Tả Mạc kiểm tra kinh mạch A Quỷ một lượt, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ. Sinh khí trong mắt A Quỷ lại nhiều thêm một chút, nhìn qua rốt cuộc đã giống người bình thường hơn, mà tia sáng màu tím trong cơ thể đã lớn gấp đôi so với khoảng thời gian trước.
Sức khỏe A Quỷ khả quan hơn, trong lòng Tả Mạc vô cùng vui vẻ.
Nhìn khuôn mặt A Quỷ vẫn còn đờ đẫn, Tả Mạc không hiểu sao cảm thấy lòng mơ hồ đau. Nếu không vì cứu hắn, A Quỷ cũng không trở nên đờ đẫn người không ra người, quỷ chẳng ra quỷ thế này. Tuy rằng Tả Mạc cũng không hiểu tại sao A Quỷ lại cứu mình, nhưng vô luận là tại sao, chỉ với ân tình cứu mạng này, thì Tả Mạc dù phải chết để tạ ơn hắn cũng không oán thán.
Chờ qua nửa năm nữa, sau khi tìm thấy Thủy Vân thai là có thể chữa khỏi thương thế cho A Quỷ rồi, nghĩ như vậy, Tả Mạc không khỏi vô cùng kỳ vọng vào tương lai.
Giờ đã có Quy đảo, hắn chân chính đã có một cơ nghiệp riêng thuộc về mình rồi. Chỉ cần hơn một vạn mẫu linh điền kia cũng đủ để hắn nuôi sống cả đoàn người.
Trước mắt mọi việc coi như cơ bản đã xong, việc cần làm bây giờ là làm thế nào để kinh doanh kiếm tiền, chuyện này phải tính toán cẩn thận đã. Cả đoàn người của hắn, toàn là dạng nghèo rớt mồng tơi, nào đã nắm tiền trong tay bao giờ, nên bắt cái nhóm ấy đi kinh doanh buôn bán chẳng khác nào không trâu bắt chó đi cày cả. Bất quá Tả Mạc cũng không quá lo, ca từ đầu tới giờ chính là sống sót từ trong máu tanh mưa gió, chút chuyện nhỏ này sao làm khó được ca.
Trong lòng Tả Mạc lúc này tràn ngập hoan hỉ, phấn chấn, ngây ngất.
*****
Thuần Vu Thành đến nhìn linh tuyền thêm một lần cuối, không khỏi cảm thán thốt lên:
- Linh tuyền chất lượng thật tốt a!
Nhìn linh tuyền sâu thẳm lạnh lẽo, trong lòng hắn thập phần vui sướng, chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra, đây chính là linh tuyền cấp tứ phẩm a. Đại khái là linh tuyền này nằm ở phụ cận Tuyết Tàm động, nên nước trong linh tuyền đặc biệt lạnh giá, chỉ nhúng tay vào đó một chút thôi, là đã có cảm giác cánh tay bị đông cứng rồi. Linh tuyền chất lượng tốt như vậy, Thuần Vu Thành đúng là lần đầu tiên nhìn thấy, trong lòng vui sướng cỡ nào khỏi nghĩ cũng biết.
Đây là linh tuyền thứ ba hắn đi thăm, những linh tuyền khác đều đạt cấp độ tam phẩm cả. Tuy rằng chất lượng nước của các linh tuyền có khác nhau, nhưng đều trong suốt đến tận đáy, thực sự là những linh tuyền chất lượng cực tốt. Chỉ cần là những linh tuyền chất lượng tốt một chút là đã rất thích hợp để nuôi dưỡng thủy hành linh thú (linh thú sống dưới nước), hoặc gieo trồng một ít linh thảo đặc thù nào đó, cũng rất tiện cho việc luyện đan bằng thủy luyện phương pháp, chứ chưa cần đến loại linh tuyền chất lượng cực phẩm thế này.
Nơi này vốn là động thiên phúc địa, linh tuyền đúng là không thể thiếu.
Có những linh tuyền này, hắn tin tưởng mười phần có thể nuôi dưỡng ra những linh thú cường đại. Hắn đối với việc nghiên cứu nuôi dưỡng linh thú đã sớm vượt trên những linh thú sư thông thường, có điều rất nhiều ý tưởng của hắn không thể thực hiện được do điều kiện không cho phép. Hắn cũng chưa từng nghĩ đến một ngày, hắn lại có cơ sở tốt như thế này, lúc trước hắn nghiên cứu chẳng qua là vì ham mê mà thôi.
Cho nên khi biết trên đảo có rất nhiều linh tuyền, hắn vội vàng ba chân bốn cẳng chạy đến kiểm tra.
Nhìn thấy những linh tuyền này, hắn mừng rỡ như điên!
Điều kiện trên đảo cực tốt, phẩm chất của linh tuyền vô cùng cao, vượt xa tưởng tượng của hắn, hắn thậm chí không tưởng tượng được cuối cùng cũng có ngày này!
Hắn có cảm giác mình như đang mơ!
Nếu đây thật là mơ, hắn nguyện ý vĩnh viễn không tỉnh lại a!
Thuần Vu Thành thì thào nói.
*****
- Đây là Tuyết Tàm động sao?
Cơ Thành Văn tò mò ngó đầu vào nhìn huyệt động.
- Đúng vậy thưa đại nhân.
Người trả lời là một vị quản sự, Lưu Vân tơ tằm được sản xuất ra từ Tuyết Tàm động này là nguồn thu chính trên đảo, Nhâm gia cũng tương đối coi trọng, đặc biệt mời đến một vị quản sự chuyên phụ trách quản lý Tuyết Tàm động.
Trong huyệt động tối đen như mực, bỗng một trận gió thổi ra, những người đứng trước cửa động không khỏi rét run cầm cập.
- Lạnh quá!
- Mẹ ta ơi!
- Cái chỗ quái quỷ gì vậy?
Cả đội ngũ Kim Ô doanh nhất thời ầm ĩ kinh hô, trận gió này mang theo hơi lạnh thấu xương, khiến mọi người đều có cảm giác ăn không tiêu.
Quản sự vốn đã quen, nên không chút kinh ngạc, còn giải thích cho mọi người:
- Tuyết Tàm động rất sâu, là nơi sinh sống của Tuyết tằm, cách cửa động khoảng chừng hơn hai trăm trượng. Nơi này đến đêm khuya sẽ không có ai dám đến. Còn đi tiếp đến ba trăm trượng sâu trong động, khí lạnh lên tới cực điểm, kể cả tu sĩ Ngưng Mạch kỳ đi vào, sau mười giây không ly khai, sẽ bị đóng thành băng. Mấy người thu nhặt tơ chúng ta cũng không dám vào quá sâu.
Sắc mặt mọi người cực kỳ khó coi, cả Ngưng Mạch kỳ mà sau mười hơi thở cũng đóng băng, độ băng hàn thật khủng khiếp a!
Bọn họ từ trước tới nay chuyên dụng hỏa, nơi cực hàn như vậy tực đáng ghét, liếc nhìn nhau một cái, cả đoàn ăn ý cùng rút lui.
- Gần đây có hỏa động nào không?
Đại sư Tôn Bảo hỏi.
- Có!
Quản sự vội vàng gật đầu, lão bản mới, rất nhiều chuyện cũng thay đổi theo, tỷ như vị trí quản sự của hắn, hắn cũng không muốn mất cái chức này đâu.
- Ở đâu?
Hai mắt Cát Vĩ không ngừng tỏa sáng, hỏi liên tục không ngớt.
Cái Kim Ô doanh am hiểu nhất là thuật luyện khí, cứ nhìn bọn hắn mỗi cá nhân đều sở hữu Kim Ô hỏa thì biết, nhưng hỏa động với bọn hắn cũng có trợ giúp rất lớn.
- Trước kia nơi đó vốn là nơi tu luyện của Nhâm gia lão tam, gọi là Khiết Liệt Dương động!
Quản sự trả lời.
- Mau đưa bọn ta tới đó.
Đoàn người nhanh chóng đi tới trước cửa Liệt Dương động, khác với các huyệt động khác, nhìn qua huyệt động này dường như vô cùng sạch sẽ. Trong động khẩu là một tầng nham thạch nóng chảy, hỏa nham phẩm cấp cũng không cao, chỉ đạt nhị phẩm, là một loại hỏa nham thông thường!
Trong động khẩu, không khí dường như bị nung nóng đến m\cs vặn vẹo, từng luồng sóng nhiệt từ trong động phun ra ngoài, mọi người dù ở xa nhìn lại cũng vẫn cảm thấy nhiệt khí bức nhân.
Ánh mắt tất cả đều ngời sáng lên.
Cái mà tu giả chuyên về hỏa luyện thuật thích nhất chính là hỏa, bọn hắn không sợ lửa có nhiệt độ cao, cũng không ngại lửa nhiệt độ vừa phải.
Khi thấy cảnh lửa trong động khẩu cháy hừng hực, mọi người liền biết bên trong nhất định nhiệt độ nóng chảy rất cao.
Tôn Bảo rốt cuộc cũng lộ ra bản lĩnh của kẻ lãnh đạo, hắn hiểu rõ khát vọng muốn vào trong động tu luyện của các tu giả khác, nên tạm thời cấm các thành viên Kim Ô doanh không được cậy mạnh một mình xông vào động. Dù sao Liệt Dương động cũng đã là địa bàn của bọn hắn, cũng không cần phải gấp, cơ hội ai cũng có, không nên để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng sau khi biết trên đảo chỉ có một hỏa động này thôi, cả nhóm Tôn Bảo mất hết hứng thú với các huyệt động còn lại.
Chỉ có Liệt Dương động là nơi gây được nhiều hứng thú nhất với bọn hắn.
*****
Khí thế trên đảo thì sục sôi ngất trời, trong khi bên Hư Linh thành lại cực kỳ an tĩnh.
Nhâm gia tam lão bị giết, cố nhiên có kẻ vỗ tay vui mừng, nhưng tự nhiên cũng có người bất mãn. Những tu giả từ bên ngoài đến không ngừng tăng lên, m Mâu thuẫn giữa tu giả bản địa và tu giả bên ngoài cũng càng ngày càng trở nên gay gắt, mà Nhâm gia bị giết là sự kiện lớn, khiến cho mâu thuẫn kia càng căng thẳng hơn. Nhất là các tu giả bản địa lại phát hiện ra, Hư Linh phái thế nhưng lại không phản ứng gì cả, dường như không hề quan tâm, điều này làm bọn hắn càng thêm bất mãn.
Nhâm gia tam lão dù ngang ngược cỡ nào, nhưng dù sao cũng là người trong Hư Linh thành, Nhâm gia bị giết, Hư Linh phái lại không có chút phản ứng nào, ngược lại bàng quan ngồi xem, mặc cho Nhâm Vân đảo bị người ta chiếm mất, những tu giả bản địa đều cảm thấy vô cùng tức giận.
Cũng có một số người lại ký thác hy vọng vào Vân Các, mọi người đều biết bối cảnh sau Vân Các lớn cỡ nào, lần này toàn bộ mặt tiền cửa hàng đều bị hủy, pháp bảo cũng hao tổn khá nhiều, tổn thất này thực nghiêm trọng.
Với phong cách hành sự từ trước tới nay của Vân Các, ai cũng tin tưởng Vân Các chắc chắn sẽ lên tiếng.
Với thế lực của Vân Các, Nhâm gia chỉ như con kiến mà thôi. Rất nhiều người đều nói, nếu không phải bởi vì Nhâm gia sản xuất Lưu Vân tơ tằm, các chưởng quấy Vân Các trong Hư Linh thành chỉ sợ đến liếc mắt nhìn Nhâm gia cũng không thèm. Các chưởng quỹ luôn hy vọng lấy được từ Nhâm gia thật nhiều lụa tơ tằm, đề lập công lao lớn, nào biết mình lại đắc tội với một bang phái kinh khủng như vậy, xem mạng người như cỏ rác, thiếu chút nữa thì mạng nhỏ cũng không còn!
Nếu Vân Các phản kích lại, nhất định một màn trả thù long trời lở đất sẽ xuất hiện!
Vài tên Kim đan làm sao có thể đối chiến lại Vân Các, đó chỉ là chuyện người si nói mộng thôi.
Mà một ít gia tộc bản địa cũng đang âm thầm rục rịch chuẩn bị, tòa Nhâm Vân đảo của Nhậm gia thật phi thường màu mỡ a!
Trong nhất thời, những mạch nước ngầm trong Hư Linh thành bắt đầu rung động.
*****
Đại trận trên Quy đảo là “Âm dương vân lôi trận”, là trận pháp phòng ngự tương đối xuất sắc, hơn nữa cũng thích hợp dùng trên hòn đảo lớn như Quy đảo thế này. Lúc trước Nhâm gia bố trí đại trận này đã phải tiêu phí số lượng tinh thạch cực lớn, mới thỉnh được cao nhân bày ra một bộ “Âm dương lôi vân trận” tinh xảo cỡ này.
Nhưng nhìn trong mắt kẻ thích đánh lén là Tả Mạc, cái đại trận này tính ra cũng không an toàn lắm.
Mấy gia hỏa thích đánh lén, thường có thói quen phòng bị kẻ khác đánh lén, cho nên Tả Mạc cẩn thận kiên nhẫn xem xét kỹ càng trận pháp phòng ngự trên đảo. Sắp xếp chỗ đóng quân, tuần tra khắp đảo… đều là việc của Tiểu Nương, nhưng bày trận thì chỉ có Tả Mạc mà thôi.
Trong mắt Tả Mạc, đại trận “Âm dương vân lôi trận” chỉ là loại hữu danh vô thực, miệng cọp gan sứa, nhìn thì có vẻ uy lực kinh người, nhưng nếu thực sự gặp phải cường công, rất có thể sẽ bị phá trong chớp mắt. Hơn nữa, năm đó kẻ bày trận hiển nhiên không phải là kẻ tốt lành gì, bên trong trận đặc biệt lưu lại mấy cửa ngầm, Nhâm gia không phát hiện ra, nhưng làm sao qua được hỏa nhãn kim tinh của Tả Mạc?
Tả Mạc cũng không xóa bỏ mấy cửa ngầm đó, mà xảo biện biến chúng thành mồi nhử, phù văn trên cửa ngầm toàn bộ đều bị hắn lặng lẽ sửa lại một lần. Nhìn qua thì cửa ngầm vẫn giống như trước kia, nhưng nếu đối phương thật sự tiến vào qua lối đó, thì hắc hắc…
Tả Mạc âm thầm cười vô cùng xấu xa.
Đương nhiên, như vậy còn chưa đủ, “Âm dương vân lôi trận” trong mắt Tả Mạc, nhiều nhất chỉ có thể coi là một lớp vỏ giấy hơi cứng mà thôi, còn cách xa cái mai rùa mà hắn mong ước.
Không thể để một đại trận hữu danh vô thực như vậy trên đảo được a!
Ôm ý nghĩ như vậy, Tả Mạc bắt đầu đại động thổ mộc.
Để tăng cường uy lực cho “Âm dương vân lôi trận”, Tả Mạc đem gốc Lôi Âm hạch đào trồng xuống trận tâm. Tứ phẩm lôi âm hạch đào hiện tại cũng không quá trân quý như trước kia, nhưng nó là lôi mộc trời sinh, đặt ở trận tâm có thể đề cao uy lực đại trận.
Trừ việc đó ra, toàn bộ Kim Ô doanh đang hào hứng tiến vào Liệt Dương động tu luyện cũng bị Tả Mạc bắt đi làm khổ sai.
Trong lúc nhất thời, cả hòn đảo bị Kim Ô doanh tàn sát bừa bãi, lúc thì tỏa ra hỏa liệt diễm thiêu đốt, lúc thì ánh sáng đủ màu chiếu rọi. Khiến cho các vân đảo gần đó khẩn trương vô cùng, mở ra toàn bộ trận pháp trên đảo, chỉ sợ cái lũ hung nhân kia tìm đến cửa.
Mà những tu giả trên các đảo phụ cận đó, thấy một màn kinh diễm như vậy, tất cả đều đờ người ra. Nguyên vốn trong lòng có chút xao động, nhất là mấy vị linh thực phu vốn mờ mắt vì linh điền trên đảo, nhất thời tâm tàn ý lạnh không dám vọng động gì nữa.
Trong đầu bọn hắn đang tràn ngập mong đợi cơ hội được làm việc trên đảo.
Kẻ biết nhìn hàng thì lúc nào cũng có, chỉ liếc một cái là nhận ra ngay tứ phẩm Kim Ô hỏa, tin tức truyền ra ngoài, tất cả mọi người đều hăng hái vô cùng!
---- ai da, cái này đáng giá bao nhiêu tinh thạch đây a!
Số tinh thạch đó, có lẽ cũng đủ để mua cả Hư Linh thành cũng nên. Trên đảo những người kinh doanh buôn bán đều là tu giả bản địa, những tin lá cải đó sao lại không vang vọng khắp Hư Linh thành được? Bọn hắn trước còn lo lắng đám người đó vị tất đã định cư ngụ ở đây, vị tất có thể chịu đựng được ánh nhìn chằm chằm của vô số thế lực, nhưng hiện tại bọn hắn không còn lo lắng chút gì nữa.
Thật là nhiều tinh thạch a, lão thiên của ta!
Mấy kẻ đó đúng là đại phú hào mà!
Thế gia!
Trùm cự phú!
Óc tưởng tượng hết mức của bọn họ chỉ nghĩ được mấy chữ như vậy, những suy nghĩ đó càng khiến sóng trào mãnh liệt dâng lên trong lòng bọn họ.
Lão bản, mua bọn ta đi!
Ánh mắt tất cả đều đỏ lên, giống lũ sói đang đói khát.
----------oOo----------