Vô Lại quần phương phổ (Q4-Chương 3)
Quyển 4
Chương 3: Đồng sàng cộng chẩm
Dịch giả: vivax84
Biên tập: vodanh84
Hiệu đính: hoanhtuech12
Nguồn: www.***************.org
Đả tự bản quyền: http://4vn.eu
Đả tự: Classic
Quyển 4
“Ngươi làm sao biết được ta đối với người thật sự tốt chứ ?”Lãnh Sương Sương đứng trầm ngâm. Đối với cử động có phần hơi quá của Diệp Vô Ưu cũng không chút kháng cự,biểu tình bình tĩnh nói: “Ta chỉ là phụng mệnh sư phụ thôi,người là sư phụ của ta,ta tất nhiên phải nghe lời người.”
“Sư tỷ,tỷ không phải là đối với đệ rất tốt hay sao? Đệ có thể cảm nhận được mà.”Diệp Vô Ưu thì thầm vào tai nàng “Ngoài ra, đệ còn cảm thấy được rằng tỷ với sư phụ tỷ tỷ quan hệ rõ ràng không được tốt.Kỳ thật,tỷ cũng đâu phải hoàn toàn nghe theo lời sư phụ.”
“Cảm giác của đệ sai rồi”Lãnh Sương Sương đột nhiên vùng thoát ra khỏi vòng tay của Diệp Vô Ưu,lách sang một bên lạnh nhạt nói.
“Sư tỷ,tỷ không cần phải dấu đệ” Diệp Vô Ưu bước đến bên cạnh nàng. “ Đệ không biết giữa sư tỷ với sư phụ tỷ tỷ đã xảy ra sự tình gì,nhưng đệ thấy rõ giữa hai người có gì đó ngăn cách.”
“Ta là do sư phụ nuôi lớn,không có người thì hiện tại cũng không có ta”Lãnh Sương Sương trầm mặc cúi đầu chầm chậm nói.
“Nhưng mà,sư tỷ, đệ biết là tỷ không được vui”Diệp Vô Ưu nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy eo nàng, ôn nhu nói.
“Sư phụ là người làm ta phải chia lìa phụ mẫu,nhưng cũng là người nuôi ta lớn.Ngươi nói đi ta phải vui hay buồn đây?”Lãnh Sương Sương buồn bã nói.
“A..?”Diệp Vô Ưu nhất thời gây ra.. “Sư tỷ, ý tỷ là sư phụ đã giết chết cha mẹ tỷ à ?”
Lãnh Sương Sương khẽ lắc đầu: “Không phải,thôi quên đi.Ngươi đừng hỏi ta nữa,ta không muốn nhắc đến việc đó.”
“Được, đệ sẽ không hỏi nữa.Bất quá , sư tỷ sau này đệ sẽ bầu bạn với tỷ,sẽ làm tỷ được vui vẻ.”Diệp Vô Ưu kéo nàng vào lòng,khẽ hôn lên mái tóc vàng óng,nhẹ nhàng nói.
“Sư phụ nuôi dưỡng ta là vì cảm thấy có lỗi với ta.Còn ngươi đối tốt với ta có phải là vì thấy ta xinh đẹp không ?”Lãnh Sương Sương tựa vào người Diệp Vô Ưu khẽ hỏi.
Diệp Vô Ưu lặng người một lúc, đang định trả lời thì Lãnh Sương Sương đã nói tiếp : “Không được nói dối,ngươi hãy trả lời thật đi,ta không thích những kẻ dối trá.”
“Đâu nào,sư tỷ,tỷ thật sự rất hấp dẫn bất cứ nam nhân nào cũng đều yêu thích tỷ cả. Đệ đương nhiên cũng rất yêu thích tỷ.Nhưng đó không phải toàn bộ lí do.Quan trọng nhất là tỷ đối với đệ rất tốt, đệ tự nhiên cũng phải đối với tỷ thật tốt như vậy.Chẳng nhẽ khó hiểu vậy hay sao ?”Diệp Vô Ưu trả lời nàng.
“Ngươi nói đúng,nhưng bao nhiêu năm nay sư phụ đối xử vơi ta rất tốt.Ngươi nói đi,có phải là ta cũng phải đối xử tốt với người không ?”Lãnh Sương Sương buồn bã nói.: “Sư phụ có việc gì cũng đều hỏi ý kiến ta,nếu ta không thích sư phụ nhất định sẽ không làm.Lần này sư phụ nói là muốn cho ta một sư đệ, để ta không phải tĩnh mịch như trước,ta cũng đồng ý.Rồi sau đó sư phụ đưa ta đi xem mấy kẻ mà người đã lựa chọn,xem thử ta có thích ai không …”
“Nguyên lai sư phụ tỷ tỷ không phải đã chọn đệ trước rồi sao?”Diệp Vô Ưu ngây người hỏi.
“Sư phụ tìm đồ đệ cũng hơn nửa năm rồi,ngươi cũng chỉ vừa mới đến đây được một tháng,sư phụ sao có có thể chọn ngươi trước được chứ.”Lãnh Sương Sương khẽ ngửa đầu,chợt lộ một nụ cười đẹp mê hồn.
“Sư tỷ,tỷ thật là đã cười?”Diệp Vô Ưu nhãn thần nhất thời trở nên si ngốc, đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng mỉm cười,trong lòng chợt dâng nên một cảm giác ngây ngất.
“Thật à?”Lãnh Sương Sương giật mình. “Ta đã cười à ?”
“Thật đó,sư tỷ,tỷ cười thật là đẹp”Diệp Vô Ưu nhìn vẻ duyên dáng của nàng ngây ngốc nói.
“Thì ra ta vẫn còn có thể cười”Lãnh Sương Sương nói “Mấy năm nay ta còn không nhớ là phải nên cười như thế nào nữa “
“Chỉ cần trong lòn vui vẻ tự nhiên sẽ cười”Diệp Vô Ưu trong lòng dâng lên một cảm giác kì lạ.Hắn cảm thấy mấy năm nay Lãnh Sương Sương thật sự khổ sở.Dù hắn vẫn không hiểu giữa Lãnh Tâm Âm và Lãnh Sương Sương có ân oán gì,nhưng trong lòng hắn bây giờ với Lãnh Sương Sương xuất hiện một cảm giác thật đáng thương.
“Đúng rồi, sư tỷ”Diệp Vô Ưu đột nhiên nhớ đên một việc,hấp tấp nói: “Tỷ vừa nãy có nói,sự phụ thì tỷ yêu thích đệ nên mới chọn đệ làm đệ tử có phải không?”
“Cũng…cũng không phải.Chỉ là ta thấy ngươi có chút thuận mắt chút thôi”Lãnh Sương Sương lộ vẻ ngượng ngùng ,sắc mặt chợt ửng hồng.
Hiện tại Lãnh Sương Sương so với vẻ băng lạnh hằng ngày còn kiều diễm hơn gấp mấy lần.Diệp Vô Ưu tim đập liên hồi,cuối cùng không chịu được bước lại gần,rồi nhanh chóng đặt một nụ hôn lên má nàng.
“A”Lãnh Sương Sương chợt vùng mạnh đẩy hắn ra.Nhìn nàng tựa như thỏ ngọc đang hoảng sợ vậy, đột nhiên nhảy sang một bên sau đó tả thủ che lại chỗ bị hắn hôn phải ánh mắt nhìn hắn một cách kì lạ.
“Sư tỷ,sao vây?”Diệp Vô Ưu không khỏi cảm thấy có chút kì quái.Hắn không ngờ nàng lại phản ứng mạnh như vậy.Hắn trước đó ôm nàng thật lâu thì không sao,giờ chỉ có hôn nàng một chút…
“Không,không có gì.Ta thấy mệt rồi,ta phải đi ngủ trước”Lãnh Sương Sương khẽ lăc đầu,nói xong nàng rời khỏi chỗ Diệp Vô Ưu, để nguyên y phục nằm lên giường,mặt quay vào trong không nói gì.
“Vậy ta ngủ ở đâu bây giờ?”Diệp Vô Ưu khẽ kêu thầm trong lòng.Hắn thực chỉ muốn trèo lên giường nằm cùng nàng,nhưng lúc nãy Lãnh Sương Sương phản ứng kịch liệt quá,hắn cảm thấy chột dạ lên không dám manh động.
“Sư đệ, đệ qua đây”Trong khi hắn đang do dự thì nghe thanh âm của Lãnh Sương Sương truyền đến bên tai.
“A”Diệp Vô Ưu không kìm được la lên “Sư tỷ,tỷ…tỷ nói tỷ cho đệ nằm chung giường à ?”
Lãnh Sương Sương không trả lời,vẫn im lặng quay lưng về phía hắn.
“Thôi kệ,sư tỷ dù sao cũng có chút cảm tình với ta,cũng không đến nỗi đánh ta đâu.”Diệp Vô Ưu suy nghĩ một chút rồi cuối cùng cũng trèo lên giường.Mấy ngày nay,Lãnh Sương Sương không cự tuyệt những hành động thân mật của hắn.Lúc trứơc hắn không rõ nguyên nhân, đến hôm nay mới hiểu Lãnh Tâm Âm chọn hắn làm đồ đệ là do Lãnh Sương Sương.
“Hãy ômg ta” Lãnh Sương Sương chợt lên tiếng.
Diệp Vô Ưu lầnn này không còn một chút do dự, đưa tay ôm nàng từ phía sau.Một tay vòng qua cổ nàng,một tay vòng qua eo rồi từ từ kéo nàng sát lại gần.
“Để yên như vậy,không được loạn động”Lãnh Sương Sương khẽ hé đôi môi anh đào chầm chậm nói,vừa nói vừa tựa hẳn vào người hắn.
Im lặng một lúc rồi nàng nói, âm thanh như gợi về một thời xa xưa. “Khi ta còn nhỏ,mẫu thân thường ôm ta ngủ.Ta vẫn còn nhớ cái cảm giác đó,hiện tại ta chỉ muốn thử tìm lại cảm giác đó thôi.Ngươi có thể đáp ứng ta điều này không?Chỉ ôm ta đến sáng mai,ngoài ra không được làm gì khác”
“Được, được mà sư tỷ”Diệp Vô Ưu thuỗn mặt ra như muốn khóc. được ôm đại mỹ nhân ngủ đúng là thật sung sướng,nhưng chỉ được ôm mà lại không được làm gì thì quả thật không thoải mái chút nào,còn khổ sở nữa là khác.Nhưng dù gì hắn cũng hiểu rõ muốn có được mỹ nhân phải tạm thời cố gắng chịu đựng cái mùi hương đầy quyễn rũ này.
Được Diêp Vô đồng ý,cơ thể có chút căng thẳng của Lãnh Sương Sương trở nên mềm mại hẳn.Nàng thư thái thở nhẹ rồi từ từ nhắm mắt,một lúc sau chỉ nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng của nàng.
“Sư tỷ ơi sư tỷ,vì nàng tối nay ta phải cố chịu đựng vậy,sau này nàng phải bồi thường cho ta đó.”Diêp Vô khẽ thầm than.
Sáng sớm hôm sau năm người tiếp tục lên đường.
Kì thật chỉ có bốn người có tinh thần thật tốt,chỉ duy Diệp Vô Ưu ngáp liên tục,rõ ràng là ngủ không ngon giấc.Cái đó cũng không có gì khỏ hiểu,tên tiểu tử này tối qua đã phải chịu đựng thật khổ sở.Dù được ôm cơ thể kiều mị của Lãnh Sương Sương nhưng hắn thật không ngủ được yên.Nàng cứ lăn qua lăn lại trong lòng hắn,làm hắn mấy lần muốn đẩy nàng xuông,nhưng cuối cũng cố gắng nhẫn nhịn.
Sáng thức dậy,Lãnh Sương Sương chủ động hôn hắn.Lúc này Diệp Vô Ưu cảm thấy cố gắng của hắn thật bõ công.Hắn có thể thấy Lãnh Sương Sương tỏ ra rất hài lòng với biểu hiện của hắn tối hôm qua.
“Tiểu Lam ca ca,huynh nghĩ Diêp Vô ca ca tối qua có bị làm sao không ?Sao nhìn huynh ấy có vẻ không được khoẻ lắm.”Hàm Yên nhìn Diệp Vô Ưu đang ngáp dài trước mặt,khẽ hỏi.
“Tiểu tỷ tỷ,tỷ thật sự không biết hay giả vờ không biết?”Lam Tiểu Phong nhìn Hàm yên kì quái hỏi.
“Nói lung tung, đương nhiên là thật sự không biết”Hàm Yên bực tức trừng mắt nhìn Làm Tiểu Phong.
“Diệp ca ca tối hôm qua ngủ chung với tỷ tỷ xinh đẹp…thử nghĩ coi bọn họ có làm gì không.”Lam Tiểu Phong nhìn Diệp Vô Ưu ,mặt có vẻ hơi ghen tị.
“A,không thể nào”Hàm Yên đột nhiên kêu lên, định nói tiếp thì đã thấy Lãnh Sương Sương quay đầu lại trừng mắt nhìn.Hàm Yên thất kinh ngậm miệng lại,không dám nói thêm tiếng nào.
Đến chính ngọ,bọn họ đã đến một toà trấn khác.Trấn này so với Mâu Đơn trấn có vẻ phồn hoa hơn.
“Sư đệ, đệ đói chưa?Chung ta ăn chút gì nhé”Thấy một toà tửu lâu,Lãnh Sương Sương đình bộ, ôn nhu cất tiếng hỏi.
“Hảo”Diệp Vô Ưu trả lời một cách vô thức,hắn bây giờ rất buồn ngủ,thân trên dựa vào Lãnh Sương Sương tựa như có thể ngủ bất cứ lúc nào.
Trong mắt Lãnh Sương Sương tựa hồ như chỉ có mỗi mình Diệp Vô Ưu. Đối với ba người kia nàng căn bản không nói nửa lời.Nàng dịu Diệp Vô Ưu vào tửu lâu rồi lại tìm một bàn trống ngồi xuống.Chỉ có Hàm Yên vì sợ nàng,không dám ngồi chung nên an toạ chỗ khác.
Tửu lâu khá lớn,người cũng khá đông. Ơ đây có thể thấy đủ các kiểu ăn mặc,muôn hình màu sắc.Chỉ là bây giờ những thứ này đối với Diệp Vô Ưu chẳng có chút hứng thú.Hắn ngồi ngã vào lòng Lãnh Sương Sương nhắm mắt ngủ say sưa.
Bầu không khí tửu lâu đột nhiên có chút náo động.Nguyên nhân chính là một đôi nam nữ trẻ vừa mới bước vào.Lúc trước,Diệp Vô Ưu và Lãnh Sương Sương chình là trung tâm chú ý.nhưng khi một nam một nữ này xuất hiện thì mọi cặp mắt đều đổ dồn về phía họ.
Không có lời nào để có thể hình dung được dung mạo của nữ tử đó.Chỉ có thể nói là nàng có một vẻ đẹp không giống với nữ nhân trần thế,có lẽ chính là tiên nữ phiêu lạc nơi trần gian.Nàng chỉ đứng yên ở một góc,tránh những ánh mắt tham lam nhìn ngó.
Sở dĩ mọi người chú ý đến nàng là bời vì cách ăn mặc của nàng còn có phần kì quái.Rõ ràng ai cũng có thể nhận ra nàng là nữ,thế nhưng nàng lại mặc một bộ nho phục.Chỉ là bộ nho phục hơi lớn một chút,nhưng cũng không thể che dấu cơ thể kiều diễm của nàng.
Last edited by Classic; 15-07-2008 at 12:26 PM.
|