Không đâu, chú thỏ âm thầm vào nhà, chỉ muốn yên ổn chiếm một khu nho nhỏ để sống. Chú thỏ không biết đất này đã có chủ quyền, sổ đỏ sổ hồng đầy đủ (hoặc là trả tiền thuê hàng tháng đầy đủ). Chú thấy chỗ ấy không ai ở, thì dọn vào thôi; cứ như thấy bãi đất trống thì đào hang mà ở, rồi mới đi kiếm em thỏ xinh xinh nào đó rủ về ở cùng; Chỉ có điều cu thỏ này tiến bộ hơn đồng loại, không đào hang mà lại lấy các khối gỗ-nhựa xếp lên thành nhà.
Chủ đất thấy thế, ngứa mắt: 'Thằng này láo, phải chi tao mang mày về nuôi thì làm gì cũng được, nhưng thế này thì loạn quá!'
Vậy là hắn lệnh tay sai đến dọn dẹp.
"Mày đến cào bằng nhà thằng thỏ ra cho tao. Ra tay tùy tiện, muốn hiếp rồi giết hay giết rồi hiếp, hay cả hai rồi nấu nướng, chiên xào hoặc nửa nấu nướng, nửa chiên xào thì tùy mày!"
Anh tay sai này ở không lâu rồi, hàng ngày chỉ biết ăn, vẫy đuôi rồi sủa ăng ẳng để xin ra ngoài đi ị. Cơ bắp nhão nhoẹt cả. Chó như thế thì thường hèn lắm, chẳng có tinh thần hiên ngang chó đực gì cả. Vừa thấy thỏ đã run. Mà thằng thỏ láu cá này lại tinh ý, thấy thế thì dọa chút, anh chó hãi quá phắn ngay, vua cũng phải sợ thằng liều.
Ông lãnh đạo này cũng anh minh sáng suốt, thấy thằng đệ tử mình như vậy cũng tự trách. 'Cũng chỉ tại mình chiều nó quá nên nó đâm hư!'
Sáng sớm hôm sau, gà còn chưa gáy (là đồng hồ báo thức chưa kêu), chó đã bị đập dậy. Ấm ức mở mắt ra thì thấy ông chủ mắt mũi sáng quắc (mũi bóng loáng), đầu tóc bù xù, vì thức nguyên đêm search google xem truyện online để học hỏi kinh nghiệm rèn luyện võ thuật. Chủ quát: "Mày thích trở thành võ lâm cao thủ hay vào nồi xáo măng?"
Chó rèn luyện chăm chỉ, võ công tăng tiến kinh chó (không phải kinh người đâu nhá). Bừng bừng khí thế phục thù thỏ. Mọi thủ đoạn biến thái của ông chủ đều không làm nhụt chí chó.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, đã mười hai vạn chín ngàn sáu trăm… phút trôi qua. (là 3 tháng, thế thì chó mới cả chó nở nang như vậy được)
Ông chủ bùi ngùi nói: "Ta đã dốc hết sở học trên internet lại cho ngươi, tiền bạc cũng dùng hết để mua doping chích cho ngươi. Ta đã dùng hết mọi chiêu để dụ dỗ, lung lạc, nhưng thằng thỏ chỉ thích uống rượu phạt chứ không thích rượu mời. Đừng phụ lòng ta nhé."
Cuộc chiến lần này giữa thỏ và chó diễn ra trời long đất lở. Thỏ tuy không vừa, nhưng chó lại quá xuất sắc. Thỏ bại trận, nhưng còn sống và chạy thoát.
Thỏ, mang thương tích đầy thỏ, trằn trọc suy nghĩ. 'Vì lẽ gì mà chúng phải đuổi tận giết tuyệt mình thế nhỉ. À, chắc là bởi vì mình chiếm dụng nhà vệ sinh lúc tên cự nhân đau bụng.'
'Chó nào cũng có điểm yếu, ta không tin thằng chó này bây giờ là vô địch?' Cái khó ló cái khôn. Thỏ bèn quan sát sinh hoạt của chó, kẻ thù trực tiếp của mình. Chỉ vài ngày sau, lợi dụng điểm yếu của chó, thỏ đã nắm vững chó trong tay.
Hiện giờ, chỉ còn một vật cản trên con đường tìm đến hạnh phúc của chàng thỏ dễ thương mưu trí. Đó là ông chủ, tuy ông chủ không còn thủ hạ, nhưng thực lực ông chủ vẫn hùng mạnh hơn chú thỏ không biết bao nhiêu lần.
Đến lúc này, theo mô típ 'Kẻ mạnh luôn luôn thắng' của truyện Tàu bây giờ, thỏ phải thua. Ta đã nghĩ như vậy, ta đã tội nghiệp cho chú thỏ sắp phải trở thành vật hy sinh cho xu hướng sùng bái bạo lực của thanh thiếu niên China. Nhưng ta đã quên...
Ông chủ này chỉ là một người hiện đại, y không biết đối phó ra sao với chú thỏ rừng yếu ớt, như những tổ tiên ngu si của y đã dễ dàng đối phó. (cứ xem lượng truyện xuyên vượt=vượt thời không trên mạng bây giờ, thì rõ ngay là xu hướng khinh người xưa mạnh như thế nào [mặc dù chúng vẫn sùng bái các món cổ vật, bí kíp cổ, thần thoại cổ, anh hùng cổ…])
Y hùng mạnh nhưng chậm chạp, vụng về, mắt thì nhìn không rõ. Với chiến thuật du kích, chú thỏ vẫn sống ổn…
|