Nhẫn
Bần đạo có lần rảnh rá»—i, tiện đưá»ng cÅ©ng qua các thanh lâu, tá»u Ä‘iếm ở mạn Äông Anh. Chỉ thấy kẻ và o ngưá»i ra tấp náºp, mà ai nấy Ä‘á»u há»›n hở tươi cưá»i, xem chừng rất là thá»a mãn, đúng là chốn bồng lai tiên cảnh giữa nhân gian, bèn ghé mà xem thá». ÄÆ°á»£c má»™t cô nương nhan sắc tuyệt trần má»i và o phòng mà bồi tiếp. Nhìn thá», thấy phòng ốc bà y trà đơn giản, chỉ có độc má»—i chiếc giưá»ng, đủ biết nếp sống cá»§a cô nương, thá»±c là giản dị lắm. Mà trên bức tưá»ng đối diện, lại treo má»™t chữ rất to, liá»n tò mò mà há»i. Cô nương chỉ cưá»i khẽ mà rằng:
- Ấy chÃnh là chữ NHẪN.
Bèn há»i:
- Sao lại treo chữ NHẪN?
Äáp:
- Chữ NHẪN, trên là chữ ÄAO, dưới là chữ TÂM, ÄAO TÂM Ä‘á»c ngược lại thì thà nh ÄÂM TAO, ấy chÃnh là cái nghá» má»n cá»§a tiện thiếp váºy.
Quả là cách kiến giải vô cùng má»›i mẻ. Bần đạo nghe qua mà kÃnh phục vô cùng. Thế má»›i biết, bể há»c mênh mông, mà nÆ¡i chốn thanh lâu, nhân tà i thá»±c nhiá»u lắm lắm.
Từ hôm ấy, bụng cÅ©ng lấy là m thÃch mà thưá»ng xuyên ghé lại thăm. Song suốt mấy tháng ròng, tuyệt cÅ©ng chẳng há»c thêm được chữ nà o. Mà sức khá»e cÅ©ng giảm Ä‘i nhiá»u lắm!
|