Với thân pháp như làn gió thoảng, Ngọc Long triển khai bổn môn khinh công Lăng Vân Độ xuyên qua mấy đường thông đạo chính đến nơi cửa cốc.
Đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy trong Quỉ Sầu Giản mây mù lãng vãng, gió hút từng cơn lạnh lẽo! Bên tai văng vẳng truyền lại âm thanh vị Đạo Nho “Trên đường hãy tự bảo trọng, bổn sư phải đóng cửa Cốc, nếu mai sau con có trở về mà thấy cửa Cốc chưa mở, tức là ta còn chưa về”
Gã biết rằng, tiếng nói đó được sư phụ dùng thuật Thiên Lý Truyền Âm, nên lập tức cũng dùng thuật này đáp lại “ Đồ nhi đã hiểu”, sau đó hỏi tiếp :
- Sư phụ, chừng bao lâu lão nhân gia trở về?
- Ngày đi không liệu trước, thì ngày về không định được, chừng nào thấy cửa Cốc mở, thì nghĩa là bổn sư đã về. Đi mau, đi mau, chớ đừng lưu luyến.
- Đồ nhi tuân lệnh. Ngọc Long thành kính trả lời.
Nhắm chuẩn ngoài hai mươi trượng có chỗ đặt chân, gã vận toàn thân chân khí nhún người một cái, thân như mũi tên vừa thoát khỏi cánh cung, bay vọt lên.
Không ngờ.
Thân ảnh lơ lửng giữa không trung, sau một nhịp vặn người, gã như tiên hạc trên trời là đà rơi xuống Vong Hồn Vực!
Trời ơi! Suýt chút nữa gã hét lên một tiếng vì quá đỗi vui mừng.
Với toàn lực một cái nhún người, nghiễm nhiên vượt qua Quỉ Sầu Giản rộng hơn ba mươi trượng, thật không thể tin được.
Nghĩ đến lúc mới vào, biết bao gian nan mới vượt qua được Quỉ Sầu Giản mà tới Đoản Mệnh Cốc. Thât không ngờ thời gian không bao lâu mà bây giờ chỉ với một cái nhảy là đã có thể vượt qua.
- Sư phụ đối đãi với mình thật quá tốt!
Gã quá đổi vui mừng, không tin được có thể vượt qua nơi đây dễ dàng như thế. Vừa suy nghĩ vừa ngoái đầu nhìn lại cho rõ.
Không ngờ vừa quay lại nhìn, gã sửng sốt hoàn toàn. Hàn phong kêu rít, sương mù giăng đầy, đâu còn thấy hình ảnh của Đoản Mệnh Lộ, đến cái bia đá cũng biến mất luôn.
Vọng mắt nhìn qua bên kia vực, vách đá sừng sững, khe núi khép lại, không còn thấy dấu vết gì nữa.
Trong thâm tâm gã, bất giác cảm thấy hốt hoảng. Với tầm cỡ công lực như thế, ngao du thiên hạ, tầm thù phục hận, chắc chắn không nhiều người có thể gây khó khăn.
Nhưng mà, với sức nặng của đường vào Đoản Mệnh Lộ trong thời gian chớp mắt, đã thu hồi vào mà không gây tiếng động nào cả.
Đúng là sự thiết kế toàn bằng đất và cây của cơ quan này thật là kỳ diệu.
Quả nhiên không thể nói được vô số võ lâm cao thủ, đã táng mạng tại Đoản mệnh cốc này, bước chân vào chốn giang hồ, nhất thiết cần có sự lưu tâm, để phòng xa người ám hại…
Trong lúc gã đang trầm tư suy luận, chợt nghe văng vẳng tiếng cười nhẹ nhàng “ Ngọc Long, hãy xuống núi đi, bổn sư cũng sắp rời khỏi nơi đây”
Gã nghe nói giật mình, hướng lên nhìn thấy một bóng trắng ẩn hiện trong màn sương dày dặc, văng vẳng vọng lại tiếng nói “ Thành kính trung thực, tiểu tâm cẩn thận ”
Tiếng cuối giọng nói chưa dứt mà người đã đi xa rồi.
Gã lật đật cung kính “Đồ nhi hiểu rõ ” Thân ảnh như làn khói trắng mỏng lao vút xuồng triền núi.
Chân núi bốn bề vắng ngắt, Ngọc long không biết nên đi về hướng nào. Tiện chân bước đi, không ngờ lại bước trên con đường cũ ngày nào. Tâm tư chuyển động, gã nghĩ thầm “ Thôi được, trước tiên hãy về túp liều đã cháy ra tro xem sao! ”
Nghĩ đến chốn cũ, trong lòng bất giác nổi lên ngọn lửa hận thù. Cảnh xưa như ần như hiện mới ngày hôm qua, tâm tư không nhịn được gã hét lên “Giết, giết sạch lũ ác ma quái vật …”
Trên gương mặt không biểu lộ chút tình cảm, gia tăng tốc độ, hướng về căn nhà điêu tàn lao vút tới.
Lại còn nổi lên nghi vấn trùng trùng “ Cha ta đã đi đâu? ”
Bắc Hải Phi Thiên Khách Mã Vân, cũng là họ Mã, vậy người ấy đến nơi nào?
Và hãy còn kẻ giết người không chớp mắt, đại danh ma đầu Hấp Huyết Lệnh Đoản Mộc Kỳ đã biến đi đâu ?
Theo như sự truyền khẩu trong giang hồ, tất cả những người này đều táng mạng trong Đoản Mệnh Cốc rồi.
Nhưng mà …
Sư phụ, Đoản mệnh cốc chủ nhân, người đã khẳng định là ba người này chưa hề đặt chân đến. Vậy họ đã đi đến đâu?
Tâm tư Ngọc Long bất chợt rúng động toàn thân.
Không lẽ sự thất tung của ba vị cao thủ võ lâm này, lại dính líu vào một âm mưu trong giới võ lâm .
Quả thật như vậy, đúng là điều đáng kinh khiếp. Nhưng không, điều này khó có khả năng xảy ra. Ba người với tài trí lẩn võ công thuộc vào bậc thượng thừa làm sao có thể khinh suất mà bị khống chế được?
Trong lúc vấn vương suy nghĩ, thân ảnh vẫn không ngừng lao đi vun vút trên con đường đá gập gềnh, phủ đầy những áng mây trắng dọc theo triền núi.
Lúc này Ngọc Long sử dụng thân pháp Lăng Văn Độ gần hết mười thành công lực.
Chẳng bao lâu!
Ngọn núi ngày nào đã sinh sống từ từ hiện ra trong tầm mắt, gã không kìm được xúc động, chân vận thêm kình lực hướng thằng lên ngọn núi phóng vút lên như tên bắn.
Lúc này Ngọc Long cảm nhận được mấy bóng người lay động, liền đề cao cảnh giác. Có khả năng là Kim Y Bang hoặc Huyết Hổng Bang phái thủ hạ canh chừng ngọn núi.
Sau mấy lần nhún chân, gã đã tới đỉnh núi phủ đầy tuyết một màu trắng dã.
Thoang thoảng trong hơi gió vọng vào tiếng thì thào :
- Lão Vương, rượu có còn không?
- Mẹ kiếp, ở đâu mà còn, có thể chờ vài hôm nữa. Tổng tuần tra đi ngang qua đây chắc sẽ thưởng cho tụi mình mấy vò rượu ngon.
- Đúng là khốn nạn, hai anh em ta ngang dọc giang hồ, đâu phải hạng tầm thường mà phái đến nơi băng tuyết giá lạnh này, để canh chừng thằng nhãi ranh của mụ ấy.
- Ý, mà lão Trần này, tuy ở đây có khổ một chút, nhưng nếu vận may đến với chúng ta bắt gặp thắng oắt con đó lập được công lớn, lúc ấy được thăng chức Đà chủ, mặc sức hô mưa gọi gió gì mà chẳng được. Ha ha..
- Ái chà ! nói dễ nghe lắm, không chừng canh tới canh lui, canh nhầm đại sát tinh lúc đó “ cho mà ăn không hết”, đến sinh mạng e khó bảo toàn, lúc đó nói sao lại xui xẻo.
- Thôi mặc kệ, với Huyết Hồng Bang, ai mà dám động đến. Thằng tiểu yêu đó bị đánh rơi xuống vực tuy chưa tìm thấy thi thể, nhưng dù cho nó có xương cốt cứng như sắt hoặc có người cứu đi, chắc chắn là hãy còn dưỡng thương, đâu có mà đại sát tinh hay tiểu sát tinh.
- Chuyện đó không chắc à…
Ngay lúc đó một giọng lạnh lùng cất lên “ Hà…Đại sát tinh đã tới rồi ”
Hai gã Huyết Hồng Bang bang đồ đang tán gẫu ngoài cửa túp lều mới dựng, giật mình hoảng hốt, lật đật ngẩng đầu lên nhìn.
- Hê, hê …Lão Trần. Đúng là nhãn lực ta không kém. Ngay đêm đó ta đứng ngay bờ vực giám thị, chỉ thấy tiểu tử này một lần. Hừ, không ngờ hắn còn sống mà tự nạp mạng đến đây. Ha…ha…ha… vận may của bọn mình đến rồi.
Ngọc Long cười lạnh:
- Thiếu gia đây không muốn sát sinh vô cớ, các ngươi khôn hồn trả lới mấy câu hỏi của ta.
Hai gã Vương Trần lại nhìn nhau, không nén được cười ha hả. Trước mắt hai tên này dù cho có chừng mười thiếu niên thư sinh như vậy, cũng chẳng đáng vào đâu!
Lão Vương hét lớn “ Tiểu tử, vào nhà mau ”. Lão lật cổ tay qua, định nắm chặc lấy tay Ngọc Long, không ngờ bị Ngọc Long nhẹ nhàng dùng sức lật lại.
“ Ây da.” một tiếng thảm thiết kêu lên, thân hình lực lưỡng của lão ta như trái cầu da bay bổng lên không, “bịch” một tiếng ngã văng ra xa hơn một trượng, toàn thân run lẩy bẩy, miệng không ngừng rên rĩ.
Tình huồng xảy ra quá đột ngột. Lão Trần ngẩn người ra giây lát, liền trở mạnh tay, đánh soạt một tiếng, rút phắt cương đao sau lưng, mắt lộ hung quang xông thẳng tới. Một luồng sáng chớp lên, thủ pháp cực kỳ thuần thục, lão Vương hữu thủ kích xuất đao pháp khởi vận cường chiêu Độc Bích Hoa Sơn hướng ngay đỉnh đầu Ngọc long bổ xuống cực kỳ bá đạo, miệng hét lớn “ Hảo tiểu tử , dám ra tay đả thương người…”
Ngọc Long không chút động dung, miệng cười lạnh lùng, thân người khẽ xoay chuyển, ngón tay trỏ hữu thủ nhẹ nhàng hướng vào lưỡi đao điểm một cái, tả thủ ung dung gạt qua không khác một thanh đao, chém vào thân người lão Vương.
“ Oái” Tiếng la thảm thiết phát lên rồi tắt ngang tức thì, làn mưa máu vọt thẳng lên không.
Lão Trần tay còn nắm đơn đao, thân hình bay bỗng lên, rơi đúng vào người lão Vương. Lưỡi đao tiện thể cắm phập vào người lão Vương, một làn huyết tương phun ra, rồi đời hai kẻ ác nhân.
Ngọc Long cười lạnh lùng và lẩm bẩm như nói một mình “Chúng nó thể nào cũng đến, hy vọng ngày hôm nay Bắc Lộ Tổng tuần tra sẽ đến, như thế có thể tìm ra tung tích mẫu thân.”
Gã chậm rãi bước vào túp lều tranh.
Bên trong mùi rượu nồng nặc hôi hám không chịu nổi, Ngọc Long tìm mồi lửa, giơ cao trước gió, bật đá lửa đốt lên, rồi ném vào trong góc nhà. Ngọn lửa nhanh chóng bùng lên, khói tỏa mịt mù.
Ngọn lửa chẳng khác gì nung cháy sự hận thù trong tâm tư gã. Hơi nóng của ngọn lửa thổi qua người, làm cho gã càng nung vnóng ý chí quyết tâm phục hận.
Gương mặt Bạch diện thư sinh từ từ ửng hồng lên đôi má. Sắc diện trở nên lạnh nhạt.
Đột nhiên, tận xa tít dưới chân núi, thoang thoảng trong gió, giữa bốn bề im ắng, vọng lại tiếng vạt áo ma sát.
(Hết chương 4)