-Cậu sao vậy? – Tuyết Dung đưa mắt nhìn qua.
-khục…khục…không có gì…khục khục… - “bạch tạng” cố nuốt trôi mấy cơn ho, đáp lại.
Đây đúng là tình huống dở khóc dở cười mà Hắc Vân chẳng thể lường trước, cứ tưởng nhờ được mấy thằng em đi mua giúp thì đỡ phải xấu hổ. Nhưng gã làm sao biết được mấy tên đàn em kia toàn một lũ dê đực, đã không làm thì thôi mà làm là tới bến, cứ bộ nào trông gợi dục nhất là chúng chọn, đủ các loại màu mè, hình thức. Giờ đây, so ra với việc đi mua thì Hắc Vân còn cảm thấy xấu hổ gấp tỉ lần, mua đồ lưới cho mĩ nhân? Chắc chắn nàng đang nghĩ gã hẳn phải có ý đồ đen tối gì đây.
Chẳng biết phải trả lời thế nào, suy nghĩ mãi Hắc Vân mới bịa ra được một lí do có phần xác thực.
- …Tôi cũng rất ngại đi mua đồ của con gái…thành thử… à umh…toàn nhờ chủ cửa hàng chọn hộ…thành ra… - Vừa giải thích “bạch tạng” vừa gãi đầu gãi tai, gương mặt ái ngại không thôi.
-Chẳng sao cả! Tôi hỏi vậy thôi, dù sao cũng chỉ là đồ mặc bên trong, nó thế nào cũng không mấy quan trọng! – nói đoạn mĩ nhân liền mỉm cười xã giao với đối phương.
Thấy Tuyết Dung không để ý tới sự vụ, cũng chỉ là hỏi qua loa thì Hắc Vân thở phào nhẹ nhõm, dù sao trong cái rủi cũng có cái may. Chợt nhớ ra còn chưa hề biết tên người con gái kia là gì, thân thế ra sao.
-Từ hôm qua tới giờ quên mất chưa giới thiệu tên cho cô biết. Tôi tên là Vân, tên đầy đủ là Hắc Vân, 23 tuổi. – gã dùng việc giới thiệu bản thân để đối phương tự nói về mình.
Quả nhiên, khi nghe thấy gã thanh niên giới thiệu tên tuổi thì mĩ nhân cũng chẳng ngại ngần gì mà không tự bạch.
-Còn tôi là Tôn Thị Tuyết Dung, 25 tuổi, cám ơn cậu vì tối qua đã cứu tôi khỏi đám côn đồ…mà sao lúc đó cậu lại cứu tôi? – mĩ nhân khẽ chau mày, đôi môi nở nụ cười nhạt.
Một đôi mắt trong vắt, với hai hàng lông mi cong vút, đôi mắt này có thể hạ gục bất kì người đàn ông nào. Đôi môi chỉ là đang cười mỉm, nhưng sức hút của nó thì không phải bàn cãi. Tuyết Dung trông rất cứng rắn, kiên định, điều này vô tình lại tôn vẻ đẹp của nàng lên thêm một tầng nữa. Hắc Vân cũng chỉ là một thằng đàn ông bằng xương bằng thịt, mị lực trước mắt, gã nhất thởi không thể chống đỡ.
Thấy đối phương chỉ chết lặng mà nhìn xoáy vào mình, mĩ nhân không khỏi cảm thấy khó hiểu. Trước đây nàng là đại tỉ của một bang xã hội đen, tất cả những tên đàn em dưới quyền khi gặp nàng thì nhất nhất chỉ biết cúi mặt nhìn xuống, thành thử cảm giác bị nhìn chằm chằm thế này giờ Tuyết Dung mới gặp qua.
-Sao cậu cứ đơ mặt ra vậy? Mặt tôi có gì đáng nhìn lắm sao? – mĩ nhân cất giọng khó hiểu.
Bị đối phương đánh động, Hắc Vân mới giật mình tỉnh mộng, ái ngại nhìn bốn xung quanh phòng.
-À không…chỉ là tôi đang cố nhớ lại xem….sao tối qua lại cứu cô mà thôi! - “Bạch tạng” chống chế, mong đối phương không nhận ra dâm ý của mình.
-Vậy đã nghĩ ra chưa? – mĩ nhân nhẹ nhàng hỏi.
-À…rồi…bởi tôi thấy cô bị thương nặng, nếu không cứu chỉ e sẽ có án mạng xảy ra. Ai gặp trường hợp này, chắc cũng xử lí giống tôi thôi! – “bạch tạng” khiêm tốn giải thích.
-Tôi không nghĩ đơn giản như vậy! Nếu gặp phải một đám côn đồ như tối qua, tôi dám chắc 10 người thì 9 người sợ tới run bắn chân tay, mặt mày tái mét. Bị chúng hỏi, khéo còn chỉ tận nơi tôi đang nấp chứ đừng nói gì là cứu. Nhưng hôm qua trông cách ứng xử của cậu, thì có vẻ như cậu không hề có chút gì sợ hãi, hơn nữa còn nhanh trí nghĩ ra cách đánh lạc hướng bọn chúng. Một người đối mặt với hơn ba mươi gã côn đồ, tay lăm lăm hung khí mà vẫn bình tĩnh lạ lùng, thực là làm tôi có chút hoài nghi…liệu cậu có phải là đồng đảng của lão Đỗ Phản hay không? – Giọng nói của Tuyết Dung lạnh lẽo lạ thường, gương mặt cũng đanh lại.
Thực ra từ tối qua tới giờ nàng đã thắc mắc mãi về vấn đề này, việc một tên thanh niên không ngại nguy hiểm mà cứu người cũng thật là có chỗ lạ thường. Thời buổi bây giờ làm gì còn người tốt như vậy? Tuyết Dung vốn là người cầm đầu của bang Mèo Lửa, từ nhỏ đã sống trong sự đấu đá, thủ đoạn của thế giới xã hội đen, cứ tưởng rằng mình đã thấu hết mọi sự gian trá, đề phòng đủ các đường. Nhưng tới phút cuối vẫn không thể ngờ được chính cánh tay đắc lực của cha mình năm xưa lại là kẻ vong ơn bội nghĩa, dám lật đổ nàng. Cũng bởi vì chuyện này, thành ra Tuyết Dung trở nên cực kì đề phòng với bất cứ ai, biết đâu được gã thanh niên kia cũng là một mắt xích nào đó của lão cáo già Đỗ Phản, nhằm dẫn mình vào một cái bẫy khác cũng không biết chừng. Hơn nữa qua đánh giá chủ quan, gã thanh niên này trông như một tên công tử bột, chưa từng nếm trải sự đời, thử hỏi làm sao có gan cứu người cho được, càng nghĩ càng thấy việc này có nhiều điểm nghi vấn.
Thấy đôi mắt của mĩ nhân thay đổi, như thể coi gã là thù địch, thì trong lòng có chút khó hiểu. Các dây thần kinh trên não bộ của Hắc Vân tức tốc hoạt động hết công suất, đánh giá lại vấn đề đang diễn ra.
Cách diễn giải của Tuyết Dung khá logic và hợp lí, giọng nói thì có phần dò xét, nghi ngờ, vừa rồi nàng còn nhắc tới cái tên Đỗ Phản, xem chừng chính là tên cầm đầu đám hung đồ hôm qua, hoặc giả cũng có thể là một nhân vật khác đứng sau giật dây toàn bộ sự việc. Hơn nữa xem xét cung cách nói năng thì người con gái này chắc chắn phải từng là một bậc đàn anh, đàn chị. Cử chỉ lại hết sức phóng khoáng không chút câu nệ, nếu không phải giữ một chức vị to lớn trong một băng đảng hay tổ chức thì chẳng thể có cử chỉ “thoải mái” như vậy. Nàng ta còn có khả năng chịu đau hơn cả cánh đàn ông, sức lực còn vượt trội, lại còn bình phục rất nhanh, nếu mĩ nhân kia không phải là một cao thủ hạng nhất thì mình bé bằng con kiến.
Từng là đàn chị, lại giữ chức vụ trong một băng đảng hay tổ chức, mà còn là nhất đẳng cao thủ, từ những dữ liệu vừa phân tích được thì tạm đưa ra một suy luận là người con gái này bị vướng vào một cuộc thanh toán giữa các băng đảng. Còn nàng chắc hẳn phải là một người có vai vế trong giới xã hội đen, hay bang hội nào đó. Về lai lịch tạm kết luận như vậy, còn về phần mĩ nhân nghi ngờ mình là đồng đảng của địch thủ cũng không phải không có lí do, một phần vì đề phòng, hơn nữa nhìn vào bề ngoài của mình nàng ta không nghi ngờ mới lạ. Nếu bây giờ cứ nhất mực phân bua biện minh, giải thích thì chỉ càng làm cho đối phương thêm hiểu lầm, nghi ngờ, mà thậm chí ra tay ngay cũng không biết chừng. Tốt nhất là dĩ độc trị độc, dùng câu hỏi để trả lời câu hỏi.
Khi đã suy xét cặn kẽ, Hắc Vân mới bình thản hỏi lại, gương mặt không chút giao động.
-Vậy nếu đã nghi ngờ tại sao cô còn đi theo tôi? – “bạch tạng” nhún vai.
Cứ tưởng đối phương phải ra sức giải thích, phân trần, nhưng lại bị đặt câu hỏi ngược lại thì Tuyết Dung có chút bất ngờ. Thực ra lúc đó nàng cũng chưa nghĩ nhiều được như thế, mà dù có nghĩ tới thì cũng chỉ còn duy nhất một con đường để sống, nếu không đi chẳng lẽ lại chờ chết?
-Câu hỏi này là phủ nhận hay thừa nhận ? – Tuyết Dung tiếp tục đặt câu hỏi, đôi mắt lạnh lẽo dò xét từng cử chỉ của đối phương, trong đầu không khỏi suy nghĩ về câu hỏi của gã.
-Tôi không phủ nhận cũng không thừa nhận, tốt nhất là nên để cô tự nhận ra tôi là bạn hay thù. Một khi đã không tin thì ngàn lời giải thích cũng chẳng có giá trị, còn nếu đã tin tưởng thì vạn câu nói xấu cũng vô tác dụng. – Hắc Vân mỉm cười vui vẻ, vắt một tay lên thành salon.
Gã thanh niên này phỏng chừng không hề có chút giao động khi mình trực tiếp đề cập tới vấn đề, ánh mắt rất tự tin, giọng điệu lại lí lẽ vô cùng. Thiết nghĩ nếu lão Đỗ Phản đó muốn giành lấy ngôi vị đại ca, thì việc hắn cần làm đầu tiên phải là giết mình, chỉ như vậy thì cái ghế của lão mới chắc chắn, chẳng tội gì mà lão ta còn phải bày ra trò mèo để mình trốn thoát. Có lẽ mình có phần đa nghi thái quá rồi, nhưng một kẻ có lá gan hùm, không sợ nguy hiểm, chắc hẳn thân thế của gã cũng không bình thường. Tốt nhất cứ dần dần dò xét, đề phòng, không nên quá tin tưởng.
Đôi mắt đánh giá của cựu đại tỉ cũng chẳng kém gì Hắc Vân, tạm thời nàng cũng phần nào biết được gã thanh niên cứu mình không phải là đồng đảng của lão cáo già họ Đỗ.
-Có lẽ tôi đã quá đa nghi rồi, chẳng thể nào có chuyện người cứu tôi lại là tay chân của lão Đỗ Phản được! Mong cậu đừng vì chuyện này mà giận. – Tuyết Dung cất giọng đầy vẻ oai nghiên, kiên định của bậc đàn chị.
“Nói chuyện thẳng thắn, không vòng vo, câu nệ, cô nàng này thật là có tính cách của kẻ từng nắm quyền lực trong tay.” – Hắc Vân càng lúc càng tin chắc vào những lập luận của bản thân.
-Ha ha ha ha… - Tự nhiên “bạch tạng” cười lên một cách sảng khoái.
-Sao cậu lại cười? – mĩ nhân bỏ hai chân khỏi mặt bàn, hai tay tựa lên đùi, chân mày hơi co lại.
-Nghi ngờ thì trực tiếp hỏi không chút kiêng nể, sau khi thấy mình sai thì lập tức xin lỗi chẳng hề chần chừ. Càng lúc tôi càng thấy tính cách của cô giống một người đàn ông hơn là người phụ nữ đấy…ha ha ha…rất thú vị…ha ha ha…
-Tôi sẽ coi như đây là một lời khen ngợi… - Thấy đối phương cũng phóng khoáng không kém, chẳng bận tâm tới việc bị hiểu lầm thì Tuyết Dung vui vẻ đáp.
-Vậy tôi có được phép hỏi cô một số chuyện không? – “bạch tạng” híp mắt nhìn mĩ nhân.
-Cậu muốn hỏi vì sao tôi lại bị truy sát phải không? – nàng đưa tay vén mái tóc của mình qua một bên.
Với câu đáp lại này, có thể tuyệt đối hiểu rằng cựu đại tỉ có lối tư duy sắc bén chẳng kém ai, có lẽ bộ não của nàng tỉ lệ thuận với vòng ngực của mình. Hắc Vân không trả lời, chỉ cất lời khen ngợi.
-Lần đầu tôi gặp người con gái thông minh như cô đấy!