Tại Hư Linh thành, tất cả các thế lực lớn đều tập trung theo dõi cái nhóm thần bí không biết từ đâu đến kia, ai cũng không ngờ bọn hắn sau khi chiếm được Nhâm Vân đảo lại rúc sâu trong đó, nửa bước không ra, hiện tại, nghe nói đảo đã bị đổi tên thành Quy đảo, này danh đúng như thực a.
Mà một số kẻ đang âm thầm mai phục bên ngoài đảo đều phát hiện ra, cả Quy đảo mây mù bay lượn, bên trong thế nào bọn hắn một chút cũng không nhìn thấy, chỉ ngẫu nhiên phát hiện ra quang hoa lóe lên trên tầng mây, tựa hồ ngầm báo cho bọn hắn, trên đảo đang có biến hóa cực lớn.
Trên Quy đảo đích xác đã xảy ra biến hóa cực lớn.
Để kiến tạo chốn định cư lâu dài, Tả Mạc tuyệt không keo kiệt tiêu phí tinh thạch, cố gắng xây dựng nơi này để không thẹn với cái danh Quy đảo. Những người bên ngoài nhìn thấy quang hoa lóe lên, chính là quang hoa do Tả Mạc cải tạo đại trận phòng ngự trên đảo phát ra.
Tả Mạc sợ “Âm dương lôi vân trận” không đủ lợi hại, liền chạy đến chỗ Bồ Yêu đòi phù trận cao cấp hơn.
Các loại công pháp yếu quyết trên tay Bồ Yêu đều là chiến lợi phẩm đoạt được sau bao năm chinh chiến, trong đó tự nhiên có đủ loại phù trận. Bồ Yêu lúc đầu không quá nguyện ý, hắn đối với việc Ma Công của Tả Mạc còn lợi hại hơn cả Yêu thuật mà luôn canh cánh bên lòng, hơn nữa dạo gần đây cũng không lợi dụng được chút ưu đãi nào trên người Tả Mạc, do đó Bồ Yêu không tích cực hợp tác gì cả.
Nhưng là chuyện quan hệ đến sinh tử, Tả Mạc cũng không muốn đang ngủ bị người mò đến cửa, nên cứ bám lấy vòi vĩnh dai như đỉa đói, lại thêm tên gia hỏa chỉ sợ thiên hạ không loạn là Vệ ở bên cạnh châm chích, hai tên hợp sức kiên quyết lôi ra một bộ phù trận trong tay Bồ Yêu.
Nỗi ưu thương mất mát của Vệ đã qua, hắn lại bừng bừng khôi phục sinh cơ.
Bộ trận pháp lấy được từ Bồ Yêu là một bộ lục phẩm phù trận có tên là “Tử Ngọ thanh cương trận”, nghe nói trước kia là đại trận phòng hộ của một môn phái có tên là Thanh Phù môn.
Tả Mạc túm được phù trận này thì nước miếng chảy ra ròng ròng, đây là lục phẩm phù trận a, hắn trước kia có mơ cũng không mơ được đến thế.
Lại cẩn thận nghiên cứu, phát hiện ra trận pháp này thâm ảo khó lường vô cùng, với trình độ phù trận của hắn, thế nhưng xem mãi cũng chỉ hiểu độ ba bốn phần. Hắn nghĩ với tốc độ này, chắc phải mất một vài năm mới có thể hoàn toàn thông suốt.
Nhưng thời gian không đợi ai, bên ngoài không biết có bao nhiêu kẻ đang âm mưu rình mò Quy đảo, hắn không thể lãng phí thời gian được.
Tả Mạc thấy vậy, liền dứt khoát triệu tập toàn bộ thành viên Kim Ô doanh, phân công bọn họ tìm hiểu bộ phù trận này. Hắn chỉ nghĩ đơn giản, nếu một người không đủ khả năng tìm hiểu, không bằng cho thật nhiều người cùng nghiên cứu. Hợp lực của nhiều người chắc càng phải cường đại a!
Một chiêu này đúng là có tác dụng!
Các thành viên Kim Ô doanh đã không còn là những gia hỏa kém cỏi trước đó nữa. Tả Mạc vốn bắt buộc bọn họ nghiên cứu phù trận đã thành thói quen, phàm là những phù trận loại tốt, đều đem cho bọn hắn tìm hiểu. Nghiên cứu thật nhiều cũng khiến cho ánh mắt bọn họ cũng được mở rộng ra, lý giải với phù trận càng thêm sâu sắc.
Bọn hắn tự mình cũng hiểu, thiên tư bọn hắn vốn cũng thường thường bậc trung, không phải là loại thiên tài gì, bởi vậy càng coi trọng việc trao đổi hợp tác nghiên cứu với nhau. Chính là, bọn hắn cũng không biết, bất tri bất giác, bọn hắn đã tiến đến một trình độ mới, đó là khả năng hợp tác làm việc hơn xa các nhóm tu giả khác. Có lẽ lực lượng của từng cá nhân bọn hắn không có gì nổi bật, nhưng thông qua hợp tác trao đổi, lại trở thành một tập đoàn vô cùng am hiểu thuật luyện khí.
Tất cả mọi người cùng nhau nghiên cứu một cái phù trận, là công việc tương đối quen thuộc của Kim Ô doanh. Cho nên sau khi Tả Mạc chuyển công việc sang cho bọn họ, dưới sự chủ trì của hai vị sư phó, cả Kim Ô doanh đều tích cực xem xét “Tử Ngọ thanh cương trận”.
Đây cũng là lần đầu tiên Tả Mạc tham dự phương thức nghiên cứu đoàn thể của Kim Ô doanh.
Dưới sự thỉnh cầu của Tôn Bảo, Tả Mạc trước tiên giảng qua một lượt những hiểu biết của hắn về bộ đại trận này, chờ cho bọn hắn hiểu rõ xong, cả Kim Ô doanh lập tức sôi nổi hành động, khiến Tả Mạc hoa hết cả mắt.
“Tử Ngọ thanh cương trận” sau khi được hai vị sư phó cùng vài vị cao thủ phù trận xem xét, đã phân chia thành hàng loạt bộ phận nhỏ, mà Kim Ô doanh cũng nhanh chóng chia thành các đội ngũ phụ trách tất cả các bộ phận đó, một đám người lao vào nghiên cứu phù trận như đội quân ra sức tấn công vào kẻ thù.
Tả Mạc có cảm giác mình hình như đang nhìn thấy cả đại trận bị chém thành vô số mảnh nhỏ trước mắt!
Rất nhanh, Kim Ô doanh khiến Tả Mạc sáng mắt ra, nhìn rõ cái gì gọi là hiệu suất công tác. Ngày hôm sau, qua trao đổi trong Kim Ô doanh, những vấn đề hắn chưa hiểu được đã được giải quyết toàn bộ. Mỗi tiểu tổ đều báo cáo tiến độ của bọn hắn, cùng với đó là những vấn đề gặp phải, tiếp đó các tổ sôi nổi thảo luận tháo dỡ khó khăn, sức làm việc khiến Tả Mạc phải chấn động.
Không khí bàn luận vô cùng sôi nổi, nào là cãi nhau tới đỏ mặt tía tai, nào là vỗ bàn rầm rầm, nào là trợn mắt lườm nhau, tất cả đều biểu lộ ra thái độ hăng say, chỉ thiếu lao vào đánh nhau để bảo vệ ý tưởng của mình nữa thôi.
Ngày hôm sau cũng vẫn thế.
Ngày thứ ba cũng vẫn vậy.
Ngày thứ tư, rồi ngày thứ năm…
Đến ngày thứ năm, toàn bộ vấn đề về “Tử Ngọ thanh cương trận” đều được giải quyết triệt để.
Công tác nghiên cứu phù trận cấp độ lục phẩm của Kim Ô doanh thật khiến Tả Mạc rung động vô cùng, sang đến ngày thứ năm, bọn hắn hưng trí bừng bừng bắt đầu thảo luận về “Tử Ngọ thanh cương trận” có bao nhiêu cách biến hóa…
Nguyên lai hắn lại có đội ngũ thủ hạ bưu hãn như thế a!
Tinh thần Tả Mạc được một phen kích động sôi sục!
Ngoài ngày đầu tiên làm công tác giới thiệu ra, những ngày sau đó, Tả Mạc trở thành người chỉ biết nghe mà không nói nổi câu nào. “Tử Ngọ thanh cương trận” đã được tìm hiểu thấu đáo, một lần nữa sửa sang rồi lưu vào ngọc giản với chú giải lên đến hai mươi vạn chữ.
Nhận được ngọc giản, Tả Mạc lần lượt xem kỹ phần chú giải hai mươi vạn chữ, phát hiện những cái gọi là thâm ảo khó lường trong “Tử Ngọ thanh cương trận” đều được giải thích cặn kẽ, dễ hiểu vô cùng. Chú thích hai mươi vạn chữ, cơ hồ đã giải thích nhất thanh nhị sở từng phù văn trên “Tử Ngọ thanh cương trận”.
Cho tới giờ, Tả Mạc vốn cũng không để mắt nhiều lắm đến Kim Ô doanh, thông thường hắn cũng chỉ vài lần đem phù trận mang qua, hoặc là cần luyện chế cái gì mới đến gặp! Nên đến giờ hắn kinh ngạc vạn lần, không nghĩ tới Kim Ô doanh đã cường hãn tới mức này!
Đúng là không thể tưởng tượng được!
Tả Mạc bị chấn kinh đến mức, hồi lâu sau cũng không tỉnh táo lại được.
Trong trạng thái kinh ngạc mãnh liệt, Tả Mạc bắt đầu bày trận. Phù văn trên “Tử Ngọ thanh cương trận” hết sức phức tạp, nhưng với người có thiên phú về phù trận như Tả Mạc mà nói, những phù văn đó không phải là vấn đề gì lớn.
Chướng ngại lớn nhất của hắn lúc này chính là, trận pháp này cần có Tử Ngọ thanh cương đinh!
Tử Ngọ thanh cương đinh là sát khí trọng yếu của cả “Tử Ngọ thanh cương trận”, một nửa ngọc giản là để giải thích cách luyện chế Tử Ngọ thanh cương đinh. Tài liệu dùng để luyện chế thanh cương đinh phải là kim loại cao giai, không được thấp hơn tứ phẩm, cứng rắn sắc bén là yêu cầu quan trọng nhất. Sau đó phải dụng bí pháp, đặt thanh cương vào trong đó để luyện chế, sau khi thanh cương đinh thành hình sẽ có uy lực lớn vô cùng.
Tài liệu với Tả Mạc mà nói hoàn toàn không phải là vấn đề, trên tay hắn là Kim lưu sa cực kỳ quý hiếm.
Vấn đề lớn nhất hiện tại là Thanh cương, hắn không có thanh cương a. Thanh cương là một loại vân vụ kỳ lạ nhất thiên địa, thuộc tính thủy, sắc xanh, cấp độ ngũ phẩm, thập phần quý hiếm.
Tả Mạc trợn tròn mắt, mình đi nơi nào để tìm thanh cương a!
Về cơ bản đại trận đã bố trí xong, chỉ còn thiếu một trăm lẻ tám thanh Tử Ngọ thanh cương đinh nữa thôi. Luyện chế xong Tử Ngọ thanh cương đinh, áp vào trong trận là cả đại trận coi như đã hoàn thành.
Tử Ngọ thanh cương trận hoàn thành nghe nói có thể ngăn cản sự công kích của tu giả Nguyên Anh kỳ, còn Kim Đan kỳ chắc chắn là không phá nổi.
Đương nhiên, nghĩ đến việc mỗi môn phái đều tự khen bí pháp của mình, Tả Mạc cũng không chờ mong quá nhiều vào hiệu quả của Tử Ngọ thanh cương trận. Nguyên Anh kỳ tròn méo ra sao hắn không biết, bất quá coi như Nguyên Anh có phá được đại trận thì sao, vậy cũng đủ an toàn rồi.
Không có Thanh cương, Tả Mạc buộc phải dừng việc bố trí đại trận lại.
Vừa đúng lúc này, Tạ Sơn bỗng nhiên chạy lại báo cáo:
- Đại nhân, lão Từ lần trước gặp tại Vân Các đến đây xin cầu kiến, còn dẫn theo một người nữa.
Từ lão đầu sao? Tả Mạc nhớ lại tình hình hôm đó, Từ lão thật ra luôn khách khí từ đầu tới cuối, thậm chí còn không ra tay giúp mấy lão Nhâm gia. Nghĩ một lúc, hắn liền phi thân vọt lên thiên không bay ra ngoài.
Ra ngoài trận quả nhiên thấy Từ lão đầu và một vị nam tử trẻ tuổi đứng bên cạnh, người đó vận thanh sam, dáng vẻ thập phần ngọc thụ lâm phong.
- Từ tiên sinh quang lâm tệ đảo, hoan nghênh! Hoan nghênh!
Tả Mạc mỉm cười, chắp tay nói, lộ vẻ hòa nhã vô cùng.
Từ Chính Uy đang lo lắng biết đâu đối phương lại kiêu ngạo tự cao tự đại, nhìn thấy cảnh này nhất thời tảng đá trong lòng cũng rơi xuống, khuôn mặt không tự chủ được cũng hớn hở tươi cười:
- Ngày đó vừa nhìn thấy Tả lão bản, lão hủ đã biết lão bản bất phàm, nay lại càng rõ, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên a! Xin giới thiệu với Tả lão bản, vị này là thiếu chủ Vân Các, tiểu Liêu tiên sinh!
Chỉ thấy vị nam tử trẻ tuổi kia chắp tay hành lễ, ngữ khí tràn ngập khiêm cung:
- Tại hạ đến đây là để xin lỗi Tạ lão bản, thật là không phải, lần trước nhân viên cửa hàng đã mạo phạm đến quý đảo, xin Tạ lão bản đại nhân đại lượng, thông cảm tha cho sự ngu muội của bọn chúng.
Dứt lời liền vươn tay ra, trên tay hắn là hơn mười kiện Ngọc Như Ý, nói tiếp:
- Đây là ngũ phẩm Như ý, là một chút tâm ý của tại hạ, xin Tạ lão bản vui lòng nhận cho.
Tả Mạc thâp phần lưu loát, đưa tay tiếp nhận Ngọc Như ý, tiếp đó ung dung nói:
- Liêu lão bản khách khí quá, xin mời, mời vào đảo chúng tôi ngồi một lát!
Dứt lời liền dẫn hai người tiến vào đảo.
Liêu lão bản cùng Từ Chính Uy thấy không khí sôi nổi ngất trời trên đảo, tuy rằng trên mặt bảo trì trấn định, nhưng trong lòng không khỏi hít một hơi khí lạnh. Kiếm quang trên đảo xẹt tới xẹt lui, chỉ sợ người đông không dưới vài ngàn, mà các đảo xung quanh lại không hề biết đến sự xuất hiện của số kiếm tu này.
Hai người kinh ngạc đều cho rằng nhờ thủ đoạn thâm sâu khó lường của Tả Mạc mà ra, bọn họ nào biết, Hắc quy hào đen đúa xấu xí trước mắt, thực ra lại là một con thuyền vàng ròng khổng lồ.
Liêu Kỳ Xương dù sao vẫn bảo trì bình tĩnh, nhưng Từ Chính Uy thì đã sợ hãi như bão nổi trong lòng! Lão trước kia đã từng tới Nhâm Vân đảo, tình hình trên đảo năm đó, lão đại khái cũng có ấn tượng ít nhiều. Nhưng khung cảnh trước mắt lão đã thay đổi hoàn toàn, Quy đảo khiến cho lão nhìn không thấu, nửa điểm dấu vết còn lại của Nhâm gia cũng không còn.
Nếu nói ấn tượng sâu sắc nhất của lão với nơi này là gì, thì chỉ là hai chữ: sâm nghiêm.
Trên bầu trời các kiếm tu bay qua bay lại, đương nhiên, điều này cũng không quá kỳ quái. Có điều là các kiếm tu đó, luôn phi hành thành đội ngũ chỉnh tề, giống như những lưỡi đao lạnh lẽo phóng qua bầu trời, mang lại cảm giác kinh hồn táng đảm, đối với lão mà nói, tuyệt đối không phải là loại đãi ngộ sung sướng gì.
Mà cách đó không xa là một điểm đóng quân, mờ hồ có thể thấy vụ khí hắc sắc bốc lên, sát khí nồng đậm tỏa ra, dù lão đứng từ xa vẫn có thể cảm nhận được.
Phi hành ngắn ngủi năm dặm đường, thần sắc Từ Chính Uy biến ảo không ngừng, mà Liêu Kỳ Xương lại trấn định hơn nhiều, bất quá nhìn vào sâu trong ánh mắt ngưng trọng của hắn mới thấy, trong lòng hắn cũng cực kỳ rung động.
Ánh mắt của hắn càng sắc sảo hơn Từ Chính Uy, nên nhìn ra càng nhiều hơn, hắn là thiếu chủ Vân Các, bảo vật đã gặp qua vô số, ít ra là cũng hơn người thường rất nhiều. Nhưng đến đây hắn vẫn phải kinh ngạc, đầu tiên, hắn bị gốc Lôi Âm hạch đào hấp dẫn, Lôi Âm hạch đào bất quá chỉ là tứ phẩm, nhưng lại thập phần quý hiếm, mà gốc Lôi Âm hạch đào này đã thành thục, trên cành đã kết trái, lôi cương lực tỏa ra nồng đậm, thật khiến người ta phải tấm tắc khen ngợi.
Có Lôi Âm hạch đào vốn không phải là chuyện lạ gì, nhưng có cả cây Lôi Âm hạch đào thì lại là chuyện khác.
Đám người kia rốt cuộc có lai lịch gì?
Liêu Kỳ Xương trong lòng âm thầm nghĩ ngợi, vừa mừng vừa sợ.
----------oOo----------