủy Vân thai. Ba tháng trước, có một vị tiên sinh đã mua toàn bộ Thủy Vân thai của bổn điếm rồi.
Nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Tả Mạc, chưởng quầy liền giải thích:
- Thủy Vân thai tuy rằng phẩm cấp không cao, nhưng chỉ có trong chỗ sâu nhất dưới Vân Hải mới có. Vân triều nửa năm nữa mới chấm dứt, vân triều còn chưa hết, không thể vào Vân Hải được. Các hạ chỉ cần ở đây đợi nửa năm sẽ mua được. Nếu các hạ thực sự cần thì nên lưu lại địa chỉ, bổn điểm có Thủy Vân thai sẽ lập tức thông tri cho các hạ.
Tả Mạc trên mặt không khỏi lộ ra vẻ thất vọng, nhăn mày lại hỏi:
- Vân triều?
Thương Vị Minh không quên chức trách dẫn đường của mình, nhanh chóng giải thích:
- Vân Hải cứ hai năm lại có một lần Vân triều, trong khoảng thời gian có Vân triều, Vân Hải thập phần không ổn định, tiến vào Vân Hải rất nguy hiểm. Nên thông thường, khi xuất hiện Vân triều thì không ai tiến vào Vân Hải cả.
- Chúng ta đến nơi khác hỏi xem thế nào.
Tả Mạc trong lòng thất vọng vô cùng, nhưng không biểu lộ ra ngoài, lạnh nhạt ra lệnh.
Chưởng quầy cười cười, mang theo vẻ ngạo nghễ nói:
- Khách nhân, chớ làm việc phí công vô ích, tại hạ không phải mạnh miệng đâu, nhưng phải khẳng định rằng nếu có vật gì bổn điếm không có, thì các cửa hàng khác trên Vân Hải cũng tuyệt đối không có. Chuyện này ngài có thể hỏi Thương tiên sinh sẽ rõ ngay thôi.
Thương Vị Minh trong mắt hiện lên vẻ khó chịu, nhưng hắn cố gắng nhẫn nhịn, cắn răng nói:
- Đúng vậy!
Chưởng quầy cười cười, không nói gì nữa.
Tả Mạc nhìn ra sự khác thường của Thương Vị Minh, bất quá hắn cũng biết Thương Vị Minh không nói dối, trong lòng không tránh khỏi càng thêm thất vọng. Nhưng hắn cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, xem ra ở lại Vân Hải giới thêm một khoảng thời gian cũng không sao. Hắn sẽ ở đây tìm hiểu xung quanh, nếu thực sự không tìm thấy Thủy Vân thai, có lẽ hắn cũng phải xuống Vân Hải một chuyến.
Bất quá, trước đó hắn cũng dự định ở lại Vân Hải giới một thời gian. Nơi này vốn thâm sơn cùng cốc, tới lui đều không tiện, lại cách xa tiền tuyến, Côn Luân cũng không chú ý đến nơi này, rất thuận tiện tránh mặt. Hơn nữa, hắn cũng phát hiện, kiếm tu không chiếm được ưu thế tại Vân Hải giới, thực hiển nhiên, đây không thuộc phạm vi thế lực của Côn Luân.
Vân Hải giới là một nơi lý tưởng để bọn hắn ở lại nghỉ ngơi dưỡng sức.
Bỗng nhiên, đúng lúc này, phía sau hắn vang lên thanh âm của một nữ tử:
- Này, đây không phải là Thương Vị Minh hay sao? Ha ha, lại đây bán thứ giẻ rách gì vậy? Không đúng, bổn tiểu thư nhớ rõ đồ trong nhà ngươi đã bán sạch sẽ rồi a, chẳng lẽ lại moi móc được thêm món đồ gì sao? Đưa đây, để bổn tiểu thư nhìn một cái, nếu bổn tiểu thư hài lòng, sẽ cấp cho ngươi chút cơm thừa, thế nào!!!
Lời nói chanh chua khinh thường khiến khuôn mặt Thương Vị Minh trong nháy mắt đỏ bừng, hai tay không tự chủ được nắm chặt lại thành nắm đấm.
Tả Mạc quay lại nhìn, thấy một vị nữ tử xinh đẹp động lòng người tiến tới. Nàng ta mắt phượng mày ngài, môi mỏng mũi cao, khuôn mặt đầy vẻ trào phúng, giống như từ trên cao khinh thường nhìn xuống Thương Vị Minh, khóe miệng thấp thoáng nét cười.
Nữ tử này ngẩng cao đầu, nhanh nhẹn bước tới, ngọc bội trên người nàng ta rung lên kêu leng keng, mà chưởng quầy vừa nhìn thấy nàng ta liền cung kính vội vàng cúi người hành lễ:
- Nhâm tiểu thư!
Nhâm tiểu thư làm như không nghe thấy, thần thái không chút biến hóa, bước đến trước mặt Thương Vị Minh, nheo mắt đánh giá một lượt từ trên xuống dưới rồi cười nói:
- Bổn tiểu thư vẫn luôn thắc mắc, tại sao lại không thấy ngươi đâu, hóa ra giờ ngươi làm kẻ dẫn đường kiếm miếng ăn, ha ha, năm đó làm lão thương gia phong quang vô hạn, nay lại thê thảm thế này, thật khiến bổn tiểu thư chua xót. Nay ta đã gặp được ngươi rồi, sao có thể khoanh tay đứng nhìn đây?
- Nhâm Tịnh, ngươi đừng khinh người quá đáng!
Khuôn mặt Thương Vị Minh đã đỏ rực, tay nắm chặt đến mức phát ra tiếng kêu rắc rắc.
- Quá đáng? Ha ha! Hai chữ này thật đúng! Ta đúng là thích quá đáng đấy!
Nàng ta quay sang nhìn Tả Mạc nói:
- Làm phiền các hạ rồi, trong những pháp bảo tứ phẩm nơi này, các hạ có thể tùy ý lựa chọn một món.
Nàng ta lại quay sang nói với chưởng quầy:
- Ghi lại món đồ đó vào trương mục của bổn tiểu thư.
- Vâng!
Chưởng quầy cung kính đáp.
Tả Mạc giơ tay lên, hờ hững nói:
- Chậm đã!
- Các hạ chẳng lẽ không thể nể mặt Nhâm Tịnh hay sao?
Nhâm Tịnh nét mặt âm trầm hỏi.
Thần sắc Tả Mạc vẫn bất động:
- Thương huynh chỉ làm thuê cho ta, không phải là nô lệ, tiền cũng đã trả rồi, quyền lợi tại hạ chưa hưởng hết.
Nhâm Tịnh thần sắc hơi nguôi giận, nói:
- Vậy ý các hạ là gì?
Tả Mạc thản nhiên nói:
- Ta phải xem ý Thương huynh thế nào, nếu Thương huynh gật đầu đồng ý, tại hại cũng không phản đối. Tứ phẩm pháp bảo thì miễn đi, chỉ cần trả lại phí dẫn đường cho ta là được.
Nhâm Tịnh thản nhiên cười:
- Thì ra là thế, cũng dễ nói chuyện thôi.
Nói xong, nàng ta xoay người bước đến trước mặt Thương Vị Minh, má lúm đồng tiền tươi cười hỏi:
- Thương Vị Minh, nói một tiếng xem nào.
Thương Vị Minh chỉ cảm thấy lồng ngực sôi trào, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Họ Nhâm kia, ngươi đừng hòng làm nhục ta nữa!
Bốp!
Tiếng bạt tai vang dội cả gian phòng!
Đầu óc Thương Vị Minh trống rỗng, trong nháy mắt, nỗi nhục nhã chưa từng có trào lên trong lòng. Hai mắt hắn đỏ rực, từng đám gân xanh nổi lên trên trán, dáng vẻ như muốn xông lên liều mạng!
Nhâm Tịnh vẫn giữ nguyên nét cười, lại trào phúng giễu cợt:
- Nhi tử ngươi có tiền đồ lắm a, cũng sắp Ngưng Mạch rồi nhỉ. Nghe nói là đang ở trong Thanh Sơn kiếm phái, chẳng lẽ ngươi muốn hủy tiền đồ của hắn sao? Có muốn ta đi hỏi thăm hắn hay không?
Thương Vị Minh cứng rắn giữ thân hình đứng yên, hắn đông cứng như bị đày vào hầm băng, hai mắt bắn ra oán độc cùng hận ý vô tận, nghiến răng nghiến lợi hỏi:
- Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?
Bốp!
Nhâm Tịnh lại xoay tay tát thêm một cái!
- Muốn làm gì? Ha ha! Bổn tiểu thư muốn hành hạ ngươi cho vui! Năm đó lão bản ngươi thật lợi hại a, đem Nhâm gia chúng ta ép tới mức suýt chút nữa không còn đường sống. Hiện giờ có thể lấy việc hành hạ ngươi làm vui, bổn tiểu thư thật cao hứng!
- Ngươi…
Bốp!
Lại thêm một cái bạt tai nữa!
- Chớ né, chớ né, nhớ đứng cho vững! Quên nhi tử của ngươi rồi sao!
Thương Vị Minh như bị sét đánh, lại giống như người gỗ, cắn răng đứng yên không nhúc nhích.
Tả Mạc nhìn không thuận mắt, chân mày nhíu lại tỏ vẻ chán ghét, bước lên một bước nói:
- Đủ rồi! Muốn giết hắn thì giết luôn đi cho rồi, ân oán trước kia cho qua đi, không cần làm nhục hắn như thế!
Cánh tay Nhâm Tịnh đang đưa ra đột nhiên dừng lại, quay sang nhìn Tả Mạc, cười lạnh nói:
- Ta đã cấp mặt mũi cho ngươi, ngươi còn không biết thân biết phận gì cả! Việc Nhâm Tịnh ta làm, nào đến phiên kẻ khố rách áo ôm như ngươi đến hoa chân mua tay chỉ đạo? Ngươi mới tới sao? Không hiểu quy củ nơi này???
Tả Mạc nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng tinh, răng nanh lóe sáng (giống chó sói), lạnh lùng cười nói:
- Ngươi nói không sai, chúng ta đúng là mới tới đây!
Thân hình hắn biến mất, chớp mắt sau liền hiện ra bên cạnh Nhâm Tịnh, một tay xách cổ cô nàng còn chưa kịp định thần lên, nhe răng cười nói:
- Kẻ mặt dày nhà ngươi, thật là tâm ngoan thủ lạt a! Quy củ sao? Để ta dạy ngươi cái gì gọi là quy củ nha!
Nói xong, liền vung tay ra, tát bôm bốp lên mặt cô nàng Nhâm Tịnh, không có nửa điểm thương hương tiếc ngọc.
Các chưởng quầy Vân Các hoảng sợ vô cùng, nhất thời la ó ầm ĩ.
- Dừng tay!
- Mau dừng tay!
- Các ngươi không muốn sống nữa rồi!
…
Các thủ vệ Vân Các thấy thế, cuống quýt lao lên.
Bên tai bọn hắn đột nhiên vang lên tiếng hừ lạnh, giống như tiếng sấm nổ sát bên tai, khiến đầu cả bọn ong ong, mấy tên thủ vệ tu vi yếu một chút thậm chí còn thất khiếu đổ máu, trông thật đáng sợ.
Bên cạnh Tạ Sơn, Tông Như hai tay chắp hình chữ thập, đang nhắm mắt định khí. Hắn thập phần không thích sự chanh chua ngoan độc của Nhâm Tịnh, nên gầm một tiếng Đạt già lôi âm này không chút lưu tình.
Những người có mặt trong cửa hàng càng thêm kinh ngạc, nhất thời bối rối không biết nên làm gì.
- Phù trận! Mau mở phù trận!
- Mau cầu cứu Từ lão!
- Ông trời của ta!
…
Tả Mạc không thèm liếc mắt đến mấy tên hộ vệ đang ồn ào kêu réo, hắn không vận linh lực, cũng không vận ma thể, tiếp tục tát bôm bốp, khiến khuôn mặt cô nàng Nhâm Tịnh sưng phù lên. Càng đánh, Tả Mạc càng cảm thấy nỗi tức giận trong lòng giảm xuống, cả người vô cùng khoan khoái.
Đáng thương cho cô nàng Nhâm Tịnh, khuôn mặt yêu kiều lúc trước giờ bị đánh chỗ xanh chỗ tím, đầu tóc rối bù. Từ lúc Tả Mạc bắt đầu đánh cho tới giờ, nàng ta còn chưa kịp hét lên tiếng nào.
Trong mắt nàng ta lộ ra nét oán độc cùng hận ý vô tận, giống như muốn phanh thây xé xác Tả Mạc ra!
Bất quá kẻ ác nào mà Tả Mạc còn chưa gặp qua? Cái dạng quỷ đầu nhãi ranh này hắn còn không để vào mắt, một tay túm lấy cổ Nhâm Tịnh, giống như đang cầm cổ gà, cổ vịt chuẩn bị cắt tiết, hắn nhe răng cười nói:
- Sau này đừng để ta nhìn thấy ngươi, ta mà thấy ngươi lần nữa, nhất định sẽ lột da rút gân ngươi ra!
Nhưng đúng lúc này, Kim tinh Diệu thạch bóng loáng dưới chân mọi người đột nhiên sáng rực, từng đạo từng đạo phù văn bay lên!
----------oOo----------