Kiếp thứ ba
Khi còn là cá, nàng đã nguyện mình có thể trở thành chim bay trên trời. Vì thế kiếp này nàng là một con chim.
Còn hắn ? Kiếp này hắn lại hóa thành một con bọ nhỏ.
Lần này lại đến nàng tìm đến Thần. Thần nói với nàng : Đã là kiếp cuối cùng mối nhân duyên này của các con, là cơ hội cuối cùng. Qua hết kiếp này, cả hai sẽ mãi mãi quên hết về nhau, để rồi chỉ như người xa lạ.
Một lần nữa, Thần lại thấy nước mắt chảy ngược vào lòng của nàng, Thần mềm lòng bèn nói với nàng : « Trong kiếp thứ ba này của hắn, con sẽ gặp nguy hiểm, đến lúc đó hắn sẽ mặc áo giáp vàng cứu con từ trong biển lửa, để rồi sau đó trả cho con một giọt nước mắt. »
Gió đã đem cuộc nói chuyện của nàng và Thần đến thầm thì bên tai hắn.
Hắn cười.
Vì hắn biết cuối cùng cũng có thể gặp nàng trong kiếp thứ ba này. Và những lời yêu ấy, giọt nước mắt ấy hắn có thể trao cho nàng rồi.
Kiếp này, bọn họ vẫn không ngừng tìm nhau.
Phải rồi trái, đông sang tây, họ không ngừng tìm nhau.
Không chỉ một lần, họ bay qua cùng một khoảng trời, chỉ là không cùng thời gian.
Không chỉ một lần, họ sắp gặp được nhau, lại đột ngột đổi hướng ngược lại, để rồi bỏ qua nhau.
Họ cứ mải tìm nhau, vô số lần đi qua những tuyến đường mà người kia đã đi qua, bọn họ đã vô số lần sắp gặp nhau nhưng lại bỏ qua.
Có lẽ, bầu trời này thật sự quá rộng, quá lớn.
Một ngày mùa đông, gió thầm thì với hắn, nàng đang hướng về hắn mà bay đến, và nàng bảo hắn hãy chờ đợi nàng đến.
Hắn mừng như điên, lại lo sợ nàng sẽ chẳng nhìn thấy hắn, rồi hắn bám vào trên một gốc cây thông. Trên cây thông, hắn lại nhìn ra xung quanh. Hắn lúc này mới để ý đến ánh mặt trời, không ngờ nó lại sáng lạn và rực rỡ như thế. Hai kiếp rồi, đây là lần đầu hắn có thời gian để chú ý đến điều này.
Chợt hắn lại nhớ ra một việc hết sức quan trọng khác là : hắn sắp chết.
Vì chẳng có con bọ nào sống sót qua nổi mùa đông khắc nghiệt.
Hắn không thể đợi được nàng.
Hắn cảm thấy sinh mệnh của mình đang dần lụi tàn.Hắn hận, hận cuộc đời của một con bọ quá ngắn ngủi. Hận vì sao kiếp trước chim chẳng thể bơi.Và hắn hận chính bản thân mình, tại sao lại quá vô tâm chẳng nhận ra tình yêu của nàng. Để rồi hối tiếc muộn màng.
Hắn sắp chết.
Nhưng hắn không cam lòng. Vì đây là kiếp cuối cùng trong mối nhân duyên này.
Vậy còn áo giáp vàng kia, giọt nước mắt kia, chẳng lẽ Thần lại lừa dối nữa sao ?
Nàng đang dần bay đến, nhưng sinh mệnh của hắn cũng đang dần tàn lụi rất nhanh.
Nhìn thấy những điều ấy, gốc thông mà hắn đậu lên đã rơi nước mắt.
Nước mắt của gốc thông là một giọt nhựa thông, và giọt nước mắt này bọc kín hắn lại, giúp cho sinh mệnh của hắn không trôi đi, bởi vậy có thể giúp hắn giữ được chút hơi tàn. Nhưng đồng thời lại khiến hắn bất động chẳng thể làm gì được nữa.
Đã là kiếp cuối cùng, chẳng ai có thể trơ mắt nhìn bọn họ đánh mất nhau.
Nàng đã bay đến, hắn kêu lên, nhưng chẳng thành tiếng vì nhựa thông đã khô cứng lại rồi.
Giọt nhựa thông vàng lấp lánh lọt vào ánh mắt nàng, nhưng nàng không quan tâm, bởi vì trong lòng nàng chẳng có gì quan trọng hơn hắn.
Một kiếp cuối, họ đã lạc nhau như thế.
Đến cuối cùng, khi nàng cạn kiệt ngã xuống.
Mặt trời nức nở, nên khắp nơi tối tăm.
Gió nghẹn ngào khóc, bởi thế mà mưa rơi.
***
Last edited by Thương Tâm Hoa; 03-12-2011 at 12:26 PM.
|