Phanh!
Dòng nước trong suốt linh hoạt quỷ dị như linh xà đang dán sát góc tường đột nhiên nổ tung, vỡ thành vô số giọt nước bắn ra bốn phía.
Những giọt nước rơi khắp nơi như có sinh mạng, chúng men theo nền đá, mặt tường, nhanh chóng tụ tập lại một chỗ. Rất nhanh, những giọt nước tụ lại thành một Thủy nhân.
Nhâm lão nhị hoảng sợ cực điểm, người trước mặt lão, thực lực sâu không lường được! Mỗi một quyền đối phương đánh ra, không có quyền mang, không mang tiếng gió, bình lặng như không, nhưng vô luận lão có né tránh thế nào, cũng không tránh thoát, những quyền đầu ấy cứ mãnh liệt đập trên người lão, khiến thủy thân của lão bị đánh cho tan nát!
Nếu chỉ như thế, lão cũng không sợ, nước vốn không hình dạng cố định, nắm tay đối phương dù mạnh mẽ đến mấy, dù đánh tan thân hình lão thành vô số giọt nước, lão vẫn có thể tụ lại rồi hiện thân, không tổn hao chút nào. (Làm mình nhớ đến Kẻ hủy diệt). Lão đã từng lợi dụng thân thể gần như bất tử này, đánh bại không biết bao nhiêu đối thủ.
Nào biết quyền đầu của đối phương lại hết sức cổ quái, mỗi lần đánh tan thủy thân, đều đẩy một cỗ lực lượng quái dị vào thân thể lão. Cỗ lực lượng này chỉ yếu ớt như sợi tơ, lại biến hóa kỳ lạ khó dò, nhưng cũng khiến trong lòng lão sinh ra dự cảm không tốt.
Càng không ổn chính là, lão không thể thoát khỏi sự áp sát của đối phương. Quyền pháp của đối phương chuẩn xác đáng sợ, không chệch phát nào. Phải biết Nhâm lão nhị kinh hoảng cỡ nào, lão biết tốc độ của mình cực nhanh, nhưng chỉ cần lão sơ ý một chút thôi là phi kiếm sẽ lấy mất mạng hắn.
Tên thiền tu không rõ lại lịch kia, dù còn khá trẻ nhưng thực lực thực đáng sợ.
Nhâm lão nhị gắt gao tiếp cận đối thủ, sát khí tràn ngập, thầm hạ quyết tâm, dù phải liều chết, cũng nhất định giết chết tên trước mặt!
Chưa có kẻ nào dám coi thường Nhâm gia đến thế! Từ trước tới nay chưa có ai dám động đến một ngón tay thành viên Nhâm gia!
Lại nghĩ đến tình cảnh của Nhâm Tịnh, trong lòng Nhâm lão bi phẫn vô cùng! Ba huynh đệ bọn lão, chỉ có một đứa cháu gái duy nhất, thế mà đứa cháu gái duy nhất ấy đã bị người ta giết chết!
Đáng giết!
Mấy tên này, tất cả đều đáng giết!
Thủy ý xoay tròn quanh thân, “Khúc dẫn thủy quyết” mà lão tu luyện nhiều năm vào lúc này lại mơ hồ có dấu hiệu đột phá. Nhưng Nhâm nhị lão không có nửa điểm hưng phấn, trong đầu lão chỉ có một ý niệm, chính là nhất định phải giết chết đối phương!
Đúng lúc này, chợt lão nghe thấy Nhâm lão tam ầm ầm cự bạo, hỏa diễm quay cuồng bùng lên rồi phụt tắt, ngực lão chợt đau nhói!
Lão Tam đã chết!
Nhâm lão nhị trợn mắt đến muốn rách khóe mắt ra, phát ra tiếng rít gào giống hệt dã thú!
- Đi chết đi!
Bỗng dưng, thân thể của lão cứng đờ, diễn cảm trên mặt bỗng chốc dừng lại. Cả luồng nước bao vây quanh người lão cũng đình chỉ lưu động. Từng tia từng tia chất lỏng màu đỏ như máu dần dần hiện lên xung quanh thủy thân của lão.
Tầm nhìn lão bỗng chốc mơ hồ, thanh âm bên tai cũng trở nên xa vời không nghe rõ gì nữa.
Ý thức cũng mờ mịt dần!
Những tia huyết hồng bao quanh thủy thân của lão đột nhiên phát sáng.
Ào!
Cả thủy thân của lão nhị hóa thành một đám hơi nước, từ từ bốc lên cao. Làn hơi nước từ từ tan vào không khí, tại nơi trước đó Nhâm nhị lão đứng lúc này không còn sót lại chút gì.
Vẻ hờ hững cùng trống rỗng trong đôi mắt Tông Như nhanh chóng biến mất, khẽ thở phì phò, trên khuôn mặt toát ra vẻ mệt mỏi yếu ớt. Trong lòng Tông Như hơi hơi cảm thán, chính mình vẫn quá yếu a, cái cấp độ Đạt già kim thân sơ đẳng này, suýt chút nữa không chống cự nổi. Bất quá, cái có tác dụng chính thức vẫn là nguyện lực, nếu không phải nhờ vào nguyện lực, chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn không thể làm gì nổi Nhâm nhị lão.
Sau đó, hắn nhanh chóng bay đến bên cạnh Tả Mạc, cũng không nói gì, lẳng lặng nhắm mắt điều tức.
*****
Trong chớp mắt, Nhâm gia tam lão đã bị giết mất hai, Từ Chính Uy kinh hãi đến mức sắc mặt trắng bệch.
Huyết tuyến quỷ dị kia là cái gì?
Toàn thân Từ Chính Uy ớn lạnh, may mắn vô cùng, vừa rồi lão không có giúp Nhâm gia tam lão. Nhìn thế cuộc trước mắt, Nhâm gia chính thức xong đời rồi. Tuy rằng Nhâm lão đại vẫn đang cùng vị kiếm sĩ trẻ tuổi kia giằng co, nhưng đối phương vẫn còn một người chưa hề động thủ, ai hơn ai kém, vừa nhìn là biết ngay.
Mấy tên thanh niên lợi hại này không biết từ đâu chui ra, mỗi tên thực lực đều sâu không lường được. Do bị kích thích, đầu óc Từ Chính Uy xoay chuyển nhanh chóng, Nhâm gia vẫn lạc lão vốn không có chút đồng tình thương cảm nào, vốn Nhâm gia xưa nay ngang ngược, đã đắc tội vô số người.
Cũng không biết mấy người trẻ tuổi này chỉ đi ngang qua đây hay là sẽ định cư ở nơi này, nếu định ở đây lâu dài, chỉ sợ vận mệnh Hư Linh thành không còn yên ổn như trước nữa!
Sống trong Hư Linh thành, Từ Chính Uy hiểu được, chỉ cần đừng làm rộn quá mức, Hư Linh phái chắc sẽ không quản.
Trong lòng lão hạ quyết tâm, nếu đối phương quyết định ở lại, lão tuyệt đối phải nối quan hệ hữu hảo với đối phương. Chuyện của Vân Các, lão vốn không lo lắng nhiều, theo hiểu biết của lão, nhất định chủ nhân Vân Các sẽ không biến mình thành kẻ địch của cái đám thanh niên không rõ lai lịch mà thực lực thì kinh khủng lại hung hãn thế kia.
Trong lúc Từ Chính Uy suy nghĩ, trận chiến lại phát sinh biến hóa.
Trong mắt Vi Thắng toát ra mấy phần thất vọng, nhẹ nhàng lắc đầu:
- Đáng tiếc!
Hắn nhẹ nhàng nâng tay lên, Vô không kiếm ý không chút tiếng động mạnh mẽ ngạnh chống những cây cỏ đang điên cuồng sinh trưởng kia, khiến chúng hôi phi yên diệt với tốc độ kinh người, tan biến vào hư vô.
Hư vô kiếm ý tĩnh lặng đã phá hủy chồi non xanh biếc cuối cùng.
Kiếm ý tựa như kịch độc, lan rộng theo những sợi lục đằng đang tán loạn khắp bốn phía, mỗi nơi kiếm ý đi qua, lục đằng nhanh như chớp hóa thành tro bụi, tan biến vào hư vô. Nhâm lão đại không kịp kêu lên tiếng nào, cũng không kịp làm ra bất cứ phản ứng nào, lão giống như một pho tượng điêu khắc đứng sững lại, bị kiếm ý cắn nuốt, dần hóa thành hư vô, tan biến trước mắt mọi người.
Đinh đang!
Một chiếc nhẫn rơi xuống mặt đất.
Cho dù đã dự tính trước mọi chuyện, nhưng Từ Chính Uy cũng không tránh khỏi bị khung cảnh trước mắt dọa cho khiếp sợ đến run rẩy.
Mấy tên trưởng quầy cùng hộ vệ Vân Các mặt cắt không còn hột máu, run rẩy một chỗ. Nhất là bọn hắn chứng kiến mấy tên kia còn không coi ai ra gì, lại ung dung ra tay thu thập chiến lợi phẩm, khiến bọn hắn không khỏi run rẩy.
Thần thái biểu hiện thản nhiên ung dung như thế, nếu không phải đã trải qua vô số huyết vũ tinh phong, tuyệt đối không thể làm được!
*****
Khi Thương Vị Minh tỉnh lại, phát hiện mình lông tóc một chút cũng không bị tổn thương, biểu tình trên mặt dại ra. Mà khi hắn biết Nhâm gia tam lão đã bị giết, đầu óc hắn ông lên một tiếng, lại muốn ngất đi.
Tả Mạc cũng không thừa thời gian đợi hắn tiêu hóa hết mọi chuyện, trực tiếp hỏi:
- Nhâm gia ở chỗ nào?
Chiến lợi phẩm trên người ba lão kia ít đến thương cảm, trừ bỏ ba miếng ngọc giản ra, những đồ vật khác Tả Mạc không thèm liếc mắt. Khổ khổ cực cự đánh hồi lâu như vậy, chẳng lẽ không có chút thu hoạch nào sao?
- Tại Nhâm Vân đảo.
Tâm thần bị kích động quá độ, Thương Vị Minh không kịp suy nghĩ gì, theo bản năng đáp lời. Lời vừa thốt ra khỏi miệng, hắn đột nhiên tỉnh táo, liền biến sắc mặt!
Thật là tâm ngoan thủ lạt a!
Trong lòng Từ Chính Uy cũng âm thầm trầm trọng, bất quá lão cũng không kinh ngạc như Thương Vị Minh. Với những cuộc chiến sinh tử như thế này, kết quả đều là như vậy.
- Nhâm Vân đảo sao?
Tả Mạc hai mắt tỏa sáng, vội vàng hỏi:
- Có lớn không?
- Rộng hơn bốn vạn mẫu, xấp xỉ năm vạn mẫu, là Trung đảo lớn nhất gần đây!
Thương Vị Minh vội vàng nói tiếp:
- Nhâm Vân đảo cũng có địa vị khá cao, vì mấy năm nay trên đảo sản xuất ra tơ tằm Lưu Vân, loại tơ tằm này vốn nổi danh khắp vùng.
Nước miếng Tả Mạc chảy tong tong!
Hơn bốn vạn mẫu, kia chẳng phải là tương đương với hơn bốn vạn khỏa tam phẩm tinh thạch sao!
Trong khi bọn hắn lại đang cần nơi để trú chân, Tả Mạc lập tức kích động vô cùng!
- Đi xem một chút! Ta định ngay bây giờ đến đó nhìn một cái!
*****
Nhâm Vân đảo cách nơi này hai giờ phi hành. Tả Mạc dứt khoát mang Hắc Quy hào tới, cùng hướng Nhâm Vân đảo bay đi.
Khi bay đến Nhâm Vân đảo, phát hiện Vân đảo này không giống những vân đảo khác đã gặp. Trên bầu trời Nhâm Vân đảo hiện lên rất nhiều đám mây, những đám mây đó cơ hồ bao trùm toàn bộ hòn đảo, do đó tình hình phía dưới Nhâm Vân đảo thế nào, căn bản không ai nhìn thấy.
Tả Mạc cảm thấy thú vị, liền muốn tới gần xem thế nào.
Nhưng vừa tới gần, những đám mây hình tròn bỗng nhiên rung lên như hoảng sợ, rồi rung chuyển kịch liệt. Trong chớp mắt, những đám mây tròn tròn vừa rồi còn trắng như tuyết, giờ đây lại đen kịt như màn đêm!
Xoẹt xoẹt!
Trong tầng mây đen thẫm, điện xà uốn lượn xẹt qua xẹt lại, thỉnh thoảng lại lóe lên quang mang chói mắt. Tiếng sấm chớp phía sâu trong tầng mây thỉnh thoảng lại nặng nề vang lên.
Tả Mạc giật mình, vội vàng phát động Minh hư dực, vụt biến mất khỏi chỗ đang đứng.
Ầm!
Một đạo thiên lôi to cỡ miệng chén đánh trúng chỗ hắn vừa đứng, chiếu sáng khuôn mặt trắng nhợt của hắn.
Nếu bị tia chớp khủng kia đánh trúng, cái mạng nhỏ của hắn tuyệt đối không còn.
Trong nhất thời, sắc mặt mọi người đều ngưng trọng, đến cả Công Tôn Sai cũng có chút khó coi. Công kích một tòa Vân đảo to lớn như vậy, cũng phải trả một cái giá thật lớn.
Thương Vị Minh vội vàng nhắc nhở:
- Lão bản, dùng ngọc bài!
Tìm được đường sống trong tay ba anh em Nhậm gia, hắn cảm kích Tả Mạc vô cùng. Hắn cũng biết rõ, nếu thực sự rơi vào tay Nhâm Tịnh, hắn tuyệt đối sẽ bị hành hạ sống không bằng chết. Trong lòng tràn ngập cảm kích, hắn càng muốn tỏ ra tận tâm tận lực.
- Dùng ngọc bài!
Tả Mạc sửng sốt, lại nhớ ra trong những vật mình vơ vét được trên người ba lão già kia, đích xác có mấy khối ngọc bài, vội vàng lấy ra.
Chỉ thấy phía trước ngọc bài khắc một đám mây, mặt sau khắc rất nhiều phù văn.
Tả Mạc dụng thần thức đảo qua ngọc bài một lượt, nhất thời hiểu rõ. Thì ra ngọc bài này vốn là vật chuyên dùng để khống chế phù trận trên Vân đảo, chỉ thấy Tả Mạc thầm vận linh lực, miệng hét lớn một tiếng:
- Mở!
Ngọc bài trong tay bỗng bắn ra một đạo quang mang, nhanh chóng nhập vào tầng mây dày đặc trên cao.
Lôi đình cuồn cuộn trong mây đen lập tức an tĩnh trở lại, mây đen lại hóa thành mây trắng, cả tầng mây ào ạt tách sáng hai bên, một thông đạo rộng lớn nhanh chóng xuất hiện trước mắt mọi người.
Tả Mạc quá đỗi vui sướng, từ từ bay xuống phía dưới, những người khác thấy thế, cũng sôi nổi bay theo.
Đoàn người Tả Mạc kéo đến, khiến cho Nhâm Vân đảo rối loạn một hồi. Bất quá sau khi Thương Vị Minh lớn tiếng tuyên bố Nhâm gia tam lão đã chết, Nhâm Vân đảo đã đổi chủ, người trên đảo lập tức an tĩnh trở lại. Tuyệt đại đa số bọn họ chỉ là người làm thuê mà thôi, giờ đây chẳng qua là đổi sang làm thuê cho ông chủ khác, nếu ông chủ này đối xử không tốt, bọn hắn cũng chỉ rời đi là xong.
- Đại nhân, sau này chúng ta sẽ sống ở đây sao?
Lôi Bằng ứng thanh hỏi.
- Sao nào? Không hài lòng à?
- Hài lòng! Rất hài lòng!
Lôi Bằng xoa xoa tay, dáng vẻ thập phần hưng phấn nói:
- Ngày nào cũng phải ở trong Hắc Quy hào, bọn tiểu nhân cũng sắp chết ngạt đến nơi! Chỗ này thực là tuyệt…
Tất cả mọi người đều vui vẻ vô cùng, bọn hắn cuối cùng cũng có chỗ đứng chân rồi!
Cái nhóm hiếu chiến điên cuồng này, thực ra lại rất khát vọng có một nơi chốn thuộc về mình, giống như là nam nhân luôn khát vọng có được nữ nhân vậy. Tiểu Sơn thành trước kia, từng khiến bọn họ lưu luyến vô cùng, sau lại phiêu bạt một đường, chém chém giết giết hồi lâu. Hiện giờ qua bao gian nan, rốt cuộc cũng có nơi chốn cho mình, bọn hắn kích động không bút nào tả xiết!
Không cần Tả Mạc phải hướng dẫn, mấy tên gia hỏa nhanh chóng chạy đi khắp nơi, vui vẻ điên cuồng.
Tả Mạc ngẩng đầu nhìn, tầng không vạn dặm, hiện lên rõ mồn một. Từ bên ngoài nhìn vào Vân đảo chỉ thấy mây mù cuồn cuộn, cái gì cũng không thấy, nhưng từ trong đảo nhìn ra bên ngoài, lại thấy rõ ràng mọi thứ, không bị che khuất chút nào.
Quả nhiên là một nơi tốt lành a!
Tả Mạc đắc ý hài lòng vô cùng!
----------oOo----------