Hương Tràm
Chiều nay con nước mênh mông
Có người đứng đợi bến sông ngày nào
Tiếc thời thơ ấu qua mau
Giờ đây xa cách nao nao cõi lòng
Em đi bỏ lại dòng sông
Bỏ con nước lớn bỏ đồng ruộng xanh
Hương tràm giữ chỉ riêng anh
Mùi hương ngày ấy em đành nở quên
Xuồng con một chiếc lênh đênh
Giữa mùa nước lũ gọi tên một người
Hoa tràm nở rộ tháng mười
Ong về lấy mật cho đời vị ngon
Em đi anh vẩn mỏi mòn
Đợi hoa tràm nở trên con sông buồn...
Một mình một chiếc xuồng con
Lênh đênh ngày tháng trên con sông buồn
Mùa xuân thơ thẩn đầu nguồn
Hái bông hoa súng thoáng buồn vu vơ
Từ khi đánh mất ước mơ
Cũng là từ ấy lời thơ ngậm ngùi
Hạ về ve hát nghe vui ?
Nhặt cành hoa phượng bùi ngùi trong tim
Thu về vội vã đi tìm
Hái hoa điên điển gợi niềm nhớ thương
Em đi một buổi chiều vương
Đong đưa ngọn chuối bờ mương sau hè
Xa xa anh đứng lủy tre
Nhìn ngày đám cưới mắt nhòe bóng ai
Rượu nồng ai uống thật say
Sao ta không uống lại cay đắng lòng
Hững hờ thu đến lại đông
Một mình một bóng trên dòng sông quê...
Quê mình có một dòng sông
Sáng chiều hai buổi , lớn , ròng , phù sa
Nhà anh cách đấy không xa
Qua cây cầu khỉ đến nhà của em
Anh thường đợi " Tia " say mèm
Dẩn em chạy bộ đi xem hội đình
Vùng quê đường đất lắm sình
Em hay thỏ thẻ khi mình lớn lên
"Tụi mình về ở xóm trên
Nơi mà xe chạy như tên trên đường "
Nghe lời thỏ thẻ mà thương
Tội cho em quá ra đường" ngố" ghê
Tụi mình chân chất dân quê
Không xuồng ba lá như què cái chân
Quanh năm chân đất đầu trần
Đến mùa nước nổi mấy lần dọn đi..
Dọn đi rồi lại dọn về
Quanh năm lam lủ trăm bề khó khăn
Tuổi thơ em có nhớ chăng
Cái thời đi học tung tăng đến trường
Đi học phải đi bằng xuồng
Nhà mình cuối xóm mà trường thì xa
Chèo xuồng qua mấy ngã ba
Qua con sông cái anh đà mỏi tay
Nhởn nhơ em chẳng chèo thay
Lo hái hoa tím đầu cài làm duyên
Nhà nghèo túng quẩn không tiền
Anh phải nghỉ học chẳng phiền mẹ cha
Còn em tốt nghiệp cấp ba
Đi lên tỉnh học ,phải xa em rồi
Chiều chiều nhìn lục bình trôi
Biết người trên ấy có ngồi nhớ ta ...?
Nhớ người hát mấy lời ca
Bài ca thuở ấy xót xa thêm buồn
" Chiều chiều ra đứng bờ sông
Nhìn con nước lớn mênh mông nỗi lòng
Một mai em bỏ theo chồng
Bỏ cha mẹ yếu đợi mong mỏi mòn
Đường xa chẳng thể thăm con
Ngày mong đêm nhớ chờ con trở về
Má ơi ! cách mấy sơn khê
Theo chồng xa xứ biết về được không ?
Con xin ,Tía Má đừng mong
Xem như con đã ngủ đồng ruộng xanh
Quê nhà em muốn nhờ anh
Chăm lo cha mẹ tuổi xanh xế chiều "
Ngồi buồn hát được bấy nhiêu
Bên sông ai thả cánh diều bay cao...
ThiênĐức