bố mình thường nói nếu có ăn xin vào nhà xin tiền hay gạo thì chỉ cho trẻ con và người già thôi chứ không cho những người mà thấy họ có khả năng tự kiếm ăn được.Người già và trẻ con thì họ không có sức khỏe mình cho họ thì cảm thấy giúp đỡ họ một chút cũng không có gì nhưng có lần một người con trai hơn 20 tuổi vóc dáng to cao xách bị vào cổng thì mình nhìn thấy là mình không ra mở cổng luôn vì mình biết họ ăn xin theo cách gọi là nghề chứ không phải vì họ không thể làm gì hơn .
đọc câu chuyện trên mình thấy rằng việc báo nói hai mẹ con lợi dụng việc đó để bán vé số thì mình chả hiểu họ nghĩ gì nữa
năm trước ở nhờ ngoài nhà chồng của dì để đi học cho gần trường hơn nên mình cũng gặp một người có con bị tàn tật như vậy ở trong làng và đứa bé suốt ngày chỉ ngồi xe lăn mắt nhìn nghiêng đầu lệch một phía ngày nào đi học về cũng gặp mà thấy thật là thương.Bà mẹ đứa bé thì cũng chỉ ngồi bán thịt lợn ở chợ như bao người khác để kiếm tiền nuôi con .Người trong làng cũng biết hoàn cảnh nên cũng hay mua hàng giúp bà ấy coi như là một cách giúp đỡ ,nhìn bà ấy đã hơn 40 mà đứa bé thì ngơ nghệch thế không biết khi bà ấy không thể tự kiếm tiền nuôi con thì sẽ như thế nào
nhìn vào đứa trẻ và nghị lực của người phụ nữ mà mình thấy họ thật đáng kính biết bao