Hải Long mỉm cười vuốt cằm, nói:
“Về phần dùng như thế nào thì chờ sau khi ngươi đạt tới Phục Hổ cảnh giới trực tiếp đi hỏi Đạo Ngọc Tử sư huynh, hắn sẽ chỉ điểm cho ngươi.”
“Sư đệ, ngươi dùng đồ của ta để lấy lòng sao?”
Trong thanh âm to lớn, Đạo Minh chân nhân phiên nhiên bay tới. Ba ngày này, Hải Long bằng vào thông minh tuyệt đỉnh, cùng với pháp lực thâm hậu củng cố, sớm đã học hết toàn bộ đạo pháp do hắn truyền thụ, năng lực lĩnh ngộ cao như thế, Đạo Minh xem ra đã hết nhiệm vụ.
Hải Long tức giận nói:
“Cái gì mà dùng đồ của ngươi lấy lòng người khác. Ngươi đã cho ta, thì nó là của ta. Đàm Vân, ngươi trở về tu luyện đi.”
Đàm Vân nhìn Hải Long, lại nhỉn sang Đạo Minh chân nhân, dạ một tiếng, hoan hỉ chạy về phòng mình.
Hải Long nhàn nhạt nói:
“Năm người kia chừng nào tới. Không phải đến giờ xuất phát à. Đúng rồi, Đạo Minh mập ú, Tiên Chiếu Sơn kia rốt cuộc là ở đâu, ta không biết.”
Đạo Minh chân nhân bất mãn hừ một tiếng, thì thào nói:
“Tiểu tử ngươi thật sự là qua cầu rút ván, lúc trước học đạo pháp cùng ta còn gọi bằng sư huynh này sư huynh nọ thân mật, vừa học xong liền uốn lưỡi ngay.”
Hải Long cười nham hiễm nói:
“Vậy ngươi cũng không phải vừa rồi làm ta mất mặt trước bọn tiểu bối sao? Yên tâm đi, mập ú, ta sẽ không ở trước mặt người khác mà gọi ngươi là mập ú.”
Đạo Minh chân nhân bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
“Lần này đi cùng với ngươi có năm người, tuổi tác không chênh lệch với ngươi bao nhiêu, đều là tinh nhuệ của các Phong. Gần nơi chúng ta nhất trong Trung Nguyên lục tông là Ngũ Chiếu Tiên. Tiên Chiếu Sơn tọa lạc tại tây nam bộ Triệu Tống quốc. Các ngươi chỉ cần đi về hướng đông nam, ước chừng qua một ngày là tới.”
Hải Long khẽ nhíu mày nói:
“Bay một ngày mà cũng coi là gần, ta còn nhớ lúc trước Phiêu Miểu và Chỉ Thủy đạo tôn mang đi Phạm Tâm Tông, cũng chỉ bay có hai, ba ngày mà thôi.”
Đạo Minh chân nhân nói:
“Vấn đề là tu vi các ngươi làm sao có thể so sánh cùng hai vị tổ sư chứ? Tốc độ phi hành tự nhiên là không giống nhau. Chờ ngươi bay đến phạm vi nhất định trong Tiên Chiếu Sơn, thì có thể cảm ứng được linh dẫn do nhóm tổ sư lưu lại, đi theo linh dẫn hẳn là có thể thuận lợi tiến tới Tiêu Chiếu Sơn. Các vị tổ sư đối với đại hội thất tông tân nhân cũng rất coi trọng. Ta phỏng chừng, ít nhất có hai vị tổ sư sẽ đến đó.”
Hải Long trong lòng vừa động, không khỏi hồi tưởng lại dung nhan thanh lệ thoát tục của Phiêu Miêu đạo tôn, nghĩ thầm, nếu nàng đi thì thật tốt.
Đạo Minh như là nhớ ra cái gì, đột nhiên nói:
“Hải Long, ngươi còn chưa biết à. Chỉ Thủy đạo tôn và Phiêu Miểu đạo tôn trở về sau ba năm, còn muốn tìm ngươi tính sổ đó. May mắn là ngươi còn bế quan. Hiện tại đã qua tám trăm năm, không các nàng còn nhớ hay không. Hắc hắc.”
Hải Long ngẩn người, nói:
“Ngươi nên ít vui sướng khi thấy người gặp họa đi. Nếu ở đại hội tân nhân thất tông mà có đụng mặt với Chỉ Thủy tổ sư, nàng cũng không làm khó dễ gì ta đâu. Dù sao thì ta là đi thay mặt bản tông làm vẻ vang mà thôi. Năm đó ta mới Phục Hổ cảnh giới mà con không sơ nàng, hiện tại tu vi tăng lên tự nhiên càng không có gì gọi là sợ.”
Đạo Minh chân nhân chỉ lên bầu trời, nói:
“Ngươi xem, bọn họ đến đấy. Thật sự là giang sơn không hẹn mà nhân tài cùng hội tụ a! Năm vị sư đệ, sư muội này, ít nhất đều là Vô Song hậu kỳ tu vi.”
Năm đạo hào quang thanh lam sắc bay xuống, trong tiếng leng keng, năm chuôi phi kiếm cơ hồ đồng thời quay trở về vỏ kiếm sau lưng. Trong năm người, có ba nam hai nữ, đều mặc trường bào màu xám, như một nhóm oai hùng hiên ngang từ đâu tới, thanh lam quang mang hiện lên trên người, vừa thấy đã biết ngay tu vi không kém. Không biết vì cái gì, Hải Long cảm thấy hai cô gái kìa nhìn qua có vài phần quen quen, tựa hồ đã gặp nhau ở đâu rồi thì phải. Hai nữ tướng mạo bảy phần tương tự, nhưng khí chất lại khác nhau, một người nhìn qua anh khí bức người, một còn lại thì ôn nhu tựa thủy. Đạo Minh chân nhân mỉm cười nói:
“Ta giới thiệu cho các ngươi một chút. Vị này chính là đại biểu Ma Vân Phong chúng ta Đạo Vũ sư đệ.”
Hải Long hướng về năm người khẽ gật đầu nói:
“Chào mọi người. Ta là Đạo Vũ.”
Đạo Minh chân nhân chỉ vào hai người nữ, nói:
“Hai vị này đều là môn hạ của Chí Vân tổ sư, Đạo Hoa, Đạo Bình hai vị sư muội.”
Hải Long hơi chấn động, khẽ thì thào:
“Đạo Hoa, Đạo Bình? Các người, tên tục gia các người có phải là Ngọc Hoa, Ngọc Bình hay không?”
Hải Long đã đoán đúng, Đạo Hoa, Đạo Bình chính là Ngọc Hoa, Ngọc Bình hắn đã nhìn thấy ở một thôn nhỏ lúc trước. Ngày đó, sau khi Hải Long rời đi, Ngọc Hoa đã quyết tâm muốn tới Liên Vân Tông bái sư như lời Hải Long nói. Bằng vào nghị lực kiên định, nàng và muội muội cuối cùng đã thành công tiến nhập làm môn hạ Chí Vân đạo tôn. Trải qua gần tám trăm năm tu luyện, các nàng đã trở thành đệ tử xuất sắc nhất ở Chí Vân Phong, Chí Vân đạo tôn vô cùng tâm đắc.
Tại thời điểm hai nàng nhìn thấy Hải Long cũng đều cảm thấy thật quen, nhưng dù sao đã trôi qua tám trăm năm, ấn tượng của Hải Long ở thôn nhỏ lúc trước giờ đây đã rất mơ hồ, hơn nữa khí chất Hải Long cũng thay đổi đến độ nghiêng trời lệch đất, cho nên các nàng cũng không có nhận ra. Lúc này nghe Hải Long kêu tên mình ra, Ngọc Hoa nhất thời kinh hỉ nói:
“Huynh, huynh là Hải Long đại ca sao? Ta nghe sư phụ nói huynh đang bế quan.”
Hải Long cười khổ nói:
“Nguyên lai ta thật sự không nhận lầm. Không ngờ à! Chúng ta đã trở thành đồng môn. Thôn nhỏ của mọi người vẫn tốt chứ?”
Ngọc Bình cười khúc khích, nói:
“Đương nhiên là tốt. Ngư quái bị huynh dọa lúc trước, cứ cách một ngày lại đem trăm con cá lên cho thôn, cuộc sống mọi người đã có bước chuyển lớn. Bất quá, bọn muội đã mấy trăm năm không có trở về, hiện tại cũng không biết ra sao nữa. Lúc trước, sau khi ba ba nhìn thấy bản lãnh của huynh, đã cực lực đồng ý cho bọn muội đi Liên Vân Tông, ài, bọn muội đều không có hầu hạ được đến lúc người quy thiên, thật sự là bất hiếu.”
Nói tới đây, nàng ôn nhu tựa thủy trong mắt hiện ra một tầng sương.
Đạo Minh khẽ thở dài:
“Hai vị sư muội không cần chấp nhất quá nhiều việc thế tục. Hết thảy đều có nhân quả. Đã tiến nhập đạo gia, thì mọi việc trước kia tốt hơn nên xem là phù du.”
Ngọc Hoa, Ngọc Bình nhìn nhau, đồng thời thi lễ:
“Đa tạ sư huynh chỉ điểm.”
Đạo Minh chân nhân liếc nhìn Hải Long đang có chút ngẩn người một cái, chỉ vào ba người khác, giới thiệu:
“Vị này chính là đệ tử tông chủ Tiếp Thiên Phong nhất mạch sư đệ Đạo Diễn. Vị này là Diệt Viêm Phong Đạo Linh sư đệ, còn vị này là Đăng Tiên Phong Đạo Viễn sư đệ. Ba vị đây thời gian nhập môn so với ngươi phải sớm hơn ngoài trăm năm, ngươi phải gọi là sư huynh.”
Hải Long ánh mắt nhìn theo Đạo Minh chân nhân giới thiệu, ba gã nam đệ tử này đều bình thường như nhau, thuộc loại tùy tiện tìm ở đâu cũng gặp. Hải Long hơi thi lễ nói:
“Bái kiến ba vị sư huynh.”
Ba người bọn Đạo Diễn đều hợp ý, vội vàng hoàn lễ, Đạo Linh mỉm cười nói:
“Đại danh sư đệ ta nghe đã lâu. Tám trăm năm trước, ở Tiếp Thiên Phong khi đó biểu hiện anh dũng, thật sự làm gây cho ta một cảm giác bội phục sâu sắc a!”
Hải Long ngẩn người, tinh quái nhìn Đạo Minh kia, trong lòng dâng lên một loại cảm giác tri kỷ, hắc hắc cười nói:
“Co cơ hội sư huynh cũng có thể thử một lần mà.”
Đạo Minh chân nhân bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
“Ngươi cũng đừng dạy hắn, Đạo Linh ở Diệt Viêm Phong có thể nói tương đương với ngươi ở Ma Vân Phong vậy, chẳng qua đối với ngươi khách khí mà thôi.”
Đạo Linh có chút xấu hổ nói:
“Sư huynh nói đùa rồi. Ta làm sao có thể so sánh với sư đệ Đạo Vũ chứ? Ta cũng không dám ở Tiếp Thiên Phong công khai cầu hôn Phiêu Miểu đạo tôn đâu. Có thể chết thảm à!”
Đạo Minh nhìn Hải Long cười nói:
“Ở hàng đệ tử cùng thế hệ trong Liên Vân Tông chúng ta, ngươi có tiếng tăm rất lừng lẫy, cơ hồ đệ tử các Phong đều biết Ma Vân Phong có một ‘ống nhổ’ to gan lớn mật.”
Hải Long tức giận nói:
“Ta cũng có nói rồi, ngươi còn gọi là Đàm Vu một lần nữa, thì coi chừng ta sẽ trở mặt đấy.”
Ngọc Hoa nói xen vào:
“Ống nhỏ là ý gì? Hải Long đại ca, đó là đạo hiệu của huynh sao?”
Hải Long hừ một tiếng, ngừng một chút, hướng về năm người nói:
“Chúng ta nên xuất phát. Nếu đến muộn đại hội tân nhân, chỉ sợ không tốt.”
Đạo Diễn và Đạo Viễn đều trịnh trọng gật đầu. Hải Long quay sang phía căn nhà gỗ trên Ma Vân Bình hô:
“Tiểu Trì, đến lúc rồi.”
“Đại ca, đệ đến đây, chờ đệ.”
Hoàng quang chợt lóe, cơ hồ nháy mắt Hoằng Trị đã xuất hiện bên cạnh Hải Long, từ ngày Thiên Thạch đạo tôn kêu Hải Long đi tham gia đại hội, hắn liền năng nỉ đi theo cho bằng được. Ngay cả Tiểu Cơ Linh cũng muốn ly sơn đi du ngoạn. Hải Long viện đủ lý do mới vất vả dụ được Tiểu Cơ Linh, nhưng còn Hoằng Trị thì sao từ chối đây. Dù sao hắn cũng muốn có một bảo tiêu cường lực, cho nên đành chấp thuận.
Năm người Ngọc Hoa nhìn thấy Hoằng Trị, không khỏi đều ngẩn ra, Ngọc Bình nói:
“Hải Long đại ca, Ma Vân Phong các huynh sao lại có hòa thượng vậy?”
Hải Long nói:
“Hắn có thể không thuộc về Liên Vân Tông chúng ta, hắn là tiểu đệ của ta, sẽ đi theo chúng ta. Được rồi, Đạo Minh béo, à, sư huynh, chúng ta đi. Người giúp ta nhắn với Đạo Ngọc sư huynh một tiếng nha.”
Nói xong, hắn kháp động pháp quyết nhẹ nhàng bay người lên, Thất Tu kiếm quang thiểm, như tia chớp nâng thân thể Hải Long phóng vào bên trong mây mù. Năm người Ngọc Hoa sau khi hướng về Đạo Minh thi lễ đều vội vàng đuổi theo.
Hoằng Trị cười nói:
“Sau khi rời khỏi đây có thể thay đổi khẩu vị rồi, ha ha”
Kim quang chợt lóe, Phật Tinh Niệm Châu chợt phóng đại thập phần, dưới phật quang bao phủ, nâng hắn rất nhanh đuổi theo mọi người.
Nhìn bọn Hải Long rời đi, Đạo Minh vỗ vỗ vào bộ ngực mập mạp của mình, thì thầm:
“Vậy là đã tống khứ được tiểu tử này. Trước kia tu vi hắn còn kém mà đã làm cho Ma Vân Phong gà bay chó sủa, bây giờ tu vi đã cao, nếu thật sự không tống đi thì chỉ sợ chỗ này của ta còn không bị hắn hủy đi sao? Tuy rằng tổn thất mấy bình linh dược, nhưng so ra vẫn còn đáng giá.”
Hải Long không chế thoải mái Thất Tu kiếm, gần ba ngày nay, tu luyện theo đạo pháp, đối với loại đằng vân giá vũ này hắn vô cùng thích thú, cũng không cần pháp lực hộ thể, tùy ý để cho gió lạnh tạt vào.
Tu vi của tỷ muội Ngọc Hoa làm cho Hải Long vô cùng bất ngờ, trong mọi người ở đây có thể nói các nàng nhập môn trễ nhất, nhưng pháp lực vô cùng cao, lại còn trên cả ba người Đạo Diễn, đạt tới Phụ Đam trung kỳ cảnh giới.
“Ngọc Hoa, tu vi các người tại sao tăng lên nhanh vậy, bất quá chỉ mới tám trăm năm, mà đã đạt cảnh giới cao như vậy.” Hải Long không nhịn được thốt ra nghi hoặc trong lòng.
Không đợi Ngọc Hoa đáp, Đạo Linh đã cướp lời:
“Sư đệ, ngươi đây là không biết, hai vị sư muội có thể coi như là kỳ tài Tu Chân Giới chúng ta ngàn năm khó gặp, lúc trước khi các nàng bái nhập Liên Vân Tông chúng ta, đã khiến cho các vị tổ sư tranh nhau đấy. Cuối cùng, Chí Vân tổ sư dưới sự giúp đở của tông chủ, mới thành công thu nhận các nàng làm đồ đệ. Phải biết rằng, hai nàng là đệ tử duy nhất trong Liên Vân Tông trực tiếp bái nhập làm môn hạ của Nhị đại tổ sư. Có thể nói tham gia đại hội lần này các nàng chính là chủ lực. Nói đến thực sự xấu hổ, tu luyện nhiều hơn trăm năm so với các nàng, mà hiện tại cảnh giới của ta chẳng qua chỉ là Vô Song hậu kỳ mà thôi. Hiện tại cảnh giới bọn ta cùng với bọn Đạo Minh sư huynh cách biệt khá lớn, bọn họ vào thuở ban đầu tu luyện đều được tổ sư lấy pháp lực vô thượng phụ trợ. Cho nên trong mất trăm năm tài năng đã đạt tới cảnh giới cao, nhưng phương pháp tu luyện của bọn hắn cũng có nhược điểm, là về sau khi đạt tới Đạo Long cảnh giới, muốn đi tiếp sẽ rất gian nan. Còn chúng ta hiện tại không giống vậy, chúng ta tự hành tu luyện theo chất lượng, chờ sau khi qua Thoát Thai sơ kỳ, thì so với phương pháp kia của bọn sư huynh Đạo Minh tự nhiên tốc độ sẽ nhanh hơn. Hơn nữa tu vi cũng càng thêm kiên cố.”
Hoằng Trị mỉm cười nói:
“Vô Song cảnh giới cũng ghê gớm a! Theo ta được biết, người tu hành ngàn năm, dừng lại ở Đăng Phong trung kỳ đến Vô Song sơ kỳ cũng có không ít người. Ngươi đạt tới Vô Song hậu kỳ, sau này tu luyện tiếp tục sẽ dễ dàng hơn. Tình trạng giống như Đạo Minh thì ở Liên Vân Tông thật sự không ít, trách không được tám trăm năm qua bọn họ không có lấy một ai đột phá Vô Ngã cảnh giới, nguyên lai nguyên nhân là do nuông chiều sinh hư. Ài, bọn họ tu luyện như vậy, nếu muốn đạt tới Vô Ngã, e là rất khó khăn. Thật không biết lúc trước bọn tổ sư của các ngươi nghĩ thế nào. Đích thị là quá mong muốn thực lực của đệ tử tăng nhanh, tiến hành phải theo chất lượng mới đúng chứ!”.
Ngọc Hoa hướng về Đạo Linh nói:
“Sư huynh chớ có giễu cợt bọn muội, có thể đạt được thành tựu hôm nay, đều là nhờ vào công lao của các lão nhân gia tận tâm dạy bảo.”
Đạo Linh cười nói:
“Sư muội quá khách khí. A, đúng rồi, Đạo Vũ sư đệ, ta nghe nói ngươi mãi bế quan tu luyện a! Lần này xuất quan, đã đạt tới cảnh giới gì?”
Hải Long lạnh nhạt nói:
“Ta cũng bất quá là Vô Song hậu kỳ mà thôi, so ra vẫn còn kém xa hai vị sư muội.”
Hoằng Trị hơi ngẩn người, Hải Long có cái gì cảnh giới hắn đương nhiên biết rõ, mặc dù có chút không hiểu tại sao Hải Long lại nói dối, nhưng hắn cũng không xen vào.
Ngọc Bình tò mò nhìn Hải Long một thân trường bào màu xanh, nói:
“Hải Long đại ca, tai sao y phục của huynh không giống với chúng ta? Tam đại đệ tử chúng ta, không phải đều là mặc áo xám sao?”
Hải Long cúi đầu nhìn thoáng qua trường bào trên người, không khỏi thầm đắc ý. Đây chính là một trong tam kiện pháp khí mà Thiên Thạch đạo tôn cho hắn. Hơn nữa là món hắn thích nhất. Đó cũng không phải là bố bào bình thường, mà là pháp khí phòng ngự Thiên Minh Y. Trong đó ẩn chứa sáu loại pháp trận phòng ngự nhỏ, mỗi một pháp trận đều có một đặc tính, có thêm ẩn tích, cho dù bây giờ có người dùng thuật Tham Sát xem xét cảnh giới Hải Long, dưới sự ngăn cản của nó, trừ phi cao hơn Hải Long ba cảnh giới, còn không thì chẳng có kết quả gì.
Hơn nữa, một khi sáu tiểu pháp trận đồng thời phát động, sẽ dung hợp thành một pháp trận phòng ngự lớn khác. Lực phòng ngự này rất mạnh, Tinh Lam Khải không thể nào sánh được. Hải Long của tám trăm năm sau, đã biết chú trọng cái mã ngoài hơn so với trước. Loại pháp bảo bề ngoài rực rỡ này, hắn càng thêm yêu thích.
“Đây là của sư phụ Thiên Thạch đạo tôn tặng, cho nên ta mặc nó luôn, chỉ là vật trang sức thôi.”