Thiếu Lâm Bát Tuyệt
Tác giả : Thiên Ma Thánh
Chương 40: Thị mộng phi mộng.
(Là mộng hay không phải mộng).
Dịch giả : phongphet
Nguồn : 4vn.eu - http://4vn.euforum
Kiếm Minh lại đi tới cái sơn cốc kia. Lần này là hắn bị một tiếng kêu to gọi tới. Nghe thấy cái thanh âm đó, trước mắt hắn hiện lên bóng dáng động lòng của một người, người đó chính thị Lục y tiên tử cô nương bên trong cốc. Lúc hắn vừa đặt chân vào bên trong cốc, dù không có nhìn thấy người hô hoán hắn, nhưng nghe thấy có tiếng đả đấu. Trong lòng vừa sợ vừa lạ kỳ, địa phương này chẳng phải là không có ngoại nhân nào có thể vào tới sao. Như thế nào còn có người ở đây đánh nhau.
Phương Kiếm Minh thân hình lướt qua, chạy nhanh vào trong cốc, vòng qua vài cái sườn núi nhỏ, xuyên qua một rừng cây, hắn đi tới cái địa phương, nơi mà trong mấy năm chờ đợi, hắn thường xuyên đả toạ luyện công ở đó.
Giờ đây, mọi nơi vẫn là hình dáng trước kia. Hoa cỏ nơi đây vẫn bay loạn tứ phương, những cây đại thụ đã bị đổ vẫn còn đủ rễ. Hai bóng người cao gầy đang ở trong không trung bay lượn, tiếng đả đấu 'phách phách ba ba' vang lên không ngừng. Hai người nọ rất là kì quái, một người là một Mộc đầu nhân, cũng chính là Mộc đầu thúc thúc ở trong động. Động tác của hắn mặc dù có chút cứng nhắc, không quá khéo léo, nhưng mà hắn và người nọ đánh nhau, ẩn ước đã chiếm được thượng phong.
Người còn lại càng là kì quái, ngươi không thể nói hắn là người, bởi vì thân thể hắn cơ hồ trong suốt, hình dáng bồng bềnh, chỉ một làn gió nhẹ, tưởng như là có thể đem hắn thổi tới chín tầng mây. Phương Kiếm Minh thấy hắn nhờ có "khinh công" cao minh, như vậy mới không bị Mộc đầu thúc thúc đánh hạ xuống. Kì thật cái đó cũng không thể gọi là khinh công, khinh công gì mà lại tốt như vậy, đứng ở trên không trung cùng người đánh nhau, điều đó thực là quá xa vời.
Phương Kiếm Minh thấy bọn họ một cái nhấc tay, một cái vung chân, cây cối, hoa cỏ, dã thú, núi đá, dòng sông ở bên dưới đều bị liên liên luỵ tới. Trong lòng tức giận không thôi, lớn tiếng kêu lên: "Hai người các ngươi không được đánh nhau nữa, nếu cứ tiếp tục đánh nhau nơi này sẽ bị huỷ. Có nghe thấy hay không! Tất cả hãy dừng lại cho ta."
Mộc đầu thúc thúc nói: "Hảo tiểu tử, ngươi như thế nào lại đem người này thả vào đây thế."
Người nọ mắng: "Đánh rắm, đánh rắm. Cái gì mà thả vào, là lão phu xông vào đó chứ. Đây là cái địa phương quỷ quái gì, ngươi là Mộc đầu nhân mà còn có thể nói chuyện được, thực sự là làm ta cười chết mất."
Mộc đầu nhân cả giận: "Tiểu tử, nói thiệt cho ngươi biết, ta nhân vì gặp ngươi là chủ nhân đời thứ nhất của Thiên Thiền Đao, mới không hạ thủ tàn nhẫn, nếu không ta đã sớm một chưởng đem ngươi đánh cho tan thành mây khói, há có thể dung cho ngươi ở đây tự do càn rỡ."
Người nọ nghe xong, nói: "Lão phu một trăm năm mươi năm trước, cũng không biết đã giết bao nhiêu người, ngươi là ai mà cũng dám tới giáo huấn lão phu."
Mộc đầu thúc thúc đột nhiên bổ ra một chưởng, nhằm ngay vào giữa ngực đối phương. Người nọ cười nói: "Ta không thể bị tách rời, ngươi như thế nào có thể....." nói còn chưa dứt lời, Mộc đầu thúc thúc cười nói: "Tiểu tử, ai nói là không thể tách rời. Phá cho ta....." Người nọ hét thảm một tiếng, ngã nhào xuống. Mộc đầu thúc thúc vừa toe toét cười chửi rủa vừa đi trở vào động, cũng không thèm liếc mắt nhìn lại hắn.
Phương Kiếm Minh chạy tới, định nâng người nọ dậy, chợt nhận thấy người nọ đã bồng bềnh đứng lên, nhìn Phương Kiếm Minh nói: "Ngươi là cái tiểu tử kia phải không?"
Phương Kiếm Minh với giọng lạ lùng nói: "Cái gì tiểu tử?"
Người nọ ha ha cười nói: "Nguyên lai thật sự là ngươi, khá để cho ta tìm được ngươi. Tiểu tử ngươi biết không, từ lúc Thiên Thiền Đao nhận ngươi làm chủ nhân kế sau, ta đã muốn cùng ngươi gặp mặt vào lúc đó. Những ngày của ta ở đây thật buồn bực tù túng, chẳng biết làm gì khác hơn là phát tiết sự giận dữ. Chẳng biết một Mộc đầu nhân từ đâu chạy tới gặp mặt nói chuyện, võ công cao đến kỳ lạ, so với cái lão hoà thượng trước đây suýt đánh chết ta chẳng biết cao minh nhiều ít bao nhiêu. Muốn ta không được làm càn à, con bà nó, lão phu không phải đe doạ, còn có thể cùng hắn đấu vài trăm chiêu, cho hắn biết thế nào là nhường ta. Tốt lắm, ngươi đã đến rồi, vậy tốt lắm."
Phương Kiếm Minh nghe mà thấy hồ đồ, chẳng biết hắn tới cùng lại là nói cái gì, nói: "Ngươi thật ra là người nào? Như thế nào lại chạy đến nơi này? Ngươi là chủ nhân của Thiên Thiền Đao phải không?"
Người nọ rùng mình, thần sắc buồn bã, cứ như trên đời có bao nhiêu sự không may đều dồn hết vào hắn. Chỉ nghe hắn than vãn: "Lão phu là người của một trăm năm mươi năm trước. Ta vốn là một tiều phu, ở trong núi kiếm củi sinh nhai. Có một ngày ở trong núi, đột nhiên gặp được một vũ công cao thủ luyện công bị tẩu hoả nhập ma. Hắn muốn ta đi giúp hắn giết một người. Hắn đã đem Thiên Thiền Đao trong tay, bí kíp và một thân nội lực truyền cho ta. Ta không biết Thiên Thiền Đao là vật gì, chỉ thấy bên cạnh hắn có một cây đao rất thú vị. Ta nghe nói có thể có công phu rất là cao, liền đáp ứng hắn. Sau khi hắn đem nội công truyền hết cho ta, đã nói ra danh tự của cừu gia, dặn dò ta Thiên Thiền Đao này là bảo đao mà người trong võ lâm đều mong muốn có được, cần phải giữ gìn cho tốt, bảo ta sau khi luyện vài chục năm công phu, mới được đi giết chết cừu nhân của hắn.
Ta lúc ấy một mặt kiếm củi một mặt luyện đao, kiếm được càng ngày càng nhiều củi, đem bán được rất nhiều tiền. Về sau ta cũng hiểu được rất nhiều chuyện. Ta dựa vào nội lực thâm hậu và mười lăm chiêu Thiên Thiền Đao Pháp, đánh bại rất nhiều cao thủ. Về sau ta đã giết chết cừu gia của người đã truyền công cho ta lúc lâm chung. Lúc này chẳng biết như thế nào, lão già ta lại thích giết người Cũng chẳng biết là đã giết bao nhiêu người nữa, người ta đều gọi ta là Sát Thần. Điều đó đã đem một đám hoà thượng Thiếu Lâm Tự kéo tới. Bọn họ nói đao trong tay ta là bảo đao của Thiếu Lâm Tự bọn hắn, muốn thu hồi lại. Còn muốn ta xuất gia làm hoà thượng, không nên tiếp tục giết người nữa. Con bà nó, lão phu đương nhiên không chịu, cùng bọn chúng bắt đầu đánh nhau. Cái lão hoà thượng đầu lĩnh kia thực không phải là tầm thường, hắn cư nhiên cũng có một môn võ công đặc sắc, kêu cái gì A Nan Kiếm Pháp. Thời gian luyện công của ta không có nhiều bằng hắn, nên không phải là đối thủ của hắn. Sau khi làm ta trọng thương cũng bị ta đánh cho bị thương nhẹ. Ta trốn vào trong một cái sơn cốc, lại gặp phải sự tập kích của một con Ngân Giác Thú. Thấy sinh cơ đã đứt, ta tìm bên trong cốc một cái sơn động, đem Thiên Thiền Đao và bí kíp đặt ở bên trong. Kỳ thật bí kíp ấy ta chỉ học được mười lăm chiêu đao pháp, là có thể tung hoành giang hồ, còn có hai chiêu tối lợi hại không thể học được. Ta nghĩ, nếu ta chết đi, Thiên Thiền Đao này ta cũng không thể để cho ngoại nhân dễ dàng cầm đi được. Vì vậy ta bày bố tại động khẩu một tầng cương khí. Trừ phi công lực của hậu nhân cao hơn ta, nếu không đừng mơ tưởng tiến vào. Sau khi ta sử xuất toàn lực bày bố cương khí xong, chẳng biết chuyện xảy ra như thế nào, người bồng bềnh giống như là linh hồn thoát xác. Ta chỉ thấy được cái "thân thể" ta rời bỏ chân thân của ta càng ngày càng xa, 'đông' một tiếng, cũng chẳng biết tiếng đó phát ra ở địa phương nào, ta đã mất đi tri giác.
Về sau, ta lại bị tiếng của một trận đánh nhau làm cho giật mình bừng tỉnh. Ta vừa mở mắt, đã thấy một trung niên đại hán đang cùng Thiên Thiền Đao đánh nhau tưng bừng. Ta trong lòng kinh dị vạn phần, Thiên Thiền Đao thế nào lúc này lại giống phi đao, tự đi công kích người, thân thể ta động cũng không động, lại có thể đứng ở không trung như vậy. Cũng không biết bọn họ đánh nhiều ít bao nhiêu năm, đại khái khoảng hơn ba mươi năm. Có một tiểu tử xông vào, bị cái trung niên đại hán kia đuổi đi. Không bao lâu sau, người Thiếu Lâm Tự các ngươi lại tới. Sự việc về sau ngươi đều đã biết rồi, kỳ quái chính là trong lúc ngươi và Thiên Thiền Đao đang kiến diện, có một loại thần lực khó hiểu đem thanh âm của ta truyền tới trong thân thể ngươi, hỏi một câu "Là ngươi đấy à?" Khẩu âm tuy là của ta, nhưng người nói chuyện tịnh không phải là ta, quá là kì quái. Từ sau lúc Thiên Thiền Đao vào trong tay ngươi, ta đột nhiên bị cỗ thần lực khó hiểu nọ hút tới một địa phương tối mờ mờ, tiếp theo là đi tới trong cốc này.
Bây giờ ngươi đã biết rõ ta vì nguyên nhân nào mà đến nơi này."
Phương Kiếm Minh nghe được cứ tưởng như đang nghe Thiên Thư. Mặc dù biết vì sao Thiên Thiền Đao lại ở bên trong Thương Long Cốc, nhưng là cũng không biết cái lão gia hoả này vì sao lại không chết hoàn toàn, mà còn lưu lại một cái hồn phách tại nơi đây vật vờ qua lại. Phương Kiếm Minh hỏi: "Ngươi rốt cục là chết hay không?"
Người nọ nói: "Ta nghĩ là đã chết rồi, bất quá là không có chết hoàn toàn."
Phương Kiếm Minh nói: "Vậy ngươi cũng không nên đem nơi này ra đùa cợt như vậy, nhìn xem ngươi đã làm cho những hoa hoa cỏ cỏ này tan nát hết, đại thụ cũng đổ nhiều như vậy, ngươi cũng thật sự thẹn vì là Sát Thần."
Sát Thần nét mặt hé ra vẻ khổ sở, đột nhiên phía sau Mộc đầu thúc thúc xuất hiện, vươn ngón tay xuất chỉ bắn thẳng vào đầu Sát Thần. Sát Thần cả giận nói: "Người nào, lão phu.....a, nguyên lai là ngươi." Mộc đầu thúc thúc thấy Phương Kiếm Minh muốn nói chuyện, lắc lắc tay, không cho hắn nói. Quay về phía Sát Thần nói: "Ngươi là không có chết hẳn, bây giờ ta sẽ siêu độ giúp ngươi thăng thiên. Ngươi phải đáp ứng với ta một việc, ta sẽ siêu độ giúp ngươi, có được không?"
Sát Thần cao hứng nói: "Chuyện gì ngươi nói đi, ta rốt cuộc không thể chờ đợi thêm như vậy được nữa rồi." Mộc đầu thúc thúc tại bên tai hắn nói nhỏ vài câu, Sát Thần đang cười hì hì sắc mặt đột nhiên lạnh lẽo, nói: "Hảo, cứ theo ngươi nói mà làm."
Phương Kiếm Minh đang cảm thấy kì quái, hỏi: "Mộc đầu thúc thúc, ta đang muốn tìm ngươi đây, tại sao người này lại tới nơi này? Thiên Thiền Đao vì sao lại nhận ta là chủ nhân? Người mượn thân thể của ta, mượn khẩu âm của hắn để nói chuyện lại là ai, ngươi biết không? Mộc đầu thúc thúc nói: "Tiểu tử, bây giờ ngươi đang đại nạn lâm đầu, việc này tương lai ngươi sẽ biết, bây giờ không thể nói cho ngươi được, ngươi mau trở về...." Tay mở hé ra, phát xuất một cỗ đại lực, đem Phương Kiếm Minh đưa trở về. Vừa mới tỉnh lại, đã bị một loại lực lượng chế trụ, thần trí cũng không được rõ ràng lắm, mơ mơ hồ hồ nghe thấy có người đang nói chuyện, rốt cục nói chuyện gì cũng là không biết.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Phương Kiếm Minh bị tiếng nước chảy ầm ĩ làm cho giật mình tỉnh lại. Hắn mở mắt ra nhìn, thấy chính mình thân ở bên bờ một con sông nhỏ. Đao Thần nằm thẳng cẳng một bên, ngực miệng loang lổ vết máu, Đại Khảm Đao vẫn nắm chặt trong tay. Phương Kiếm Minh trong lòng thấy lạ, thầm nghĩ: Chúng ta không phải đang ở trong Tình Nhân Sơn Trang sao? Như thế nào lại chạy tới nơi này. Ngẩng đầu nhìn sắc trời, đúng là đã tới hoàng hôn. Chẳng lẽ đã qua một đêm, tới hoàng hôn của ngày thứ hai. Phương Kiếm Minh đầu óc phình to, không biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.
Hết chương 40.
Last edited by hoangcongthanh; 07-10-2008 at 04:10 PM.
|